Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh

Chương 10: Yến Phủ


Đọc truyện Sổ Tay Ghi Chép Chuyện Thần Quái Năm Gia Tĩnh – Chương 10: Yến Phủ


Kinh Thành, nha môn Cẩm y vệ, Trấn Phủ Ty.

Cẩm y vệ Đồng tri (là chức quan, phụ tá cho các quan Đô Chỉ huy sứ) Quách Ngạn Thanh cau chặt mày, nhanh chóng đọc xong báo cáo của Túc Tiển.

“Không thể ngờ chuyến đi này lại hung hiểm đến vậy”.

Y phất tay, nhìn Túc Tiển đứng một bên phục mệnh, thở dài.

“Hãy nhớ rằng nhiệm vụ lần này ta giao cho ngươi chỉ là điều tra.

Đã điều tra rõ ràng, tại sao lại còn một mình hành động? May thay đã bình an trở về, nếu không…ta phải giải thích thế nào với sư phụ ngươi.

Vừa được Hoàng Thượng tấn chức, tiền đồ rộng mở trước mắt, tại sao ngươi không biết quý trọng?!!!”
Túc Tiển trầm giọng “Lần này tuy hung hiểm, thế nhưng hai mối họa lớn là Thấp Thi và Thù Vương đều bị diệt trừ.

Nếu chậm vài ngày, chỉ e sẽ liên lụy đến tính mạng của vô số bách tính vô tội”.

Quách Ngạn Thanh nhìn Túc Tiển thở dài bất lực “Ngươi a–”
Tiếng bẩm báo từ ngoài vọng vào, có gia đinh Túc phủ đến truyền lời: Túc Tiển sư huynh, Hư Không Đạo trưởng đang chờ y tại tư trạch.

Quách Ngạn Thanh phất tay áo “Thôi thôi, cho ngươi ba ngày nghỉ ngơi”.

Tại tư trạch, Ngân Xuyên ngồi trước gương đồng tô son điểm phấn.

Từ lúc bị Thấp Thi làm thương nguyên thần, nàng vẫn núp trong trấn hồn chuông, giờ vết thương gần như đã khỏi hẳn.

“Ta là kẻ xuất gia không hiểu chuyện nữ tử, nhưng quả thật chưa từng thấy cô nương nào bôi son trát phấn như ngươi”.


Vị đạo sĩ trẻ mặc bạch y ngồi trong sảnh, tay chống cằm, chán nản nhìn hình nhân trước mắt.

Ngân Xuyên đưa tay tô lớp son môi đỏ chói, khóe mắt khẽ nhếch lên, hừ một tiếng “Bản cô nương ba trăm năm trước chính là người đẹp nhất Giang Lăng Phù, vạn người ái mộ.

Tên tiểu tử như ngươi thì biết cái gì?”
Bạch y đạo sĩ giật giật khóe miệng “…đẹp nhất Giang Lăng Phù, lại còn vạn người ái mộ, đừng có nói dối, dọa chết ta a!”.

Ngân Xuyên hừ một tiếng “Phong thái của lão nương năm đó loại đạo sĩ thúi như ngươi sao có thể hiểu.

Ta đây là đang thử phong cách trang điểm mới, thiên nhiên dị tục”.

“Bớt bớt đi cô ơi, đấy là thơ Tần Tài tử viết cho Lý Sư Sư” Bạch y đạo sĩ hai tay chống cằm, cười nói “Nhưng mà Ngân Xuyên a, ngươi đây là cô nương 300 năm xuân vẫn còn xanh hay là lão nương”.

(đoạn này ko hiểu thực sự)
Ngân Xuyên khẽ run rẩy bàn tay đang họa lông nheo, quay phắt đầu, hướng về chỗ Bạch y đạo sĩ rống lên “Ta là ba trăm tuổi ma nữ, ta chuyên ăn những đạo sĩ thối như ngươi”.

Bên ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập, Túc Tiển từ bên ngoài đẩy cửa vào “Sư huynh, sao ngươi lại tới đây? Tam Thanh Sơn xảy ra chuyện gì?”
“Yên tâm, mọi việc ở Tam Thanh Sơn đều ổn” Bạch y đạo sĩ đứng dậy, ngắm nhìn tỉ mỉ Túc Tiển một hồi “Mấy ngày trước Sư bá tính cho ngươi một quẻ đại hung có an nguy đến tính mạng, cho nên phái ta xuống núi.

