Sở Sở Ở Thanh Triều

Chương 2: Tiền bạc lúc đầu tích lũy như vậy


Đọc truyện Sở Sở Ở Thanh Triều – Chương 2: Tiền bạc lúc đầu tích lũy như vậy

Theo đông đảo văn Thanh xuyên YY vô hạn đối với mấy vị a ca này, làm Sở Sở đối với mấy vị này rất quen thuộc, mặc dù nữ Thanh xuyên đều cùng
mấy vị a ca dây dưa phải gọi là loạn thành một nùi, nhưng nàng mới không muốn cũng loạn đi vào, lấy bề ngoài này của nàng, đoán chừng so với câu khuynh quốc khuynh thành, khoảng cách so với Vạn Lý Trường Thành cũng
không ít bao nhiêu

Còn chuyện bắt được cơ hội kiếm thêm một
khoảng thu nhập, làm một ít tiền vốn để xây dựng sự nghiệp mới là đạo lý cứng rắn, lại nói không dựa vào đàn ông, mình tự phấn đấu, chính là dù
không trở thành kinh thương bề thế ở Thanh triều, vậy cũng phải lẫn vào
tiểu tư, mới không làm thất vọng xuyên qua lần thứ nhất nha, mơ mộng
thật tốt đẹp a, làm gì mình không tìm thống khoái.

Nghe lời nói mới rồi, đại khái Bát gia này muốn tìm quà tặng hợp ý, hắc hắc nếu là
đưa nữ quyến, đang âm thầm suy nghĩ, Bát gia kia nhàn nhạt quét qua khay trà, chậm rãi đến gần cầm đồ trang sức lên, tỉ mỉ suy nghĩ chốc lát,
đối với nam tử yêu nghiệt phía sau nói:

“Cửu đệ liền cái này
đi, là một vật hi hữu, nhìn so với đồ vật của người nước ngoài còn tinh
xảo hơn, ngạch nương chắc chắn thích.”

Vừa nói vừa tính lấy đi, Sở Sở thầm nghĩ đây mới là thiên hàng hoành tài, mỉm cười tiến lên mấy
bước cướp lại đồ ở bên trong tay nói:

“Vị gia này, vật kiện
này còn không phải trong tiệm này, trước mắt còn là của bản cô nương,
ngài muốn dầu gì phải hỏi chủ nhân là ta mới phải chứ.”

“Lớn mật càn rỡ”

Một tùy tùng mặt mày thanh tú lộ ra cơ trí tiến lên hù dọa nói, thiếu
niên như ánh mặt trời kia cười hắc hắc, quét ta mấy lần nói:

“Cửu ca, cửa hàng này hôm nay lộ ra mới mẻ nha, nha đầu mộc mạc này cũng dám coi trọng nơi này của huynh tới cầm, nhìn này con bé này trừ vẻ
thùy mị kém chút, cũng có mấy phần lanh lẹ của con gái người Mãn chúng
ta.”

Lúc này Cửu gia Bát gia mới dùng khóe mắt lướt nhanh qua
ta một cái, ánh mắt như vậy tuyệt đối bỏ rơi a, đoán chừng cảm thấy xem
ta một cái, đều là vinh hạnh của ta rồi, Sở Sở âm thầm tự diễu, ai nói
nữ Thanh xuyên đều là vạn người mê hả, đẩy ra ngoài loạn côn đánh chết
đi, nhìn ánh mắt mấy vị gia này xem ta, vậy thì so với cải trắng chăm
sóc đến lớn không mạnh hơn bao nhiêu.

Bát gia thoáng khoát tay áo với lão đầu, lão đầu đổ đầy mồ hôi chạy nhanh tới đây

“Vật này của cô nương ngài nếu vào mắt của gia nhà chúng ta, ngài liền nói giá đi.”

Sở Sở âm thầm tính toán, làm sao có thể làm thịt mấy người này chỉ bằng một đao, vẫn không thể đắc tội mấy vị này, nếu không mạng nhỏ của mình
có thể mất, dù sao nơi này cũng không nói cái gì nhân quyền, nếu lão đầu kia nói hai trăm lượng, liền tăng thêm 50% cũng là hợp lẽ thường, mỉm
cười nói:

“Tiên sinh, ta cũng không lên giá nhiều, liền một giá thôi, ba trăm lượng đi.”

Lão đầu kia vội vàng gọi người làm cầm ngân phiếu. Khi Sở Sở cười híp
mắt cầm ngân phiếu ba trăm lượng đi ra cửa thì nghe bên trong truyền đến giọng nói của Cửu yêu nghiệt kia:

“Thật là nha đầu thành tín, nhưng mặt mày quá bình thường.”

Len lén cười thầm, thầm nghĩ chính là bình thường mới phải, nếu vào mắt mấy vị kia, kết quả tuyệt đối bi kịch a.

Ra cửa thấy a mã ngạch nương đang dựa vào xe ngựa ở trong ngõ hẻm phía đối diện, đi tới hỏi:

“A mã ngạch nương làm sao ở chỗ này.”

A mã nói:

“Mới vừa rồi nhìn thấy mấy vị nam tử quần áo hoa lệ tới đây, nhìn giống như là gia nhà nào, a mã sợ đụng phải quý nhân, cho nên liền trốn ở nơi này.”

Sở Sở hít sâu một hơi, thầm nghĩ đây chính là vương triều phong kiến a, đem người chia làm ba bảy loại, cười an ủi:

“A mã đừng nghĩ những thứ kia, cùng chúng ta bắn đại bác cũng không tới.”

Lấy ra ngân phiếu giao cho ngạch nương, ngạch nương a mã nhìn lên giật
mình, vội hỏi thế nào có được, Sở Sở nói sơ lược, ngạch nương sờ sờ đầu
của nàng nói:

“Vật kia của con hiế như vậy, có thể thấy được
con cũng có thể là một người có lai lịch, không cần phải lo, về sau nếu
quả thật có thân quyến tới tìm, cũng có thể là người có quyền lực.”

Sở Sở chảy đầy mồ hôi, ôm lấy ngạch nương cười nói:

“Yên tâm đi ngạch nương, mặc dù quên một ít chuyện, nhưng trong khoảng thời gian này con cũng nhớ tới không ít.”

Vừa nói vừa lên xe ngựa, a mã thét một tiếng bánh xe chậm rãi chuyển động.

Đại khái a mã muốn cho họ giải sầu, cũng không có lập tức trở về nhà,
mà là đến thị tập(chợ hay phố mua sắm???), dừng xe vén rèm nói:

“Sở Sở nơi này rất náo nhiệt, con cùng ngạch nương đi mua chút phấn bột nước đi, a mã ở chỗ này chờ.”

Sở Sở nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy phía trước là một phố dài rất náo
nhiệt dài, hai bên đều là một ít tiểu thương, có xe đẩy, có người khuân
vác, đếm không hết, nhìn một cái không tới cuối, phần lớn dân chúng lui
tới cũng là quần áo mộc mạc nghèo khó, tương tự chợ đêm hiện đại, không
khỏi hưng phấn nhảy xuống xe, đỡ ngạch nương đi dạo.

Chân thật
đi vào tập thị bình dân ba trăm năm trước, cảm giác kia cùng với đi dạo
phố ở hiện đại không giống nhau, bán rau, bán đồ trang sức, người bột,
đồ chơi thổi làm bằng đường, bộ vòng, bán hoa, cần cái gì đều có làm
người ta hoa cả mắt, tất cả đều sống động, cổ xưa và huyền ảo.

Sau một lát, bụng nàng đã no căng, oản đậu hoàng a, kẹo kéo, điểm tâm
nhỏ đều nếm một lần, ngạch nương dở khóc dở cười, điểm một cái vào trán
của nàng nói:

“Còn nói mình 25 rồi, ngạch nương xem con 16 đều là quá hời.”

Sở Sở cười hắc hắc, thấy bên cạnh có một tiệm mì, canh thịt bò mùi thơm ngát nồng đậm trêu chọc khứu giác người, thích thú lôi kéo ngạch nương
đi vào ngồi xuống, kêu hai chén mì thịt bò, ngạch nương lắc đầu một cái
cũng theo nàng, nhắc tới mì thịt bò ở Thanh triều kia thật phải trầm trồ khen ngợi, nước súp nùng hương, sợi mì dai, thiên nhiên tinh khiết
không có kích thích tố an đầu đầy mồ hôi.

