Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 79: Thực Tâm Trùng
“Canh Nghị?” Ninh Hoàn mờ mịt lặp lại cái tên kia.
Túc Tiển lên tiếng giải thích, mắt vẫn dán chặt vào người đầy thương tích nằm trong phòng giam, “Chính là người bị Triều đình xử tội mưu nghịch, Quỷ tướng quân”.
“Quỷ tướng quân!” Ninh Hoàn giật mình.
Vị Quỷ tướng quân kia có quan hệ gì với Hỉ Nhạc phật?.
Đam Mỹ Trọng Sinh
Túc Tiển rũ mắt suy nghĩ.
Ninh Hoàn cẩn trọng nhìn xung quanh, ghé vào tai y thì thầm, “Nơi này không thích hợp ở lâu, không bằng chúng ta đưa Uông đại nhân ra trước?”.
Túc Tiển ngước mắt nhìn người trong phòng giam gật đầu đồng ý.
Đoản đao chém đứt ổ khóa, hai người đạp lên nền đất đầy máu, bước từng bước vào bên trong.
Uông Chấn Ninh nằm im trên lớp rơm rạ không nhúc nhích, vết thương so với bên ngoài nhìn qua còn nghiêm trọng hơn, da thịt dính chặt vào lớp nội sam, toàn thân y hầu như không còn nơi nào lành lặn.
Túc Tiển nhăn mày thần sắc ngưng trọng nhìn ổ bụng nhô cao.
Uông Chấn Ninh vô cảm mở mắt, nhìn chằm chằm khoảng không trên đầu, dần dần ánh mắt lấy lại tiêu cự, y quay đầu cố nặn ra nụ cười suy yếu, “Người kia không biết đã cho ta ăn cái gì”.
Thần sắc y bình tĩnh, chậm rãi nói tiếp, “Ta sắp chết đúng không?”.
Ánh nến chiếu vào gương mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh hòa cùng máu rơi tí tách lên nền đất.
Túc Tiển mím môi nói nhỏ, “Thực tâm trùng* làm tổ trong bụng mà mặt không đổi sắc, ngài là người đầu tiên”.
(Trùng ăn tim)
“Uông đại nhân, y không sao chứ?” Ninh Hoàn ở bên cạnh thì thầm, mặt mày nhăn nhó rầu rĩ.
Thực Tâm trùng, hắn cau mày, nghe đã thấy không phải là chuyện tốt.
Túc Tiển xoay người nhìn Ninh Hoàn đứng ngây ngẩn một bên, rồi chợt hỏi, “Có sợ đau không?”.
Ninh Hoàn đưa ngón tay chỉ chỉ vào mình, mặt ngờ nghệch không hiểu.
“Có sợ a, làm sao vậy?” Trên đời này có ai mà không sợ đau kia chứ?
Túc Tiển bĩu môi, rũ mắt nhìn Uông Chấn Ninh hấp hối, nói “Sợ cũng vô ích, ta cần dùng máu của ngươi cứu người”.
“Cứu người?” Ninh Hoàn nhìn vị Chỉ huy sứ bất động, tuy không hiểu ý tứ của Túc Tiển là gì nhưng hắn vẫn sảng khoái kéo ống tay áo lên tận khuỷu tay.
Ninh Hoàn đưa cánh tay nhỏ về phía Túc Tiển, miệng lầm bầm, “Ta không hiểu, nếu là để cứu người, ngươi còn nói qua nói lại nhiều chuyện như vậy làm gì chứ”.
Túc Tiển nhướng mày ngắm nhìn Ninh Hoàn.
Lâu sau y mới ậm ừ tức giận quay đầu lại.
Làm sao mà y giải thích hành động của mình được cơ chứ.
Chỉ tại quyển thoại bản kia của Ngân Xuyên.
Y không hề đọc trộm! Cả cái tình tiết vứt đi nào là Lãnh tình đại hiệp dùng máu của thiếp thân thị vệ để cứu người yêu, sau đó thì hối hận trùng trùng.
Quên đi nhé!
“Hắn nha, là sợ ngươi suy nghĩ nhiều” Chỉ huy sứ cất giọng khàn khàn sau lưng hai người, nhìn bọn họ cười thành tiếng.
Túc Tiển quay đầu nhìn vị Đại nhân với bộ râu nhuốm máu còn hăng hái cười cợt mình.
Người yêu? Y giật giật khóe miệng, sách một tiếng, mình đúng là có bệnh.
Túc Tiển xé một miếng vải từ vạt áo ngoài, nhét vào miệng Chỉ huy sứ.
“Cắn” Y lên tiếng dặn dò.
Đoản đao được hơ lửa thật kỹ cho đến khi lưỡi đao hấp thụ đủ hỏa nhiệt tỏa bạch khí.
