Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 69: Bất An
Ninh Hoàn bám theo Canh Dương trèo lại vào thùng gỗ, bỗng hắn quay đầu lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Túc Tiển, “Ngươi không sao chứ?”.
“Có thể có chuyện gì?”, Túc Tiển thản nhiên đáp lại.
“Nhưng sắc mặt của ngươi…”.
Ninh Hoàn lo lắng dò hỏi, đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, hình như có rất nhiều người đang tiến về phía họ.
Túc Tiển cau mày thấp giọng thúc giục Ninh Hoàn, “Có chuyện gì ra ngoài hẵng nói”.
Ninh Hoàn mím môi bất an nhìn phía sau, tiếng bước chân hỗn loạn ngày càng gần, hắn đành gật đầu đáp ứng, vội vàng đóng chặt nắp thùng.
Vành mũ rộng trên lớp áo choàng đen che đi toàn bộ thân người bên dưới.
Bảy, tám gã binh sĩ vội vã lướt qua.
Tiếng bánh xe vang lên lạch cạch vang vọng giữa con hẻm vắng.
Đôi ủng đen bước từng bước trên nền gạch xanh, chẳng ai chú ý, thứ như quả trứng trắng muốt giấu mình trên ống giày khẽ giật giật…
Túc Tiển đẩy xe gỗ đến đường chính, lớp sương trắng xanh bao phủ cả con phố khiến dòng người di chuyển trên đường như những bóng ma mờ ảo.
Cuối đường là cánh cổng thành sừng sững được canh gác bởi hai gã Thanh đồng.
Túc Tiển đẩy xe đến trước cổng thành.
“Bà bà muốn ra ngoài?”.
Một trong hai gã nghiêng đầu, giọng nói ầm vang như phát ra từ trong lồng ngực.
Túc Tiển chậm rãi gật đầu, vành mũ trùm kín khuôn mặt, y rũ người hạ thấp tròng mắt, nhìn hình dáng không khác gì lão quỷ bà kia.
Gã Thanh đồng thoáng do dự, hắn đưa mắt trao đổi với kẻ còn lại, lâu sau mới lên tiếng.
“Bà bà…hay là ngày mai hẵng quay lại.
Trong thành xuất hiện người lạ, Đức Phật lệnh không cho bất cứ ai ra ngoài”.
Túc Tiển cau mày, hắn ho nhẹ một tiếng, bên dưới lớp áo choàng phát ra thanh âm khàn khàn tựa như tiếng gỉ sét, mệt nhọc.
“Có thật là Đức Phật lệnh không ai được ra ngoài? Những thứ này nếu ta không nhanh chóng xử lý sẽ chậm trễ tiến độ ngày maI.
Lão bà ta chẳng làm sao cả nhưng đến lúc đó nếu lỡ đại kế, Đức Phật trách tội thì…”
“Kia…”.
Hai gã Thanh đồng chần chừ, một kẻ đáp lại, “Vậy…vậy thì bà bà đi nhanh rồi trở lại.
Nếu trong thành xảy ra chuyện, chúng ta không chịu trách nhiệm”.
“Yên tâm đi.” Giọng khàn khàn chậm rãi vang lên.
Túc Tiển dưới lớp áo choàng khẽ gật đầu, “Mở cửa”.
Hai gã thoáng nhìn nhau, cửa thành rầm rầm mở ra.
Tiếng bánh xe lần nữa vang lên, Túc Tiển đẩy xe ra khỏi thành.
Cánh cổng vừa khép lại thì y cũng dừng bước.
“Đi ra thôi”.
Nắp thùng gỗ nhanh chóng bật mở, rơi xuống nền đất lạch cạch.
Túc Tiển đẩy xe ra chính giữa cây cầu, làn nước đen đặc bên dưới thỉnh thoảng lại gợn sóng.
Ninh Hoàn chợt nhớ lại đám quái vật bên dưới, hắn khẽ nuốt nước miếng quay mặt đi.
“Ngươi sao rồi?”.
Ninh Hoàn thấy sắc mặt Túc Tiển tái nhợt, cánh tay phải giương lên xuất thần.
Túc Tiển ngẩng mặt, nhìn thấy hắn lo lắng đến nhăn mặt, y đưa tay xoa nhẹ mi tâm, cười lắc đầu, “Ta không sao”.
“Nhưng sắc mặt của ngươi rất kém”, Ninh Hoàn kiên trì nhấn mạnh.
“Rất kém sao? Chắc là tại mất ngày nay không được nghỉ ngơi tốt”.
Hai hàng lông mi rủ xuống, mí mắt khép hờ thờ ơ trả lời.
“Không nghỉ ngơi tốt sao?”.
