Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 54: Tương Ninh
Ánh nến phản chiếu bóng người gầy guộc lên mặt đất.
“Các ngươi chưa chết?”.
Tương Ninh đứng bên cửa đá, cả khuôn mặt chôn trong bóng tối, hắn đá phần thân thể rơi rụng trên nền đất đi thẳng vào trong.
“Ả ta không giết các người, xem ra ta lại phải đích thân ra tay”.
Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, dưới chân gã ta là một cơ thể nằm sấp đã bị lột da mặt, tứ chi bê bết máu, trên ngực lộ ra một lỗ hổng cỡ nắm tay.
Từng tiếng loạt soạt nối liền nhau, con ngươi u oán đột nhiên hướng thẳng về phía ba người.
“Loạt soạt” lại thêm một khuôn mặt âm u thò ra dưới chân Tương Ninh…
Ninh Hoàn sắc mặt tái nhợt, lảo đảo lùi về sau, “Huyết…Huyết Thái Tuế? Từ đâu ra lại nhiều Huyết Thái Tuế như vậy…”.
“Nhiều?”, Tương Ninh cười lạnh, “Dưới nền đất này ta đã nuôi nấng hàng trăm bụi cây, vậy mà đến ngày hôm nay chỉ còn lại chút ít như vậy, cũng là đa tạ công chúa”.
Hắn quay đầu, hướng đôi mắt oán độc về phía nàng, “Những năm này ta tìm kiếm công chúa thật khổ cực a”.
“Nếu không phải nhờ đám Minh hôn kia, ta cũng chẳng thể đoán được công chúa lại một mực tàng thân ở Vương gia a”.
Hắn ta nở nụ cười quỷ quyệt, tầm mắt âm lãnh như rắn độc liếc về phía quan tài pha lê, “Chẳng phải công chúa muốn lợi dụng thân phận của tiểu nhi tử Vương gia giúp hồi sinh gã đạo sĩ kia sao? Nhưng cũng quá bất cẩn rồi”.
Tương Ninh lắc đầu cười lạnh, “Chẳng lẽ công chúa không biết, người mới chết bảy ngày hồn phách khi đó dễ dàng tan biến nhất.
Ôi, công chúa giấu hắn ở đâu, ngươi nghĩ ta không biết sao? Ta chỉ cần mở miệng nói với lão già họ Vương kia, cách một lần nữa cứu sống cái mạng nhỏ của tiểu nhi tử là gã đã vội vàng nói cho ta chỗ táng thân của hắn rồi…”
“Tương Ninh!” Công chúa cắt ngang lời của gã ta, đôi mắt màu máu quay cuồng lệ khí, thanh âm của nàng vô cùng nhẹ như thể để áp chế lửa giận vô biên trong lòng, “Ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!”.
Bóng đỏ quỷ mị lóe lên trước mặt Tương Ninh, thi thể bê bết máu gào to, nhào thẳng về phía công chúa.
Lạc Ninh giương móng tay sắc bén không do dự xé thi thể thành hai nửa, Huyết Thái Tuế nhanh chóng bị chụp vào tay, “Phốc” một tiếng nổ tung.
“Tương Ninh”, ánh mắt của Lạc Ninh thoáng ngây ngẩn, thắc mắc trăm năm vuột khỏi miệng, “Ngày đó, đơn thuốc ngươi nói cho Hoàng huynh là thật hay giả”.
Huyết sắc vây quanh gần trong gang tấc nhưng khuôn mặt hắn không có chút lo sợ, Tương Ninh cười nói, “Đương nhiên là giả.
Huyết Thái Tuế có thể trị bách bệnh, nhưng cũng cần mười mấy năm tu luyện.
Vị Hoàng huynh vắn số kia của công chúa chẳng còn sống mấy ngày, cứu thế nào?”.
Hắn trầm giọng nhìn Lạc Ninh, trên mặt kiềm chế ý cười.
“Không ngờ Hoàng đế lòng dạ tàn nhẫn.
Đơn thuốc vừa đệ lên ban sáng, đến chiều Cẩm tú cung đã truyền đến tin chết.
Quả nhiên Đế vương vô tình”.
“Lại nói lúc gã đạo sĩ kia bị lột da rút gân, Vương lão gia cũng chẳng rơi một giọt nước mắt”.
Tương Ninh nhẹ giọng cười mỉa mai, “Ôi, có sống cũng là thống khổ, chính ra ta giết hắn lại thành hành thiện tích đức!”.
