Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 52: Chân Tướng


Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 52: Chân Tướng


Tháng 12 âm lịch, trời vào đông rét buốt, Lạc Ninh công chúa hạ táng.

Ngày hôm đó tuyết rơi dày đặc, cung điện lộng lẫy bao phủ bởi lớp tuyết trắng xóa, nhìn từ xa như một cỗ quan tài khổng lồ bị đóng băng.

Cung nhân mặc tang phục quỳ trong giá rét, ai oán khóc thương…
Lạc Ninh còn nhớ buổi chiều hôm ấy, đã lâu rồi nàng chưa được diện kiến Hoàng thượng.

Ngài lâm trọng bệnh nằm liệt giường.

Môn nhân nói mấy ngày trước Hoàng hậu mời cao nhân, y tự nhận có thể chữa khỏi bệnh cho Hoàng thượng.

Lạc Ninh vội vã chạy tới tẩm điện, Hoàng hậu thần sắc tiều tụy nói chuyện với nam nhân mặc đạo bào.

“Hoàng thượng vừa nhắc đã lâu không thấy Lạc Ninh”, Hoàng hậu mỉm cười hiền hậu như thường ngày.

Lạc Ninh gật đầu tò mò nhìn đạo sĩ bên cạnh.

“Đây là vị cao nhân ta đã nhắc tới”.

Hoàng hậu nói, “Những ngày này bệnh tình của Hoàng thượng đều dựa vào ngài”.

Đạo sĩ cúi thấp đầu, chắp tay, “Hoàng hậu quá khen, công chúa có thể gọi ta là Tương Ninh”.

“Bệnh của Hoàng huynh ngươi có thể chữa khỏi?”, Lạc Ninh hỏi.

Đạo sĩ cười một tiếng, “Bần đạo đã kê đơn thuốc cho Hoàng thượng, còn lại…tùy thuộc vào sự lựa chọn của người”.

Hương Long diên hương trong lư hương đài sen, hòa cùng mùi thuốc đắng nghét tỏa khắp tứ phía.

Lạc Ninh quỳ bên màn trướng khẽ gọi, “Hoàng huynh”.

Hoàng đế đã sớm tỉnh, y mở mắt hướng Lạc Ninh vẫy tay, nàng vội vàng tiến về phía trước.

“Lạc Ninh đã lớn như vậy rồi”, Hoàng đế khẽ thở dài.

Sắc mặt y tái nhợt, mắt khép lại khàn khàn hỏi, “Hoàng hậu có nói chuyện toa thuốc với ngươi không?”.

Lạc ninh hơi ngẩn ra, “Toa thuốc?”.

“Không sao..”.

Hoàng đế chậm rãi thở ra, lại nhắm mắt im lặng một hồi, “Tương Ninh kê cho trẫm một toa thuốc, hắn nói thứ này có thể chữa khỏi bệnh”.

Hoàng đế mở mắt thâm trầm nhìn về phía Lạc Ninh, “Thứ đó gọi là Huyết Thái Tuế.

Phải dùng máu thịt chí thân làm huyết mạch mới có thể luyện được Huyết Thái Tuế”.

Lạc Ninh nửa quỳ trước long tháp, nàng sững sờ nhìn chằm chằm đôi mắt đối diện.

“Lạc Ninh, hoàng huynh đối với ngươi có tốt không?”.

“Trẫm biết trẫm ủy khuất ngươi, nhưng..nước không thể một ngày không quân, hoàng huynh không còn cách nào”.

“Ngươi nguyện ý sao?”.


Bốn, năm thái giám cao lớn đột nhiên bước ra khỏi trướng mạn, yên lặng đứng một bên chờ đợi.

Lạc Ninh thân thể run lên, nàng nhắm mắt lại khẽ hít một hơi thật sâu.

