Đọc truyện Sở Sở – Đam Mỹ FULL – Chương 36
Sở Lam cùng Tiểu Liễu mới chỉ lưu lại Hạo Thiên giáo hơn hai tháng, tin tức đã nhanh chóng lan truyền tới giới bạch đạo võ lâm.
Đầu tiên mọi người xôn xao đồn nhau rằng, Sở Lam sau khi rời bỏ gia tộc, không ngờ lại đến nương tựa ma giáo, thậm chí còn làm nhị giáo chủ dưới trướng Hạo Thiên.
Chỉ một thời gian ngắn sau, toàn bộ bạch đạo võ lâm đã dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Sở Lam tại phòng nghị sự nghe được tin tức trên, lại không có phản ứng gì, chỉ thầm nghĩ, lão tử còn chưa nghĩ đến chuyện đó, đã có người tự tiện quyết định thay lão tử rồi.
Lúc này, Thu Nhược Y đang hoài thai, thể chất không hảo lắm, luôn phải nằm trên giường để tĩnh dưỡng, nhưng khi nghe tin tức kia, nàng vẫn là miễn cưỡng kêu người đỡ dậy đi xem xét.
Bản thân nàng võ công không cao, tuy là đồng môn với Sở Lam và Tề Gia Nghĩa, nhưng trên giang hồ không hề có tiếng tăm, sau lại gặp mặt Hạo Thiên, ngay đêm tân hôn đã phản bội Tề Gia Nghĩa, một thân một mình chạy đến nơi tây cương ma giáo, rồi vì cứu Hạo Thiên mà đơn thân mạo hiểm, bởi vậy đám môn đồ Hạo Thiên giáo rất quý trọng nàng.
“Sư đệ!” Thu Nhược Y lo lắng.
Hạo Thiên bên cạnh ôm lấy nàng, nhẹ giọng an ủi.
Sở Lam biết sư tỷ vì sao sầu muộn.
Chuyện hắn đến Hạo Thiên giáo vốn là việc cơ mật, nếu không phải có kẻ bên trong để lộ tin tức, người trong giang hồ làm sao biết được? Vả lại nếu kẻ nọ là nội ứng của bạch đạo, hiển nhiên địa bàn của Hạo Thiên giáo đã sớm không còn là nơi bí ẩn nữa rồi.
Sở Lam khiêu làn mi, cười nói: “Sư tỷ cũng đừng lo lắng quá, nếu thật sự bạch đạo đã cài nội ứng bên trong trang thì cũng đồng nghĩa với việc không muốn lôi Sở Lam ta dính dáng vào, điều này đối bọn họ không có lợi.”
Hạo Thiên gật đầu, Nhược Y không nói gì.
Quả thực, nếu tên nội gián kia loan tin Sở Lam đã trở thành nhị giáo chủ của Hạo Thiên giáo, thì với võ công của Sở Lam, như vậy chẳng khác nào khẳng định thêm sức mạnh của Hạo Thiên giáo, chắc chắn sẽ khiến cho các phái võ lâm càng thêm kiêng kị.
Bất quá việc đã đến nước này, bất luận kẻ nào tung ra tin tức, việc rời khỏi Hạo Thiên giáo đối với Sở Lam cũng là rất khó khăn, hiện giang hồ bốn phía đâu đâu cũng là địch, nửa bước khó rời.
Ai ngờ, chỉ trong mấy ngày, lại có tin thứ hai được truyền đến.
Sở mẫu bệnh nặng, toàn bộ sự vụ của Sở gia đều chuyển giao cho tân đương gia Tề Gia Nghĩa.
Sở Lam lộ ra biểu tình hiếm thấy, nhíu chặt hai hàng lông mày, Tiểu Liễu ở bên cạnh cầm tay hắn.
Chỉ mong đây là mẫu thân mượn cớ ốm để giúp hắn thoát thân.
Sở Lam khẽ thở dài, đứng lên chắp tay, hướng phía Hạo Thiên cùng Nhược Y nói: “Ta không thể không đi.”
Vì vậy sau đó, Hạo Thiên, Nhược Y và mười sáu thần tướng cùng tiễn Sở Lam và Tiểu Liễu ra khỏi trang.
Hạo Thiên còn định lệnh cho lão yêu cùng Lạn đầu đà hộ tống hai người trên đường đi nhưng Sở Lam kiên quyết từ chối.
Bởi vì nếu mẫu thân vin cớ bệnh để kêu hắn về, hắn cũng không muốn có môn nhân ma giáo bên cạnh.
Hơn nữa, Hạo Thiên giáo lúc này khó khăn nguy hiểm chồng chất, không thể thiếu đi hai hảo thủ Lạn đầu đà và Thân lão yêu.
Lão yêu hướng Tiểu Liễu nũng nịu nói: “Nhớ kỹ, lần tới trở lại, ta sẽ đem ngươi dạy dỗ thật nghiêm ngặt để ngươi được bằng ta!”
Bao ngày qua, Tiểu Liễu cùng lão yêu đã trở nên rất thân thiết, lúc này không khỏi có chút lưu luyến chia ly.
Sở Lam nhìn sư tỷ, đột nhiên đến gần nàng nói nhỏ: “Sư tỷ, sư huynh nói thế nào cũng sẽ không làm bị thương ngươi.” để giúp nàng bớt phiền muộn hơn.
Nhược Y cười, nhưng trong dáng tươi cười lại ẩn chứa nhiều nỗi niềm phức tạp.
