Sở Sở

Chương 31


Đọc truyện Sở Sở – Chương 31

Lúc Sở Lam tỉnh lại, hắn đã bị quẳng nằm trên mặt đất, hai tay trói sau lưng. Trong người còn đang thụ độc, dù không đến nỗi mất mạng nhưng nội lực lại hao tổn vô cùng.

Mở mắt, việc đầu tiên hắn làm là xem xét xung quanh. Cách đó không xa, bọn mã tặc đang đốt lửa trại, dựng đống nồi chảo, ăn thịt uống rượu, những tiếng chửi tục tằn lỗ mãng vang lên không ngừng. Còn đang nghĩ xem nên làm thế nào để trốn thoát, Sở Lam bất chợt nghe thấy mấy tiếng “ngô ngô” từ phía sau. Hắn trong bụng chấn động, dụng hết toàn lực cố xoay người lại nhìn…

Tiểu Liễu cùng bảy tám thương nhân đoàn ngựa thồ còn sống sót đều đã bị bắt, tay bị trói lại, miệng nhét vải bố.

Tiểu Liễu thấy Sở Lam tỉnh, vui mừng đến rơi lệ. Y cùng đám thương nhân bị bọn mã tặc bắt, một vài người còn bị giết ngay tại chỗ, bọn họ may mắn hơn chỉ bị bắt đến đây, lại phát hiện ra Sở Lam đã mất ý thức, tay bị trói sau lưng ném trên mặt đất.

Y từ nãy đến giờ thấy Sở Lam gặp nguy, trong lòng vô cùng đau đớn, hai mắt đo đỏ nhưng gắng không rơi lệ, bất quá lúc này thấy hắn đã tỉnh, y rốt cuộc không nhịn được nữa, lệ không khỏi tuôn trào.

Sở Lam nhắm mắt, tâm nghĩ, lúc này trốn đi càng thêm khó khăn.

Lát sau, hắn mở mắt, cố nhìn về phía Tiểu Liễu, nháy mắt, ý bảo y đừng sợ.

Tiểu Liễu liên tục gật đầu.

Cạnh Tiểu Liễu, đám người trong đoàn ngựa thồ còn sóng sót vô cùng tuyệt vọng sợ hãi, ngây dại ngồi ở một góc.

Lúc này, mấy tên mã tặc thô hán tráng kiện lảo đảo ôm bình rượu đi tới, Sở Lam lập tức nhắm mắt lại, làm bộ như mình chưa tỉnh, yên lặng vận công tụ khởi nội lực đang rối loạn trong người.

Tên mã tặc to khỏe nhất hướng đôi mắt hung ác nhìn nhìn Sở Lam rồi quét qua chỗ đám thương nhân cùng Tiểu Liễu, lại dùng chân đá đá vào từng người, như thể đang chọn lựa cái gì đó.

Đám thương nhân trong mắt càng hiện lên vẻ thê thảm hết hi vọng. Bọn họ cũng biết mã tặc sa mạc hung ác tàn bạo, thường hay bắt rồi giam giữ tù binh, thậm chí sau đó còn mua vui bằng cách hành hạ con mồi đến chết. Lột da, đun sống, bất kể việc ác gì bọn chúng cũng làm. Còn sống mà rơi vào tay bọn chúng thì còn thê thảm hơn bị giết ngay tại chỗ. Đến cả miệng cũng bị chúng bịt kín ngăn không cho tự sát.

Bất chợt, một tên mã tặc thấp bé chỉ tay về phía Tiểu Liễu, dùng Hán ngữ nói: “Thủ lĩnh, tên nhỏ con kia đích thị là luyến đồng.”

Hiển nhiên có thể thấy hắn là người Hán duy nhất trong đám mã tặc, còn tên thủ lĩnh chỉ biết chút Hán ngữ, hỏi một cách trúc trắc: “Cái gì là…luyến đồng?”

Sở Lam dù nhắm hai mắt, nhưng tâm liền sinh sợ hãi, chuyện hắn không muốn xảy ra nhất chẳng lẽ đã đến rồi?


Tiểu Liễu toàn thân run lên bần bật, bọn chúng sao lại biết…

Lại nghe mã tặc người Hán kia nói tiếp: “Ta ban nãy ẩn trong lớp cát, thấy một nam nhân khác hôn miệng y, luyến đồng hay nữ nhân cũng từa tựa nhau, có thể ngủ cùng với nam nhân.”

Sở Lam trong lòng không khỏi xấu hổ cùng đại hận, giờ mới hiểu bọn chúng động thủ lần này không phải vì lòng tham nhất thời mà đã sớm có chủ ý từ lâu. Hắn tự cho mình võ công tài giỏi, vậy mà dưới cát có người ẩn núp cũng không biết, thực sự là đã quá khinh địch rồi.

