Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân

Chương 47: Được người khác tỏ tình


Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân – Chương 47: Được người khác tỏ tình

Bởi vì trong thời gian tập quân sự, vào lúc nghỉ ngơi mọi người thường cùng nhau ca hát, buổi tối lúc nói chuyện phiếm mọi người đều đề cập đến nhân vật yêu thích của bọn họ, rất nhanh, Lạc Tử Tinh đã quen thuộc hơn với ba cô gái cùng phòng, hơn nữa mọi người còn đặt biệt danh cho nhau, ví dụ như Lạc Tử Tinh sẽ có biệt danh ngôi sao nhỏ.

Sau khi tập quân sự xong, chính là quyết định xem mình sẽ vào câu lạc bộ nào, Lạc Tử Tinh đã quyết định sẽ vào câu lạc bộ ghi-ta, mấy người bạn cùng phòng ngay lập tức tình nguyện dẫn cô đi.

Câu lạc bộ ghi-ta xã là một câu lạc bộ tương đối có tiếng nói tạo trường, tiêu chuẩn để vào câu lạc bộ là có thể hoàn thành một bài hát hoàn chỉnh, điều này đối với Lạc Tử Tinh thì cũng không phải là việc khó. Cô ôm đàn ghi-ta, bởi vì khả năng đánh đàn thuần thục của cô nên rất nhanh đã gây được sự chú ý, đán xong một bài ngay lập tức đã nhận được thông báo trúng tuyển.

Nam sinh lúc trước giúp Lạc Tử Tinh mang hành lý còn cố ý chạy đến, cười nói: “Lạc Tử Tinh, em rất lợi hại, có thời gian chúng ta cùng nhau tập luyện.”

“Được, cám ơn anh.” Lạc Tử Tinh khẽ mỉm cười, sau đó rời đi.

Bên ngoài lớp học, xuất hiện một chiếc xe máy màu xanh phía trên có một thiếu niên chân dài, một đầu tóc ngắn của cậu bị gió thổi, lộ ra khuôn mặt tuấn tú: “Tiểu Tinh, đi, về nhà.”

Lạc Tử Tinh không nghĩ tới An Triệt sẽ đến đón cô, có chút bất ngờ không kịp đề phòng, chỉ có thể quay sang nói một tiếng xin lỗi với bạn cùng phòng, sau đó bước nhanh đi về phía An Triệt: “Cậu đang làm gì vậy, tại sao lại lái xe máy, như vậy quá nổi bật.”

“Bởi vì dì Mộng không cho phép… Thôi, đi mau lên, mình sắp chết đói rồi, An Minh đã đặt chỗ trước rồi, đang chờ bọn mình.” An Triệt mới nói được một nửa, đột nhiên đổi lời nói.

Lạc tử Tinh nghi ngờ nhìn cậu: “Triệt, vừa rồi cậu định nói cái gì? Dì Mộng không cho phép cậu làm cái gì?”

“Không có gì, mau lên xe.” An Triệt cười ha hả, sau đó cầm mũ bảo hiểm đeo lên cho Lạc Tử Tinh.

Từ lúc Diệp Hiên Nhiễm đi Lạc Tử Tinh cũng không hề cắt tóc lần nào, lúc này đã có thể xõa ở phía sau, vừa bị gió thổi, sợi tóc liền tung bay dưới ánh mặt trời, sáng ngời giống như thanh xuân.

Trong lòng Lạc Tử Tinh còn đang suy nghĩ lời nói của An Triệt, hơn nửa năm nay, mặc dù bọn họ vẫn luyện tập, nhưng còn vội vàng học tập nhiều hơn, dì vẫn còn quản lý TK, nhưng cũng không quá khắt khe, tại sao đột nhiên lại không cho An Triệt đi xe máy nữa?


Nhưng lúc Lạc Tử Tinh hỏi, An Triệt không chịu nói, Úy Trì An Minh vẫn mỉm cười, căn bản lộ ra bộ dạng không có gì để nói, điều này làm cho Lạc Tử Tinh có chút tức giận, có bản lãnh thì vĩnh viễn đừng nói cho cô biết.