Hồi lâu sau mới mở mắt, nàng quỳ thẳng người hướng về phía long sàng dập đầu, trán chạm nền đất tẩm điện lạnh băng, hai hàng lệ tê tái, nàng ngẩng đầu nhìn người trên giường, “Bẩm bệ hạ, Lạc Nhi nguyện ý”.

Một chén độc tửu, y phục trắng muốt bỗng chốc nhuộm đỏ máu.

Ánh nến cô độc leo lắt phản chiếu bóng hình nàng, Lạc Ninh một lần lại một lần chùi đi máu trào khóe miệng..nhưng máu càng chảy càng nhiều…!Nàng đã sớm chẳng còn phiền muộn, đã sớm chấp nhận sự sắp đặt này…!Trong cơn hấp hối kéo dài, Lạc Ninh phát hiện ra nguyên lai nàng cũng sẽ oán, cũng sẽ hận, trớ trêu làm sao, dùng xác thịt chí thân làm vật chứa, mỉa mai thay…!
Huyết Thái Tuế cuối cùng cũng chẳng cứu được mạng của Hoàng đế, y băng hà vào mùa đông năm đó.

Nắp quan tài nặng nề khép lại, ánh sáng cuối cùng cũng đã biến mất.

Huyết Thái Tuế vẫn sinh trưởng trong lồng ngực, không ngừng hút máu thịt nàng.

Dần dần thân thể Lạc Ninh biến hóa, da tróc, thịt bong, chỉ để lại bộ xương trắng bao bọc bởi hàng nghìn sợi gân mạch.

Ý thức của Lạc Ninh dần mơ hồ.

Trong lòng đất tối tăm chết chóc, chỉ còn tiếng “phịch, phịch” của Huyết Thái Tuế trong lồng ngực…!
Không biết qua bao nhiêu năm, có lẽ là trăm năm, hoặc giả là ngàn năm, cánh cửa địa cung bật mở.

Nắp quan tài nặng nề được nâng lên, Lạc Ninh tỉnh dậy trong tiếng ồn ào, xôn xao.

Kẻ bên cạnh nàng nói, “Đây chính là Huyết Thái Tuế năm đó Thái tổ của ta ghi lại, bụi duy nhất còn sống”.

“Đây là Huyết Thái Tuế?”.

Một kẻ khác kêu lên, hắn si mê nhìn bụi cây như có sinh mệnh trước mắt, vừa nói vừa đưa tay.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào đã bị kẻ khác ngăn lại.

“Chậm đã”.Người kia nói, “Muốn lấy được Huyết Thái Tuế cần rất nhiều công đoạn, chúng ta tìm người mang nó ra ngoài trước đã.

Ngươi truyền tin cho Lý Vận của Thiên địa tiêu cục, có mối làm ăn hai chục ngàn hoàng kim, hỏi hắn có nhận hay không.

Ngoài ra..”, thanh âm của người kia khẽ ngừng rồi lại tiếp, “Dung luyện Huyết Thái Tuế còn thiếu một vị thuốc”.

“Cái gì?” Một người khác hỏi.

Người nọ trầm giọng, “Một kẻ có mệnh cứng làm thuốc dẫn”.

“Thứ..thứ này tìm thế quái nào”, một người khác chần chừ nói.

“Vô sự, ta đã tìm được một người”.

“Là ai?”
“Con trai của Vương gia tại Bắc thành”.

“Tên ma bệnh kia? Vương lão đầu sẽ đồng ý sao?” Một người khác có chút lo lắng.

Chỉ nghe kẻ kia hừ lạnh, “Ai nói hắn chỉ có một.

Chẳng lẽ ngươi đã quên hắn còn đứa con trai lớn xuất gia ở Tam Thanh sơn sao?”.


“Cái này…”
“Ngươi truyền tin cho hắn, nói chúng ta tìm được thuốc bảo mệnh cho tiểu bảo bối, xem hắn có đồng ý hay không, hừ.

Ngoài ra, Khương Thiết không phải vẫn luôn hứng thú với việc luyện thi sống hay sao? Đến lúc đấy nhớ gọi cả hắn ta đến”.

