Đọc truyện Sổ Tay Dưỡng Thành Đại Hiệp – Chương 2Quyển 1 –
Mặc dù giáo chủ tuyên bố ta chỉ cần hưởng thụ là được, nhưng sự thật chứng minh đây chính là nước chảy mây trôi. Thân là Tả hộ pháp Thiên Ma giáo kiêm quản gia, hóa đơn tính tiền đưa đến chỗ ta, gây họa để ta tới chùi đít, giáo chủ rất chi là sung sướng, còn ta rất chi là khổ bức. Lần này tất nhiên cũng sẽ y chang như vậy.
Nhớ tới lời nói của giáo chủ, ta thu gom một đống tài liệu nhằm tìm ra một hạt giống tốt để tàn phá, à không, là đào tạo.
“Đầu tiên, thân thế phải thiệt là bi thảm, thứ hai, căn cốt phải tốt, tâm tính kiên định, tất nhiên vẻ ngoài cũng không được quá tệ.” Mặc dù sở tình báo đã sàng lọc ra không ít nhưng đáng tiếc mớ tài liệu này làm ta cho xúc động muốn đập đầu vào tường. Khó chịu nhìn lướt qua vài bức họa, ta đột nhiên sáng mắt lên. Ồ… Đứa bé này (⊙o⊙)
Thật ra đứa bé phù hợp với những điều kiện trên không phải không khó tìm, nhưng là, đứa bé ngoài việc phù hợp những điều kiện trên mà lại còn có dáng dấp giống với giáo chủ thì đoán rằng khắp cả cái thiên hạ này khó mà tìm ra một đứa như vậy, nếu không phải luôn hầu hạ giáo chủ 24/24 thì ta còn tưởng đây là con riêng của hắn.
Mọi người thử suy nghĩ xem, giáo chủ nhà ta chắc là người ‘tốt’ nhỉ, đứa bé này mà tới đây thì tất nhiên sẽ bị hắn ngược, thế thì, với cái mặt này xem hắn có thể xuống tay được sao? Đây là cơ hội hiếm để hắn giảm bớt lượng công việc của ta nha… khụ khụ… Ý ta là ta vừa có thể cứu vớt một đứa bé vô tội vừa có thể thuận tay phá hỏng kế hoạch tà ác của hắn.
Nếu đã quyết định như thế thì ta sẽ lập tức cẩn thận đọc tài liệu của đứa bé này. Không có tên, 11 tuổi, ờm tuổi tác có hơi lớn, bất quá không sao. Ờm, thuở nhỏ cha mẹ mất hết, vì vậy bị coi là một đứa trẻ tai tinh, bị mọi người xung quanh chán ghét xua đuổi, người nguyện ý cưu mang nhóc là một ông lão, nhưng đã qua đời năm năm trước, sau đó dựa vào mảnh vườn rau nhỏ của ông lão để lại miễn cưỡng sống sót qua ngày.
Một đứa bé mới lớn vùng vẫy sinh sống như thế chắc chắn là khổ cực đi… Ta lắc đầu hất văng cảm giác tội ác trong lòng ra, cho dù là hộ pháp của ‘ma giáo’, ta vốn không phải là người tốt lành gì, nếu như mọi chuyện không thành thì đến lúc đó ít ra ra sẽ bảo vệ đứa bé đó một mạng.
Ta đưa thí sinh được chọn cho giáo chủ xem. Hắn liếc nhìn bức họa, ngoài ý muốn không nói gì, chỉ cười như không cười mà nhìn ta. Trong lúc ta sắp gánh không nổi áp lực, định mở miệng mượn cớ giải thích thì thấy hắn nhếch môi, phất tay nói “Tốt lắm, ngươi đi xem hàng đi, nếu tâm tính và căn cốt tốt thì chính là nó.”
Phắc, thế mà cũng muốn chơi tiếp ư, ta quả nhiên đã đánh giá thấp giới hạn mấu chốt của giáo chủ nhà mình (─. ─|||
Cây xanh, ruộng nước, nông dân, dàn đồng ca ếch kêu, thỉnh thoảng lướt qua một cơn gió mát, cuốn theo hương vị tươi mát của đất bùn, tới thôn trang này đã mấy ngày, giám thị thuận tiện nghỉ phép, ngược lại có chút thoải mái, ít ra giáo chủ cũng đã làm một chuyện tốt.
Mấy ngày tới, ta núp trong bóng tối quan sát đứa bé này. Nó không có tên, mà cho dù có thì chả ai gọi cả. Người lớn trong thôn hễ thấy nó là tránh ra xa ba mét, những đứa trẻ thì thích vây quanh gọi nó là tai tinh, con hoang, sau đó bị phụ huynh nhéo tai lôi đầu về nhà.
Cuối cùng sẽ còn lại một mình nó, khắp người trầy xước bẩn thỉu lết về nơi gọi là ‘nhà’, ở trong căn phòng tối thui co rúc người thành một cục.
Nhưng chưa thấy nó khóc một lần nào cả, không có bi thương, cũng không có cô đơn. Trong đêm tối, đôi mắt trong suốt kia khiến người ta phải kinh hồn, đôi mắt kia sáng lóng lánh, tựa như cho dù có chuyện gì đi nữa thì cũng không thể dập tắt được.
Chậc, quả nhiên là một tiểu quỷ không thể khiến người ta ghét được mà. Nếu như không bị hoàn cảnh đưa đẩy thì có lẽ là may mắn lớn nhất của nó. Vừa mới sinh ra thì đã bị thế giới vứt bỏ, nhưng trong tâm hồn vẫn luôn tồn tại niềm tin, nó cuối cùng sẽ trôi dạt về đâu đây? Đáng tiếc lại bị giáo chủ coi trọng, đại khái có thể lờ mờ đoán ra được kết cục. Bất quá đã nói qua, nó cũng rất thích hợp để trở thành một đại hiệp. Nghĩ thế, ta liếc mắt nhìn về phía tiểu quỷ kia.
“Đứng lại cái thằng tai tinh kia!”
Quéo quèo, ta vừa mới ngẩn người một chút thì tiểu quỷ này đã bị đám khác vây quanh rồi.