Bạn đang đọc Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 6: Thù Vương
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
– —
“Cô phần trủng, huyền dạ khấp.
Cửu tuyền hoang dã, quỷ trù trướng”.
(Tạm dịch: Ngôi mộ lẻ loi, đêm đen vang tiếng khóc.
Cửu tuyền hoang vu, ma oán quỷ sầu).
Thanh âm ai oán vang vọng, réo rắt như giọng một nữ nhân.
Ninh Hoàn cuống quýt kéo lấy vạt áo của Túc Tiển “Tiếng gì vậy?”
Túc Tiển nhíu mày nghi ngờ, như thể y không hề nghe thấy tiếng ca.
Ninh Hoàn bất chất kéo tay áo y “Ngươi…!ngươi không nghe thấy tiếng ca của nữ tử sao?”
Túc Tiển lắc đầu.
Ninh Hoàn nhíu chặt lông mày, nghi hoặc lẩm bẩm “Chẳng nhẽ ta nghe nhầm?”
Túc Tiển khó thấy mà không trào phúng hắn, cẩn thận dặn dò “Nơi này rất cổ quái, ngươi theo sát ta, chớ chạy lung tung”.
Ninh Hoàn thấp thỏm nhìn bốn phía, gật đầu xác nhận.
Hang càng sâu, kén trắng trên đỉnh đầu càng dày đặc, đến cuối đã không thể nhìn thấy đường phía trước.
Ninh Hoàn còn đang băn khoăn không biết tiếng ca kia là thật hay giả liền bị Túc Tiển kéo sang một bên.
Hắn loạng choạng, khó hiểu ngẩng đầu nhìn nam nhân.
Y không lên tiếng, chỉ hừ một tiếng ra dấu im lặng, ánh mắt rơi vào nơi khác.
Đằng xa là một con Nhân diện thù khổng lồ đang bay lơ lửng giữa hang động.
Con quái vật cao đến năm trượng, cường tráng, trên người mọc chi chít bướu thịt, nhìn kỹ mới thấy chúng đang không ngừng di chuyển, chen lấn nhau.
Ninh Hoàn tắt máy luôn rồi, bướu thịt cái gì, rõ ràng một ổ Nhân diện thù.
Cái quy mô này, sợ là có đến hàng trăm nghìn con, Ninh Hoàn toát mồ hôi hột.
Thù Vương dường như nghe thấy tiếng động, nó ngẩng cao cái đầu khổng lồ của mình.
Dưới mái tóc đen là gương mặt một phụ nhân xấu xí.
Khuôn mặt xanh xao, trắng bệch, hốc mắt không có tròng đen, diện mạo dữ tợn lộ ra khuôn miệng đầy răng nanh sắc nhọn.
“Đợi ở nơi này đừng nhúc nhích”.
Túc Tiển thì thầm vào tai Ninh Hoàn.
Y đặt tay trái lên Lại Tà, tay phải móc từ túi ngực ra một người giấy lớn bằng lòng bàn tay.
Người giấy từ tay y rơi xuống đất đã biến thành kích thước một người bình thường.
Diện mạo “nó” trắng bệch, hai gò má được tô đỏ rực rỡ, đôi mắt đen kịt như chuông đồng khẽ chuyển động.
Cái…cái này tỷ tỷ ta đã từng thấy a! Ninh Hoàn thầm nghĩ, đây không phải là cái kia quỷ thắt cổ trong nghĩa trang sao?
“Đại nhân” Người giấy giật giật miệng, đôi môi đỏ mọng như đồng xu khẽ mấp máy, rõ ràng là tiếng của nữ nhân.
Ninh Hoàn chỉ vào người giấy, kinh ngạc nói “Thứ…thứ này cũng biết nói chuyện a!”
“Lão nương đương nhiên biết nói”.
Người giấy nghe xong, sắc mặt tái nhợt đột nhiên quay phắt lại.
Không biết có phải là ảo giác của Ninh Hoàn không, từ khuôn mặt cứng đờ vô hạn khủng bố kia, hắn thoáng thấy “nàng ta” mười phần bất mãn.
“Đây là Ngân Xuyên” Túc Tiển giới thiệu ngắn gọn với Ninh Hoàn, rồi quay sang người giấy, “Ngươi ở lại đây bảo vệ hắn, ta sẽ đối phó với Nhân diện thù”.
“Ta không muốn!”.
Bóng trắng ghét bỏ liếc một lượt Ninh Hoàn, hừ một tiếng khinh thường.
Túc Tiển đỡ trán, có chút bất lực “Ngân Xuyên, nếu như ngươi tùy hứng như vậy, trở về ta sẽ không trả tiền mua son phấn cho ngươi!”
Ninh Hoàn nhướng mày nhìn hai gò má chói lóa chợt cảm thấy buồn cười, hóa ra là cô nương này tự vẽ lên, nhưng ngay cả vai hề trong gánh hát Kinh thành cũng sẽ không trang điểm như thế a.