Nay nhìn thấy ngươi không có việc gì, sư huynh yên tâm rồi”.

“Đại hung?” Túc Tiển nhíu lông mày “Có thể là vì mấy ngày trước ta gặp phải Thấp Thi?”
Bạch y đạo sĩ cau mày khi nghe lời này “Còn có chuyện như vậy! Ngươi xử lý như thế nào?”
Túc Tiển trả lời “Lúc đó ta đang tiêu diệt Thù Vương, không ngờ lại xuất hiện một con Thấp Thi.

May thay trên đường đi gặp được một người, hắn đem Hồng liên nghiệp hỏa thiêu hai con quái vật thành tro tàn”.

Bạch y đạo sĩ cả kinh “Hồng liên nghiệp hỏa, ngươi gặp là vị cao nhân nào a, không biết sư phụ là ai?”

Túc Tiển nhớ tới hình ảnh Ninh Hoàn lần đầu tiên nhìn thấy Nhân diện thù, sợ đến mức muốn chui xuống đất, khóe miệng cong lên “Chỉ là một tên thư sinh bình thường mà thôi.

Hồng liên hoa nghe nói là bảo vật gia truyền, hắn đánh bừa mà trúng”.

Bạch y đạo sĩ thở dài một tiếng “Không nghĩ tới, phàm nhân có bảo vật như vậy, ngươi tốt nhất là phải cảm tạ người ta”.

Ngân Xuyên dẩu miệng giễu cợt “Chẳng thế à, còn mang bảo bối bên mình từ nhỏ Cửu Thiên Huyền Phù đưa cho người ta rồi đấy thôi”
Bạch y đạo sĩ vừa nghe, nhíu mày “Chu choa, sư đệ, ta nhớ rõ ràng trước đây ngươi từng nói, Cửu Thiên Huyền Phù là để tặng cho thê tử tương lai, đến sư huynh ta còn không được chạm vào”.

Túc Tiển không tự nhiên ho khan một tiếng “Lời nói lúc nhỏ sao có thể cho là thật.

Chỉ là nhìn tướng mạo của hắn dễ gặp nạn, lại mất đi Hồng liên hoa hộ thân, cho nên ta mới đem Cửu Thiên Huyền Phù cho hắn”.

Ngân Xuyên bôi xong lớp phấn cuối cùng, cầm chiếc gương đồng nhìn trái nhìn phải “Không phải đâu, đại nhân nhà chúng ta lòng dạ Bồ tát.

Chỉ cần tình cờ gặp người kém may mắn trên đường, là mang ngay bảo bối ra tặng”
Bạch y đạo sĩ đứng một bên không khỏi phì cười, Túc Tiển nghiến răng “Ngân Xuyên, năm đó vẽ cho ngươi ngũ quan, đáng nhẽ không nên thêm cái miệng”.

Bạch y đạo sĩ ngồi trong tư trang của Túc Tiển chưa tới một nén nhang thì đứng dậy cáo từ, trước khi đi y nói với Túc Tiển “Ta lần này ngoại trừ đến xác nhận ngươi bình an, còn có chuyện quan trọng cần tìm hiểu.

Cách đây không lâu, sư phụ quan sát tinh tượng, phát hiện xung quanh Tử vi Đế tinh có hỏa tinh lờ mờ, ắt có dị tượng.

Xuân Từ sắp tới, mọi việc hành sự phải cẩn thận.

Còn có, mấy ngày nay trong Kinh thành xuất hiện không ít Cổ nhân và Miêu Cương.

Tam Thanh Sơn mặc dù không tham gia vào phân tranh của hai tộc, nhưng vẫn phải cảnh giác”.


Túc Tiển thận trọng gật đầu “Ta đã biết”.

– –
Ninh Hoàn ở nhà nghỉ ngơi được nửa tháng.

Một tối nọ, Ninh lão gia gọi hắn vào thư phòng, sắc mặt ngưng trọng, từ hộp bí mật trên giá sách lấy ra một phong thư “Hoàn nhi, mấy ngày rảnh rỗi, ngươi cầm phong thư này đi Nam Thành gửi cho Yến bá bá.

Nhớ kỹ, phải tự mình đưa tận tay cho y”.

Ninh Hoàn cầm phong thư không tên, khó hiểu hỏi “Cha, chuyện gì xảy ra?”.

Yến Tử Ngôn là thương nhân có tiếng ở Kinh thành, lại là bạn thế giao với Ninh gia.