Sở Lam dẫn theo Tiểu Liễu đi qua sa mạc trở lại Duyện Châu, hắn nóng lòng về bệnh tình mẫu thân, mải miết đi không ngừng nghỉ.
Lúc này đã cách Trung Nguyên khá xa, hai người liên tục đi suốt đêm, còn sáng thì ngủ nhằm che dấu hành tung, dọc đường khá bình ổn, mấy ngày đã đi được nghìn dặm.
Tuy rằng không thể thực sự coi đây là tự do khoái hoạt, nhưng được ở cùng một chỗ như thế này, cả hai cũng đã cảm thấy vui vẻ không nói nên lời.
Đêm hôm đó, khi đang cấp bách chạy trên đường, Tiểu Liễu trong xe đột nhiên kêu: “Sở Lam -“
Sở Lam cả kinh vội dừng mã xa, vén mành lên kiểm tra.
Dưới ánh trăng, Tiểu Liễu sắc mặt chuyển xám, toàn thân nóng nhẹ, đúng là hơi sốt rồi.
Tiểu hài nhi bình thường rất kiên cường, nếu có thể nhẫn nhịn tuyệt đối sẽ không thốt ra, nhất định lúc này phải cực kỳ khó chịu, nhưng còn đang khỏe tại sao bỗng dưng lại bệnh cơ chứ?
Sở Lam trong lòng kinh nghi, Tiểu Liễu từ lúc theo Thân lão yêu luyện võ, thể chất dần trở nên mạnh mẽ hơn, lại chưa từng cảm lạnh…Bất quá hắn không nhiều lời thêm, đem thuốc trị phong hàn dự phòng mang theo đưa y uống, sau đó ôm lấy y, bao bọc y lại bằng tấm chăn dày.
Nhưng một canh giờ trôi qua, Tiểu Liễu vẫn chưa hạ sốt, khi tỉnh khi ngủ, mỗi khi tỉnh lại đều kêu tên Sở Lam.
“Ngoài choáng đầu tức ngực còn có cảm giác gì nữa không?”
“Khó chịu…” Tiểu Liễu thanh âm khe khẽ, rồi lại kêu một tiếng “Tử Tắc”
Sở Lam tim đập nhanh một trận.
Hắn kéo mã xa vào một nơi kín đáo bí mật, sau đó vào trong xe, nâng Tiểu Liễu ngồi dậy, vươn tay đặt lên mệnh môn của y, truyền vào đó một cỗ chân khí.
Theo dòng chân khí lưu chuyển, Sở Lam hơi nhíu hàng mi, sắc mặt càng lúc càng ngưng trọng, mãi lâu sau hắn mới lặng lẽ thu chưởng.
Nếu hắn chẩn đoán không sai, nhất định là đã bị trúng độc.
Nhưng hai người bọn họ cùng ăn cùng ở, Tiểu Liễu khi nào thì trúng độc? Là kẻ nào đã hạ độc?
Hắn tập trung vận khí tự xem xét cơ thể mình, không hề phát hiện ra chút khác thường nào.
Nhưng thấy Tiểu Liễu thân thể khó chịu, hắn âm thầm cắn răng, quyết định thay y bức độc.
Vừa mới vươn hai tay ra, hắn lại buông xuống.
Sở Lam kinh qua cảnh nguy hiểm ở sa mạc, hiện giờ thập phần thập trọng, hơn nữa loại độc này khá cổ quái, nếu sơ ý một cái, đừng nói đến chuyện Tiểu Liễu không thể cứu được, mà có khi chính hắn cũng sẽ gặp chuyện không may, khi ấy ai sẽ bảo vệ tiểu hài nhi đây.
Qua một lúc, Tiểu Liễu lo lắng tỉnh dậy, cất tiếng: “Ta từ bé sinh bệnh cứ ngủ nửa ngày là sẽ hảo, ngày mai là đỡ rồi.”
Sở Lam nhéo mũi Tiểu Liễu, cười nói: “Không hảo ta liền đánh ngươi!”
Tiểu Liễu thoáng lộ chút ý cười, kỳ thực y hiểu rõ, bệnh lần này vô cùng kỳ quái, cảm giác khó chịu ở trong người lúc này cũng chưa bao giờ thấy, ngày mai sợ sẽ càng vất vả, chỉ là khi trông thấy đôi mắt lo âu của Sở Lam, y liền muốn trấn an hắn.
Nơi đây người thưa thớt, ngay cả một thôn trang cũng đều không thấy, nói gì đến đại phu.
Sở Lam quyết tâm nếu như ngày mai thể trạng Tiểu Liễu không khá lên, hắn sẽ thực hiện biện pháp trừ độc toàn thân.
Sáng ngày thứ hai, Sở Lam cho Tiểu Liễu ăn chút đồ ăn, nhưng lại thấy đầu hơi choáng váng, ngực có chút khó chịu, lẽ nào độc cuối cùng cũng đã phát tác? Có lẽ tại mình nội lực thâm hậu, nên độc mới phát tác chậm hơn so với Tiểu Liễu!
Hắn đặt Tiểu Liễu nằm xuống, đắp chăn cho y, sau đó tự mình vận khởi công lực.
Sau ba mươi sáu khắc, chỉ thấy huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn tràn ra một cỗ hắc khí nhàn nhạt.
Sở Lam chậm rãi mở mắt, thả lỏng tay chân, trong lòng âm thầm cảm tạ ông trời.