Nghĩ đến đây, Ninh Hoàn chợt cảm thấy người giấy trước mặt có chút đáng yêu.
Bên kia, Túc Tiển kéo Ninh Hoàn sang một bên, nhỏ giọng thì thầm “Ngân Xuyên phi thường lưu ý đến tướng mạo.
Tối qua, ngươi bị nàng ta làm cho sợ đến ngất xỉu, nàng liền cho rằng ngươi ghét bỏ vẻ ngoài của nàng.
Lát nữa ngươi dỗ vài câu hay, nàng sẽ tha thứ ngay”.
Cái gì…!dỗ con gái nhà người ta? Ninh Hoàn tự nhủ, hắn đã đọc nhiều thoại bản như thế, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa từng nhìn thấy heo chạy sao? Dỗ tiểu cô nương có cái gì khó, hắn làm đượt!!!
Túc Tiển thấy vẻ mặt Ninh Hoàn cũng yên tâm, quay người nói với Ngân Xuyên “Ngươi bảo hộ Ninh thiếu gia cho thật tốt”.
Đao đã rời vỏ, Diệt Hồn, Lại Tà ánh lên hàn quang, Ninh Hoàn cảm nhận khí tràng của nam nhân trước mắt tựa hồ cũng thay đổi.
Gương mặt tuấn tú tỏa sát khí, đôi ủng đen giẫm lên tơ nhện trắng phát ra tiếng “sột soạt”, ngạo nghễ như tiếng trống thúc trận trong sơn động tĩnh lặng.
Con Nhân diện thù khổng lồ nhanh chóng phát hiện ra nam nhân, nó quay chiếc đầu khổng lồ phát ra một tiếng rống rung trời…!
Ninh Hoàn lo lắng hỏi “Cẩm y vệ đại nhân nhà ngươi có thể đánh bại Thù Vương đúng không a?!”
“Cũng chỉ là một con Nhện tinh, muốn sống dưới Lại Tà, Diệt Hồn? Đừng có mơ!” Ngân Xuyên chuyển đầu một vòng, thân thể nàng lơ lửng cách mặt đất chừng nửa thước, vừa lúc nhìn thẳng vào Ninh Hoàn hừ lạnh “Ngươi đồ sợ chết, không phải là vừa nhìn thấy nhện tinh liền muốn chạy trốn?”
Ninh Hoàn liên mồm phủ nhận “Oan uổng oan uổng, ta thật sự chỉ là lo lắng Cẩm y vệ đại nhân”.
Ngân Xuyên hừ một tiếng.
Vốn là Ninh Hoàn cũng muốn dỗ người ta lắm, dù sao thì cũng đã nằm lòng cả đống thoại bản, chỉ là thiếu một chút kinh nghiệm thực tế thôi.
Với lại làm thế quái nào để dỗ một cô nương bằng giấy chứ, ai chẳng biết nữ tử nào cũng thích được khen xinh đẹp, nhưng mà nữ-tử trước mắt này không có nét nào bình-thường hết.
Ninh Hoàn lực bất tòng tâm, ngậm miệng đứng im một bên.
Phụ thân từng nói, nam nhân thiếu thuyết thoại, nữ nhân thiếu sinh khí.
Thế mà chưa từng thấy a nương sinh khí bao giờ.
“Cô phần trủng, huyền dạ khấp.
Cửu tuyền hoang dã, quỷ trù trướng”.
Sơn động bất chợt lại vang lên tiếng ca ai oán.
“Ngươi là ai?” Ninh Hoàn ngẩng phắt đầu, nhìn về bốn phía.
“Cô phần trủng, huyền dạ khấp.
Cửu tuyền hoang dã, quỷ trù trướng” tiếng ca vẫn tiếp tục quẩn quanh.
Ninh Hoàn hỏi lại “Ngươi là ai?”
Thanh âm kia rốt cục cũng ngừng lại, lúc này từ trong sơn động truyền đến tiếng một nữ nhân bi thương, réo rắt “Công tử, ngài có thể cứu nô gia không?” Nghe nói yêu ma quỷ quái giỏi nhất là mê hoặc lòng người, Ninh Hoàn nhíu mày “Ta tự thân đều khó bảo toàn, như thế nào cứu ngươi?”.
Chỉ nghe nữ nhân kia nói “Ta bị yêu tà khốn trụ.
Bên dưới Thù Vương có giấu một cỗ quan tài pha lê, chỉ cần ngài mở nắp quan tài là ta có thể tự thoát ra”.
Ở phía xa, Túc Tiển và Thù Vương vẫn đang trong trận chiến ác liệt.
Thù vương hình thể cực đại, trông nó chẳng khác nào một ngọn núi trước mặt Túc Tiển, nhưng dù cho là thế, móng vuốt và răng nanh sắc nhọn của nó cũng không thể chạm vào y nửa phân.
Túc Tiển giẫm lên móng vuốt chi trước của con quái vật, y nhân cơ hội bật nhảy lên phần đầu trong tiếng gào thét của Thù Vương.