Ăn no cùng ngạch
nương ra khỏi cửa tiệm, thấy bên cạnh một lão hán ngồi ở góc tường,
trước mặt bày một sọt giống như hoa thủy tiên, rất ít người hỏi mua, mỉm cười đi tới nói:

“Đại gia, thủy tiên này bán thế nào a?”

Hoa thủy tiên -凌波仙子 – Lăng Ba tiên tử

Lão hán thấy có người, cao hứng đứng lên nói:

“Cô nương hoa này rất rẻ một đồng tiền năm cây, đừng xem hiện tại khó coi, đợi đến lúc nở hoa thì rất thơm, xinh đẹp lắm.”

Sở Sở suy nghĩ một chút: nơi này vật giá thật là thấp, ba trăm lượng
kia nếu tiết kiệm, đoán chừng đủ cho dân chúng bình thường vượt qua mấy
thập niên, còn nhớ rõ có một năm tâm huyết dâng cao mua một chậu thủy
tiên về trồng, ở trên mạng xem qua một chút điêu khắc bồn hoa thủy tiên, tự tay làm mấy bồn đưa tặng bạn bè, đến nay còn nhớ rõ quá trình. Nếu
mua một ít về theo như thủ pháp điêu khắc bồn hoa ở hiện đại, bảo a mã
đưa một ít tới Đông phủ thử một chút trước, nếu như được ưa thích, thì
đây là một con đường phát tài thật tốt.

Qua một hồi thừa dịp lễ mừng năm mới, mới có thể phát tài một ít, không có biện pháp, bắt đầu
giai đoạn tích lũy tiền của, cái gì cũng phải nắm bắt a, nhỏ giọng cùng
ngạch nương thương lượng một chút, ngạch nương thở dài nói:

“Ngạch nương sớm xem ra, nha đầu con không phải là người sống yên ổn, tùy con vậy.”

Vì vậy khi ngọn đèn dầu mới thắp lên, một nhà ba người mang theo một
sọt thủy tiên cùng văn phòng tứ bảo do Sở Sở mua về nhà, vừa về tới nhà, nàng liền chạy vào căn phòng nhỏ bé của mình, vừa suy nghĩ vừa viết,
thật mệt mỏi a. Bút lông này thật không phải người bình thường có thể
dùng cho thuận tay, may nhờ đại học học chuyên ngành Trung văn, nếu
không chữ phồn thể này liền trực tiếp đem nàng chỉnh thành người nửa mù
chữ, còn muốn tạo nghiệp gì nha.

Mới vừa hỏi thăm a mã, a mã
nói cách vườn rau của họ không xa thì có chỗ ở của dân đốt lò, lão bản
nơi đó cũng là người bát kỳ, quen biết với a mã, vì vậy nàng suy tính
cái chủ ý này, vẽ nàng cũng không biết nhiều, nhưng mà thi từ còn miễn
cưỡng nhớ chút, nghĩ mấy câu vịnh thủy tiên, viết lên phôi thai, nếu để
cho sư phụ đốt chút hình dáng mới mẻ, hợp với thủy tiên tạo dáng tốt,
cũng có chút thú vị. Viết đến nửa đêm, mới viết một bài thơ thủy tiên,
không phải quá khó khăn, Sở Sở quyết định một lát cùng a mã đến chỗ lò
sứ kia trực tiếp đọc cho sư phụ nghe, để hắn tự động viết thôi.

Chừng làm ra mấy cái thử một chút, trời vừa sáng Sở Sở thật hưng phấn
cùng a mã đi tới chỗ đốt lò, nơi này mặc dù đơn sơ nhưng rất hợp quy
tắc, từ hầm trú ẩn không xa đắp mấy gian phòng gạch, bên trong có mấy sư phụ đang phác hoạ cho bùn phôi cao cấp, một người trong đó là đại hán
trung niên râu xồm xoàm, nhìn thấy họ đi vào, mỉm cười thả công việc
trong tay ra, chào đón, cùng a mã hàn huyên mấy câu, liền dẫn họ qua một gian đãi khách bên cạnh.


Sở Sở thoáng quan sát một vòng, căn
phòng này hiển nhiên là chỗ nghỉ ngơi tạm thời, không có giường đất, chỉ ở trong góc có cái sập hơi cũ, có chút đơn giản, gần cửa sổ đặt một cái ván gỗ thô sơ, phía trên bày rất nhiều bán thành phẩm đợi đốt, Sở Sở
thuận tay cầm lên một tô thanh hoa vẽ tranh thuỷ mặc suy nghĩ, mặc dù
đường cong phác hoạ tương đối thô, tùy ý, nhưng tự có một cảm giác chất
phác, đắc ý thú vị của thiên nhiên.

“Sở Sở”

Nghe được a mã kêu gọi vội vàng qua làm lễ ra mắt, nghe a mã giới thiệu vị thúc
thúc râu xồm xoàm này gọi là Ô Trát Kéo, là người Tương Lam Kì. Sở Sở
ngại phiền toái không biết rõ những họ Mãn tộc này, liền trực tiếp gọi Ô đại thúc, cùng Ô đại thúc nói đơn giản kiểu dáng nàng muốn. Hôm qua Sở
Sở liền suy nghĩ lần đầu tiên thử làm, nên làm đơn giản một chút trước.

Sẽ để cho đại thúc chỉ làm bốn hình tròn đáy, hình hoa bên đáy bồn,
trên vách bồn không cần hình vẽ phức tạp, sẽ dùng tranh thuỷ mặc thanh
hoa, đơn giản vẽ bốn bức mai lan trúc cúc hợp với thơ nàng chép là được
rồi, giao phó xong liền cùng a mã về nhà.

Trở lại liền đem giỏ
thủy tiên kia dùng đất cát chôn ở trong hầm ngầm giữ, cái phương pháp
này đoán chừng có thể giữ ít nhất chừng một tháng, qua vài ngày nữa a mã lấy bồn hoa đã xong, Sở Sở vừa nhìn mặt mày liền hớn hở, tổng cộng
chỉ có bốn bồn, theo thứ tự là tứ quân tử hợp với một câu thơ, nhìn qua
điển nhã tinh xảo.

Thật ra thì Sở Sở chỉ đem bài thơ “thu cẩn thủy tiên” chia ra, mỗi bồn đôi câu, gom lại vừa đúng tạo thành một bài:

“Lạc phổ lăng ba nữ, lâm phong quyện nhãn khai.

Biện nghi trình bình trản, căn thị trích dao thai.

Nộn bạch ứng khi tuyết, thanh hương bất nhượng mai.

Dư sinh vi hoa phích, đối thử nhật bồi hồi”

“洛浦凌波女,临风倦眼开.

瓣疑呈平盏,根是谪瑶台.

嫩白应欺雪,清香不让梅.

余生为花癖,对此日徘徊”

Dịch:

“Lạc Phổ Lăng Ba nữ, đón gió đông mà nở.

Mỗi hoa đều như chén nhỏ, cây như ngọc.

Trắng noãn như tuyết, mùi thơm ngát hơn mai.

Còn sống vì hoa thích, đối với lần này ngày bồi hồi.”

Hợp với ý câu thơ, hợp với tranh thuỷ mặc thanh hoa thanh nhã, cộng
thêm hình cánh hoa bên bồn, lập tức có vẻ mới lạ rất thú vị. Sở Sở lấy
thủy tiên tách rễ gồm bùn đất tách ra từng cây, làm hết sức cẩn thận
không làm rơi rễ hành. Để nó sinh trưởng tự nhiên, đưa đến tác dụng
chống đỡ. Vả lại tương lai cảm giác phân bộ có tầng thứ, từ phía trước
rễ cẩn thận đem cây cắt ra, cắt đến cuống hoa. Như vậy tương lai lá quăn xoắn cùng cuống hoa uốn cong theo ý mình, cuối cùng dùng lưỡi dao nhỏ
từ dưới đi lên, từ từ tỉ mỉ từng tầng một bỏ đi từng lớp vỏ màu trắng,
cho đến lộ ra lớp vỏ vàng nhạt, cứ như vậy đặt ở trong chậu nước đầy.
(Ai muốn tìm hiểu thêm cách gọt củ thủy tiên thì coi cuối chương nhé!)