Nếu như mấy tháng trước, e là độc này khó có thể trừ được, nhưng sau bao ngày ở sa mạc, hết lần này đến lần khác độc phát khiến hộ thể thần công trở nên tinh hoa hơn rất nhiều, từ lâu đã sớm bách độc bất xâm, nên lúc này mới có thể thoát nạn.
Đúng là có phúc trong họa.
Chỉ là tuy độc trong cơ thể mình không thể hoành hành nữa, nhưng còn độc trong cơ thể tiểu hài nhi nếu vận công bài xuất thì lại cực kì nguy hiểm, nên làm như thế nào đây?
Huống chi, hắn tỉ mỉ suy nghĩ thêm, hắn và Tiểu Liễu bị trúng độc có lẽ là tại Hạo Thiên giáo, vậy sư tỷ bọn họ chả lẽ cũng đã phát độc rồi?
Hạ độc này không thể là Tề Gia Nghĩa, bất quá ngoài bạch đạo võ lâm ra, còn có ai dám đối phó với Hạo Thiên giáo?
Kỳ thực hắn vốn đoán rằng, sư tỷ vì muốn cầm chân hắn lại nên mới lan truyền tin tức, nhưng lúc này hắn biết mình đã sai.
Hắn gắt gao mân trụ đôi môi, trong đầu mơ hồ đã có đáp án.
Lúc này Tiểu Liễu tỉnh lại, khẽ gọi hai tiếng: “Sở Lam…”
Sở Lam nhìn về phía y, giả vờ hung hăng nói: “Ta phải đánh ngươi, không phải ngươi nói ngủ một giấc sẽ hảo sao!” Tay còn làm bộ vung lên.
Tiểu Liễu thân thể đang khó chịu, không xấu hổ ngượng ngùng như bình thường, trái lại nghe xong liền trừng Sở Lam một cái, sẵng giọng: “Ngươi khi dễ ta!” khẩu khí ba phần bực tức năm phần xấu hổ nhưng hai phần còn lại thì rất đáng yêu.
Tuy thần sắc y ốm yếu nhưng vẫn khiến người Sở Lam nóng lên, hắn thuận thế đặt một nụ hôn lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Bất quá Tiểu Liễu vừa mới nói xong, một cơn ho suyễn liền ào đến, Sở Lam vội thay y thuận khí, một bên cau mày, nếu không nhanh chóng bài độc, hậu quả sẽ không thể khắc phục được.
Hắn ôm thân thể mỏng manh trong lòng, giật mình suy nghĩ.
Tiểu Liễu không có võ công, nếu cưỡng chế bức ép độc từ huyệt thoát ra sẽ rất nguy hiểm.Hay là…có lẽ nên thử biện pháp này một lần xem sao.
Hắn an ủi tiểu hài nhi: “Bình thường không sinh bệnh, nay lại đùng một cái sốt sống dở chết dở, để tướng công ta thay ngươi vận công tán nhiệt.”
Tiểu Liễu toàn thân vô lực, ngoan ngoãn để Sở Lam nâng dậy.
Sở Lam ngồi đằng sau y, sắc mặt ngưng trọng, song chưởng vận công chậm rãi lan từ trên xuống, không dám đem độc bức hết ra trong một lần, chỉ từ từ ép độc xuống hội âm (đáy chậu ~ vùng giữa hậu môn và bộ phận sd:”>) huyệt dưới đan điền.
Hơn nửa ngày, khi nửa phần độc đều bị bức xuống hội âm huyệt, hắn mới thu chưởng.
“Nóng….” Tiểu Liễu khẽ lầm bầm nói.
Sở Lam lưu lại một luồng nhỏ chân khí ở hội âm huyệt của y, đương nhiên y sẽ cảm thấy nóng rồi.
“Có phải ở chỗ này hay không?” Sở Lam cười xấu xa, tay sờ sờ vào hạ phúc của Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu mặt đỏ lên, thoáng gật đầu, quả thật chỗ ấy bây giờ rất nóng, hơn nữa, lại còn cưng cứng lên…
Sở Lam giả vờ không vui, hung hăng vấn: “Ngươi đúng là một tiểu sắc quỷ, đang ốm mà còn muốn mấy chuyện này sao?” vừa nói ngón tay vừa hướng phía dưới Tiểu Liễu công kích.
Tiểu Liễu vô cùng xấu hổ khẽ nói: “Ta…ta chưa hề…” nhưng thanh âm cuối cùng gần như không thể nghe được.
Sở Lam vẫn chưa nói cho y biết y bị trúng độc, chỉ vươn tay vào trong cầm lấy na căn phấn nộn mà chậm rãi vuốt ve.
Tiểu Liễu ra sức chống đỡ, nhưng bị vuốt ve như vậy thật dễ chịu thoải mái, thầm nghĩ, cái tên này thực sự càng ngày càng…người ta đang ốm mà vẫn…
Y giữ chặt lấy cái tay đang làm việc xấu của Sở Lam, nhưng rốt cuộc cũng tiết ra trong bàn tay ấy.
Sở Lam lén đem tinh dịch có chứa độc của Tiểu Liễu lau sạch, sau đó xem xét thân thể Tiểu Liễu, độc tính quả nhiên mất đi một phần, mặc dù không nhiều, nhưng chung quy đây cũng là một biện pháp.