Nếu như Tiểu Liễu có gì thương tổn…Hắn cũng không dám nghĩ tới nữa.

Tiểu Liễu lui vào trong góc, tâm trạng thấp thỏm không yên, thế nhưng khi nghĩ đến Sở Lam còn đang bên cạnh, y cũng an tâm đi không ít.

Tên thủ lĩnh mã tặc đi tới cạnh Tiểu Liễu, đem y từ mặt đất xốc mạnh lên, tỉ mỉ nhìn khuôn mặt cùng vóc dáng y, sau đó mở miệng nói: “Bất hảo, không bằng nữ nhân được.”

Sở Lam trong ngực thầm mắng gã mắt không biết nhìn, rồi thở phào nhẹ nhõm, càng tập trung cấp bách vận khởi công lực.

Tiểu Liễu bị ném trở lại mặt đất, tên thủ lĩnh quét một lượt xuống đám tù binh, bỗng nhiên chỉ tay về một tráng hán giữa đám thương nhân. Tráng hán nọ bị hắn chỉ điểm, lập tức sức lực như bị rút cạn, cả người mất hết sinh khí.

Mấy tên tặc phỉ nhấc tráng hán tới phía nồi lớn, làm như thể sẽ quăng tráng hán vào nồi. Tráng hán kia dù bị trói chặt tay sau lưng nhưng lúc này vẫn liều mạng giãy dụa vùng ra, đám mã tặc dường như muốn trêu chọc hắn, lúc thì giả bộ như tuột tay để tráng hán có thể vùng ra, lúc lại giữ chặt như muốn đẩy tráng hán vào nồi. Lát sau, chúng tháo vải bố trong miệng tráng hán ra, chỉ thấy người này khóc đến tê tâm liệt phế. Lũ tặc phỉ khốn kiếp đem hắn vờn quanh cái nồi nung đỏ, vài lần muốn ném hắn vào rồi đến phút cuối lại thu tay, đem kéo hắn ra, cứ như vậy đến khi tráng hán không chịu đựng nổi nữa, vứt hết cả lòng tự trọng, vừa khóc vừa gào, không thể khống chế.

Lũ mã tặc thấy vậy, càng cười to sung sướng.

Tiểu Liễu mắt thấy tình cảnh tráng hán thê thảm, trong lòng vừa sợ hãi lại vừa vô cùng giận dữ, đầu óc trống rỗng. Trên đời sao lại có loại bại hoại vô nhân tính như thế này? Sao lại ác độc đến nỗi thản nhiên đem người quăng vào trong nồi đun sống?

Mà tất cả mọi người đang bị giam cầm ở đây lẽ nào cũng sẽ bị ném vào trong nồi kia?

Y nhìn về phía Sở Lam nhắm mắt, trong ngực lặng lẽ cầu khẩn hắn mau hồi phục, như vậy mới có thể cứu được mọi người, tâm không ngừng lo lắng.

Tiểu Liễu đang nghĩ ngợi, không nhận ra tên mã tặc người Hán đã đến bên cạnh mình từ lúc nào, tay vươn tới lần mò xé y phục của y, mắt tràn ngập vẻ dâm tục.

Tiểu Liễu giãy dụa cơ thể, nhưng tuyệt không thể làm được gì, ầm ĩ giằng co một trận, thân trên đã bị phơi trần, lộ ra đóa đóa hôn ngân, mị hoặc dâm mỹ không gì sánh được.


Tên mã tặc kia trong mắt dâm ý càng tăng lên, miệng kêu một tiếng: “Tiểu yêu tinh!” Để ta áp ngươi đi…

Sở Lam lúc này vận công tới lúc quan trọng, chỉ động một chút là hết thảy công sức sẽ đổ hết xuống sông xuống biển. Bên tai vừa nghe thấy dâm thanh của tên mã tặc, hắn một hơi cắn chặt răng, đang lúc định liều mạng bật dậy thì nghe thấy tiếng chân mấy tên mã tặc ban nãy ở chỗ nồi chảo quay về.

Tên thủ lĩnh thấy Tiểu Liễu lõa thể, vội nuốt nước miếng. Vốn lúc đầu thấy y chỉ là một tiểu nam hài gầy gò, mặt mũi đầy đất cát, gã tuyệt không hứng thú. Nhưng nay thấy y trên người đầy hôn ấn, mê người không lời nào tả được, trọc vật ở khố hạ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.

Gã quát to: “Để…mở ra…ta trước!”

Tên mã tặc người Hán đành bất đắc dĩ lui về phía sau. Tiểu Liễu ngã dưới đất, nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều mã tặc tiến đến, vẻ mặt dâm thú, trong lòng cực kì sợ hãi, di chuyển thêm sát vào trong.

