Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 34: Thạch Thất
Túc Tiển phát hiện một cuộn giấy da dê dưới thân xác chết.
Đã qua nhiều năm, cuốn da dê cơ hồ hòa làm một với quần áo của thi thể, chữ viết không thể nhìn rõ, may mắn mơ hồ còn có thể xác nhận đây là một tấm bản đồ.
Túc Tiển ngẩng đầu nhìn con đường âm u phía trước, “Đến tâm trận thì biết”.
Hai người vừa muốn rời bước bỗng nhiên tim đèn lóe lên mấy hồi rồi vụt tắt, bốn phía chìm vào bóng tối.
“Túc Tiển?” Ninh Hoàn nhẹ giọng hỏi.
Chỉ thấy từ màn đêm đen đặc có âm thanh “ken két, soàn soạt” kỳ quái vang lên, không khí dần lan tỏa mùi tanh nồng thối hoắc.
Ninh Hoàn chợt thấy có khí lạnh thổi sau lưng, hắn hơi nghiêng đầu.
Lúc này hỏa chiết trong tay Túc Tiển dần phát sáng, một cái đầu be bét máu me dán sát vào Ninh Hoàn.
Thất khiếu thổ huyết, máu thịt trên mặt đã thối rữa rơi rụng từng mảng, khuôn miệng nó há rộng nồng nặc mùi tử khí.
Ninh Hoàn hét to một tiếng, lăn một phát đến bên người Túc Tiển.
Thi thể tái nhợt chậm rãi quay lại, Túc Tiển cau mày lộ rõ biểu tình kinh tởm không kém, đoản đao trong tay y vung lên, “soạt” một tiếng đầu lâu văng ra khỏi thân người.
Ninh Hoàn thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng than thở “Tại sao mấy cái thứ đồ kia lại cứ thích tìm ta như thế a??”
“Không thì sao?” Túc Tiển một bên vừa nghiên cứu bản đồ vừa bình tĩnh đáp lời.
“Thì…thì cứ tìm ngươi một lần, ta một lần có phải công bằng hơn không!” Ninh Hoàn bĩu bĩu, chân đá cái đầu người ra xa.
“Tọa trấn thì sao, ta một lần, ngươi một lần?” (ý anh là lúc đánh quái ấy) Túc Tiển liếc mắt, chế giễu bật cười, “Nói cho cùng vẫn là do ngươi quá yếu, nhìn thấy người chết cũng la lối om sòm”.
“Ta kêu om sòm??? Đấy là đang phát tín hiệu nguy hiểm có được không!” Ninh Hoàn chẳng chút yếu thế bật lại.
“Hừ” Túc Tiển khinh.
Ninh Hoàn cả giận nói “Cái thái độ gì vậy hả?”
Túc Tiển chẳng thèm ngẩng đầu, y nhìn chăm chú tìm hiểu cuốn da dê miễn cưỡng trả lời, “Ý là, ta không quan tâm!”.
Ninh Hoàn vừa muốn phản bác, Túc Tiển bỗng nhiên ngẩng phắt đầu nhìn xung quanh ra dấu im lặng “Suy…”
Lúc này bốn phía lại vang lên âm thanh “ken két, soàn soạt” kỳ quái, âm thanh càng ngày càng vang dội như thể bao vây dồn dập hai người lại chính giữa.
Bất chợ “oành” một tiếng, cỗ quan tài gần đó bật tung nắp, một thi thể xám ngoét từ bên trong leo ra ngoài, nó bò trên mặt đất, cặp mắt âm trầm nhìn chằm chặp, từ từ tiến gần về phía hai người, móng tay đen đúa dài ngoằng phát ra tiếng kin kít mài lên nền đất.
Thanh âm xung quanh vẫn không ngừng lại, “oành”, lại thêm một thi thể nữa leo ra khỏi quan tài…
“Không đúng”, Túc Tiển nhìn đám cương thi đang ngày một nhiều lên sắc mặt thay đổi, y cúi đầu nhanh chóng nhìn lướt qua bản đồ, chỉ vào con đường khuất bên cạnh, “Đừng để ý đến chúng, đi phía này”.
Có vẻ là gã Vương Ba kia cũng không lừa bọn họ, tờ giấy này đích xác là bản đồ Trường sinh thôn.
Càng đi bọn họ càng bỏ xa những âm thanh kỳ quái, cũng không còn chuyện kì dị nào phát sinh.
Thoát khỏi quan tài trận, phía trước là một khoảng đất trống, Túc Tiển đột nhiên dừng bước.
“Thể nào?” Ninh Hoàn hỏi.
Túc Tiển nhìn tấm bản đồ trả lời “Tâm trận chính là tại chỗ này”.
Nhưng nơi này ngoại trừ khoảng đất trống chỉ còn vách đá cao mấy chục trượng.
Vách đá khổng lồ sừng sững trước mặt hai người như con cự thú cổ xưa, bóng bọn họ đổ dài trên nền đá trong đêm đen trông phá lệ kinh người.
“Tìm được” Túc Tiển ngước đầu giơ hỏa chiết lên cao.
Ninh Hoàn bất ngờ chốc lát, theo tầm mắt của y nhìn sang mà không khỏi giật mình.
Trên vách đá chằng chịt lỗ thủng, cứ cách mấy thước lại có một cái hố đen sâu hoắm.
“Trong đó là tâm trận?” Ninh Hoàn vừa hỏi vừa tiến lại gần một cái hố đen, đột nhiên hắn bị Túc Tiển đẩy ra, có thứ gì đó vụt qua bên tai bay ra ngoài.