Thế nhưng sức của Tiểu Liễu cũng không thể chịu nổi chín lần như thế nữa, chỉ sợ chưa chết vì độc, đã cạn kiệt tinh lực mà chết rồi. (=)))
Bất quá đã biết được cách bài độc, tâm Sở Lam dần dần bình tĩnh lại, cũng không nóng lòng thực hiện gấp, chỉ chiếu cố Tiểu Liễu mệt mỏi nằm xuống thiếp đi, rồi tự mình luyện công điều tức.
Một ngày nữa trôi qua, Sở Lam theo lại theo phương pháp cũ mà làm, Tiểu Liễu tuy thẹn thùng kháng cự, nhưng vẫn bị khiến cho tiết ra, lúc cao trào y suýt chút nữa khóc to lên: “Sở Lam, ngươi tiến vào, ta…ta…”
Sở Lam thấy y sắc xuân phơi phới, sớm là không dằn lòng nổi, nhưng lại không dám vội vàng gấp gáp, nhẫn nhị khổ sở, oán hận nói: “Tử tiểu hài tử, đừng có nói nữa, …!”
“Sở Lam -” ngân âm cuối run rẩy vang lên, càng ẩn chứa bao nhiêu ý tứ mời gọi.
Sở Lam xem xét kỹ độc tố trong cơ thể y, lúc này tiết ra dĩ nhiên cũng đã mang theo nửa phần độc tính.
Hắn cắn răng một cái, thầm nghĩ không bằng đem độc của tiểu hài tử hấp vào trong cơ thể mình.
Nghĩ xong liền làm, hắn gỡ đai lưng, cởi y phục hạ thân, nâng hậu huyệt Tiểu Liễu lên, thầm thì: “Ta cho ngươi nằm trên, nhanh một chút nga!” Tiểu Liễu tuy đối với phương thức chiếm hữu này của Sở Lam rất cao hứng, thế nhưng trong lòng lúc này lại không thực sự muốn nằm trên, có lẽ bởi vì Sở Lam đã truyền vào hội âm y một cỗ chân khí nóng bỏng, mà hắn vẫn chưa tiến vào, y liền nghiêng mình khẽ nói: “Ta chỉ muốn ngươi tiến vào thôi, ngươi mau a!”
Sở Lam làm sao lại không muốn, nhưng tính mệnh vợ của mình lúc này mới là quan trọng nhất a.
“Tử tiểu hài tử, ngươi cho rằng tướng công ta thích bị người khác thao hay sao?” Sở Lam trên mặt đã thấm tầng tầng mồ hôi, không lên tiếng, mãnh liệt ngồi xuống khố hạ của Tiểu Liễu, một tay đẩy nội lực vào đáy tiểu huyệt của y, cơ thể vận công hấp độc.
Rốt cuộc, Tiểu Liễu lần thứ hai tiết ra, mệt mỏi ngủ thiếp đi, Sở Lam ngồi xếp bằng bên cạnh, đem tinh dịch vừa chảy vào thân mình chậm rãi làm tan đi.
Bằng phương pháp này, sau mỗi lần lượng độc càng ngày càng giảm bớt, đến cuối cùng trong cơ thể Tiểu Liễu chỉ còn lại hai phần độc tính, làm thế nào cũng không bài xuất ra được.
Cũng may phần độc ấy bị bức tại một huyệt đạo, cái nóng thiêu đốt đã không còn hành hạ, tinh thần Tiểu Liễu cũng khá hơn.
Tiểu Liễu mặc dù có phần nghi hoặc, bất quá chưa từng hoài nghi chuyện mình bị trúng độc, mấy ngày nay bị đảo vị trí, lần nào làm xong cũng thở hổn hển.
Người nọ đúng là…Rõ ràng là chính mình muốn hắn…Hắn còn không muốn!
Sở Lam trong lòng nhẹ nhõm không ít, đêm đến rốt cuộc cũng đại triển phu uy (thi hành uy lực của người chồng =))), mạnh mẽ càn quét cơ thể y, khiến Tiểu Liễu nhuyễn ra như nước.
“Có đúng hay không so với ngươi mạnh hơn, ân?”
“Ân…” Tiểu Liễu tinh tế thở dốc, cũng thành thật trả lời.
“Một lần nữa?”
“Đừng…”
…
Đại chiến mấy lượt, hai người thân thể đều đã dấp dính mồ hôi, tứ chi giao triền lộ ra trong tấm chăn, Sở Lam thoáng vận khí thay Tiểu Liễu kiểm tra độc tính trong cơ thể, rốt cuộc phát hiện ra hai phần độc tính đã mất đi hơn phân nửa.
Vậy là sao?
Sở Lam bế Tiểu Liễu ngồi dậy, lẽ nào cơ thể mình có thứ gì đó có thể kháng cự độc tính, độc tính theo tinh dịch tiến nhập mà tiêu tan?
Vậy, vậy lúc trước hy sinh kìm nén chẳng phải là không công ư?
Hảo hảo bài xuất độc tính xong, Sở Lam mới nói cho Tiểu Liễu chuyện hai người trúng độc.
Tiểu Liễu lúc này mới biết mình vừa từ quỷ môn quan trở về, y vội quay qua xem xem xét xét Sở Lam, lại đột nhiên nghĩ nghĩ gì đó, rồi nói: “Vậy…Thân sư phụ bọn họ có thể hay không cũng trúng độc, chúng ta…”
“Chúng ta quay lại!” Sở Lam ngắt lời Tiểu Liễu, hắn vốn là muốn mau mau về nhà, nhưng rốt cuộc, hắn cũng không muốn những hán tử ấy cùng sư tỷ uổng mạng.