Náo loạn một hồi, rốt cuộc ý định muốn trát mỡ chiên người của chúng tựa hồ bị thay thế bởi hứng thú đối với Tiểu Liễu, tráng hán bị hù dọa đến phát điên nay bị vứt sang một bên.

Đám thương nhân bị bắt giữ lúc này thấy bọn mã tặc đối Tiểu Liễu động thủ sờ soạng, nghĩ rằng sẽ không bị chúng hành hạ một thời gian, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu Liễu nhìn Sở Lam vẫn đang nhắm nghiền hai mắt, thầm nghĩ hắn nhất định là đang ở thời khắc sinh tử, bằng không sẽ không bao giờ thấy chết mà không cứu thế này.

Y sợ  mình bất năng, không đủ sức thoát khỏi hiểm cảnh này. Vừa nghĩ mình sẽ bị lũ hổ lang kia khi nhục, trong ngực đột nhiên nhói lên, y nhớ lúc trước người nọ có nói, nếu như y có người khác, hắn sẽ tự tay bóp chết y.

Lẽ nào ông trời chỉ cho y được hạnh phúc ngắn ngủi như vậy? Vừa mới ban cho y, vì sao đã muốn thu hồi?

Tiểu Liễu nhìn tên thủ lĩnh tặc phỉ dần dần kề sát về phía người mình, lặng lẽ nói: “Tử Tắc, ngươi vạn lần đừng tỉnh lại, đừng mở mắt, đừng nghe bất cứ gì.”

“Sở Lam, ta sẽ tận lực cầm cự thật lâu, để ngươi có thể hảo hảo tỉnh lại, trả thù cho ta.”

Tâm đã quyết, nỗi sợ hãi trong lòng Tiểu Liễu cũng vơi đi phần nào. Y lùi về phía sau, mắt nhìn thẳng về phía ác dâm tặc phỉ, lòng bất chợt nảy lên một chủ ý, không chừng y có thể thừa dịp bọn chúng đang dâm nhục mình mà tìm cơ hội cứu Sở Lam…


Sở Lam chỉ chốc nữa là có thể hóa giải toàn bộ độc tố bên trong, thế nhưng nghĩ đến cảnh tiểu hài nhi sẽ bị kẻ khác áp dưới thân khi nhục, hắn thế nào cũng không thể nhẫn nhịn được. Công lực chưa hồi phục, phải đối phó với bọn mã tặc ra sao đây..

Yên lặng nghĩ, hắn cắn chặt răng, khẽ thở dài, thu hồi nội lực bài độc, cất tiếng cười…

“Đồ mù lòa các ngươi! Người như ta đây mà không muốn, lại đi lộng một tên hoàng mao tiểu tử?”

Đám mã tặc nhìn Sở Lam kinh ngạc, từ trước đến nay chưa ai trúng độc của chúng mà có thể tự tỉnh lại.

Tiểu Liễu nhìn về phía hắn, trong lòng máy động.

“Mang rượu tới!” Sở Lam hướng phía mã tặc người Hán thấp bé nói.

Người nọ bị Sở Lam nhìn chằm chằm, cảm thấy một cỗ uy lực bức nhân, bất giác giao túi rượu bên người mình ra.

“Vẩy lên mặt ta!”

Nguyên lai Sở Lam dọc đường đi đã dính cát bụi đầy mặt, lại còn phải đối đầu với một bang tặc phỉ, trên mặt không chỉ là bụi mà còn là huyết ô, nên từ trước đến giờ vẫn không nhìn được rõ ràng dung mạo hắn.

Khi rượu từ từ tưới trên mặt Sở Lam, Tiểu Liễu liều mạng giãy giụa, không ngừng kêu lên: “Ngô ngô ngô…”.

Lúc này, thấy rõ gương mặt Sở Lam, bọn mã tặc lập tức thất hồn lạc phách.

Sở Lam tuy rằng tuấn mỹ vô song, thế nhưng thân hình cao lớn, lại vừa mới cùng bọn chúng đấu chọi một phen, chúng thật không nghĩ cái người dũng mãnh phi thường này lại có vẻ đẹp thậm chí còn hơn cả nữ tử như vậy.

Sở Lam nhếch khóe miệng, khiêu làn mi, cười mị hoặc, tên thủ lĩnh nhất thời hít sâu vào một hơi: “Mỹ nhân đây, không, là nam nhân! So với nữ nhân còn hảo hơn!”

Nữ tử giữa sa mạc vốn là hiếm thấy hiếm tìm, mà dung mạo Sở Lam lại đẹp đến mức này, dù là nam nhân, so với nữ nhân còn quyến rũ hơn chứ đừng nói gì đến so với Tiểu Liễu. Đám mã tặc đều đã vây kín xung quanh nóng lòng muốn thử.