Ninh Hoàn trợn to hai mắt khó hiểu, “Sao lại thế?”.
“Ừ.
Còn không phải vì đêm hôm trước có người cứ quấn lấy ta đòi kể chuyện tầm phào của Vương Thượng Thư, ta ngủ không ngon”.
Túc Tiển lời ít ý nhiều trả lời, nói xong còn không quên ôm ngực ngạo nghễ liếc Ninh Hoàn, bày ra cái dáng “Để ta xem ngươi giải thích như nào”.
Ninh Hoàn cười gượng quay mặt đi, “Ra là vậy nha”.
Ánh mắt chột dạ đảo quanh, vừa thấy bóng dáng Ninh Thịnh thì nhanh chân chạy đến.
“Đường ca, ta tới đỡ ngươi”.
Túc Tiển nhìn Ninh Hoàn quay đi, nụ cười vụt tắt.
Cái cảm giác cứng ngắc vừa rồi là ảo giác của y sao?
Lúc này trên cầu bị bao phủ bởi sương mù.
Ninh Hoàn mím môi nhìn ảo cảnh trước mắt trong lòng không khỏi bất an.
“Ta nhớ rõ lúc tới đây sương mù không dày đặc như vậy”.
Màn sương ngày càng đặc quánh, Quỷ thành sau lưng như đã biến mất, tầm mắt của bọn họ chỉ còn có thể quan sát vật thể ngay trước mắt.
Ninh Thịnh tuy không biết chuyện quỷ vực nhưng cũng phát giác có điều chẳng lành, y thấp thỏm nhìn xung quanh rồi tiến về phía trước.
“Túc đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”.
Túc Tiển kéo tấm áo choàng xuống đất trả lời, “Rời khỏi nơi này, ta có để một tấm dẫn lộ phù ở bên ngoài giúp chúng ta thoát ra”.
Ninh Thịnh vội vàng gật đầu.
Bốn người đi một lúc lâu liền phát giác xung quanh có điểm bất thường.
Chiếc xe quen thuộc vẫn ở chính giữa cầu, bên trên đặt thùng gỗ nắp tròn.
“Chúng ta gặp quỷ đả tường sao?”, Ninh Hoàn cứng người nhìn bốn phía xung quanh.
Thấy Túc Tiển mãi không lên tiếng, Ninh Hoàn nghi ngờ quay đầu.
Vừa nhìn đã thất kinh, lúc này mặt y xám ngoét như mất toàn bộ huyết sắc, mồ hôi thấm đẫm lớp tóc mai, trượt xuống hai bên thái dương, ngoại sam gần như đã ướt sũng.
“Túc Tiển, ngươi sao vậy?”.
Ninh Hoàn vươn tay đỡ lấy thân người ngả nghiêng.
Tứ chi bách hài dần dần mất đi tri giác, là lạ ở chỗ nào? Túc Tiển híp mắt nhìn Ninh Hoàn đang đến gần.
Lớp sương mù xung quanh y cũng càng ngày càng dày đặc.
Thứ này xem ra là nhắm vào chính mình, tỉnh táo lại.
Túc Tiển cắn môi đẩy Ninh Hoàn.
“Ta bên ngoài có để lại Dẫn lộ phù”.
Y thở hổn hển, từ trong lồng ngực lấy ra một sợi dây đỏ, buộc một đầu vào cổ tay Ninh Hoàn, dặn dò, “Đi theo phương hướng của sợi dây này các ngươi có thể tìm được đường ra”.
Ninh Hoàn khó hiểu nhíu mày, “Tại sao lại đưa cho ta, ngươi không đi cùng sao?”.
Vừa nói hắn vừa đưa tay nắm chặt lấy ống tay áo người kia, nắm thật chặt không buông, chỉ sợ lại bị gạt ra.
Mồ hôi trên trán Túc Tiển ngày càng nhiều, gương mặt tái nhợt mất máu trở nên ngăm đen.
Túc Tiển nhếch môi, cố hết sức hướng ai kia nở nụ cười, “Có một số việc ta phải xử lý, ngươi mang bọn họ rời đi trước”.
“Ngươi định làm gì?”, Ninh Hoàn không buông.
Túc Tiển cũng không đáp lại, y đưa tay vén sợi tóc nghịch ngợm trên trán Ninh Hoàn, hàng lông mi của người kia lướt qua tay y khẽ run rẩy bất an, Túc Tiển thở dài, “Ngoan, ngươi mang bọn họ đi trước”.
Dứt lời, y đẩy Ninh Hoàn, thân thể yếu ớt không nhịn được lảo đảo về sau mấy bước.
Y cúi thấp đầu, cố khắc chế cơ thể, “Còn không đi mau!”.