Sở Lam cùng Tiểu Liễu dùng tốc độ nhanh nhất quay lại Hạo Thiên giáo.
Bọn họ đi lại con đường lúc trước chính Hạo Thiên đã chỉ cho họ khi rời giáo, con đường hoang vắng gần đường cái, ít người biết đến.
Vừa ra khỏi tiểu lộ, liền thấy dọc theo đường có rất nhiều võ lâm nhân sĩ bạch đạo đang hướng phía căn cứ Hạo Thiên giáo phóng đi.
Nghe bọn họ nói chuyện, nguyên lai các đại môn phái từ mười ngày trước đã vây khốn ma giáo, mà bọn họ vốn là những môn phái nhỏ, xa Tây cương, giờ mới chạy được đến nơi, muốn nhân cơ hội trăm năm có một này góp mặt vào sự kiện tiêu diệt ma giáo trọng đại.
Sở Lam quyết định cùng Tiểu Liễu bỏ lại mã xa, cùng cưỡi Vô Trần chạy đi.
Hai người dù sao cũng lưu tại Hạo Thiên giáo hơn hai tháng, vùng phụ cận chung quanh đều đã trở nên quen thuộc, cuối cùng thuận lợi thoát khỏi vòng bao vây của bạch đạo võ lâm bên ngoài, ẩn náu ở một nơi gần Hạo Thiên giáo.
Lúc này đêm đã khuya, phía trước trang của Hạo Thiên giáo có người canh giữ, bốn phía đuốc thắp sáng bừng.
Chỉ nghe có người hô to: “Chúng ta vì sao phải cùng ma giáo nói chuyện nhân nghĩa, thừa dịp tên ma đầu ma giáo kia trúng độc, giết gã không còn một mảnh!”
“Đúng.” Tất cả đám người bên cạnh đều nhao nhao hưởng ứng, tình thế hỗn loạn.
Lúc này…
“Tất cả nghe đây!” Trong đám người bỗng dưng truyền đến một tiếng hét lớn, tuy không vang vọng nhưng lại chấn động màng nhĩ, khiến cho khung cảnh ầm ĩ lập tức trở nên yên lặng.
Đó chính là Tề Gia Nghĩa.
Sở Lam tâm trạng cả kinh, sư huynh quả nhiên công lực đã tiến bộ rất nhiều!
Hắn ôm Tiểu Liễu nhảy lên cây đại thụ trước trang, chỉ thấy giữa đám người, đang sánh vai đứng cùng Tề Gia Nghĩa, búi tóc đã được vấn cao(Phụ nữ Trung Quốc sau khi cưới chồng thì sẽ thay đổi kiểu tóc.
Chưa chồng thì để buông tóc, có chồng phải vấn cao lên) chính là Sở Vân, phía sau là mười tám thiết vệ.
Tiểu muội thật sự đã cùng sư huynh thành thân?
Tiểu Liễu nghe tin đám Thân lão yêu đều đã trúng độc, thần sắc lo lắng, Sở Lam từ phía sau ôm chặt lấy y, tỏ ý an ủi.
Tề Gia Nghĩa đúng là xứng đáng với danh tân đương gia của Sở gia, hơn nữa tiếng tăm hiệp nghĩa cao ngất, lời nói cực kì có phân lượng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.
“Chư vị, nơi này là sào huyệt lâu năm của ma giáo, chúng ta phải đề phòng gian kế, không thể tùy tiện hành động.
Hơn nữa, ta là người luôn coi trọng chính nghĩa, việc hạ độc tại thủy vựctrước kia đã liên lụy đến cả người vô tội, không hề tuân theo nhân đức, nếu nay lại vào trang lạm sát, như vậy so với ma giáo yêu nhân có gì khác biệt?
“Tề đương gia!” Nữ trưởng lão Nga Mi phái thanh âm sắc nhọn lên tiếng, “Ta phái nữ đồ nội ứng ma giáo đằng đẵng mười năm mới có thể hạ độc được yêu nhân, lập được đại công võ lâm, vì sao ngươi lại nói chúng ta thiếu nhân đức, có đúng hay không Sở gia sợ chết! Hay là ngươi thương nữ tử bên cạnh ma giáo giáo chủ kia?”
Lời vừa thốt ra vô cùng khó nghe, mấy trưởng lão Thiếu Lâm, Côn Lôn đều nhíu mày.
Sở Lam thầm nghĩ, nguyên lai là Nga Mi hạ độc…chỉ là độc này lợi hại không gì sánh được, chỉ dựa vào tài cán của Nga Mi e là không thể tạo ra.
Hắn thoáng đảo qua đám người đứng phía đông bắc –nơi mà Ly Ngọc Đường Khanh gia hắn kiêng kỵ nhất đang đứng.
Ngồi trong kiệu không ai khác chính là tài năng xuất chúng bậc nhất trăm năm qua của Khanh gia, Khanh Mẫn Quân.
Thanh âm của nữ trưởng lão Nga Mi chưa dứt, đã nghe thấy giọng nói của Sở Vân bên cạnh Tề Gia Nghĩa: “Ngươi nói Sở gia sợ chết?”
Theo giọng nói ấy, mười tám thiết vệ cùng lúc rút bội kiếm ra một tấc, trận trận kiếm ngân vang đến bức người, khiến toàn bộ môn nhân phái Nga Mi không còn dám nhiều lời nữa.