Phía bên trên được bao phủ bởi chi chít Nhân diện thù, những cái đầu người lớn nhỏ nhấp nhô, trong đó có một cái đầu hài nhi vẫn còn dính dịch vàng nhớp nháp, như thể vừa được sinh ra.
Nhìn thấy Túc Tiển, chúng lao về phía trước như một đàn sâu vỡ tổ.
Ninh Hoàn thở gấp nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng chỉ sau vài đường đao, trên mặt đất còn lại là vô số đầu nhện và các chi đã bị cắt cụt.
Nhân diện thù vương quay cuồng trong cơn đau dữ dội, nó cắm móng vuốt khoét sâu xuống đất.
Khi Túc Tiển tưởng chừng nắm chắc phần thắng trong tay, Thù vương đột nhiên ngừng lại, nó chậm rãi hướng về phía y, há to cái miệng khổng lồ, từ trong lộ ra…một cái đầu nữ nhân khác.
Nữ nhân từ từ bò ra ngoài, làn da xám xanh, toàn thân bọc trong một lớp mịn như sáp, tay chân cụt lủn, và giữa bụng nàng ta lộ ra một cái lỗ lớn đen ngòm.
Túc Tiển cau chặt mày, lần đầu vẻ bối rối xuất hiện trên khuôn mặt thờ ơ của anh ta.
Đây là “Thấp thi”.
Đại hung.
“Nhân trệ?”
“Đây là…” Ngân Xuyên nhìn cảnh tượng này trước mắt, vẻ ung dung vừa rồi biến mất, không ngờ lại gặp phải Thấp thi ở đây, nàng nói với Ninh Hoàn “Đợi ở chỗ này đừng nhúc nhích!”.
Ninh Hoàn không kịp thắc mắc, bóng trắng đã lướt đi như gió.
Thấp thi còn khó đối phó hơn Thù vương.
Túc Tiển từng nghe sư phụ nhắc đến, năm đó Tề Vương ở Thành Đô, Tứ Xuyên khởi binh mưu phản.
Lửa chiến bùng cháy trong bảy ngày bảy đêm, sinh linh đồ thán, bởi vì không còn cách nào xử trí số lượng thi thể nhiều như vậy, vô số tướng sĩ chết đi được chôn ngay tại chỗ, gọi là “Vạn nhân khanh” (Mồ chôn tập thể).
Năm sau, có quan lại đăng báo triều đình, tấu rằng nơi đây bị yêu tà quấy phá, quỷ mị hoành hành.
Hoàng thượng lệnh Trấn phủ sử cử mười hai Cẩm y vệ nhanh chóng điều tra.
Sau đó ở Vạn nhân khanh khu Thành Bắc, phát hiện trong mồ chôn có một Thấp thi.
Thi thể bị nó lấy làm thức ăn, từ oán nộ của hàng vạn người mà hóa thành.
“Cẩm y vệ gần như chết toàn bộ, chỉ còn hai người sống sót, cuối cùng hàng phục yêu vật”.
Sau mấy hiệp, trên người Túc Tiển thêm không ít vết thương mới, không còn lại chút ưu thế nào như khi chiến đấu với Thù vương.
Phía sau là Nhân diện thù bám sát, trước mắt lại thêm một con ác quỷ hỗ trợ, Túc Tiển bị bao vây tứ phía, nhất thời khó có thể thoát khỏi khốn cảnh.
Ninh Hoàn thấy y ở thế hạ phong, trong lòng lo lắng vô cùng.
Thù vương giương móng vuốt vọt về phía Túc Tiển, trong một khoảnh khắc, Ninh Hoàn mơ hồ thấy được chiếc quan tài bằng pha lê dưới thân nó, hắn chợt nhớ tới câu nói của ma nữ kia “Nếu ta thả ngươi ra thì được cái gì?”.
“Gia nô có thể trợ giúp công tử thoát khỏi khốn cảnh” thanh âm kia lại chậm rãi vang lên.
Ninh Hoàn dù không tin lời ma nữ, nhưng tình hình thế này đành coi ngựa sống thành ngựa chết mà chữa, nàng ta có cách giúp bọn họ thoát ra.
Ninh Hoàn khẽ cau mày, nhớ tới tiểu đồng đã đưa hắn vào đây có nhắc “Hỉ Tử nương nương ghét lửa”.
“Ghét lửa à?!” Từ xưa đến nay lửa có thể trừ tà khắc quỷ, Ninh Hoàn hướng đôi mắt đen láy về phía Thù vương, không chừng con yêu quái này lại sợ lửa.
Chỉ là nếu lửa bình thường không thể uy hiếp nó thì phải làm thế nào.
Ninh Hoàn nhìn Nhân diện thù từ từ bao vây tứ phía Túc Tiển, hắn lo lắng khôn cùng, thôi thì đằng nào cũng thế, thay vì ngồi chờ chết thì cứ liều một phen..