Ngày thứ ba lấy ra, dùng nước rửa cẩn thận, đặt vào bồn, toàn bộ sáu
ngày Sở Sở tỉ mỉ chăm sóc bốn chậu thủy tiên này, tới ngày thứ bảy đã lộ ra hình rồi, lá cây xanh tươi ướt át mọng nước, cùng với hoa trắng như tuyết, đều vô cùng đẹp, so với bông tuyết đang bay ngoài cửa sổ, thủy
tiên có vẻ tư thái trội hơn, hết sức sinh động dồi dào.

Sở Sở
cùng a mã thương lượng, hôm nay vừa đúng ngày a mã vào thành đưa đồ hiếu kính cuối năm, sẽ để cho a mã đưa trước cho Đông phủ hai bồn, dù sao
đây là đường tắt duy nhất, nàng tỉ mỉ dùng vải bông bọc hai bồn, cầm sợi dây cố định ở trong toa xe, a mã còn đặt mua chút món ăn hiếu kính chủ
tử, mạo hiểm đi trong gió tuyết. Nơi này không nói, Sở Sở tiếp tục giày
vò thủy tiên.

Chỉ nói Đông lão hán kia, dọc theo đường đi âm
thầm cao hứng, cảm thấy từ lúc lượm được khuê nữ Sở Sở này, nhà mình
càng ngày càng có hi vọng rồi, nghĩ ông mặc dù không phú quý như chủ
tử Đông phủ, cũng có chút kiến thức, ông cảm giác khuê nữ nhà mình cũng
không phải là nha đầu bình thường, nhìn nàng mấy ngày nay, hiểu biết chữ nghĩa, nghĩ tới cô nương người Mãn ông, ngươi tìm cả Tứ Cửu Thành, ngay cả hậu cung của Khang Hi gia, cũng còn không có mấy người biết chữ.

Huống chi có thể làm thơ văn, so với lông phượng sừng lân còn thưa thớt hơn, vả lại nhìn nha đầu này cũng rất có chủ ý, tuy nói dáng dấp bình
thường chút, nói không chừng tương lai có thể chiêu người làm con rể,
hậu sự hai lão nhân mình cũng không buồn. Nghĩ đi nghĩ lại càng cao
hứng, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ tênh, roi ngựa giương nhẹ, chỉ
chốc lát đã đến cửa ngách Đông phủ.

Đông lão hán dừng xe lại,
chỉ thấy ở cửa ngách Đông phủ, đại quản gia Đông Phúc vừa đúng lúc ra
ngoài, liếc thấy Đông lão hán nói:

“Lão Đông đầu có mấy ngày nhìn không thấy ngươi, tinh thần phấn chấn hơn nhỉ, đưa những thứ gì tới hiếu kính vậy?”

Đông lão hán khom người nói:

“Đại quản gia cực khổ, cũng không có vật gì mới mẻ, chỉ là một chút món ăn, ít hoa quả, để cho gi cùng nãi nãi nếm chút thôi.”

Đông Phúc nói:

“Cái người này, trong một năm được thưởng bạc cũng không ít, cũng không có nam nữ để tiêu, ngươi giữ lại mang vào trong quan tài sao.”

Vừa nói vừa vén rèm xe lên nhìn coi nói:

“Bọc vải bông này là đồ chơi kim quý gì vậy?”

Đông lão hán mỉm cười, lên xe cởi sợi dây ra, bưng ra một chậu, nhẹ
nhàng vạch một góc vải bông ra, một mùi thơm ngát sâu kín ngay sau đó
nhẹ nhàng lan ra ngoài.

Đông Phúc rộng mở mặt bên nhìn kỹ, thấy là hoa thủy tiên trồng trong bồn sứ thanh hoa, bồn hoa này có vẻ khác lạ, có phong vận.

“Ui, đây chính là cái chơi thật khá nha.”

Đông Phúc cẩn thận nhận lấy, cười nói:

“Lão năm nay hiếu kính tốt hơn, nhắc tới thủy tiên trong phủ cũng bày
không ít, đặt mua mười lượng bạc một chậu, so với bồn này của ngươi cũng kém hơn nhiều, được, ngươi chờ, ta đem hai bồn này bưng vào, vừa đúng
lúc Tứ gia ở đây, nếu vào mắt a ca, thì tiền thưởng năm nay của lão hán
ngươi liền lãi to rồi..”

Vừa nói vừa gọi tới hai gã sai vặt cẩn thận bưng vào trạch môn.

*Cách gọt củ hoa thủy tiên:

Bước 1: Chuẩn bị

– Củ thủy tiên: Củ hoa tốt là củ hoa to, mập, xốp, cân đối và không có
quá nhiều nhánh. Hiện nay giá một củ thủy tiên khoảng từ 25.000 –
35.000đ.

– Các dụng cụ

Bước 2: Làm sạch

– Củ
thủy tiên có nhiều lớp vỏ giống hành tây, bao gồm một củ chính lớn nhất
và những mầm sườn nhỏ ỏ xung quanh. Thân củ màu trắng sữa, vầng rễ già
màu vàng ở đáy củ còn lớp rễ sau mọc ra sẽ có màu trắng muốt như sợi râu ông bụt. Ở giữa củ là lá non và các tia hoa nằm thẳng hàng.

– Khi đem về phải bóc bỏ lớp đất ở đáy củ và các bẹ lá khô. Sau đó ngâm nước 48 tiếng cho vỏ cũ hút nước căng mọng cho dễ gọt.

Bước 3: Bóc vỏ

– Lấy dao cẩn thận tách từng lớp vỏ

– Khía dao một đường tròn quanh củ, cách rễ khoảng 1cm.

– Nhẹ nhàng bóc tách từng lớp, từng lớp của củ thủy tiên. Khi đến gần
giữa củ thì nên cẩn thận hơn để tránh cắt vào các bao hoa, cuống hoa và
lá.

– Các mầm sườn cũng bóc vỏ như với củ chính.

Bước 4: Bóc bào mầm

– Khoét sâu các khe giữa bào mầm bằng dao vát rồi dùng mũi dao nhẹ
nhàng rạch bào mầm để lộ lá và hoa. Chị em nên rạch một đường từ trên
xuống dưới bên cạnh bào mầm trước thay vì rạch ở chính giữa. Thao tác
này cần cực kì khéo léo vì khi gọt củ thủy tiên chỉ cần mạnh tay một
chút thôi là củ hoa sẽ bị tịt.

Bước 5: Xén lá


– Việc
xén lá thủy tiên giúp tạo hình để lá không mọc thẳng lên che lấp mất
hoa. Một chậu thủy tiên đẹp thì lá nên mọc thấp và uốn lượn đẹp mắt ở
phía dưới. Dùng dao xén dọc theo chiều dài của lá cho tới tận cuống lá.
Để tạo cong hình móc câu thì gọt, cạo một chút đằng sau lá từ ngọn lá
cho tới giữa lá hoặc tới gốc lá. Còn khi xén lá đi từ 1/3 tới 1/2 độ
rộng của lá từ ngọn lá cho tới gốc lá sẽ được hình vòng tròn.

Bước 6: Làm sạch

– Sau khi gọt củ thủy tiên xong phải vệ sinh sạch sẽ và ngâm củ thủy tiên vào nước.

– Thủy tiên cần nước sạch và trong, nếu dùng nước máy thì phải để vài
ngày trước khi sử dụng cho bay hết hơi clo. Cứ khoảng 8 tiếng thì dùng
chổi bông cọ rửa và thay nước một lần trong hai ngày đầu tiên.

– Nếu nước có hiện tượng vẩn đục phải xem củ có bị thối hay không. Nếu có, cắt bỏ phần thối và rửa bằng nước muối loãng.

Bước 7: Thủy dưỡng

– Sau 2 ngày, đưa củ ra chậu cần đưa củ hoa ra chậu. Đặt củ nằm ngang
và hướng mặt cắt gọt lên trên đồng thời phủ một lớp bông, vải len hay
giấy ướt lên mặt cắt để tránh củ bị thâm đen.

– Sau 3-4 ngày
các vết cắt liền sẹo thì mới đưa ra ngoài trời. Tuy nhiên, tránh ánh
nắng trực tiếp, mưa gió. Hàng ngày, cần thay nước sạch và chú ý tạo hình lá, hoa theo ý muốn.