Ngón tay Lạc Ninh giật giật, nàng bình tĩnh nằm bên trong quan tài, lòng không gợn sóng.

“Bịch, bịch”, Huyết Thái Tuế xao động.

Bên dưới bụi cây đó là lồng ngực trái trống rỗng.

Đúng rồi, nàng đã sớm chẳng còn biết buồn vui…!
Quan tài của nàng được chuyển vào một cỗ quan tài phỉ thúy lớn hơn, sau mấy chục ngày di chuyển cuối cùng cũng được đặt vào một đại hộ.

Hồn phách Lạc Ninh ngồi trên nắp quan tài, nàng nhàn nhã đung đưa hai chân, chơi với tim đèn bên người.

Trong bóng hoàng hôn, ánh nến lập lòe chớp tắt khiến gia nhân bên ngoài đi qua không khỏi kinh hoàng chửi thề, “Thật sự là ma ám”.

Lạc Ninh cong môi, cười không ra tiếng.

Không biết qua bao lâu, ngoài cửa chợt truyền tới tiếng xôn xao.

“Đại công tử trở lại?”.

Một người hỏi, “Không phải đại công tử tu đạo ở Tam Thanh sơn sao, trở lại nhanh như vậy?”.

Một người khác lắc đầu nói: “Nghe nói là lão gia tự mình kêu y trở về.” Hắn khẽ thở dài, “Đại công tử chịu khổ từ nhỏ, chỉ mong lần này trở về quan hệ hai người họ có thể tốt lên”.

Cửa “Két” một tiếng đẩy ra, từ bên ngoài một vị đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú, vận đạo bào trắng tiến tới.

Lạc Ninh ngồi xếp bằng trên quan tài, tay nàng tựa vào tai bĩu môi, đạo sĩ? Nàng ghét nhất là đạo sĩ.

Lạc Ninh giận dữ đập phần phật vào ngọn nến bên cạnh, ánh lửa lóe lên lúc sáng lúc tối.

Lão đầu bên ngoài rụt cổ, hắn lộ nửa người nói, “Đại công tử, chính là nơi này.

Không biết lão gia tìm được cỗ quan tài này ở đâu, từ lúc nó chuyển đến đây…phòng này liền có ma quỷ lộng hành”.

Đạo sĩ trẻ tuổi gật đầu, “Ta hiểu rồi, Vương thúc”.

“Kia đại công tử…!không, không còn việc gì thì ta đi trước, thiện phòng còn nhiều thứ phải làm a”.

Đạo sĩ gật đầu, lão nhân gia thận trọng liếc nhìn chiếc quan tài phỉ thúy trong phòng, vội vàng rời đi.

Lão vừa đi, đạo sĩ cũng đạp bước vào phòng, y chẳng hề làm gì chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh quan tài.

Lạc Ninh quan sát y.

Nguyên lai ngươi chính là quỷ xui xẻo bọn họ nói a, nàng thầm nghĩ.

Bên lồng ngực trống rỗng bỗng dâng lên tia chua xót nhàn nhạt.


Lạc Ninh suy nghĩ một chút rồi thu lại bàn tay đùa nghịch tim đèn.

Quỷ đáng thương, ta không trêu ngươi.

Đạo sĩ từ từ mở mắt, y ngước đầu không biết nghĩ đến thứ gì.

Hồi lâu sau y khẽ thở dài, lặng lẽ nhìn cỗ quan tài.

Y nhấc khóe miệng lộ ra một nụ cười gượng gạo, thấp giọng niệm Thanh tâm chú.

“Tại sao lại niệm cái này? Bọn họ kêu ngươi đến đuổi quỷ cơ mà”, Lạc Ninh chống cằm, rốt cuộc không kìm được nóng nảy mà lên tiếng.