Ninh Hoàn cau mày đứng cách Túc Tiển năm bước chân, hắn chậm rãi tiến lên, cứng giọng nói, “Ta sao có thể rời đi.
Túc Tiển, nếu ngươi không nói chuyện gì đang xảy ra, ta sẽ không đi”.
Nói xong hắn lại tiến về phía trước thêm một bước.
“Ta…”.
Thân thể Túc Tiển đột nhiên ngã về phía trước, Ninh Hoàn vững vàng tiếp được người.
“Không đúng”.
Hắn ôm mặt Túc Tiển hoảng sợ, “Mặt ngươi sao thế này?”.
Nửa bên mặt của y từ khi nào đã xuất hiện hoa văn quỷ dị, trong lớp sương mù còn lóe lên sắc hồng yêu dã.
Hai tròng mắt Túc Tiển đóng chặt, hàng lông mi run rẩy.
“Túc Tiển?”.
Trán Ninh Hoàn lấm tấm mồ hôi, hắn đưa tay lau đi lớp hoa văn kia nhưng không có nửa điểm tác dụng.
“Không sao, không sao”.
Ninh Hoàn nhỏ giọng lẩm bẩm, không biết là đang an ủi chính mình hay người kia.
“Túc đại nhân sao thế này?”.
Ninh Thịnh ở phía sau thấy hai người không có động tĩnh thì đi tới.
Ninh Hoàn cau mày lắc đầu, liếc mắt nhìn xung quanh đã bị sương mù bao phủ, “Trước mắt mang y ra ngoài rồi nói tiếp”.
Ninh Hoàn đang định vươn tay dìu Túc Tiển bỗng nhiên thấy y nhẹ bẫng.
Thiếu niên Canh Dương nãy giờ vẫn đứng trầm mặc bên cạnh đột nhiên trợn to mắt, kinh hoàng nhìn sau lưng Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn bối rối quay đầu sang.
Túc Tiển không biết từ lúc nào đã đứng thẳng người.
“Túc Tiển?”, Ninh Hoàn ngập ngừng gọi, “Ngươi không sao chứ?”.
Một nửa gương mặt của y bao phủ bởi lớp hoa văn, khóe miệng nhếch thành một nụ cười đáng sợ.
“Hắn không có ở đây”.
Thanh âm khàn khàn quen thuộc vang lên nháy mắt như hồi chuông cảnh tỉnh Ninh Hoàn.
Hắn nhận ra, chính là Lão quỷ bà kia!
Ninh Hoàn cảnh giác nhìn “Túc Tiển” trước mắt, “Y đang ở đâu?”.
“Túc Tiển” đảo tròng mắt nhìn xuống, y mở ra khép lại từng đầu ngón tay rồi đột ngột ngẩng đầu nhìn Ninh Hoàn, ánh mắt xa lạ mà âm độc, “Đại khái là chết rồi”.
Nghe lời này, trái tim Ninh Hoàn bỗng thắt lại, không thể nào, nhất định là bà ta đang nói dối.
Hắn nhìn chằm chằm đôi con ngươi gian ác kia, chân khó khăn lùi về sau một bước.
Gương mặt trước mắt vừa quen thuộc, vừa xa lạ, Ninh Hoàn cắn răng, lòng thầm nghĩ hay là trói nó lôi ra ngoài rồi tính tiếp.
Hắn vừa định lấy hoàng phù trong tay áo thì cổ bất chợt bị bóp chặt.
Chỉ thấy “Túc Tiển” kia cười lạnh, soạt một tiếng, toàn bộ hoàng phù bị ném xuống sông.
Nụ cười trên mặt “Túc Tiển” ngày càng rõ ràng, bàn tay nắm lấy cổ Ninh Hoàn càng dùng sức bóp chặt.
Khí tức trong ngũ tạng lục phủ như bị rút cạn, sắc mặt Ninh Hoàn từ từ tái xanh.
“Đường đệ”.
Ninh Thịnh vội vàng xông lên lại bị “Túc Tiển” đạp một cước văng ra xa, đoản đao rơi xuống bị đôi giày đen giẫm lên.
Khóe mắt hắn đỏ lên, lực trong tay cũng buông lỏng, bật cười thành tiếng, “Một hai cái đều muốn tìm chết”.
Canh Dương lẻn ra phía sau “Túc Tiển”, thừa dịp hắn không chú ý liền vọt lên ôm chặt lấy.
“Túc Tiển” lảo đảo về phía trước, bàn tay bóp cổ Ninh Hoàn buông ra, ném người sang một bên.
Còn lại thiếu niên kia vẫn ôm lấy kẻ đó không tha, bụng y liền chịu mấy quyền.
