Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 48: Nữ Ảnh
Khi Túc Tiển và Ninh Hoàn đến nơi đã bắt gặp Tương Ninh và Độc quả phụ đã đứng trước đại sảnh cúi đầu lo lắng thảo luận gì đó.
Tương Ninh vừa thấy hai người liền ngẩng đầu, hắn cố nặn một nụ cười cứng ngắc, “Túc tiểu huynh đệ, các ngươi đến rồi”.
Ánh mắt Túc Tiển quét qua hai người, y mở giọng lạnh lùng, “Người đã đông đủ, làm sao Tương sư gia lại mặt ủ mày chau thế kia?”.
“Aiz!”, Tương Ninh đưa tay lau trán thở dài, hắn nhăn mày chỉ vào nội đường, “Ngươi tự mình xem đi, thi thể của bọn họ đã biến mất”.
Ninh Hoàn giật mình, nhìn về phía Tương Ninh vừa chỉ.
Đại sảnh trống rỗng, thi thể hai người kia đã biến mất, ngay cả bàn thịt người cũng không còn.
Chỉ còn lại vài viên gạch vỡ trên mặt đất, bức tranh bị xé trên tường và đoạn dây thừng bị cắt đứt chứng minh những sự việc kia đã từng xảy ra…!
Thi thể biến mất? Ninh Hoàn nghi ngờ quay đầu nhìn Túc Tiển lại thấy y khẽ lắc đầu.
Y không biết sao? Ninh Hoàn cau mày.
Tương Ninh khom người một bên, thấy hai người im lặng hồi lâu hắn khẽ ho một tiếng đề nghị, “Ở lại nơi này cũng không tìm ra manh mối, chúng ta quay lại Tiểu viện phía Nam kia thử xem”.
Nói xong, hắn dè dặt nhìn Túc Tiển.
Túc Tiển lãnh đạm quay mặt đi, sắc mặt y có chút khác thường.
“Ngươi xem…” Tương Ninh khẽ ngẩng đầu, hắn lo lắng.
Thái độ của Túc Tiển hắn không đoán được đành lên tiếng hỏi dò.
Túc Tiển khẽ công khóe miệng, tóc mái dài che đi phân nửa gò má, y hé môi mỏng nói một câu, “Đi thôi”.
Lúc này mới là giữa trưa nhưng sắc trời đã âm u, ánh nến trong tiểu viện hai tầng đã tắt, bóng đen khổng lồ bao phủ tiểu viện như thể một con dã thú cô độc đang ẩn mình trong đêm đen.
Bốn người quay trở lại tiểu viện phía Nam, nơi này vẫn giữ nguyên bộ dáng khi họ rời đi.
Cánh cửa gỗ khép hờ, bên trong tối đen như mực.
Bốn người đứng trước cửa do dự.
Đột nhiên “két” một tiếng, cánh cửa tự mở.
Ánh nến vàng chói lọi xuyên qua khe cửa chiếu sáng khung cảnh bên trong.
Đồ đạc, vật dụng không khác gì lúc trước, từng mảnh vụn bị xé của bức họa bố rơi lả tả trên mặt đất.
“Huyết Linh Chi ở nơi này?” Ninh Hoàn nhỏ giọng nói bên tai Túc Tiển.
Tương Ninh và Độc quả phụ lúc này đã đi trước hai người vào thẳng bên trong lục tung căn phòng tầng dưới.
Bức bình phong bị xê dịch, cổ tịch trên giá vứt đầy trên đất, văn phong tứ bảo trên bàn nằm ngổn ngang một bên.
Túc Tiển liếc mắt nhìn hai kẻ kia bận rộn, y khẽ hừ lạnh, “Nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì”.
Trong phòng không thấy bất cứ dấu vết nào của Huyết Linh Chi, đến một cái ám cách cũng không có, Tương Ninh đề nghị lên lầu trên tìm kiếm.
“Cót két, cót két” chiếc thang gỗ cũ kỹ phát ra từng âm thanh nặng nề, tựa như tiếng thở dốc của một lão già đầy đau đớn.
Ninh Hoàn đi ngay sau Túc Tiển, hắn thả nhẹ bước chân chỉ sợ có nhỡ bước mạnh một chút là bậc thang này sẽ vỡ tan tành.
Đi gần ba mươi bậc thang thì lên đến tầng hai.
Đối diện với họ là căn phòng tân hôn.
Tương Ninh quay đầu hỏi Túc Tiển, “Đi vào sao?”.
Túc Tiển nhíu mày, lúc này cửa không mở nhưng đột nhiên cả phòng sáng rực.