Đôi mắt Lạc Ninh dâng mờ mịt, lệ khí bùng nổ, Tương Ninh vừa dứt lời cũng là lúc móng tay sắc bén đâm thẳng về phía ngực hắn.
“Câm miệng!”, Lạc Ninh hét lên…
Tương Ninh nhếch khóe miệng giễu cợt.
Lạc Ninh mở to tròng mắt, “Thịch”, “Thịch”, một tiếng lại nối liền một tiếng.
Nàng ngây người nhìn về lồng ngực mình bị tay đâm xuyên qua.
Tương Ninh cười lạnh, “Công chúa quá coi thường ta”.
Vừa nói hắn vừa tháo nho cân (nón đội đầu của thư sinh), ngay chính giữa đỉnh đầu là Huyết Thái Tuế đỏ máu.
Hắn hừ lạnh, rút tay kéo theo Huyết Thái Tuế trong lồng ngực nàng.
Lạc Ninh sững sờ ngã xuống đất, bàn tay trượt ra ngoài, lưu lại một lỗ hổng kinh người.
“Ta đã luyện chính mình thành vật chứa”.
Hắn cười gằn, tròng mắt lóe tia nguy hiểm.
Ngay lúc Tương Ninh thu tay lại, chỉ trong nháy mắt da thịt hắn khô héo, khuôn mặt nhăn nhúm, thân thể cong lại, khóe mắt trũng sâu, thoáng cái đã thành một lão già.
“Khụ! Khụ!”.
Hắn vội vàng xé Huyết Thái Tuế ở thi thể bên cạnh nhét vào miệng nhai ngấu nghiến.
Máu nhoe nhoét từ kẽ ngón tay nhễu xuống đất, Tương Ninh ngẩng đầu, mắt lóe ánh sáng xanh lục, trông hắn lúc này chẳng khác một con dã thú khát máu.
“Nếu mười năm trước công chúa không đột nhiên biến mất thì ta đâu đến bước đường này”.
Hắn liếm huyết dịch còn lưu lại trong lòng bàn tay, đạp thi thể đã vô dụng sang một bên.
Tương Ninh khẽ lau mép, mặt mũi thân thể hắn dần dần trở lại vẻ trẻ tuổi.
“Dẫu sao thì công chúa cũng là Huyết Thái Tuế thành công nhất do một tay ta tu luyện”.
“Ta cũng phải cảm ơn vì Công chúa đã cố tình để lại ta thành người chết cuối cùng.
Nếu không, mấy đứa con thân yêu này cũng chưa kịp tỉnh lại”.
Không có Huyết Thái Tuế, Lạc Ninh như cá rời nước.
Tương Ninh nhìn bóng đỏ trên mặt đất co giật, không ngừng cười lạnh.
“Đáng tiếc, vất vả lắm công chúa mới gom đủ thân thể cho đạo sĩ kia”.
Hắn nhìn quan tài phía xa cười mỉa mai phất tay, ba cỗ thi thể từ phía sau trực tiếp lao lên…
Mọi chuyện trước mắt diễn ra quá nhanh.
Khi cả ba người định thần lại thì một thi thể đã vọt đến trước mắt.
Túc Tiển giương đao chém đứt đầu nó, vậy nhưng dù không còn đầu chúng vẫn lao về phía trước…
Đám thi thể mất tay mất chân còn lại cũng không buông tha, số lượng ngày càng nhiều.
Túc Tiển cau mày lấy ra một thanh dao găm phi về lồng ngực một thi thể cách đó không xa.
“Ầm” một tiếng nó ngừng hành động rơi xuống đất.
Lạc Ninh nhìn đám quái vật dần vây quanh quan tài pha lê, nàng siết chặt tay ánh mắt chùng xuống, tứ chi bách hài tỏa ra lãnh ý.
Nàng cắn răng, một lần nữa đứng dậy, tựa như đã dùng chút sức lực cuối cùng kéo Tương ninh ra bên ngoài thạch thất…
Hư Không nghe xong lời nói của Tương Ninh sớm đã bị hận ý bao trùm tâm trí, y chém giết đến mù quáng, trực tiếp đuổi theo không quay đầu lại.
Túc Tiển chém thi thể cuối cùng trong thạch thất hướng về phía Ninh Hoàn vội vàng nói, “Ở đây đợi ta trở lại”.
Chân vừa bước đã dừng lại lo lắng quay về sau nói thêm, “Ta chưa nói thì không cho phép đi ra!”.