Bước 8: Chăm sóc

– Thông thường, thời tiết ở miền Bắc sẽ gọt củ thủy tiên vào khoảng từ mùng 5 đến mùng 9 tháng Chạp. Trời nóng ẩm thì nhanh hoa, trời lạnh thì chậm hoa – đây là nỗi băn khoăn của những người sành chơi khi quan niệm xưa cho rằng hoa
thủy tiên nở đúng giao thừa sẽ mang lại may mắn cho cả năm.


Chúng ta có thể điều chỉnh nhiệt độ để phần nào ra hoa đúng dịp như ý
muốn. Nếu cần ra hoa sớm thì ngâm hoa nước ấm, ban ngày phơi nắng, bam
đêm che giấy rồi dùng đèn chiếu sáng. Nếu củ ra hoa muộn thì ngâm ở nước lạnh 15oC, và để ở chỗ tối, râm mát.

Chúc các bạn thành công và có nhiều lộc trong năm mới với cây hoa thủy tiên nở đúng đêm giao thừa!

Gọt củ thủy tiên thành công là phải có đủ các yếu tố: hoa nở đúng dịp
Tết, lá ngắn hoặc uốn lượn uyển chuyển tùy vào cách tạo hình. Bộ rễ
trắng, mảnh, trong và dài.

Đông lão hán nhìn Đông Phúc đi vào, mình còn lo lắng gì nữa, xem ra nữ
nhi Sở Sở này là một phúc tinh a, đây cũng không phải đồ mới mẻ gì, thế
nhưng vào mắt đại quản gia – luôn luôn mắt cao hơn đầu. Không nói Đông
lão hán âm thầm kinh ngạc, còn có Đông Phúc bưng hai chậu thủy tiên này
đi vào phòng khách mà lòng vui mừng khấp khởi không thôi. Thấy Tứ a ca
cùng nhị lão gia nhà mình đang nói chuyện, tươi cười kêu gã sai vặt đem
thủy tiên đặt ở trên bàn con, cúi chào nói:

“Bẩm lão gia, Đông
lão đầu trồng rau đưa hiếu kính cuối năm tới, nô tài nhìn cái này mới mẻ thì mang cho ngài xem. Ngài cùng Tứ a ca cũng nhìn một chút.”

Vừa nói vừa lệnh gã sai vặt từ từ mở vải bông ra, mở từng tầng vải bông, hai bồn thủy tiên tư thái uyển chuyển dáng đẹp liền lộ ra, mùi thơm
thanh thúy, phía trên rất nhiều đóa hoa đang hé nở, năm sáu cánh hoa màu trắng sữa, chính giữa là cánh hoa vàng tròn xoe, tâm là nhụy hoa thấm
đẫm phấn mịn vàng nhạt, rễ hoa ở trong chậu sứ thanh hoa tinh xảo, rễ
phiêu ở trong nước trong, không thấy một chút bụi bặm, toàn thân cũng
không tươi chói mắt, nhưng lúc nào cũng phảng phất mùi thơm ngát lại
thấm vào ruột gan.

Tứ a ca thấy hai chậu thủy tiên này xác thực không giống vật phàm, chậu hoa càng thêm tinh xảo mà đẹp đẽ, nhìn kỹ
phía dưới, không phải là đồ sứ gì hiếm có, chỉ là chút sứ thô của dân
thường đốt, nhưng lại thắng ở mới mẻ, diệu kỳ, trên bồn chỉ là tranh
thuỷ mặc họa mai lan, trên mỗi bồn đối ứng đề đôi câu thơ, một chậu là:

“Lạc Phổ Lăng Ba nữ, đón gió đông mà nở.”

Một cái khác đề là “Mỗi hoa đều như chén nhỏ, cây như ngọc” hiển nhiên
là một bài thơ đã tách ra, gồm bốn câu thơ. Nhìn tứ quân tử mai lan trúc cúc này, cũng chỉ mới có mai lan, nhất thời hiểu là còn có hai bồn hoa
ứng hai câu thơ nữa, ý câu thơ này viết không tầm thường, thật là mình
chưa từng học qua, rất có phong vận của thủy tiên, làm người ta không tự chủ được muốn thưởng thức toàn bộ thơ tả cảnh.

Mỉm cười nhìn Đông Phúc một cái, nói:

“Còn có hai bồn nữa cũng trình lên đi”

Đông Phúc sửng sốt vội nói: “Bẩm Tứ gia chỉ có hai bồn này thôi”

Đông lão gia quan sát Tứ a ca chốc lát, thấy hắn mặc dù không lộ vẻ mặt gì, nhưng trong mắt toát ra ý thưởng thức mỉm cười rất rõ ràng, âm thầm suy nghĩ vị hoàng a ca này, quả là nhân vật khó đoán, mặc dù mới 26
tuổi, tâm tính lại cực kỳ khó nắm bắt, không dễ dàng lộ hỉ ái ố. Hôm nay ngược lại hướng về phía hai bồn hoa hiện ra vẻ mặt hiếm có này, đúng là ngàn năm khó gặp, không bằng đưa cho hắn là xong. Nhìn lướt qua thủy
tiên trên bàn con, xác thực không giống với trong phủ, xinh đẹp hiếm
thấy, cũng không biết Đông lão đầu tìm ở đâu, đợi kêu đi vào hỏi một
chút, nếu thật có hai bồn khác, liền đều lấy hết tặng cho Tứ a ca chẳng
phải rất tốt sao, nghĩ đến chỗ tốt này, mỉm cười phân phó Đông Phúc đi
ra ngoài truyền người vào.

Lại nói lúc này Đông lão hán đang chờ hồi lâu, thấy Đông Phúc vội vã chạy ra ngoài, cười nói với ông:

“Lão Đông đầu ngươi hôm nay thật có phúc, thế nhưng lại vào mắt Tứ gia
chúng ta, giờ muốn truyền ngươi đi vào, đợi một lát lấy phần thưởng,
cũng đừng quên ta, mau mau theo ta vào đây đi.”

Đông lão hán
vừa đáp ứng vừa bước vào Đông phủ, tuy nói thường xuyên đến, nhưng chân
chính đi vào chính đường trong phủ thì là lần đầu, cũng không dám nhìn
chung quanh, cúi đầu theo sau Đông Phúc, không lâu lắm đi tới một viện
rất trang nhã, rộng rãi, xuyên qua hành lang bên cạnh, lúc này mới đến
mái hiên bên ngoài phòng khách. Đông Phúc lệnh ông chờ đợi, mình đi vào
thông báo, chỉ chốc lát sau bên trong gọi truyền, lúc này ông mới khom
lưng đi vào.

Thấy hai bên ghế thái sư có hai người ngồi, phía
tây là nhị lão gia ông nhận biết, phía đông là nam tử trẻ tuổi, thường
phục màu xanh, uy nghiêm lạnh lùng, phía sau đứng thẳng một người hầu
mặt trắng không râu, nhất thời hiểu, vậy đại khái đây chính là Tứ a ca
của đương kim Khang Hi gia.

Ghế thái sư

Vội đi về phía trước mấy bước, té quỵ xuống đất

“ Tứ a ca cát tường, Nhị lão gia an khang.”

Tứ a ca hơi giơ tay lên, Đông lão hán lúc này mới đứng lên, cúi đầu xuống không dám vô lễ. Đông lão gia cười nói:

“Lão Đông đầu có mấy ngày không thấy, khí sắc ngươi càng ngày càng tốt, kêu ngươi đi vào cũng không có phân phó khác, chính là hỏi ngươi một
chút, hai chậu thủy tiên này rất đẹp, từ đâu có được, nói chỗ đi, ta sai Đông Phúc cũng đi đặt mua thêm, lễ mừng năm mới cũng thêm chút hỉ khí.”

Đông lão hán run run rẩy rẩy nói:

“Không dối gạt nhị lão gia, đây là khuê nữ nhà nô tài nghịch ngợm, nhờ Ô Trát Kéo ở thôn trang phía tây đốt mấy bồnthô, nô tài nhìn thấy đẹp nên mới lấy ra hiếu kính.”

Đông nhị lão gia nghe tới đây cười ha hả nói:

“Lão nô này chớ có lừa gạt chủ tử, người nào không biết ngươi tuyệt hậu không có nam nữ, lại nói khuê nữ, thật sự buồn cười, “

Đông lão hán vội nói: “Nhị lão gia không biết, chỉ vì một tháng trước
phu thê lão nô, ở hồ bên cạnh cứu được một cô nương không cha không mẹ.
Cô nương kia tỉnh lại cũng không nhớ thân thế của mình, chỉ nhớ rõ tên
cùng phụ mẫu đều mất, phu thê lão nô thương nàng không chỗ nương tựa,
vui vẻ nhận làm khuê nữ, cũng mong sau này trăm tuổi có một người cúng
viếng, đã báo hộ tịch, vốn định hôm nay báo cho Đông quản gia.”

