Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân – Chương 12: Tiếng hát lay động lòng người
Sau khi trở về, Lạc Tử Tinh cẩn thận tránh để Lạc Văn Viễn phát hiện vết thương của cô, mỗi khi đi lại, đều ra vẻ rất tự nhiên, đợi đến khi trở lại phòng, mới đau nhe răng nhếch miệng, nghỉ một lúc lâu mới cảm thấy tốt hơn một chút.
Nhưng mà đến ngày hôm sau, Lạc Tử Tinh đã cảm thấy vết thương ở chân không còn đau như vậy nữa, sáng sớm cô làm bữa sáng cho cha, chào cha một tiếng, rồi ăn một cái bánh đến trường học.
Vừa đi tới cửa, đã nhìn thấy ngoài cửa tiểu khu có đỗ một chiếc xe, là xe của Thước Nguyệt, cô ấy tựa bên cạnh xe vẫy tay chào Lạc Tử Tinh, sau đó chạy tới đỡ cô: “Tiểu Tinh, mấy ngày nay tớ sẽ đón cậu đến trường.”
“Cảm ơn, Thước Nguyệt.” Lạc Tử Tinh nói lời cảm ơn, không cần chen chúc trong chỗ đông đúc, thật là tốt quá.
“Khách khí với tớ làm cái gì, buổi trưa hôm nay vẫn hội họp ở vườn hoa bí mật.” Mắt Thước Nguyệt có chút sưng đỏ, chắc là đã khóc.
Lạc Tử Tinh không nói đến Việt Phi, bởi vì cô thật sự không thích loại con trai không chịu trách nhiệm như vậy, cho nên hi vọng Thước Nguyệt có thể mượn cơ hội lần này, nhận rõ anh ta, thay đổi người yêu.
Lạc Tử Tinh vừa nghe giảng, vừa ghi chép vào vở, buổi chiều nhóm Diệp Hiên Nhiễm sẽ bắt đầu luyện tập vũ đạo, nghe nói này khóa học này rất vất vả, nếu động tác nhảy không chính xác, là phải luyện tập gấp mười lần gấp trăm lần.
Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng học được.
“Bạn Lạc Tử Tinh, xin trả lời câu hỏi này.” Hình như thầy giáo phát hiện Lạc Tử Tinh thất thần, gọi cô đứng dậy trả lời câu hỏi.
“Đề bài này cần dùng định luật bảo toàn năng lượng…” Lạc Tử Tinh luôn luôn có thể làm được hai việc cùng lúc, rất nhanh, đã đưa ra câu trả lời.
Thầy giáo nhìn Lạc Tử Tinh, sau một lúc lâu mới nói: “Chú ý nghe giảng.”
Lạc Tử Tinh gật gật đầu: “Dạ vâng thưa thầy.”
Nhưng mà sau đó… vẫn tiếp tục thất thần.
Giữa trưa, sau khi tan học, Lạc Tử Tinh kéo cái chân bị thương, đi tới một chỗ phong cảnh rất đẹp ở trường trung học Thánh Anh, một mảnh đất trồng đa.
Khi Lạc Tử Tinh đến, Thước Nguyệt đã ở đó, trên bàn đá bày đồ ăn cô ấy mang từ nhà tới, nhìn thấy Lạc Tử Tinh, lập tức vẫy tay với cô: “Đây là tớ nhờ dì nấu canh hầm xương cho cậu, uống vào xương cốt sẽ nhanh khỏi hơn, uống nhanh đi.”
“Tớ bị thương là rách da, không phải xương cốt.” Lạc Tử Tinh đi đến ngồi xuống, không nói gì nhìn canh bổ xương màu trắng sữa trong bình giữ nhiệt.
“Đều giống nhau.” Thước Nguyệt cười tủm tỉm giục cô.
Lạc Tử Tinh vừa than thở “Thầy giáo dạy sinh của cậu chắc nên khóc ròng rồi”. Vừa nghe lời uống vài ngụm, ngoài ý muốn là hương vị rất tuyệt.
Cơm nước xong, Thước Nguyệt thở dài: “Tối hôm qua tớ xem như đã thấy ra, cái tên Việt Phi kia căn bản chính là người nhát gan, ngay cả khuyên can cũng không dám, may là tớ không quá thích anh ta.”
“Đúng vậy, còn có rất nhiều nam sinh tốt chờ cậu thích đấy.” Lạc Tử Tinh ăn no, ợ lên, trước mắt lại hiện ra bóng dáng Diệp Hiên Nhiễm.
Lắc đầu đẩy bóng người trong đầu đi, Lạc Tử Tinh chợt nghe thấy Thước Nguyệt nói: “Tiểu Tinh, cậu hát cho tớ nghe một bài đi, trước kia tớ gặp phải chuyện gì, nghe cậu hát, lập tức cảm thấy tất cả đều tốt.”
Lạc Tử Tinh gật gật đầu, bắt đầu hát.
“Một giọt lệ cuối cùng rơi xuống
Chuẩn bị cáo biệt bi thương
Đừng hoài niệm vụn bánh mì
Đuổi theo ngày hôm qua lặp lại quá khứ
Em và anh đi đến tận cùng thế giới
Ngay cả khi đã già cũng phải ở bên cạnh anh
Muốn cùng anh đi đến tận cùng thế giới …”
Tiếng hát của Lạc Tử Tinh có sức mạnh chữa khỏi vết thương lòng, cũng không trong veo, mà ngược lại có loại cảm giác rất sâu nặng, nghe qua rất thoải mái, cô ấy hát, tâm tình của mình cũng tốt hơn.
Diệp Hiên Nhiễm tự hỏi đường đi đến đây, khi nghe thấy Lạc Tử Tinh cất tiếng hát, bước chân ngừng lại.