Sở Lam tuy tay bị trói sau lưng, nhưng bọn mã tặc nghĩ hắn bị trúng độc nên cũng chưa trói chặt chân hắn. Lúc này, hắn chậm rãi đứng lên, tận lực bày ra chút dáng vẻ, lũ tặc phỉ máu mũi càng không ngừng tràn ra, dâm thanh nổi lên tứ phía.

Nước mắt Tiểu Liễu chảy xuống….

Hắn, hắn…


Giữa vòng vây của mã tặc, Sở Lam nhìn qua khe hở thấy Tiểu Liễu, hướng y cười, rồi lại nhìn về hướng chân trời, bâng quơ nói: “Ta không nỡ bóp chết ngươi!”

Tiểu Liễu quỳ trên mặt đất, lệ không rơi được, muốn kêu gào cũng không ra tiếng. Y lần đầu tiên hận bản thân mình đến như vậy, vì sao y lại không biết võ công?

Y lúc này mới hiểu được, Sở Lam thương y hơn rất nhiều so với tưởng tượng của y, hơn rất nhiều rất nhiều.

Sở Lam bị mã tặc vây quanh, trong ngực cười gằn, lão tử cho bọn ngươi đắc ý một chút…

Hắn chờ bọn mã tặc đến thật gần mới dùng một chưởng đánh tới. Dù sao nội lực trong cơ thể hắn hiện tại cũng chỉ còn ba phần, một chiêu mà không đánh trúng, hậu quả càng không thể tưởng tượng được, thà chịu chút thiệt thòi còn hơn phải mạo hiểm.

Đương lúc tên thủ lĩnh sắp xâm phạm, Sở Lam phun nước miếng, tâm nghĩ, là tại mình trước đây đối với tiểu hài nhi không tốt, cuối cùng cũng phải chịu cái kết cục như thế này…

Hắn lặng lẽ liếc mắt, thấy quanh người bọn mã tặc đã tụ tập lại rất đông, ánh mắt dữ tợn chợt lóe lên, hét lớn, vận lực đem gã thủ lĩnh đang ở trên người mình đánh văng lên không trung. Gã thủ lĩnh không kịp phản ứng đã bị Sở Lam trở mình thẳng tay đánh một chưởng chí mạng.

Sở Lam người đầy sát khí, đại khai sát giới, “Bang bang” xuất liên tục hơn mười chưởng, mỗi chưởng tung ra lại đánh chết một tên mã tặc.

Trong nháy mắt hắn đã đoạt được đao bên người một tên mã tặc, xuống tay với chúng càng thêm dễ dàng.

Mẹ kiếp, muốn chiếm tiện nghi lão tử cùng thê tử lão tử, ta giết hết, giết hết!

Sở Lam giết đỏ cả mắt, lát sau máu đã chảy thành sông trên nền cát vàng, bọn mã tặc nhất loạt lao lên rồi lại nhất loạt ngã xuống.

Khi bọn mã tặc bị tiêu diệt hết cũng là lúc Sở Lam sức cùng lực kiệt, lấy mũi đao chống dưới đât để trụ thân mình đứng thẳng không ngã, hắn vận khí, dùng chút khí lực cuối cùng cởi dây thừng cho Tiểu Liễu.

Sở Lam tốn rất ít thời gian để giết hết bọn mã tặc. Tiểu Liễu trên người đã dính không ít huyết ô, được cởi dây thừng xong, y không nói gì với Sở Lam, trái lại móc tấm vải bố bịt miệng ban nãy ra, nhặt tiêm đao trên mặt đất, thất tha thất thểu chạy tới tìm xác thủ lĩnh mã tặc, căn đúng khố hạ gã liều mạng đâm xuống, vừa đâm vừa rơi lệ.

Vô Trần theo tiếng huýt sáo của Sở Lam từ đằng xa lao vùn vụt tới.

Sở Lam một bên vuốt ve ngựa, một bên nhìn về phía Tiểu Liễu, trong mắt hiện lên tình cảm ấp áp, nhưng trong miệng lại lo lắng hô lên: “Sở Liễu, đừng đâm hắn, hắn cũng đâu có chiếm được tiện nghi ta, ngươi còn không mau tới đây đỡ lấy tướng công ta!”

Tiểu Liễu dùng tay áo lau nước mắt, ném đao xuống, chạy về bên người Sở Lam, gắt gao ôm chặt lấy hắn.

Sở Lam thanh âm ôn nhu nói: “Được rồi, nhanh đi thả những người đó, chúng ta lập tức phải về Trung Nguyên.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.