Ngọn nến đỏ chập chờn chiếu sáng cả căn phòng phản chiếu bóng dáng một nữ nhân quỷ dị.
Nàng ta ngồi trước gương đồng nghiêng đầu chải tóc, đỉnh đầu khẽ đung đưa.
Tựa hồ nàng ta không biết gì đến động tĩnh bên ngoài…!
Có người? Nhất thời cả bốn người đều sững sờ.
Độc quả phụ bịt chặt miệng lảo đảo lùi sang một bên mặt đầy kinh hãi.
Ninh Hoàn nắm chặt tay, chợt hắn nhớ tới cái bóng đã nhìn thấy tối hôm trước, liệu có phải chính là nàng ta?
Lưỡi đao cọ xát vỏ bọc kim loại phát tiếng thanh thúy.
Túc Tiển tay cầm Diệt Hồn từ từ lại gần cánh cửa.
Nhân ảnh ngồi trước gương đồng, bàn tay chải tóc của nàng ta bất chợt dừng lại, đầu quay ra phía cửa, tựa hồ đã phát hiện ra bọn họ…!
Ninh Hoàn như muốn nghẹt thở, “Ầm” một tiếng.
Nàng ta vừa quay đầu Túc Tiển đã dứt khoát đạp cửa xông vào.
Mọi người nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm vào trong.
Bên trong không có một bóng người.
Hàng nến đỏ trong phòng vẫn lập lòe như vô tận.
Chiếc gương đồng phủ bụi tựa hồ đã rất lâu không có người sử dụng…!
“Nữ nhân vừa rồi…” Tương Ninh lắp bắp.
Dù có tìm từng xó xỉnh trong phòng cũng không thấy bất cứ ai.
“Có quỷ! Có quỷ!”, Độc quả phụ xụi lơ một bên, khàn giọng kêu lên.
Không thấy? Chẳng lẽ nhân ảnh kia xuất hiện chỉ muốn hù dọa bọn họ? Ninh Hoàn cắn môi thầm suy tư, tư thế quái dị kia, hắn rùng mình, ánh mắt rơi vào nơi nàng ta vừa ngồi.
Ninh Hoàn như thế bị điều khiển, hắn nhớ lại rồi bắt chước y hệt hành động của nàng ta ngồi xuống trước gương đồng.
Ninh Hoàn nghiêng đầu, bất chợt ánh mắt hắn chiếu xuống dưới gầm giường, dưới đó hình như có một ổ khóa.
“Ngươi muốn làm gì?” Túc Tiển nhíu mày, một loạt hành vi quỷ dị của Ninh Hoàn khiến hắn lo lắng.
Ninh Hoàn ngẩng đầu nhìn Túc Tiển, hắn chỉ chỉ xuống gầm giường, “Dưới đấy có thứ gì đó”.
Túc Tiển bất ngờ, y theo hướng tay Ninh Hoàn đi tới, quả nhiên bên dưới gầm giường có một chiếc khóa đồng.
Nơi này nằm đúng góc chết rất khó phát hiện, nếu không ngồi ở đúng vị trí kia ở cái tư thế quái dị đó thì chẳng thể tìm ra.
Đầu ngón tay Túc Tiển khẽ ấn vào chiếc khóa đồng.
“Lạch cạch” âm thanh như xích sắt kéo theo phiến đá nặng nề, bên dưới hình như có thứ gì đó đã mở ra.
Lúc này dưới đáy giường dần dần lộ ra một lối vào.
Trái tim Ninh Hoàn đập dồn dập như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn vểnh môi tự đắc nhìn về phía Túc Tiển.
Tiếng động cũng hấp dẫn sự chú ý của Tương Ninh và Độc quả phụ.
Tương Ninh đi tới nhìn chằm chằm lối đi đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, hai mắt hắn trợn to.
“Chúng ta có đi xuống không?”, Độc quả phụ hoảng hốt, ả ta nắm chặt tay bất an.
Túc Tiển đẩy chiếc giường sang một bên, y không để ý đến hai kẻ kia liếc nhìn Ninh Hoàn nói, “Theo sát ta”.
Sau đó trực tiếp cầm đèn đi xuống.
Bóng dáng hai người vừa khuất sau cánh cửa, Ninh Hoàn nghe thấy Tương Ninh nghiến răng nói, “Đi! Không chừng thứ kia ở ngay bên dưới”.
Trong mật đạo thoang thoảng mùi tanh hôi, bề mặt bậc thang bám rêu nhơn nhớt.
Nhiệt độ dần hạ xuống, Ninh Hoàn bám sát sau lưng Túc Tiển, hắn chà xát hai tay tạo thành một lớp mồ hôi mỏng.
