Đọc truyện Số Phận Phi Tần – Chương 23
Không chỉ có Hoàng hậu biến sắc, mà Thục phi và Trần phi cũng trầm mặt xuống, sắc mặt không mấy tốt đẹp.
Xem ra Hoàng thượng vẫn còn quan tâm tới Lệ quý nhân này lắm, nghe thấy Hoàng hậu ở Viên Lan điện bày trận xử phạt Lệ quý nhân liền lập tức tới đây xem Lệ quý nhân có mất miếng thịt nào không, chỉ sợ Hoàng hậu nàng xử phạt nặng Lệ quý nhân sao?
Che chở cũng thật rõ ràng.
Thục phi hơi cúi đầu, ánh mắt khẽ chuyển, Hoàng thượng trước kia chưa bao giờ nhúng tay vào việc Hậu cung, chưa bao giờ. Nhưng hôm nay lại phá lệ vì Lệ quý nhân, Lệ quý nhân, xem ra có phân lượng không nhỏ trong lòng Hoàng thượng.
Không ai để ý, khi Hoàng thượng bước vào, ánh mắt đầu tiên là lướt qua Thục phi, chứ không phải Lệ quý nhân đang quỳ trên đất bị Hoàng hậu vấn tội.
Hoàng thượng vừa vào liền lên tiếng, giọng nói trầm thấp:
– Hoàng hậu đang làm gì vậy?
Giọng nói vô cùng thản nhiên, đến cả Thục phi cũng không nghe ra bên trong có tức giận, là hắn thực sự không tức giận, hay hắn đã thay đổi đến mức, nàng nghe không ra cảm xúc trong lòng hắn nữa rồi?
Hoàng hậu chưa trả lời câu hỏi của Hoàng thượng, chính là làm theo lễ nghi thỉnh an, Trần phi và Thục phi cũng vậy.
Hoàng thượng nhíu mày, chậm rãi nói:
– Miễn lễ.
Dừng một chút, liền nói tiếp:
– Giờ Hoàng hậu trả lời trẫm được rồi đấy.
Hoàng hậu hơi cúi mặt, đáp:
– Thần thiếp nghe nói Phỉ Thúy xô vào kiệu của Tạ tần, làm Tạ tần bị động thai. Mà Phỉ Thúy là cung nữ nhị đẳng trong Lệ Y điện.
Hoàng thượng nhếch môi hỏi:
– Vậy Hoàng hậu giải quyết chuyện này. Là nghĩ rằng Lệ quý nhân làm ra chuyện này hay sao?
Hoàng hậu trong lòng đã có điểm buồn bực, xem ra Lệ quý nhân lần này liền thoát được một kiếp rồi, trong lòng khe khẽ thở dài, đáp:
– Hiện tại bằng chứng đều hướng về Lệ quý nhân.
Hoàng thượng vung tay, Lý công công hiểu ý, tiến ra ngoài, lát sau tiến vào, theo sau là một cung nữ khác. Hoàng hậu hơi tái mặt.
Cung nữ đó được một ma ma dẫn vào, trước mặt Hoàng thượng và các phi tần quỳ xuống hành lễ. Hoàng thượng nhướng mày hỏi:
– Mọi sự như thế nào, ngươi nói đi.
Cung nữ đó không ngẩng đầu, chỉ nhìn xuống nền, giọng nói chậm rãi, nhưng vẫn có chút run rẩy:
– Tối hôm qua nô tỳ không ngủ được, liền thức dậy đi đến nhà vệ sinh, liền nhìn thấy Phỉ Thúy lén lén lút lút từ trong phòng rời khỏi Lệ Y điện. Nô tỳ vì tò mò, liền đi theo, nô tỳ thấy Phỉ Thúy đi vào Chiêu Dương cung, nô tỳ không biết Phỉ Thúy ở trong Chiêu Dương cung nói gì, nhưng lát sau mới thấy đi ra. Sáng hôm nay, Phỉ Thúy có việc trong Lệ Y điện, đúng ra không thể tự tiện rời khỏi vị trí của mình, nhưng Phỉ Thúy lại nghênh ngang rời vị trí, còn đến Ngự hoa viên để xô vào kiệu của Tạ tần nương nương.
Hoàng hậu sắc mặt càng ngày càng không tốt, cung nữ này vừa dứt lời, Hoàng hậu đã vội vàng hướng Hoàng thượng nói:
– Hoàng thượng, thần thiếp không có gặp Phỉ Thúy trước đó. Tối hôm qua cũng không có gặp nàng ta. Trong cung thần thiếp đều là người của thần thiếp, có lẽ Hoàng thượng không tin. Nhưng thần thiếp thực sự không thấy nàng ta…
Hoàng thượng không để Hoàng hậu nói hết, liền thản nhiên nói:
– Mọi việc đã rõ, Hoàng hậu không cần nói nữa.