Nhị lão gia nghe được điểm này gật đầu nói:

“Ngươi thật có phúc, nhìn cái này là biết nha đầu này cơ trí, ngày mai
mang đến, nếu nhìn tề chỉnh, vào phủ làm đại nha đầu cũng là phần số của ngươi rồi.”

Đông lão hán len lén toát mồ hôi, thầm nghĩ mặc dù tiếp xúc chỉ hơn một tháng, nhưng tính tình Sở Sở nhà mình bao nhiêu
cũng có thể nhìn ra một hai, không phải là người chịu làm nô, lại nói
trong đại trạch môn này chuyện xấu xa từ trước đến giờ không nói hết,
phải trốn xa chút mới bình an vui sướng. Nghĩ đến chỗ này vội nói:

“Hồi nhị lão gia, ngài cất nhắc con bé là thiên đại tạo hóa của con bé, nhưng nha đầu kia dáng dấp rất là bình thường, trừ nhận biết mấy cái
chữ, thì không có gì hơn, ngay cả nha đầu nhóm lửa trong phủ, nhìn cũng
tề chỉnh hơn con bé, con bé cũng chỉ là nha đầu nông thôn không thên mặt bàn thôi.”

Lúc này Tứ a ca nói:

“Câu thơ trên bồn này là nha đầu nông thôn kia nghĩ ra được, thật là người hiểu biết chữ

nghĩa, trong nhà của ngươi còn có hai bồn phải không?”

Đông lão hán nói: “Thưa vâng, Tứ gia sao liền biết được trong nhà lão nô còn nữa vậy?”

Tứ a ca khẽ mỉm cười nói:

“Câu thơ trên bồn này chỉ có hai câu, hai câu còn lại nhất định là ở trên hai bồn khác, điều này cũng không khó đoán.”

Đông Nhị lão gia nói: “Ta nói lão Đông đầu, nha đầu kia ngươi không bỏ
được coi như xong, hai chậu thủy tiên khác sáng mai đều đưa đến trong
phủ Tứ gia, tất nhiên ngươi phải hiếu kính chủ tử rồi, theo như kiểu
dáng hôm nay ngươi đưa tới, đặt mua 50 bồn nữa trước năm mới đưa tới,
yên tâm không lấy trắng của ngươi, cũng theo như lệ mừng năm mới trong
phủ cho ngươi, để cho ngươi dư dả chút, cho nha đầu kia nhà ngươi thêm
chút đồ cưới.”

Đông lão hán vui mừng quá đỗi dập đầu tạ ơn, theo Đông Phúc lui ra ngoài.

Tới bên ngoài cửa nách, kéo lấy Đông Phúc lấy ra một hà bao kín đáo đưa cho hắn nói:

“Đại quản gia cực khổ, nhờ có ngài, lão hán mới có cái tiện nghi này, ngài chớ chê ít, năm trước khẳng định còn có hiếu kính.”

Đông Phúc đếm có hai mươi lượng, mỉm cười thu vào trong lòng cười nói:

“Lão là một người thành thật, thủy tiên kia cũng mới lạ, vừa vào tới
mắt Tứ a ca, nhìn bề ngoài cũng cần phải trị giá chút bạc.” Vừa nói từ
tay áo lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng quăng cho Đông lão hán:
“Đây là lão gia đáp ứng ngươi tiền đặt cọc, mắt thấy sắp hai mươi tháng
chạp rồi, ngươi cũng nhanh nhẹn một chút, 50 chậu thủy tiên kia nhanh
chóng đặt mua, nếu mà trễ chuyện đón năm mới trong phủ, ngươi chỉ có
nước ăn tội không dậy nổi.”

Đông lão hán nhận lấy ngân phiếu,
đem bên trong kín đáo đưa cho Đông Phúc, lúc này Đông Phúc ngược lại
không có nhận vẫy vẫy tay áo cười nói:

“Lão quanh năm suốt
tháng cũng không kiếm được bao nhiêu bạc, đây là tạo hóa nha đầu nhà
ngươi, hôm nay không cần ngươi hiếu kính, làm xong chính là cám ơn ta

Đông lão hán lúc này mới thiên ân vạn tạ cáo từ, dọc theo đường đi thầm nghĩ 50 bồn chính là năm trăm lượng a, mình đưa một năm đồ ăn cộng thêm tiền thưởng một năm, cũng chỉ chừng năm mươi lượng, giảm đi tiền cảm tạ còn dư lại vào trong tay một năm ước chừng chỉ có hai mươi lượng. Sở Sở mân mê mấy chậu thủy tiên này, chính là mấy trăm lượng, mình tới già
nhặt được khuê nữ này quả thực là tài thần a.

Huống chi nha đầu này cơ trí lại hiếu thuận, trong đầu đầy mưu ma chước quỷ nhìn liền vui vẻ, con bé này nhất định là Phật tổ thương tiếc hai lão không chỗ nương tựa, nên tặng Sở Sở làm khuê nữ của mình. Nghĩ đi nghĩ lại bất giác đọc mấy trăm tiếng a di đà Phật, chợt nhớ tới chuyện Sở Sở giao phó cho
mình, mỉm cười lại đi vòng qua tập thị mua chút ty tuyến màu sắc rực rỡ, cao hứng về nhà.

Lúc này Sở Sở cùng Đông đại nương đang ở nhà
trong chờ Đông lão hán, cả hai đều ở trong phòng của ông bà, trong tay
Đông đại nương đang làm giày vải bông cho Sở Sở, cành hoa sen thêu trên
mặt gấm căn bản đã thành hình, chỉ chờ vá đáy giày vào là xong, Đông đại nương cầm đáy giày lên nhiều lần, không khỏi cười mà nói:

“Nha đầu con mặc dù không biết làm nữ công, nhưng rất thông minh, nhìn kiểu
dáng giày vải bông này, chính là tất cả phúc tấn cách cách các phủ chỉ
sợ cũng không có dùng qua, nhìn vừa đẹp mắt vừa ấm áp.”

Sở Sở
cũng tiến lên trước quan sát chốc lát, nhìn so với giày tuyết ở hiện đại căn bản không sai biệt lắm, đáy màu đen hợp với bề mặt thanh hoa, cũng
có chút phong tình dân tộc, thầm nghĩ:

“Cái này thì có cái gì
ly kỳ, ở hiện đại năm nay đầy đường đều là loại giày vải bông này, vừa
mềm mại lại thoải mái, ở nơi này lại là vật mới mẻ, nếu không nói cũng
nguyện ý xuyên qua, không để ý là có thể tạo ra cái phát minh mới.”

Nghĩ đến chỗ này, cười hắc hắc, liếc thấy nồi thịt xương hầm trên chậu
than bên chân, mùi thịt nồng đậm nhẹ nhàng tỏa ra, vui vẻ cầm nắp nồi
lên, bỏ vào một chút đậu cô-ve cùng cà tím quấy mấy cái, lại đậy nắp lại lần nữa, vừa coi chừng lửa vừa nhìn món ăn. Đông đại nương xem sắc trời bên ngoài một chút nói:

“A mã con đi thời gian cũng không ngắn, thường ngày lúc này nên sớm đến nhà, hôm nay thế nào còn chưa có trở lại?”

Đang nói thì nghe thấy bên ngoài sân có âm thanh dừng xe truyền đến,
chỉ chốc lát sau cửa viện liền bị đẩy ra, hai mẫuội vàng đi ra ngoài
đón. Sắc mặt Đông lão hán vui mừng đến trước nhà, Sở Sở tiến lên giúp đỡ tháo xuống túi đồ trên đầu vai a mã, một nhà ba người đi vào trong đông ốc, Sở Sở đỡ a mã ngồi ở trên giường gạch, động thủ cởi giày bông vải
đã thấm ướt cho a mã, thả vào bên cạnh chậu than, Đông đại nương cầm lấy một áo bông hơi cũ cho Đông lão hán bao lấy chân, lại đem một ly trà
gừng còn nóng đưa cho lão hán mới nói:

“Hôm nay sao trễ vậy, trên đường bị trì hoãn sao?”