Sau khi trở lại trường học, quả nhiên Lạc Tử Tinh bị bạn cùng phòng bao vây, hai người vây quanh Lạc Tử Tinh mang vẻ mặt như cậu phải thành thật khai báo: “Tiểu Tinh, cậu thành thật khai báo cho mình, cậu thanh niên đẹp trai đến đón cậu hôm thứ sáu là ai?”

Bởi vì ba người bạn cùng phòng trước đây cũng không biết TK, tự nhiên cũng sẽ không nhận ra An Triệt, Lạc Tử Tinh giơ tay đầu hàng: “Là bạn bè, bạn học cùng trường trung học.”

“Bạn học cùng trường cũ? Bạn học đến đón cậu?” Bọn họ để lộ vẻ mặt gấu mèo không tin.

“Thật sự là bạn bè, trước đây bọn mình là bạn tốt.” Lạc Tử Tinh chỉ còn thiếu nước giơ tay lên thề.

Cuối cùng hai người cũng tin một nửa: “Bọn mình định hỏi xem cậu ấy có bạn gái hay chưa, nhưng mà bọn mình cũng chỉ là người phàm thôi, không muốn suy nghĩ xa quá đâu, Tiểu Tinh mình thật hâm mộ cậu, có một người bạn ưu tú như vậy.”

“Đúng vậy, cậu ấy rất đẹp trai, dánh vẻ khi cười cũng thật đáng yêu như ánh mặt trời vậy.” Gấu mèo phồng mặt lên nói.

Lạc Tử Tinh chỉ có thể cười, trong lòng nghĩ, mới chỉ nhìn thấy An Triệt đã như vậy, nếu như cậu nhìn thấy Úy Trì An Minh và Diệp Hiên Nhiễm nữa, không biết có thể khiếp sợ đến mức ngất ra đất hay không.

Cuộc sống đại học mới mẻ mà phong phú, Lạc Tử Tinh vẫn giống như những gì mà giáo viên của cô kỳ vọng, không hề buông lỏng học tập, vì vậy rất nhanh đã trở thành sinh viên mà các giáo sư cực kỳ đắc ý, có lúc giáo sư còn có thể để chô Lạc Tử Tinh sắp xếp nhiệm vụ học tập, đồng thời để cô có thể vừa học đánh đàn vừa viết lời bài hát, kể từ buổi hòa nhạc trong một bữa tiệc, cô ngày càng tỏa sáng.

Cũng vì vậy, Lạc Tử Tinh khó tránh khỏi việc gặp phải những tình huốn lúng túng.

Sau khi kết thúc khóa học đàn ghi-ta, Lạc Tử Tinh mang đàn ghi-ta bỏ vào trong túi đeo lưng, sau đó đi ra ngoài, mới vừa đi tới cửa, liền bị người phía sau gọi lại, Lạc Tử Tinh quay đầu nhìn lại, phát hiện vẫn là nam sinh ngày đó giúp cô mang hành lý, gọi là Tần Phi, Lạc Tử Tinh lễ phép hỏi thăm: “Học trưởng Tần, có chuyện gì không?”

“Em đi theo anh.” Tần Phi lôi kéo Lạc Tử Tinh đến một nơi có phong cảnh rất đẹp, làn da hơi đen lộ ra một chút màu hồng, cậu nhìn Lạc Tử Tinh, ấp úng muốn nói cái gì, Lạc Tử Tinh lập tức hiểu ý định của Tần Phi, không khỏi có chút lúng túng.


“Lạc, Lạc Tử Tinh, anh, anh rất thích em, em có thể đồng ý làm bạn gái anh không.” Tần Phi ấp úng nói ra miệng.

Dòng nước nhân tạo đằng sau lưng tinh tế rõ ràng, hoa sen trong hồ cũng đã mở lá, gió thổi qua cây liễu rủ, cảnh tượng như vậy giống như trong truyện, nhưng Lạc Tử Tinh chỉ có thể lắc đầu xin lỗi: “Thật xin lỗi, học trưởng, em không thể đồng ý.”

“Tại sao?” Tần Phi rất thất vọng, vẻ kích động trên mặt cũng xụ xuống.

Lạc Tử Tinh hơi xin lỗi nhìn hắn: “Bởi vì trong lòng em đã có người yêu rồi.”

“Thật sao.” Tần Phi lắc đầu, “Là người vẫn thường xuyên đến đón em sao?”

“Không phải.”