Đạo sĩ hơi bất ngờ, nhưng lại chẳng có nửa điểm kinh hoảng, y khẽ hỏi,” Cô nương chẳng lẽ không muốn đầu thai?”.

Ngọn nến mờ ảo, bên trong căn phòng tối chỉ có một người, một cỗ quan tài.

Lạc Ninh khẽ hừ một tiếng nói, “Ta sớm đã quen rồi, chả sao cả.

Mà nói, làm người thì có gì tốt”.

Nàng nhìn gương mặt tái nhợt của đạo sĩ tức giận bĩu môi, “Mau chạy đi, cha ngươi muốn giết ngươi chữa bệnh cho bào đệ kia kìa”.

Đạo sĩ sửng sốt cười khổ lắc đầu.

Lạc Ninh hừ lạnh, “Ngươi không tin ta!”
Đạo sĩ cười một tiếng, “Ta tin ngươi.”
Một khắc kia, nét dửng dưng trên mặt y khiến Lạc Ninh nhớ lại vẻ thê lương của nàng kiếp trước.

“Dùng chí thân máu thịt làm vật chứa luyện Huyết Thái Tuế.

Lạc Ninh, ngươi có nguyện ý hay không?”.

Nàng hoảng hốt nhìn lồng ngực trái trống rỗng.

Lạc Ninh mím chặt miệng, đột nhiên mất hứng.

Nàng phẩy tay ngã vào trong quan tài, quyết tâm không thèm để ý kẻ chọc người kia.

Có lẽ là cô đơn quá lâu, đến ngày thứ hai nàng lại không nhịn được mà tìm người ta.

“Này, ngươi tên là gì?”.

Đạo sĩ cụp mắt đáp, “Bần đạo đạo hiệu Thanh Sơn”.

Lạc Ninh vui vẻ, rốt cục sau trăm năm cũng có người trò chuyện với nàng.

Lạc Ninh thao thao về năm đó trong cung điểm tâm ngon ra sao, thi thoảng sẽ quấn lấy đạo sĩ bắt y nói về chuyện đương triều.

Thanh Sơn kể từ chuyện “Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài ” đến chuyện vụn vặt trên đường tróc quỷ cùng đồ đệ.

“Tại sao Lương Sơn Bá lại yêu Chúc Anh Đài giả trang nam nhi?”.

Lạc Ninh bưng mặt hỏi, hồi lâu nàng lại tự trả lời, “Nhất định là Lương Sơn Bá yêu Chúc Anh Đài, vô luận nàng có là nam hay nữ.”
Thanh Sơn cười lắc đầu, vốn chỉ là thoại bản, không hiểu sao Lạc Ninh lại có nhiều tâm tình như vậy.

Lạc Ninh cuối cùng khẽ thở dài, “Cũng là ta thua thiệt quá nhiều, trước khi chết còn chưa được gả đi, ngay cả người để thích cũng không có”.

Nàng xoay người, nếu lúc này Thanh Sơn nhìn thấy nàng nhất định sẽ phát hiện hai tròng mắt của nàng khẽ lóe lên, “Thanh Sơn, ngươi thú ta đi!”.

“Hồ nháo!” Thanh Sơn cười cười, cũng không đem lời để trong lòng, chỉ xem là câu nói đùa.

Thời gian thật nhanh, sáu ngày đã trôi qua trong chốc lát.


Ngày hôm đó chuyện của Thanh Sơn mới kể được một nửa, Lạc Ninh đã nhăn mặt ngắt lời, “Thanh Sơn ngươi mau chạy đi, trở về Tam Thanh Sơn của ngươi”.

Thanh Sơn sững sờ một lúc, cười khổ lắc đầu như ngày đó.

“Ngươi ngốc sao?!”.

Ánh nến chập chờn, giọng nàng đè nén tức giận, “Phụ thân ngươi muốn lấy mạng ngươi cứu bào đệ.

Mạng của hắn là mạng, còn của ngươi không phải sao?!”.