Đông lão hán cười ha hả chỉ vào Sở Sở nói:

“Trì hoãn ở nơi đó, là hai bồn hoa nha đầu này nghịch ngợm, được Tứ gia thích, nhị lão gia liền đặt mua thủy tiên dùng trong lễ mừng năm mới
trong phủ thưởng cho ta, một chậu mười lượng bạc muốn 50 bồn lận.”

Sở Sở nghe được chuyện này thì mừng rỡ hỏi: “Lúc nào đưa đi?”

Đông lão hán thở dài nói: “Nhưng mà, chính là thời gian gấp gáp chút,
mười ngày nữa sẽ phải đưa sang, nha đầu con xem có thể hoàn thành sao?”

Sở Sở suy nghĩ một chút, đáy bồn ngược lại dễ dàng, làm xong hình dáng, là Ô đại thúc có thể đốt xong, nhiều lắm là ba ngày cũng đủ rồi, phiền
toái là thời gian gọt củ thủy tiên lâu chút, nếu là giống như hiện đại
tìm vài trợ thủ tạm thời, mình dạy bọn họ một ngày cũng liền không sai
biệt lắm, đến lúc đó cho nhiều chút tiền, khi động thủ mình chỉ điểm
điểm quan trọng, chẳng phải tất cả đều vui vẻ.

Nghĩ tới vui vẻ cùng a mã ngạch nương thương lượng một chút, a mã cười nói:

“Đây cũng là chủ ý rất tốt, bên ngoài thôn trang ở phần lớn là tá điền
Đông phủ, vào mùa đông mấy nhà kia cũng không phải nhàn rỗi, tìm mấy
người khéo tay đàng hoàng, vừa dạy thủ nghệ vừa cho tiền bạc, vậy còn
không được sao, chỉ là tay nghề này của nha đầu nhà ta nếu là truyền ra
ngoài, về sau không còn công việc này để làm rồi, a mã ngạch nương thì
không có gì, những năm này để dành hậu sự cũng không xê xích gì nhiều,
chính là thấy nha đầu con một mảng tâm lớn, sợ rằng không muốn chỉ có
như vậy thôi.”

Sở Sở nháy mắt mấy cái cười nói:

“A mã
không cần phải lo lắng, chuyện này cũng chỉ được lợi một quý này thôi,
nội hành vừa nhìn sẽ biết, nào tính là nghề nghiệp lâu dài, hơn nữa mấy
bồn này được tâm phía trên, cũng không phải là nhìn trúng hoa nhiều mới
lạ, nói một cách thẳng thà do đáy bồn cùng mấy câu thơ kia mới đáng
tiền.”

Đông lão hán gật đầu nói:

“Vậy thì tốt, ngày mai a mã sẽ đi thôn trang bên ngoài tìm hai người lanh lẹ đến cho con.”

Vừa nói lại lấy ra mấy bó ty tuyến lớn mua ở chợ đưa cho Sở Sở, Sở Sở
nhận lấy để ở trong tay nhìn kỹ, thấy có mấy chục sợi tơ hồng, sáng
bóng, mỉm cười rút ra mấy sợi nhỏ loay hoay trong chốc lát, ra được một
nơ kết Trung Quốc đơn giản xinh đẹp, Đông đại nương ngạc nhiên nhìn nhìn nói:

“Nha đầu, con không biết làm nữ công, nhưng lại rất khéo tay, thắt rất đẹp mắt, nếu kết hợp với chút lưu tô thì càng đẹp.”

Kết Trung Quốc -中国结

Lưu tô -流苏

Sở Sở hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy, ngày mai con phải phiền Ô đại thúc,
đốt vài loại hạt châu bằng sứ gắn vào chuỗi lưu tô mới dễ nhìn, nhờ a mã mua những thứ này cũng là nhàn rỗi đùa bỡn chơi thôi, đợi đến lễ mừng
năm mới thì nữ nhi làm nhiều treo trên tường, nhìn cũng càng cát tường
phải không?”

Vừa nói đem ty tuyến để qua một bên, đem món ăn
hầm trên chậu than cẩn thận bưng lên đặt ở trên bàn kháng, Đông đại
nương đẩy lò lại gần cho ấm. Ba người vừa nói cười vừa ăn cơm tối

Lại nói Tứ a ca Dận Chân, hôm nay vốn thay hoàng ngạch nương mình –
Đông quý phi – đi Đông phủ thăm lão phu nhân, thuận tiện thương nghị
chuyện mùng hai Quý Phi sẽ tới thăm viếng, cũng lấy được hai chậu thủy
tiên từ chỗ Đông Quốc Đống. Về tới trong phủ mỉm cười lệnh Cao Vô Dung
sai nô tài đặt ở trong thư phòng, mình cất bước hướng viện đích phúc tấn Na Lạp thị đi tới.

Xuyên qua cổng nguyệt lượng phía đông, đã
nhìn thấy Na Lạp thị mang theo hai đại nha hoàn đang đứng đợi rồi, thấy Tứ a ca đi vào mỉm cười nhún chân phất khăn làm lễ ra mắt,lúc này Tứ a
ca mới khẽ mỉm cười giơ tay lên nói:

“Phúc tấn không cần đa lễ.”

Cổng nguyệt lượng-月亮门

Na Lạp thị đứng dậy phục vụ ở một bên, âm thầm quan sát Tứ a ca, thầm
nghĩ: hôm nay thần sắc ngược lại hiếm thấy, chắc là được vật gì hợp ý
đây, mình từ mười tám tuổi gả cho Tứ a ca tính tới nay cũng chín năm
rồi, đối với tính tình Tứ a ca không dám nói hiểu vô cùng thấu đáo
những cũng được tám chín phần mười. Gia nhà mình là bất động Minh Vương, cao ngạo lạnh lùng, trừ đối với Đông quý phi còn thêm chút tình cảm,
đối với người khác đều là một dáng vẻ lãnh đạm hờ hững.

Với nữ
sắc càng lãnh đạm hơn, nói ra tuy bất kính nhưng khi ở trên giường triền miên cũng chỉ làm có lệ để sinh con nối dõi, vô cùng nghiêm túc không
có một chút tình thú, so sánh với Phật gia trong miếu cũng không khác là bao, tính cách như một pho tượng đất. Trừ năm ngoái ban sai được Hoàng
thượng thưởng một chuỗi Phật châu bên ngoài, nhìn có chút cao hứng giống như hôm nay, buồn bực trong lòng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cần vị
gia này cao hứng mình cũng liền tự tại chút, mỉm cười vây quanh Tứ a ca vào nhà truyền lệnh dọn thiện.

Sau khi ăn xong Tứ a ca luôn
luôn kiên trì đi đến thư phòng đọc sách, khi Cao Vô Dung vén rèm thì một mùi thơm thoang thoảng trong lành truyền đến, làm tinh thần người ta
không khỏi chấn động. Tứ a ca quan sát một vòng, thấy hai chậu thủy tiên đã bày ở trên bàn mình bình thường hay viết chữ, thêm ánh sáng mờ mịt
của đèn lưu ly trên bàn, tạo nên một loại không khí như mộng như ảo.

Tứ a ca ngồi vào trước án cẩn thận quan sát nửa ngày, nhìn cánh hoa màu trắng mềm mại một chút, lại quan sát đáy bồn nhã trí tú khí(lịch sự tao nhã thanh tú) một chút cùng câu thơ trên bồn, càng xem càng cảm thấy
thích, nhớ tới Đông lão hán làm việc cho Đông Quốc Đống, bỗng dưng trong nội tâm khẽ động, phân phó:

“Cao Vô Dung đem Văn Viễn gọi tới.”

Cao Vô Dung đáp ứng một tiếng lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau, một nam
tử hơn ba mươi tuổi, bề ngoài bình thường khom người đi vào, quỳ một
chân trên đất hành lễ:

“Nô tài Điền Văn Viễn gặp qua gia.”

Dận Chân giơ tay lên ý bảo hắn miễn lễ, mỉm cười hỏi:

“Ngươi hiện quản tiền bạc trong phủ, lễ mừng năm mới trong phủ năm trước, phải đặt mua bao nhiêu bồn thủy tiên?”


“Hồi bẩm gia, nếu vẫn như lệ năm cũ, cần đặt mua chừng trăm bồn là đủ rồi.”