Tần Phi hiểu rõ gật đầu: “Anh biết, có phải hai người không thi vào cùng một trường đại học hay không?”

Lạc Tử Tinh cười cười, lại không giải thích.

Sau khi Tần Phi rời đi, Lạc Tử Tinh cũng định chuyển đường đến phòng ăn ăn cơm, thình lình thấy hai thiếu niên tuấn mỹ giống như là đang xem kịch vui nhìn mình, Lạc Tử Tinh có chút lúng túng, rất nhanh liền nói: “Tại sao các cậu lại tới đây.”

“Chẳng qua bọn mình định cùng nhau ăn cơm, ai biết liền gặp phải cậu bị người ta tỏ tình.” An Triệt thở dài nói, “Tiểu Tinh, thật không nhìn ra, cậu rất được hoan nghênh.”

“Cho dù có được hoan nghênh hơn nữa cũng không lợi hại được như các cậu.” Lạc Tử Tinh tức giận, vừa định nói chuyện này không cần nói cho Nhiễm, nhưng lời nói mới ra khỏi miệng liền bị cô nuốt trở vào.


An Triệt gật đầu một cái: “Kể cũng đúng, nếu như Nhiễm vẫn không trở lại, Tiểu Tinh có khi lại có người tỏ tình, còn không bằng tìm bọn mình.”

“An triệt!” Lạc Tử Tinh định đấm cho cậu phát, An Triệt lập tức chạy trốn, lại cố ý chạy chậm lại, chờ Lạc Tử Tinh đuổi theo, Úy Trì An Minh chỉ cười, trong mắt một mảnh nhu hòa.

Cuối cùng An Triệt nhìn vẫn còn có chút hả hê sẽ nói chuyện này cho Diệp Hiên Nhiễm, hơn nữa nói: “Cậu, còn không trở lại Tiểu Tinh sẽ bị người khác đoạt đi đấy, cậu không biết chứ hiện tại Tiểu Tinh có rất nhiều người theo đuổi, ở trường học của bọn mình mọi người khi nghe đến tên cô ấy, ai cũng muốn theo đuổi đấy. Đúng rồi, cậu ấy mới viết được mấy bài hát, mình gửi cho cậu xem.”

Tròng mắt trầm tĩnh của Diệp Hiên Nhiễm không nhìn ra được tâm trạng hiện giờ, nghe vậy gật đầu một cái, tiếp tục để cho An Triệt cùng Úy Trì An Minh chăm sóc Lạc Tử Tinh, sau đó tiếp tục đi phục hồi chức năng.

Kể từ ngày Tần Phi tỏ tình, lại có mấy nam sinh đến tỏ tình với Lạc Tử Tinh, toàn bộ đều bị Lạc Tử Tinh cự tuyệt, điều này làm cho mấy người bạn cùng phòng của cô vô cùng hâm mộ, bọn họ cũng chưa được ai tỏ tình đây.

Nhưng bởi vì sự kiện này, mối quan hệ của Lạc Tử Tinh với mấy nữ sinh ở lớp học cũng không được tốt lắm, thậm chí có người tìm ra chuyện cô từng theo đuổi Diệp Hiên Nhiễm làm ầm ỹ lên.

Chuyện đã qua hơn nửa năm, tin tức cuối cùng cũng không giải quyết được gì, Lạc Tử Tinh tưởng rằng chuyện này sẽ không bị nhắc tới nữa, lại không nghĩ rằng vẫn bị người nói ra. Có nữ sinh ở trường vào diễn đàn mang toàn bộ chuyện tình kể ra, bao gồm chuyện Lạc Tử Tinh dây dưa với Diệp Hiên Nhiễm như thế nào, không được để ý như thế nào.

Trong khoảng thời gian ngắn, dường như Lạc Tử Tinh đang trở lại đoạn thời gian lớp mười hai đó, rất nhiều người nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đi trên đường, Lạc Tử Tinh sẽ nghe được có người ở sau lưng mình thảo luận về cô: “Chính là Lạc Tử Tinh đó, ỷ vào việc dì của mình là quản lý của TK, lợi dụng quan hệ để trở thành quản lý của TK, còn quấn lấy Diệp Hiên Nhiễm, quá tệ.”