Ninh Hoàn thấy vành tau đau rát.
“Là nó.
Có vẻ là mỗi cái hố đen đều có, ngươi cẩn thận cho ta chớ lộn xộn”.
Túc Tiển cau mày nhìn tấm da dê.
Hồi lâu sau, y lướt qua bản đồ so sánh với hệ thống lỗ đen trên vách đá lên tiếng, “Ta đi mở trận, ngươi lưu lại đây chờ ta”.
“Ngươi tìm được?”
Túc Tiển gật đầu, chỉ vào một cái hố đen nói với Ninh Hoàn “Chính là nó.
Những thứ này sắp xếp theo thứ tự trong Kỳ môn độn giáp, nhưng lại dựa vào Âm Độn nghịch Nghi, phải leo lên mới được”
(Giải thích một chút về cái anh Túc nói nhé.
Mười thiên can thông thường là giáp, ất, bính, đinh, mậu, kỷ, canh, tân, nhâm, quý, giáp đứng đầu.
Trong Kỳ môn độn giáp, phần giáp này bị “độn” mất nên chỉ còn lại tam kì và lục nghi: Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý, Đinh, Bính, Ất, sắp xếp số theo thứ tự như trên.
Dương độn thì đi thuận (xếp số theo thiên can tăng dần), Âm độn thì đi nghịch (xếp số theo thiên can giảm dần).
Hết chú thích)
Ninh Hoàn ngước đầu nhìn vách đá trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Chẳng những cao dựng đứng, còn bao phủ rêu xanh, chỉ cần có chút sơ ý sẽ dễ dàng trượt chân ngã xuống.
Túc Tiển cắn răng dựa vào chủy thủ tìm điểm leo lên.
Thời gian trôi qua không biết bao lâu, cần cổ Ninh Hoàn bắt đầu ê ẩm mỏi nhừ, lúc này hắn đã chẳng còn thấy rõ bóng dáng Túc Tiển, chỉ có một điểm sáng càng ngày càng tiến gần đến nơi y đã nói, cuối cùng thì ngừng lại.
Chủy thủ đâm sâu vào khe nứt trên vách đá, Túc Tiển ổn định thân mình, đem tay phải từ từ đưa vào lỗ đen.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một vật tròn nhỏ nhô lên, Túc Tiển nhận ra đây là một chiếc tay quay…
“Rầm”.
Dưới chân Ninh Hoàn chuyển động, phía Tây Nam bãi đất trống từ từ chìm xuống xuất hiện một cái cửa vào.
“Thế nào?” Túc Tiển thở dồn dập leo xuống, “Trong lỗ đen có cơ quan, ta mở ra”.
Ninh Hoàn thấy y bình an leo xuống cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ về phía cánh cửa “Hẳn là cái kia”.
Bên trong cánh cửa là một cầu thang đá kéo dài mấy chục trượng, vách đá được mài nhẵn góc cạnh rõ ràng, hai bên cứ cách vài bậc thanh là những chiếc đèn dài bằng đồng thau.
Túc Tiển đốt một bên đèn, ngay lập lức không gian của thạch thất hiển lộ trước mặt.
Bốn phía bao phủ bởi họa bích, gian thạch thất bị ngăn cách bởi một con sông.
Ninh Hoàn ngước đầu nhìn đỉnh trần không được đèn chiếu tới, nơi đó có thứ gì lập lòe phát sáng.
“Là dạ minh châu”, Túc Tiển lên tiếng.
“Dạ minh châu sao?” Ninh hoàn lẩm bẩm.
Càng đi xuống lòng họ càng nặng trĩu, một suy đoán dần dần hình thành trong đầu Ninh Hoàn.
Họ đi dọc theo bậc đá xuống đến dưới, chính giữa thạch thất là một chiếc quan tài bằng đồng rất lớn.
Cỗ quan tài bị trói chặt bởi hàng chục sợi xích to bằng nắm tay.
“Đây là…một Lăng mộ?”
Ninh Hoàn nhìn con sông ngầm bất động dưới chân, suy đoán trong đầu ngày càng rõ ràng “Túc Tiển, ta nghĩ..ta biết chúng ta đang ở nơi nào”.
Ninh Hoàn cắn cắn môi sắp xếp câu chữ.
“Sử ký có ghi, xuyên qua ba suối, dưới là đồng rồi đến quách…cung điện trăm quan bồi táng.
Sai thợ làm máy bắn cung nỏ, kẻ nào tới gần thì tự bắn.
Dùng thủy ngân làm trăm sông thành biển cả, trên sắp thiên văn, dưới bày địa lý, dùng mỡ nhân ngư làm đuốc vạn năm không tắt.
Nơi này là…Lăng Tần Hoàng”, Ninh Hoàn thì thào.
“Nhưng nơi này là Triều Châu cách Ly Sơn một trăm lẻ tám ngàn dặm, tại sao lại ở đây?”, Ninh Hoàn khe khẽ thầm nghĩ.
(Lăng mộ của Tần Thủy Hoàng nằm ở phía bắc núi Ly Sơn (骊山) thuộc huyện Lâm Đồng, thành phố Tây An, tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc).
Túc Tiển không lên tiếng, tiến thẳng về cỗ quan tài bằng đồng chính giữa.
Bên dưới quan tài đồng là tế đài, phía trên là một khoảng đá tròn điêu khắc hoa văn phức tạp, phân bố theo Âm Dương lưỡng cực.
Túc Tiển vân vê mảnh vụn trên nửa vòng đen.
“Là máu” y khẽ thì thầm..