“Cạch, cạch, cạch”, bên tai chỉ còn lại tiếng bước chân.
Ngọn nến yếu ớt chỉ đủ để chiếu sáng lối đi ngay trước mặt.
Hai người đi hồi lâu vẫn không thấy điểm cuối.
“Chúng ta đi khỏi Nam lâu rồi sao?” Ninh Hoàn quan sát xung quanh thắc mắc.
Túc Tiển nghĩ một hồi cũng không xác định, “Có thể”.
Túc Tiển bỗng nhiên dừng bước, y nhẹ giọng “Đến”.
Ngọn đèn bên cạnh còn vương chút cặn dầu, y đưa tay đốt tim đèn, trong nháy mắt toàn bộ mật thất hé lộ.
Đây là một căn phòng kỳ lạ.
Giữa phòng đặt một chiếc quan tài bằng ngọc lóe ánh xanh lục.
Ngay sát cạnh Ninh Hoàn bày một hàng khí cụ lớn nhỏ (đao).
Ninh Hoàn nhẹ nhàng cầm một thanh đao cẩn thận quan sát, nhưng nhìn hồi lâu cũng không đoán được thứ này dùng để làm gì.
Thiết kế của thanh đao rất kỳ quái, trên dưới được bao phủ một lớp cặn đen, lưỡi đao hình móc câu, thân đao lại có hai vết lõm nhỏ.
Ninh Hoàn nhăn mày đưa tay lau nhẹ lớp cặn đen, “Đây là cái gì?”.
Túc Tiển liếc mắt nhàn nhạt nói, “Máu”.
Ninh Hoàn giật mình, hắn trợn to mắt nhìn chằm chằm thứ trong tay rồi vội vàng quăng đi.
Thanh đao rơi vào nền đá vang một tiếng “keng” rất lớn.
“A”, Túc Tiển nhếch môi cười giễu cợt, “Nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của ngươi xem”.
Ninh Hoàn khẽ hừ một tiếng, hắn giận dỗi quay phắt mặt đi ngẩn người nhìn ngọn đèn bên cạnh.
Lúc sau mới cau mày nhìn chằm chằm tim đèn tò mò hỏi, “Tại sao tim đèn lại có màu tím?”.
Túc Tiển đang quan sát cỗ quan tài nghe vậy thì cười cợt, “Vì nó đốt bằng mỡ người”.
Ninh Hoàn giật giật khóe miệng lùi vội ra sau, chỉ hận không thể cách xa cái thứ đèn kia một trăm lẻ tám ngàn dặm.
Bất chợt từ sau lưng vang lên tiếng thở hổn hển, “Ninh tiểu huynh đệ, các ngươi phát hiện ra cái gì?”.
Lát sau Tương Ninh và Độc quả phụ lảo đảo đi xuống.
“Đây là…” hắn bất chợt im lặng khi nhìn thấy cỗ quan tài ngọc giữa phòng.
Sắc mặt Độc quả phụ tái nhợt, “Thứ này…thứ…”.
Ả ta như bị trúng tà loạng choạng đi tới nằm trên cỗ quan tài, từng móng tay đen sì cào lên bề mặt phát ra âm thanh kin kít chói tai.
Ả ta như phát điên không ngừng lẩm bẩm, “Tìm thấy rồi, thì ra là ở đây!”.
Ninh Hoàn đang định bước tới thì bị Túc Tiển bên cạnh kéo lại.
“Sao vậy?” Ninh Hoàn thắc mắc.
Túc Tiển giơ cao ngọn đèn, ánh sáng hắt lên bức tường bên cạnh.
Bức tường kia như thể hòa làm một với bóng tối đen đặc.
Ánh sáng vừa chiếu qua Ninh Hoàn liền phát hiện cảnh tượng trước mặt, hắn nhất thời hút một ngụm khí lạnh.
Một, hai, ba, bốn, năm…!
Bức tường đen treo năm cái xác trong tư thế quỷ dị, Hầu tử, Cố lão, Vương Sinh, một cái xác đầu lâu và thân người vặn xoắn vào nhau.
Nếu Ninh Hoàn nhớ không nhầm, cái đầu lâu kia giống hệt thứ nằm trên bàn…là thi thể của Khương Thiết.
Mà cái xác còn lại mất hai chân kia hẳn là của Đại đương gia Thiên địa tiêu cục, Lý Vận…!
Năm cái xác mặt mũi tím bầm vẫn giữ nguyên vẻ khiếp sợ trước khi chết.
Một sợi dây thừng dài xuyên qua mấy cái xác treo trên tường như thể năm tấm da người chờ hong khô….