“Hiện tại lại được nhiều nam sinh như vậy theo đuổi, Lạc Tử Tinh thật không đơn giản.”

Lạc Tử Tinh cố gắng bỏ ngoài tai, vết thương mới vừa kết vảy lại một lần nữa bị đụng vào, thật may là bạn cùng phòng lại rất tin tưởng Lạc Tử Tinh, mà sau khi thấy hình của Diệp Hiên Nhiễm, hoàn toàn quên mất chuyện tình, chạy tới an ủi Lạc Tử Tinh, lúc này mới khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Chuyện này cuối cùng bị nhà trường kéo xuống, bài viết cũng bị xóa. Từ đầu tới cuối Lạc Tử Tinh cũng không giải thích cái gì, vẫn như cũ đúng giờ đi học, đánh đàn, ngược lại dáng vẻ lạnh nhạt như vậy lại khiến cho rất nhiều người đánh giá cao cô, hơn nữa sau khi hai người bạn cùng phòng của cô đi tuyên truyền lại, cuộc sống của Lạc Tử Tinh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Đầu tháng mười một, một ngày bình thường như những ngày khác, hôm nay là sinh nhật của Lạc Tử Tinh, sáng sớm, Lạc Văn Viễn đã nấu cho cô một bát canh trường thọ mặt, rất ngon, Lạc Tử Tinh định đặt bánh, chuẩn bị buổi tối chiêu đãi An Triệt cùng Úy Trì An Minh rồi cùng nhau ăn cơm.


Vừa nghĩ đến bọn họ, điện thoại di động của Lạc Tử Tinh liền vang lên, bên kia là giọng nói của An Triệt: “Tiểu Tinh sinh nhật vui vẻ, ăn mặc ăn mặc, nhanh lên một chút, hai mươi phút sau xuống tầng dưới rồi lên một chiếc xe taxi đã chờ sẵn ở đó.”

“Ừ?” Lạc Tử Tinh không rõ lắm, nhưng còn chưa kịp hỏi, điện thoại liền bị cúp.

An Triệt đang làm cái gì vậy, Lạc Tử Tinh cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng cô vẫn dựa theo lời nói của An Triệt, rửa mặt ăn diện một chút, thậm chí còn đeo một vài món đồ trang sức trang nhã.

Sau khi chào Lạc Văn Viễn cô đi ra cửa, quả nhiên thấy có một chiếc xe taxi màu xanh biếc đậu ở chỗ đó, Lạc Tử Tinh nhẹ nhàng gõ cửa sổ: “Chào chú, là An Triệt bảo chú chờ ở đây sao?”

Tài xế cười gật đầu một cái.

Lạc Tử Tinh lên xe, sau đó hỏi thăm: “Chú định đi đâu vậy?”

“Đến nơi cô sẽ biết sẽ biết.” Tài xế cười hiền hòa.

Lạc Tử Tinh vẫn còn đang suy tư, chẳng lẽ định mang lại cho cô bất ngờ gì sao? Nhưng sẽ có bất ngờ gì vậy.

Nghĩ như vậy, Lạc Tử Tinh bắt đầu an tâm đợi.

Tại một ngã ba đầu đường tài xế dừng lại, để cho Lạc Tử Tinh xuống xe, một cô bé ngọt ngào ôm một bó hoa hồng thật to đi tới trước mặt Lạc Tử Tinh, điềm nhiên hỏi: “Chị, đây là của một anh bảo em đưa đến cho chị.”

Lạc Tử Tinh nghĩ chắc là của An Triệt, không khỏi có chút suy nghĩ, An Triệt này đang làm cái gì, tại sao muốn tặng cô hoa hồng?

Thấy Lạc Tử Tinh nhận hoa hồng, cô bé lôi kéo vạt áo Lạc Tử Tinh đưa cô đi về phía trước, Lạc Tử Tinh đi theo, trong lòng còn nghĩ, An Triệt không giống như là người sẽ chơi trò lãng mạn, bỗng dung cô nghĩ đến một khả năng, sau đó đột nhiên trái tim đập càng nhanh.

Ở quảng trường cách đó không xa, rất nhiều người tụ tập ở đây, mơ hồ có tiếng nhạc quen thuộc truyền đến, Lạc Tử Tinh tò mò nhìn sang, đột nhiên sững sờ tại chỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.