Ninh lão gia thận trọng để Ninh Hoàn đi truyền tin, phỏng chừng đã xảy ra chuyện gì trọng đại.

Ninh lão gia thở dài một hơi “Một tháng trước, Yến bá bá của ngươi đột nhiên tới tìm ta, nói vài ngày nữa sẽ đóng cửa không tiếp khách để nhận một cọc buôn bán.

Chỉ sợ thương vụ này hung hiểm vạn phần, thậm chí đe dọa đến tính mạng.

Cho nên hắn để lại cho ta một phong thư và một túi thơm, nếu không liên lạc được với hắn thì cầm thư đi Nam Thành tìm người.

Đã ba ngày ba đêm không có tin tức gì, ta phái bồ câu đưa thư đều quay trở lại.

Ngày mai ngươi mang theo vài tên gia đinh, thay ta đi Yến phủ tìm hiểu xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”.

Ninh lão gia lo lắng đi tới đi lui trong phòng, suy nghĩ một chút nói thêm “Nếu thấy có sự không ổn, phải lập tức trở về ngay”.

Ninh Hoàn gật đầu “Cha yên tâm, ta nhất định đem thư giao tận tay Yến bá bá”.

Ninh Hoàn cầm thư, khẽ đưa túi thơm lên mũi, chốc lát cũng không ngửi ra mùi gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh Hoàn mang theo vài gia đinh khỏe mạnh, khăn gói hướng về Yến phủ, tại Nam Thành.


Ninh Hoàn cưỡi ngựa đi trên đường, Nam Thành cách xa trung tâm không sôi động như Bắc Thành.

Đường phố dán đầy bố cáo, trên đó là hình ảnh của hơn mười nữ nhân khác nhau.

Quan sai vội vã bước đi, cầm trên tay vài tờ bố cáo mới dán thêm vào chiếc bảng đã dày đặc.

Ninh Hoàn ngạc nhiên hỏi “Chuyện gì xảy ra? Tại sao có nhiều bố cáo như thế?”
Tiểu tư Ninh Thuận thấy thiếu gia nhà mình thắc mắc liền trả lời “Thiếu gia không biết, đây là bố cáo quan phủ tìm người, đã dán ở đây nhiều ngày nay rồi”.

Ninh Hoàn hoảng hốt “Bố cáo tìm người? Tại sao lại có thể nhiều như vậy?”
Ninh Thuận nói “Nam Thành đợt này mất tích không ít yên hoa nữ tử (gái lầu xanh đó ạ).

Vì xuất phát từ nơi ong bướm đấy nên quan phủ cũng mặc kệ, chỉ dán bố cáo xong rồi thôi.

Kỹ viện, thanh lâu quanh đây cũng đã đóng hết, nhóm tú bà đang chờ phong ba đi qua mới dám mở tiệm tiếp khách”.

Ninh Hoàn nhìn những gương mặt như hoa trên bố cáo khẽ thở dài “Vậy sao”.

Yến phủ tọa lạc ở cận khu Nam Thành (biệt thự ngoại ô ;))), năm trăm dặm quanh đó đều được Yến phủ thu mua.

Ninh Hoàn đến nơi cũng đã qua trưa “Ninh Thuận gõ cửa”
Ninh Thuận tiến về phía cửa lớn gõ hai cái “Thùng, thùng”, bên trong không có ai trả lời.

“Có ai không?” Ninh Thuận gõ cửa không thấy có người đáp lại liền quay đầu nói “Thiếu gia, Yến phủ là đại hộ sao không có đến một quản môn?”
Ninh Hoàn cau mày, nhìn bức tường cao tám thước bao bên ngoài Yến phủ, rêu xanh đã mọc đầy, xung quanh cây cỏ rậm rạp, như thể muốn che lấp toàn bộ ánh sáng bên ngoài.

Ninh Hoàn chợt nghĩ ra “Trên đường đến đây, các ngươi có thấy người qua lại không?”
Toàn thể gia đinh đi theo đều lắc đầu, lộ vẻ mặt nghi hoặc,
Ninh Hoàn thầm nghĩ không ổn.

Yến phủ giữa ban ngày đại môn thì đóng chặt, mà cư nhiên quanh đây năm dặm cũng không thấy một bóng người, mọi thứ đều không hợp lẽ thường “Các ngươi, ai giỏi trèo tường vào trong mở cửa ra cho ta”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.