Sở Lam đang muốn thừa dịp mọi người đều tập chung chú ý tới Sở gia bên này, tranh thủ nắm tay Tiểu Liễu tính chuồn vào trong trang, lại đột nhiên thấy đại môn Hạo Thiên giáo bị mở ra, giáo chủ Hạo Thiên đang đứng trước cửa đón gió.
Hạo Thiên vẻ mặt tiều tụy, thần sắc cũng là một mảnh lặng lẽ, gã không hề để ý tới bốn phía lộn xộn xung quanh, chỉ trầm giọng đối Tề Gia Nghĩa nói: “Tề đương gia, ta ngưỡng mộ hán tử ngươi đã lâu, nếu bạch đạo coi trọng nhân nghĩa lễ tín, không bằng chúng ta phân định rạch ròi, triệt để tận gốc giải quyết vấn đề này.”
Tề Gia Nghĩa đáp: “Thỉnh nói!”
“Ngươi với ta một đấu một, nếu ngươi thắng ta, Hạo Thiên giáo của ta trên dưới đều cho ngươi xử trí.
Nếu ta thắng, thỉnh đại hiệp giúp giải độc cho thuộc hạ của ta!”
Nhất thời xung quanh một mảnh xôn xao, lại nghe phía đông bắc, từ trong kiệu truyền đến một giọng nữ tử êm tai: “Ngươi thắng ta cũng sẽ không giải độc, ngoan ngoãn kêu tên Sở Lam kia ra đây!” Quả nhiên đúng là Khanh Tam của Ly Ngọc Đường.
Hạo Thiên không để ý, chỉ đứng chờ câu trả lời của Tề Gia Nghĩa.
Hai hàng lông mày rậm của Tề Gia Nghĩa nhíu thêm sâu, hắn xoay người hướng phía trưởng lão Thiếu Lâm, Côn Lôn phái chắp tay: “Vãn bối mạn phép vượt quá bổn phận.”
Kỳ thực đề nghị của Hạo Thiên đủ khiến cho bạch đạo vừa lòng.
Các phái bạch đạo thấy giáo chủ ma giáo vẻ mặt tiều tụy, nghĩ rằng gã khó có thể trở thành đối thủ của Tề Gia Nghĩa.
Đến lúc hắn thua, bạch đạo ắt sẽ quang minh chính đại mà giết sạch đám ma giáo yêu nhân, không phải mang cái tiếng vô nhân vô đức nữa.
Vậy nên cớ gì lại không nhận lời?
Trưởng lão Côn Lôn nói: “Trông cậy Tề đương gia.”
Tề Gia Nghĩa chuyển hướng Hạo Thiên, vẻ mặt trịnh trọng: “Lúc này ngươi và ta đánh một trận, chắc chắn sẽ là có lợi cho ta, nhưng Tề mỗ đáp ứng ngươi, nếu ngươi thắng, ta cam đoan sẽ bảo đảm an toàn cho phụ ấu (bà mẹ và trẻ em) vô tội bên trong trang.”
Hạo Thiên lặng lẽ không lên tiếng, gật đầu.
Bầu không khí nhất thời ngưng trọng, mọi người trước trang giãn ra xung quanh để lại một khoảng sân mười trượng.
Hạo Thiên, Tề Gia Nghĩa nhìn nhau từ phía xa, đại chiến hết sức căng thẳng.
Sở Lam biết nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hạo Thiên sẽ không ra hạ sách ấy.
Việc giành thắng lợi đối với gã lúc này là rất khó khăn, chỉ nhằm mục đích kéo dài thời gian mà thôi! Cắn mạnh răng một cái, Sở Lam ôm Tiểu Liễu khinh công lẻn vào bên trong trang.
Tuy là nửa đêm, nhưng khi tiến nhập vào trong trang, một cỗ tử khí liền truyền đến, Tiểu Liễu nắm chặt tay Sở Lam.
Không còn giống như chốn đào nguyên ngày trước, nơi đây đã trở thành trần gian địa ngục.
Hết thảy mọi người còn sống tập hợp tại phòng nghị sự lớn nhất trong trang, những người không có võ công hay võ công thấp đều không thể trị độc, mà mười sáu ma tướng cũng ngồi khoanh chân nhắm mắt chống lại độc tính lan tràn.
Trong số các ma tướng, Thân lão yêu trúng độc nặng nhất, sắc mặt hắc khí, thân hình lung lay sắp đổ, Sở Lam biết Tiểu Liễu có giao tình với hắn, liền đi lên phía trước kiểm tra xem sao.
Độc trong cơ thể lão yêu trước kia chỉ bị bức dồn tại một chỗ, nhưng nay thời gian trúng độc đã lâu, độc tính sớm tỏa ra khắp toàn thân, tình hình so với Tiểu Liễu lúc ấy còn nguy hiểm hơn rất nhiều, Sở Lam cũng khó có thể cứu.
“Sở Lam!” Tiểu Liễu kéo tay áo hắn.
Sở Lam than nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng lấy hết sức, vươn tay ra định cứu, chẳng ngờ lão yêu bất ngờ mở mắt ra, ngón tay hướng về phía sân, thanh âm yếu ớt nói: “Ngươi mau đi trước, cứu đại tẩu! Hài tử trong bụng nàng…”
Sở Lam mím môi một cái, hướng về phía lão yêu đang nhìn, bỗng nhiên thu chưởng, cấp bách chạy đi.
Lão yêu nhìn Tiểu Liễu vẫn chưa đi theo, nhếch mép cười nói: “Ngươi vậy mà không trúng độc sao!”