Dận Chân gật gật đầu nói:

“Năm nay liền đặt mua 120 bồn đi, các dạng khác không cần, ngươi chỉ so theo kiểu dáng này đặt mua, chọn mười bồn xuất sắc xinh đẹp đưa đến
Thừa Càn cung và Vĩnh Hòa cung của hai vị nương nương, còn lại ngươi xem an trí đi.”

Điền Văn Viễn nhìn kỹ thủy tiên trên bàn một chút
mới khom người lui ra ngoài, tới cửa tròn vội vàng kéo Cao Vô Dung lại,
nhỏ giọng hỏi:

“Gia hôm nay sao hỏi chuyện nhỏ này, nhìn bồn
thủy tiên trên bàn kia rất là tinh xảo, so với năm trước cực kỳ khác
biệt, còn có mười ngày liền bước sang năm mới rồi, nói nô tài đi đâu tìm món đồ hiếmnhư vậy, Vô Dung ông phải chỉ cho huynh đệ đường sáng tiện
nghi đi.”

Cao Vô Dung cười nói: “Thật ra thì điều này cũng
không khó, sáng mai sẽ có người đưa hai chậu thủy tiên tới đây, đó là nô tài Đông phủ, ngươi chỉ cần đem bạc cho hắn đặt mua là được.” Điền Văn
Viễn cười hắc hắc liên tiếp rời đi.

Lại nói một nhà Sở Sở, ăn
cơm xong, Đông lão hán nói lại tỉ mỉ chuyện ngày hôm nay, Sở Sở nghe
được a mã sáng mai muốn đi tặng hoa cho phủ Tứ a ca, đại hỉ mà nói:

“Đây chính là may mắn ai cũng không ngăn được, đồ nơi này vừa được Tứ
gia đắc ý, đoán chừng việc cần làm năm nay cũng sẽ rơi trên người chúng
ta, đến lúc đó a mã chỉ để ý việc kế tiếp, nữ nhi tự có biện pháp.”

Ba người thương lượng một hồi, vui vẻ đi nghỉ ngơi. Sở Sở nằm ở trên
giường gạch đừng nói hưng phấn, thầm nghĩ phát tài cũng quá thuận, Ung
Chính tương lai cũng tới ủng hộ, nghĩ phần đặt làm ở phủ Tứ gia thế nào
cũng so với Đông phủ nhiều hơn, ít nhất cũng phải chừng trăm bồn, đây
là bao nhiêu bạc, một ngàn lượng a, làm hai đơn hàng này khấu trừ tiền
vốn ban đầu, lợi nhuận thế nào cũng có thể còn dư lại trên dưới 1300
lượng, cộng thêm cầm ba trăm lượng chính là 1600 lượng, đổi thành nhân
dân tệ đó chính là 240 ngàn đồng nha.

Hai tháng kiếm 240 ngàn
đồng, ở hiện đại trừ cướp ngân hàng mới may ra kiếm hời được ngần đó,
cái giai đoạn tích lũy ban đầu này căn bản coi như là qua, nên suy nghĩ
một chút bước kế tiếp rồi, nghĩ đi nghĩ lại bất tri bất giác đã ngủ
quên mất.

Ngày thứ hai vừa rạng sáng Đông lão hán vội vàng
chuẩn bị xe đưa hai bồn thủy tiên cho phủ Tứ gia trước, quả nhiên như Sở Sở dự đoán, được đặt mua thêm 120 bồn, Điền quản gia kia thật là khách
khí, mình hiếu kính ngân lượng cũng kiên quyết không thu, chỉ tinh tế
giao phó, trừ mấy bồn nhã ý giống như ban đầu, thêm vài bồn mang không
khí vui mừng.

Bởi vì phải kính lên trên, Đông lão hán run run
rẩy rẩy đáp ứng thối lui khỏi phủ, trên đườngvề nhà vừa vui vừa lo, thầm nghĩ mấy bồn kính lên này khẳng định đưa vào trong cung, phía dưới mí
mắtKhang Hi gia, làm xong tất nhiên có thể mang đến vận số lớn hơn,
nhưng nếu gây chuyện không tốt cũng là quan hệ đến tánh mạng. Thôi, hôm
nay nghĩ gì cũng không kịp rồi, hay cứ làm xong chuyện trước mắt mới
quan trọng hơn, nghĩ đến chỗ này, mỉm cười hất ra ưu phiền, giục ngựa
chạy nhanh ra ngoài thành.

Sở Sở ở nhà đem một ít giỏ thủy tiên lấy ra, vừa gọt vừa dạy ngạch nương phương pháp, mắt nhìn sắc trời gần
buổi trưa, thủy tiên đã gọt xong hơn nửa giỏ. Sở Sở đếm đoán chừng được
khoảng 50 bồn, đều đặt ở trong một chậu nước lớn, chờ a mã mua thêm về
lại gọt tiếp, hai mẹ con dọn dẹp đang chuẩn bị làm chút đơn giản lấp đầy bụng.

Một hồi tiếng ngựa hí truyền đến, chỉ chốc lát sau, cửa
viện bị đẩy ra, a mã cùng hai cô nương một lớn một nhỏ xách theo mấy giỏ thủy tiên đi vào. Sở Sở tiến lên tò mò quan sát hai cô nương, thấy
trước mặt một hơi lớn hơn chút, ước chừng hai mươi, phía sau một hơi nhỏ hơn, đoán chừng cũng khoảng mười hai mười ba, quần áo rất cũ rách, mặc
áo bông quần bông tà khâm* màu sắc thực sự nhìn không ra màu ban đầu
rồi, đầu gối cùng nơi bả vai vá vài miếng vải, ống tay áo cùng vạt áo
cũng rách nát lòi bông bên trong ra.

*Áobông tà khâm -斜襟的棉袄

Cô gái lớn hơn chải bím tóc dài, dùng một sợi dây màu hồng đã cũ cột
lại, sắc mặt có chút vàng đen, chỉ có một đôi mắt sáng ngời thấu đáo, cả người lộ ra một sự tang thương, giỏi giang lại dịu dàng dễ thân, cô gái nhỏ hơn thì có vẻ hoạt bát, một đôi mắt linh lợi chuyển qua quan sát Sở Sở, trên mặt có chút tàn nhan nhàn nhạt lại lộ thêm vẻ dí dỏm đáng yêu.

Mấy người đến đông ốc, ngồi trên giường gạch, Sở Sở bưng lên trà gừng ấm áp, Đông lão hán lúc này mới chỉ vào hai tỷ muội nói:

“Sở Sở đây là hai tỷ muội chạy nạn từ Trực Đãi Sơn Đông tới, hôm kia đi tới phụ cận, tỷ tỷ bị đói bất tỉnh ở trước nhà Ô đại thúc con, là Ô đại thúc con cho một ít thức ăn, lại chứa chấp ở nhà nghỉ ngơi hai ngày,
mới trở lại bình thường. Ô đại thúc con nơi đó, đều là nam tử, đang rầu
thế nào an bài hai tỷ muội này, may sao lại gặp hôm nay a mã đi đặt bồn
sứ cho con. Suy nghĩ công việc nhà mình càng lúc càng nhiều, a mã ngạch
nương lớn tuổi cũng giúp không được con cái gì, hai nha đầu này nhìn
sạch sẽ lanh lẹ, liền nói với Ô đại thúc con rồi, đều nhận, cùng con học chút thủ nghệ, đi theo con làm trợ thủ cũng được.”

Hai tỷ muội vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu nói:

“Xin lão gia chứa chấp, chúng ta tình nguyện cả đời làm nô tỳ phục vụ tiểu thư.”

Sở Sở nhất thời đầu đầy hắc tuyến, đây thật là niên đại không có nhân
quyền a, nhìn có người quỳ lạy mình, cảm giác cả người không được tự
nhiên, vội vàng đỡ hai tỷ muội dậy, cười nói:

“Không cần như
thế, các em đã không có nơi an thân, liền làm bạn cùng ta đi, vừa đúng
lúc ta cũng muốn tìm hai trợ thủ, các em liền làm theo ta là xong, về
sau không cần nói cái gì làm nô làm tỳ, chúng ta đều là giống nhau không có gì khác nhau.”

Vừa nói vừa lôi kéo hai tỷ muội đi an trí trong phòng mình luôn.