Túc Tiển ngưng mắt nhìn ổ bụng phình to, lưỡi đao từ từ rạch một đường sau trên da.
“Tss –” Uông Chấn Ninh thở hổn hển.
Túc Tiển kéo lấy cổ tay Ninh Hoàn, rạch một vết dài.
Từng hạt máu đỏ thẫm từ từ rơi xuống ổ bụng người nằm dưới.
Ninh Hoàn cắn chặt môi không dám thở mạnh đứng sát cạnh Túc Tiển, hắn chỉ sợ mình bất cẩn sẽ làm phiền người kia, rồi từ từ ánh mắt hắn trợn thật to kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đột nhiên Uông Chấn Ninh cuộn người lại, từng hạt mồ hôi lớn như hạt đậu không ngừng tuôn xối xả, làm ướt nhẹp lớp tóc mai hai bên dính chặt vào gò má.
Hai tay y siết chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch, máu từ vết rạch trên ổ bụng không ngừng trào ra.
Nơi đó càng ngày càng phình to, tựa như có thứ gì bên trong nhúc nhích không ngừng.
Ngay lúc này, từ vết rạch một con trùng trắng chỉ to bằng ngón tay bị máu của Ninh Hoàn dẫn dụ mà ngọ nguậy chồi lên.
Đầu của nó hình tam giác ngược giống hệt độc xà, thân thể rậm rạp gai nhọn, mỗi một nhuyễn động của nó đều làm Uông Chấn Ninh co quắp đau đớn cùng cực.
Túc Tiển nhanh chóng dùng đoản đao lấy bạch trùng ra ngoài.
Tiếng “Lách tách” vang vọng khắp căn phòng giam, Thực Tâm trùng bị thiêu đốt trên lửa, xung quanh dần dần ngập ngụa mùi mỡ người thối rữa, át đi hoàn toàn mùi máu tanh đặc trưng của nơi này.
Túc Tiển một lần nữa xé ngoại sam cầm máu cho Uông đại nhân.
Uông Chấn Ninh bỏ mảnh vải cắn trong miệng, thở hắt một ngụm trọc khí, lúc này toàn thân y đã thấm đẫm mồ hôi lạnh như thể từ hầm băng bước ra.
Y mở to miệng thở hổn hển rồi đưa mắt nhìn Ninh Hoàn, “Thiếu niên kia là người phương nào? Tại sao máu của hắn lại cứu được ta?”
“Hắn là Ninh Hoàn, chi tử của Lễ bộ Thị lang Ninh Hiền”.
Ánh mắt Túc Tiển lần theo vẻ tìm tòi nghiên cứu của Uông Chấn Ninh, động tác băng bó trên tay y bất chợt thêm tí lực, vết thương của vị đại nhân nào đó ngay lập tức đau thấu trời.
Uông Chấn Ninh rên rỉ thành tiếng.
Túc Tiển híp mắt, đứng lên, phủi phủi bàn tay chẳng có tí bụi bặm gì, lại lên giọng như uy hiếp, “Người của ta, đừng đánh chủ ý!”
“Ta chỉ hỏi một chút” Uông Chấn Ninh cười gằn một tiếng, y lại uyển chuyển đổi chủ đề mà tiếp, “Bất quá nếu không thể đến Cẩm Y vệ được thì ta có thể an bài cho hắn làm thủ hạ của ngươi, cứ từ bách hộ mà nhậm chức rồi…”.
Uông Chấn Ninh đợi đến nửa ngày chẳng thấy Túc Tiển lên tiếng, vừa quay đầu đã thấy y chạy đi băng bó vết thương cho ai kia.
“Ngươi có biết làm hay không a! Chặt quá rồi!” Ninh Hoàn cau có.
Túc Tiển một tay nắm chặt Ninh Hoàn, miệng ngậm một đầu vải trắng, tay kia cầm đầu còn lại thắt nút.
Hàng lông mi dài khép hờ chăm chú, miệng gầm gừ giận dữ, “Ngươi đứng im cho ta!”
“Rõ ràng là ngươi không làm được lại còn trách ai.
Ta có không động đậy ngươi cũng chẳng làm tốt được” Ninh Hoàn chẳng có tí xíu yếu thế rống trở lại.
“Tiểu tử thúi” Uông chấn ninh nhìn hai người, cười mắng.
Y chợt nhớ tới năm ấy lúc mới gặp Canh Nghị, hình như cũng ở độ tuổi kia.
“Chấn Ninh, đời này ta chỉ cầu ngươi duy nhất một việc”.
Thanh âm nhàn nhạt đau thương, để lại hồi âm vang mãi bên tai.