Tiểu Liễu trong lòng khổ sở, hướng phía sảnh không ngừng truyền đến tiếng rên rỉ của những người trúng độc: “Đại gia tái kiên trì chốc nữa, Sở Lam sẽ cứu các ngươi!”
Mười sáu ma giáo cũng không phản đối, bọn họ đều là cao thủ ngàn dặm mới tìm được, đối với võ công của bản thân luôn vô cùng tin tưởng không nghi ngờ, thầm nghĩ Sở Lam kia mặc dù võ công cao, thế nhưng ngày ấy quyết đấu so với giáo chủ Hạo Thiên cũng chỉ sàn sàn như nhau, nếu giáo chủ đã không cứu được bọn họ, Sở Lam liệu còn có thể có biện pháp gì.
Lão yêu lúc này thân thể đã không kiềm chế được mà run rẩy, răng va vào nhau, hắn hiểu khó có thể mà chống chọi nổi qua thời khắc này, tâm trạng lộ vẻ sầu bi, bất quá miệng vẫn là nhẹ nhõm thoải mái nói: “Tình nhân của ngươi kia nào có…lợi hại…như vậy?”
Mắt thấy hắn như muốn ngã xuống đất, Lạn đầu đà ngồi ở bên cạnh bất chợt mở mắt ra, thân thể chuyển hướng, vươn tay thay hắn vận công.
“Sửu quỷ, ngươi dừng tay, ngươi không muốn sống nữa sao?” Lão yêu giọng căm hận kêu lên.
Đầu đà không lên tiếng, liều mạng đem phần nội lực dư thừa trong cơ thể đẩy tới, bất quá chính sắc mặt của hắn cũng ngay lập tức hắc khí đại thịnh.
Tiểu Liễu dù được Sở Lam chữa trị, nhưng không hiểu rõ độc như thế nào mà có thể bài xuất ra tận gốc, lúc này suy nghĩ mãi vẫn không ra.
Sở Lam chạy vào nội viện, Thu Nhược Y đang lâm bồn, bên người không một người chăm sóc, một mình khổ sở vật lộn.
Sở Lam truyền vào một cỗ chân khí xem xét, độc tính trong cơ thể nàng bị ba cỗ chân khí bức một nơi nào đó, không quá đáng ngại, hẳn là do Hạo Thiên truyền vào.
Thế nhưng, hài tử cùng nàng cốt nhục tuơng liên, dù có suôn sẻ sinh ra, nó cũng sẽ mang sẵn trên người độc tính.
Thu Nhược Y thấy Sở Lam, lập tức thê lương kêu lên: “Sư đệ, mau đi cứu Hạo Thiên, ta van ngươi, hãy cứu Hạo Thiên, chàng cũng trúng độc, lại vì cứu ta mà hao kiệt chân khí.
Ngươi mau đi cứu chàng, chàng còn vết thương cũ chưa lành…”
Sở Lam trầm mặc không lên tiếng, lúc này trước hết hắn phải cứu sư tỷ cùng hài tử của nàng.
Hạo Thiên liều mạng lộ diện quyết chiến cùng Tề Gia Nghĩa cũng là vì thế.
“Sư tỷ, ngươi dùng sức.”
Thu Nhược Y đau đớn không chịu nổi, lo lắng chồng chất ngổn ngang.
“Oa oa”, thai nhi cuối cùng cũng ra đời trong cảnh nhân gian thảm đạm.
Là một nam hài nhi, xem ngũ quan xinh đẹp động lòng người, nhưng toàn thân lại phiếm hắc sắc nhạt, độc khắp toàn thân, mệnh có lẽ không kéo dài được bao lâu nữa rồi.
Thu Nhược Y nước mắt giàn dụa, bộ dạng điên cuồng: “Hài nhi… Hạo Thiên….
Hài nhi…”
Lúc này Tiểu Liễu cũng chạy vội đến, thấy cảnh mẫu tử kia, chỉ cảm thấy vô cùng bi thảm, y tựa vào bên người Sở Lam, khẽ nói: “Cứu bọn họ a!”
Sở Lam sao lại không muốn cứu, nhưng hài nhi này so với những đứa bé bình thường khác rất bất đồng, từ khi sinh ra đã mang theo độc…
Hắn vừa định nói gì đó, trong đầu liền nảy ra một ý niệm, rút mạnh “Vô Âm” ra, cắt qua cổ tay một vết, huyết đỏ ồ ạt trào ra, Tiểu Liễu cùng Thu Nhược Y còn đang sửng sốt, dòng huyết đã chảy vào miệng hài nhi.
Đối với Sở Lam, cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ngựa chết chữa thành ngựa sống, nếu tinh thủy của mình đã có thể cứu được Tiểu Liễu, vậy máu mình hẳn là cũng có thể dùng được!
Quả nhiên, màu đen nhàn nhạt trên cơ thể hài nhi dần dần biến mất, Thu Nhược Y mừng đến phát khóc.
Tiểu Liễu thấy cảnh tượng nọ thì đờ người ra, bỗng dưng nghĩ đến cái gì đó, trong chớp mắt xoay người chạy đi.
Sở Lam lập tức hiểu ngay rằng tiểu hài nhi cũng muốn theo phương pháp ấy để cứu những người bên ngoài, nhưng y vừa mới hảo lên một chút, sao có thể chịu được mất máu nhiều cơ chứ! Lại thấy hài nhi đã tạm thoát khỏi nguy hiểm, liền đặt nó vào trong lòng Thu Nhược Y, rồi đuổi theo Tiểu Liễu.