“Diệt hồn”, “Lại Tà” treo hai bên hông người kia hơi đung đưa, Ninh Hoàn nhìn chằm chằm, hắn thở hổn hển tìm đúng thời cơ thì vọt lên rút hai thanh đao.
Đao vừa rời vỏ thì Ninh Hoàn cũng hối hận rồi, làm thế nào bây giờ? Giết Túc Tiển ư?
KHóe miệng thiếu niên đầy máu, bị quăng xuống đất.
Mà lúc này “Túc Tiển” đã quay lại đạp chân lên mặt Ninh Hoàn, “Muốn giết ta?”.
Ninh Hoàn nhổ ngụm máu trong miệng, không cam lòng trừng lại, “Lão yêu bà, nếu ta muốn giết ngươi thì sao?”.
“Túc Tiển” hừ lạnh, ngay sau đó đôi giày đen đè nghiến vào tay Ninh hoàn.
“Tê…..” Ninh Hoàn cắn chặt răng nín nhịn không kêu thành tiếng.
Lão quỷ bà bất chợt mất hứng hừ lạnh, “Được, để ta tiễn ngươi về Tây thiên”.
“Phi”, Ninh Hoàn khép hai tròng mắt cười lạnh.
Chết thì chết, mười tám năm sau Ninh Hoàn ta đây vẫn là hảo hán.
Ninh Hoàn còn đang nhắm mắt chờ chết, ấy mà đau đớn còn chưa thấy đã nghe mùi máu tanh ngập tràn trong không khí, bên dưới lòng sông đám quái vật rào rào sôi trào.
“Ninh Hoàn”.
Có tiếng gọi quen thuộc vang lên.
“Túc Tiển?”, Ninh Hoàn chợt mở mắt.
Diệt Hồn đao lướt qua đâm thẳng vào cánh tay đang bóp cổ Ninh Hoàn.
Đôi mắt đỏ rực của Túc Tiển dần khôi phục thanh minh.
Lưỡi đao chém vào da thịt, từng giọt máu đỏ thẫm tí tách rơi lên mặt Ninh Hoàn.
“Túc Tiển?”.
Mùi máu tanh chen cùng hơi thở, hắn bất an dò hỏi, “Là ngươi sao?”.
Diệt Hồn đao cắm vào thân cầu, Túc Tiển mượn lực từ từ ngả xuống, hai đầu gối quỳ bên hông Ninh hoàn, nửa người dán vào thân thể người kia.
Làn tóc xanh rũ xuống như muốn ngăn cách mọi thứ xung quanh.
Y rũ mắt ngắm nhìn Ninh Hoàn, máu từ khóe miệng không kìm được rơi xuống trán người kia.
Ninh hoàn ngây người.
“Thật xin lỗi”.
Túc Tiển nở nụ cười ảm đạm, khàn khàn thốt ra từng chữ như thể dùng hết sức lực của mình.
Đôi mắt y bỗng chốt lại nhuộm đỏ rực, Túc Tiển lảo đảo đứng lên, hất bàn tay Ninh Hoàn đang cố nắm lấy.
“Túc…!Túc Tiển, ngươi đừng dọa ta”.
Bờ môi Ninh Hoàn run lên.
Ánh mắt Túc Tiển đảo qua dòng sông đen đặc bên dưới, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
“Lão yêu bà, tính toán hay lắm.
Nhưng ngươi cho rằng có thể khống chế ta sao?”.
Ánh mắt y thoáng qua vẻ dữ tợn, hung ác.
Thân ảnh quen thuộc nhoáng cái đã biến khỏi tầm mắt, Ninh Hoàn không nhịn nổi mà hét to tên người kia.
Hắn bám vào mép cầu, nhìn làn nước đen bên dưới.
Lớp sương mù vừa tản đi đã lại lấp kín mặt sông, Ninh Hoàn không thể thấy bất cứ thứ gì, tứ chi bách hải của hắn như đông cứng.
Toàn thân rướm máu phát run, không thể chết, Túc Tiển sẽ không chết, sẽ có biện pháp…
Ninh Hoàn siết chặt tay, hắn tháo sợi dây đỏ trên cổ tay, buộc vào người Đường ca, nói với hai người kia, “Bám theo sợi dây này là có thể ra ngoài”.
“Ninh Hoàn, ngươi muốn làm gì?”, Ninh Thịnh cau mày hỏi.
“Các ngươi không cần lo lắng cho ta”.
Ninh Hoàn nhìn mặt nước, tay cầm thanh đao Túc Tiển ném trên mặt đất.
Hắn hít sâu một hơi rồi xoay người dứt khoát nhảy xuống….