Câu nói cuối cùng kia, Lạc Ninh khàn giọng hét lên.

“Ngươi muốn nghe chuyện tiếp sao?”, Thanh Sơn rũ mắt, thấp giọng hỏi.

“Thanh Sơn”.

Lạc Ninh nức nở kêu tên y, “Ta cầu ngươi, ngươi mau rời khỏi nơi này”.

“Lúc ta sinh ra, bởi số mệnh này mà hại mẫu thân, hại bào đệ bệnh tật quấn thân.

Nếu như thế gian này quả thật có thứ thuốc có thể chữa khỏi bệnh cho họ, ta dù chết cũng an lòng”.

Tay y đặt lên cố quan tài phỉ thúy, nóng bỏng.

Lạc Ninh liếc mắt nhìn y, lại thấy y chậm rãi cúi đầu.

“Lạc Ninh, ngươi muốn vào luân hồi không?, y hỏi.

Lạc Ninh trong lòng dâng lên một tia thất vọng, nhắm mắt lại cảm thấy chỗ trống trong lồng ngực đau nhói, nàng quyết định quay mặt đi, “Ngươi luôn thuyết phục ta vào luân hồi, kết quả có gì tốt? Vốn dĩ sinh ra có mệnh đế cơ, trăm quan triều bái, vạn nhân chi thượng.

Nhìn xem, ngươi nhìn xem đến lúc chết rồi muốn biến thành nắm đất cũng là điều mơ tưởng.

Ta thà làm quỷ, dù một ngày có tan thành mây khói cũng vui vẻ, tự tại”.

Thanh Sơn ngưng mắt, trầm mặc nhìn chung trà trong tay.

“Thanh sơn đạo trường không uống trà sao? Các ngươi xuất gia không thể uống rượu chẳng lẽ trà cũng không được uống?”.

Cố lão đầu ở một bên khuyên nhủ, ánh mắt lão chột dạ nhìn về phía Tương Ninh.

Thanh Sơn đặt chung trà trong tay xuống bàn, đôi mắt đen láy phản chiếu bảy người đang có mặt.

Giữa lúc bọn họ căng thẳng, y từ từ đứng dậy, nhẹ phủi đạo bào cúi đầu hành lễ với Vương phụ trong góc phòng.

Sau đó, y quay lại cầm chung trà ngửa đầu uống cạn…!
Máu tươi thấm ướt đạo bào làm Lạc Ninh nhớ lại ly độc tửu trăm năm trước.

Nàng tĩnh lặng nằm trong quan tài, chăm chú nhìn nam nhân bên cạnh, liệu hắn có phải trải qua cảm giác đau tê tâm liệt phế như mình?
Trước mặt nàng, bọn họ phân thân thể y, ả nữ nhân lột da y, gã nam nhân tháo xương y…Cuối cùng đầu của y bị một đao chặt đứt ném sang một bên.

Hai tròng mắt y đóng chặt, gương mặt điềm đạm vẫn tuấn tú như lúc ban đầu…!
Hai giọt huyết lệ chậm rãi từ hốc mắt Lạc Ninh rơi xuống, Huyết Thái Tuế trước ngực đập Bịch bịch điên cuồng, hồn phách của nàng chìm vào nó…Đêm đó, nàng từ quan tài phỉ thúy ngồi dậy, nữ thi đỏ máu nâng đầu của đạo sĩ.

Tròng mắt nàng mê man, khi làn sương mờ tan đi chỉ còn lại hận ý.

Nữ thi cầm đầu lâu đi ra khỏi phòng, “Vì đó là tâm nguyện của ngươi…”
Hôm sau, Huyết Thái Tuế mất tích.

Nhưng bệnh của tiểu thiếu gia nhà họ Vương lại kì diệu mà khỏi hẳn, người người trầm trồ thán phục.

“Vì tâm nguyện của ngươi, ta sẽ để cho bọn chúng sống thêm mười năm”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.