“Nhưng”.
Túc Tiển chẳng cho hắn nói thêm câu nào đã nhấn cơ quan trên tường đá, lắc mình ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, có thứ gì đập mạnh vào bức tường khiến toàn bộ thạch thất như rung chuyển, máu tươi đỏ thẫm theo khe hở bên dưới tràn vào.
Không khí tràn ngập mùi tanh nồng, Ninh Hoàn mặt trắng bệch, hắn biết…máu này không phải của những con quái vật kia…
Ngón tay run tẩy chạm lên khoen đồng nhưng lại buông xuống.
Ninh Hoàn sững sờ đứng trước bức tường đá, đầu óc mờ mịt, nếu mình có ra khỏi đây cũng chẳng thể giúp được gì chỉ làm bọn họ thêm loạn…!Ninh Hoàn tái nhợt mặt, Hư Không và Túc Tiển chỉ để lại hai bóng lưng, giờ phút này..hắn quả thật không biết phải làm sao…
Đột nhiên một bóng trắng xuất hiện trên nắp quan tài pha lê.
“Tới đây”.
Thấy Ninh Hoàn kinh ngạc nhìn mình, bóng trắng ôn hòa vẫy tay.
Tuy khuôn mặt y nhợt nhạt nhưng chẳng thể giấu nổi khí chất dịu dàng ôn hòa.
“Thanh…Thanh Sơn đạo trưởng?”.
Khuôn mặt kia, Ninh Hoàn chợt cứng người, khó khăn hô tên y.
“Ngài…ngài tại sao lại ở chỗ này? Ta, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu?”.
Thanh Sơn đạo trưởng không trả lời câu hỏi của hắn, nhẹ giọng thúc giục.
“Tới đây”.
Ninh Hoàn tiến về phía quan tài nghe y nói, “Lấy đầu của ta ra”.
Ninh Hoàn sửng sốt, tròng mắt mở to ngạc nhiên.
“Mau lên không còn kịp nữa”.
Mùi máu tanh càng lúc càng nồng, Thanh Sơn đạo trưởng nhíu mi thúc giục.
Ninh Hoàn nuốt nước miếng cái ực, hắn gật nhẹ đầu.
Vết khâu chằng chịt bao phủ cơ thể nằm trong quan tài.
Ninh Hoàn mím môi, “Đắc tội”.
Hắn lấy ra đoản đao cắt đứt mối nối giữa thân người và đầu lâu
“Lấy ra”.
Hắn run rẩy ôm lấy nó, bóng trắng khẽ gõ nhẹ lên đầu Ninh Hoàn, trong nháy mắt một luồng khí lạnh bao phủ, thân thể hắn tựa như chui vào hầm băng rét buốt.
Ánh mắt Ninh Hoàn ta rã, bước chân như có người chỉ dẫn, từng bước từng bước đi đến bên bức tường đá.
Thạch thất mở ra.
Khắp người Túc Tiển bao phủ bởi máu tươi, y bị đám quái vật vây vào một góc.
Bên kia Hư Không thở hổn hển đối mặt với Tương Ninh, trong tay y chỉ còn vài tấm bùa chú.
Thân thể của Lạc Ninh rơi ngoài cửa đá, bị chôn vùi trong một đống xác người, bước chân Ninh Hoàn dừng lại.
Túc Tiển vừa thấy bóng của hắn thì biến sắc, y hét lớn, “Ninh Hoàn ngươi ra đây làm gì?! Còn không mau trở lại!”.
Ninh Hoàn nhìn thẳng về phía trước, đám quái vật tựa như chẳng hề thấy hắn.
Túc Tiển thấy Ninh Hoàn không quay đầu liền nổi giận mắng lớn, “Bò trở lại cho ta, nghe không! Tay ngươi ôm thứ gì mau ném đi! Vì nghĩa quên thân cái khỉ gì!”.
Ánh mắt Ninh Hoàn nhàn nhạt liếc qua Túc Tiển, thấy rõ đầu lâu trong tay hắn, Túc Tiển chợt sửng sốt.
“Tương Ninh”.
Ninh Hoàn chậm rãi lên tiếng, chất giọng khàn khàn chẳng giống Ninh hoàn.
Hư Không giãy giụa nhìn về phía âm thanh phát ra, mặt đầy vẻ ngạc nhiên chẳng thể tin vào tai mình, “Sư phụ?”..