“Ta Canh Nghị không cha không mẹ, tam giới lục đạo, nhân sinh đã đi một đời, coi như cũng đã công đức viên mãn.
Hắn thì không giống ta, hắn có nhà, còn hài tử trong bụng chưa chào đời đợi hắn về…”.
Trăm ngàn sợi mưa xối xả như thác đổ.
Lúc tới, lòng tràn đầy vui mừng, lúc đi, biến mất không còn tăm hơi.
Ngực Uông Chấn Ninh như muốn thắt lại.
“Lưu giữ Phục Tội ký được xét là mưu phản.
Tru di cửu tộc, lăng trì xử tử.
Ngươi có biết không!” Cổ họng y nếm được vị máu tanh ngọt, từng chữ cái thốt ra như thể đã vắt kiệt sức lực của bản thân.
Con ngươi khẽ động, đáy mắt như tầng tầng lớp sóng cuộn trào theo cuồng phong thổi qua, hồi lâu, gió ngừng, mặt nước cũng tĩnh lặng.
Đồng tử đen láy, sáng ngời, người kia cười nói, “Ta biết”.
Ninh hoàn nhìn vị Chỉ huy sứ hôn mê trên mặt đất, lo lắng dò hỏi, “Uông đại nhân, ngươi không sao chứ?”
Túc Tiển rũ mắt liếc đại nhân nhà mình khẽ lắc đầu, “Thực Tâm trùng đã được lấy ra, y không còn đáng ngại”.
“Thế vị Quỷ tướng quân kia là thế nào?” Ninh Hoàn hai mắt sáng ngời tò mò hỏi.
Túc Tiển nhìn Ninh Hoàn nhẹ giọng đáp, “Ta đã từng điều tra vụ mưu nghịch kia”.
“Thế nào?” Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển nhìn hắn không chớp, trong mắt hiện lên tia ưu tư, “Trừ một bản Phục Tội ký, không tìm thấy bất cứ chứng cứ nào khác.
Thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, hơn ba trăm tinh binh đã tạo phản như thế nào?”.
“Vậy y hàm oan sao?”
Túc Tiển lắc đầu, “Nghe nói y bị bắt ngay trên đường hồi Kinh, bị giết bởi chính Chỉ Huy sứ.
Chuyện mưu nghịch bị bỏ mặc, không ai đứng ra vì y minh oan”.
Túc Tiển xuất thần nhìn chằm chằm ngọn nến trước mắt, tựa hồ xuyên thấu qua ánh lửa nhìn về nơi xa xăm nào đó, hàng mi dài phủ bóng nơi đáy mắt, y nhìn Ninh Hoàn nhẹ giọng nói, “Nhưng từ sau khi ta vào Cẩm Y vệ, hàng năm cứ vào ngày mười tám tháng ba, Chỉ huy sứ đại nhân sẽ biến mất một thời gian.
Ta cũng từng tò mò đi theo, chỉ thấy y ngồi dưới gốc cây hòe già kia, một người uống rượu”.
“Sau đó thì sao?”
Túc Tiển mím môi, bóng tối trong đáy mắt chợt lóe sáng, tựa như ánh trăng lúc nửa đêm, “Sau đó a.
Cứ mười tám tháng ba hàng năm, tại nơi hoang vu dã lĩnh kia trở thành ta và y”.
Túc Tiển giật giật khóe miệng tựa hồ nhớ lại kí ức nào đó, y cảm khái, “Chỉ huy sứ đại nhân một lần uống say từng nói với ta.
Mười bốn năm trước tại sườn núi ấy từng vứt bỏ một đứa bé vốn đã chết”.
Con ngươi của y lóe lên, “Ai ngờ lại còn sống”.
“A?” Ninh hoàn kinh ngạc “Còn sống? Ở nơi nào?”
Túc Tiển nhìn cặp mắt đen láy như hai trái bồ đào, y đưa tay đẩy đầu ai kia đang sáp lại chỗ mình, tức giận nói, “Ngươi lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy?”
“Nhưng mà…” Ninh Hoàn bực bội bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm, nhưng mà ngươi cũng đừng có lần nào cũng nói chuyện nửa chừng như thế…
“Nhưng chúng ra cứ ra ngoài trước rồi nói tiếp, nếu không đại nhân thực sự sẽ gặp chuyện”, Túc Tiển cắt ngang câu nói của Ninh Hoàn.
Nghe vậy, Ninh Hoàn cũng cất luôn nghi vấn vừa rồi, “Chúng ta ra ngoài thế nào bây giờ?”.
Hắn có chút lo lắng nha, vừa rồi còn ngụy trang được thành binh sĩ Thanh đồng.
Nhưng mà Uông đại nhân còn chẳng đứng vững được thì họ trốn ra ngoài kiểu gì?.