Ba người nói chuyện một lát, Sở Sở giờ mới biết mọi chuyện hai tỷ muội
trải qua, nhắc tới hai tỷ muội cũng đáng thương. Tỷ tỷ gọi Lý Đại Nữu
hai mươi mốt tuổi, muội muội Lý Nhị Nữu chỉ có mười hai tuổi, nguyên là
người Lý gia ở Trực Đãi Sơn Đông, mẫu thân mất sớm, hai tỷ muội chăm sóc phụ thân bị bệnh gian khổ sống qua ngày, năm ngoái Sơn Đông bị đại hạn
hán, trong đất hạt thóc cũng không thu được, trong thôn có thể đi đều đi rồi, đầu năm nay phụ thân hai tỷ muội cũng không nhịn được mất rồi.

Hai tỷ muội lúc này mới một đường đi tới kinh thành, nguyên trông cậy
vào trong kinh phồn hoa tìm được công việc làm nha đầu có thể ấm no cũng không khó khăn, ai biết đi vào nơi này mới biết, nhà người có tiền muốn nha đầu đều là mua từ nhỏ, chính là cần dùng gấp, cũng muốn tìm mười
tuổi trở xuống, hai tỷ muội chỉ có thể đến ngoài thành, lại đói lại lạnh lúc này mới té xỉu, được Ô đại thúc tốt bụng cứu.

Sở Sở lắng
nghe xong thì rơi nước mắt, mình so sánh với hai tỷ muội này may mắn hơn nhiều, mỉm cười lau chùi nước mắt, kêu ngạch nương a mã cùng nhau ăn
cơm trưa, người một nhà cộng thêm Đại Nữu Nhị Nữu đơn giản ăn chút. Đông lão hán đem việc cần làm của phủ Tứ gia tỉ mỉ nói cho Sở Sở, Sở Sở thầm nghĩ, đưa đến trong cung nhất định là Đông quý phi cùng Đức phi kia
rồi.

Nhớ trong lịch sử Đông quý phi chết rất sớm, đoán chừng
khoảng hai năm nữa, nương nương trong cung phần lớn là quý nữ người Bát
Kỳ, không biết chữ gì, sợ rằng mình làm như hai bồn trước, cũng không
tốt, làm cho mới lạ vui mừng ngụ ý cát tường mới có thể vượt qua kiểm
tra, lại nói Tứ Tứ đó là tuyệt đối phải làm thật tốt, mặc dù mình không
muốn cùng hắn có cái gì mập mờ, nhưng hắn là Ung Chính tương lai đó nha.

Nửa đời sau của mình ở Thanh triều cũng an ổn, người ở nhà cũng an ổn,
nếu mà đắc tội hắn chỉ có con đường chết, nhớ trong phim điện ảnh và
phim truyền hình, cung phi cũng thích đồ vật màu sắc tươi vui hạnh phúc, không bằng mình lấy tạo hình đáy bồn đáng yêu sắc thái diễm lệ, bên
ngoài chế một ít kết Trung Quốc khéo léo tinh xảo ở phía trên….

Mỉm cười vội vàng nhờ a mã đi chỗ Ô đại thúc trước làm một ít đáy bồn
tạo hình động vật nhỏ đáng yêu, phải làm nhiều con cọp, bởi vì năm nay ở Thanh triều cũng là năm con cọp, màu sắc phải xinh đẹp sặc sỡ, vàng
nhạt, phấn hồng, đỏ thẫm đều được, trước không cần viết thêm câu thơ chỉ vẽ chút sắc hoa thanh nhã đơn giản, dùng tranh thuỷ mặc thanh hoa làm
là được, dù sao đồ đã tới tay rồi, đoán chừng Tứ Tứ sẽ không đi kiểm
tra mỗi bồn, chỉ cần làm được nhã trí mới lạ là được. Mấy bồn khác lại
thêm chút hạt châu bằng sứ màu sắc rực rỡ.

Thương lượng ổn
thỏa, Đông lão hán liền vội vội vàng vàng đi, mấy người Sở Sở bận rộn
một buổi chiều, cuối cùng đem đơn hàng của Đông phủ cùng phủ Tứ Tứ đều
chuẩn bị xong, may nhờ có Đại Nữu cùng Nhị Nữu tay chân nhanh nhẹn có
thể làm lưu loát, dạy một lần liền hiểu rõ, thậm chí làm nhanh và đẹp y
như Sở Sở làm, Sở Sở âm thầm mừng rỡ.

Thầm nghĩ có hai người
này cùng làm vô luận làm cái gì cũng thuận tay khá hơn rồi. Đến buổi
chiều ba nha đầu ngồi ở đầu giường ấm áp đặt gần lò sưởi, Sở Sở dạy đồng tâm kết, Đại Nữu thật sự là người khéo tay, không chỉ học rất nhanh,
còn tự mình làm ra rất nhiều dạng mới tinh xảo đa dạng, mắt thấy hai tỷ
muội kia càng bện càng hăng hái. Sở Sở vội vàng ngăn lại nói đã đủ rồi, lúc này mới thôi.

Chỉ ba ngày, đáy bồn cùng hạt châu cũng làm
xong hết, cả đống tràn đầy nửa phòng, Sở Sở đếm một chút đoán chừng
khoảng 500 cái, một nửa thanh hoa, một nửa tạo hình động vật màu sắc rực rỡ, so lần trước tinh xảo hơn, vui vẻ gọi ngạch nương a mã đem thủy
tiên mới vừa nhú ra lá xanh biếc, cũng dùng vải bông nhẹ nhàng bao quanh rồi đặt vào rương, mình và Đại Nữu Nhị Nữu chọn ít hạt châu màu đỏ
tươi, gắn lưu tô vào đồng tâm kết, lại chọn 120 cái đáy bồn cùng thủy
tiên đều dời đến trên xe, mình và Đại Nữu Nhị Nữu theo a mã đưa tới phủ
Tứ a ca.

Hôm nay chính là hai mươi bốn tháng chạp, phần lớn
việc cần làm trong triều đều đã ngừng, trong cung cùng tất cả các phủ
đều vội vàng chuẩn bị công việc lễ mừng năm mới, thôn trang các nơi, nô
tài thể diện muốn hiếu kính cuối năm, cũng đều vội vàng đưa đến trước
mặt tất chủ tử của các phủ.

Lúc này vẫn chưa là Ung Hòa cung,
bây giờ vẫn còn là phủ bối lặc, trước cửa ngách đã sớm sắp xếp hàng dài, đợi Sở Sở đến thì chỉ có thể dừng ở phía xa xa mà chờ đợi, Đông lão hán giao phó ba người mấy câu, phải đi giao bài tử, đến trước cửa, Đông lão hán thấy Điền quản gia đang ở nơi này chỉ huy bọnai vặt thẩm tra đối
chiếu từng nhà một, mỉm cười đi tới mấy bước, cúi chào cười nói:

“Đại quản gia cát tường.”

Điền Văn Viễn ngẩng đầu nhìn lên, thấy là Đông lão đầu mỉm cười giơ giơ tay lên cười nói:

“Lão tới đúng lúc, gia nhà chúng ta hôm nay đang ở bên trong tự mình chuẩn bị kính lên gì đó đây.”

Vừa nói vừa thả sổ sách trong tay ra, tự tay nhận bài tử, Đông lão hán
lúc này mới đem xe chạy tới, ba người Sở Sở cũng đi theo sau xe. Sở Sở
hơi đánh giá xung quanh, thấy nơi này đại khái là cửa hông nhỏ của Ung
Hòa cung, trước cửa xe ngựa cùng người cũng rất nhiều, lại không ồn ào
chút nào, có thể thấy được trong phủ Tứ Tứ rất có quy củ.

Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mái cong lầu các bên trong, trước cửa có một
nam tử trung niên đang đứng chờ, quét nhìn Sở Sở mấy lần, liền đi tới
trước xe.

Điền Văn Viễn vung màn xe lên nhìn coi, chỉ nhìn thấy một cái rương lớn cùng nửa xe đáy bồn, mỉm cười nói:

“Lão Đông đầu, đây là chuyện gì xảy ra?”

Lão Đông vội nói: “Chỉ vì khí trời rét buốt, thủy tiên sợ đông lạnh,
cho nên thả vào rương cho ấm, đợi dời đến trong nhà lão hán cùng khuê nữ lại sửa lại từng bồn là được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.