Tới trong sảnh, Tiểu Liễu đúng là đang vén ống tay áo, trong tay cầm bảo đao, ý muốn cắt cổ tay, Sở Lam một tay vội ngăn lấy y, hung hăng trừng mắt:
“Ngươi muốn mất mạng?”
“Sở Lam, để ta thử a!”
Nhưng Sở Lam lại đẩy y ra càng thêm xa, thầm nghĩ, thôi xem như kiếp trước thiếu nợ đám yêu nhân này.
Nghĩ xong liền lấy hai cái chén nhỏ trong sảnh, nhỏ vào đó huyết của mình, rồi đưa cho lão yêu cùng mấy người trúng độc nặng nhất uống, thế nhưng lượng huyết có hạn, chung quy cũng không phải cao kiến.
Tiểu Liễu sợ Sở Lam không thể chịu đựng được, kiên trì muốn dùng máu của mình, đang cùng Sở Lam nháo một trận, lại đột nhiên nghe được tiếng lão yêu thê thảm kêu to lên: “Sửu quỷ!”
Quả nhiên, trong sảnh đã không còn thấy bóng dáng đầu đà đâu nữa.
Lão yêu cũng biết thân thể hiện không nên kình khí, nhưng vẫn bất chấp, lập tức đứng lên đuổi theo.
Ngoài trang, công lực Hạo Thiên đã tiêu hao đáng kể, nhưng công lực Tề Gia Nghĩa lại vô cùng đại trướng, làm tiêu tan sở trường của đối phương.
Hai người đấu không bao lâu, Tề Gia Nghĩa đã biết trước kết quả.
Hắn vài lần muốn ngừng tay, bất quá Hạo Thiên lại liều mạng bổ nhào tới.
Đây là việc cuối cùng Hạo Thiên có thể làm cho vợ con mình, kéo dài thời gian cho huynh đệ mình, chỉ cần một khắc dừng lại, những môn nhân bạch đạo kia nhất định sẽ san bằng sơn trang, chém giết thê tử và toàn bộ huynh đệ môn giáo!
Tề Gia Nghĩa tâm thấy không đành, thủ hạ lưu tình, hai người cứ thế triền đấu không thôi.
Đột nhiên, từ bên trong trang một đại hán che mạng chạy tới, trong miệng hô lên hai tiếng “Đại ca!” Đó cũng chính là Lạn đầu đà.
Thanh âm the thé của quả phụ Mục gia vừa vang lên, muốn bổ nhào tới giết hắn, đã thấy Lạn đầu đà đem mạng che mặt xé rách, tất cả những người nhìn thấy tại trận đều một phen khiếp đảm, đã có ai gặp qua cái bộ mặt kinh khủng như thế này đâu cơ chứ? Cho dù hắn có là quỷ cũng không đến mức này! Đến quả phụ Mục gia cũng sửng sốt, sững sờ chùn bước không tiến lên nữa.
Đầu đà khặc khặc cười quái dị, nhưng tiếng cười ấy lại dẫn theo chút âm u tăm tối: “Các ngươi không phải muốn giết ác tặc ta đây sao? Đến mau a! Lão tử đang chờ đây này! Họ Tề kia, ngươi không phải là đại hiệp sao? Còn không mau tới đây giết ta!”
Hạo Thiên thấy hắn xông ra, trong lòng một trận bi thảm, mãnh liệt vận công, thân hình đột nhiên bay vút lên, hai mắt nhô ra, hết sức dữ tợn.
“Bức thiên ma công!” Đám người bạch đạo kêu lên.
Đây chính là công phu mà môn nhân ma giáo khi tính mệnh lâm nguy thi triển, nó giúp người luyện có thể mang toàn bộ tiềm lực phát ra, nhưng khi dùng xong, mệnh của người đó cũng không kéo dài được thêm bao lâu nữa.
Lạn đầu đà thấy tình cảnh này, chỉ biết gắt gao nhắm mắt, nước mắt theo kẽ thịt chảy xuống, là hắn hại đại ca, hại lão lục, hại toàn bộ huynh đệ!
Hắn ngửa mặt lên trời cười thảm, tiếng cười thê lương, sau đó hiển nhiên độc tính trong người hắn bộc phát, tiếng cười vừa kết thúc, hắn đột nhiên đi về phía trước vài bước, hướng phía phương trượng Thiếu Lâm quỳ xuống nói: “Ta mới là đầu sỏ gây tội, các ngươi hãy giết ta đi!” Lại hướng phía đoàn người bạch đạo kêu to: “Là ai hạ độc, mau cấp huynh đệ ta một viên giải dược, ta cam nguyện chịu thiên đao vạn quả!”
Tề Gia Nghĩa khẽ nói với Hạo Thiên: “Chúng ta ngừng tay!”
Hạo Thiên cười thảm, họ Tề trước mắt chính là nam tử hán, nhưng những người khác trong bạch đạo đâu có thể bỏ qua cho bọn họ! Hắn không những không dừng lại, đổi lại càng dồn sức mãnh liệt vận công.
Hạo Thiên công lực vốn cao hơn Tề Gia Nghĩa, lúc này dùng thiên ma công khiến mọi sức lực tiềm tàng trong cơ thể bị bức ra, công lực đột nhiên tăng cao mạnh mẽ, khiến Tề Gia Nghĩa bị bức lui hơn mười bước!.