Dứt lời, chưa kịp để Hoàng hậu nói thêm lời nào, Hoàng thượng liền lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai nói:
– Hoàng hậu hãm hại phi tần, có ý hãm hại Hoàng tự, nể tình Hoàng hậu chấp chưởng Hậu cung bao nhiêu năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, Tạ tần cũng không sảy thai, liền cấm túc Hoàng hậu ba tháng, thu lại phượng ấn. Hậu cung do Thục phi và Trần phi chia nhau quản lý.
Hoàng hậu quỳ dưới đất, mặt đất vô cùng lạnh lẽo, nàng ta chỉ cảm thấy thân thể mình còn lạnh lẽo hơn, cả người nàng ta đều như đang run rẩy. Từng lời từng chữ của Hoàng thượng đánh vào tai nàng ta, giống như tù nhân bị phán tội tử hình. Hoàng hậu sắc mặt trắng bệch, hai mắt mở to không thể tin nổi, tay chân run rẩy. Phỉ Thúy là người của nàng ta, cẩn thận như thế nào nàng ta biết rõ, không lý nào có người đi theo mà nàng ta không biết. Phỉ Thúy còn cẩn thận quan sát xung quanh, xóa dấu vết khi đến Chiêu Dương cung. Khi Phỉ Thúy đến Chiêu Dương cung, nàng ta còn cho người kiểm tra lại có kẻ theo đuôi không.
Nay lại lòi ra một cung nữ như thế này.
Hoàng hậu làm sao không hiểu, mọi thứ đã được sắp đặt từ trước. Mà Hoàng thượng, chính là người đứng sau màn này.
Nàng ta trước kia đã sai tâm phúc điều tra về cái thai của Tạ tần, phát hiện ra Tạ tần dùng phương thuốc bí truyền, nhưng nàng ta không biết, phương thuốc đó chỉ khiến người ta có biểu hiện mang thai, đồng nghĩa với việc nàng ta chỉ mang thai giả. Hoàng hậu điều tra xong liền xóa mọi dấu vết, Thục phi sai người điều tra mới không tra ra cái gì.
Hoàng hậu vì biết Tạ tần giả mang thai, nên chỉ sai Phỉ Thúy không cần quá mạnh tay, chỉ cần khiến Tạ tần động thai là được. Hoàng hậu muốn chờ đến lúc Tạ tần tự lộ ra là mang thai giả, phạm tội khi quân, đến lúc đó liền có một màn kịch hay.
Giờ này, nàng ta mới chính thức sáng tỏ tất cả. Thì ra, Hoàng thượng mới là người đứng sau màn, mới là người thao túng toàn bộ vở kịch này, bày ra mọi chuyện, mà nàng ta, chính là một nhân vật quan trọng trong vở kịch này. Thì ra Hoàng hậu nàng thông minh, nhưng vẫn không bằng thiên tử. Hoàng thượng bày ra trận địa lớn như vậy, mục đích chính là muốn hạ nhuệ khí của nàng ta.
Phương thuốc kia là do người của Hoàng thượng truyền vào tay Tạ tần, khơi mào nàng ra tay. Đợi đến khi nàng ra tay rồi, liền đứng ở sau thu lưới.
Hắn đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, hơn nữa hắn là Hoàng thượng, chỉ cần hắn nói, ai có thể cãi lại, chỉ cần lời của hắn nói liền trở thành sự thật.
Cung nữ khai ra nàng kia không phải người của Lệ quý nhân, không phải người của nàng, không phải người của bất cứ phi tần nào, mà là người của Hoàng thượng.
Hoàng hậu suy sụp quỳ ở đó, cung trang hoa lệ và trang điểm tinh xảo cũng không phụ trợ khiến nàng ta nhìn tốt hơn được, lại khiến nàng ta càng thêm chật vật.
Hậu cung trải qua một trận sóng gió vô cùng to lớn, Hoàng hậu bị cấm túc nửa năm, thu lại phượng ấn, Hậu cung do Thục phi và Trần phi thay nhau chưởng quản, mà Lệ quý nhân vì bị Hoàng hậu hãm hại, Hoàng thượng lấy lý do để đền bù trong sạch mà thăng Lệ quý nhân từ quý nhân thành tần. Có người vui có người buồn. Mà nơi ảm đạm nhất chính là Chiêu Dương cung, khác hẳn với không khí vui mừng của Lệ Y điện.