Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người: Số phận mỗi người – chương 4
Chương IV: Bí mật hé mở.
Kiên đã về được 1 lúc nhưng Nguyên vẫn ngồi ở đó, đua tay sì mãi lên môi. Và thật không thể tin được. Cô… cười. Một nụ cười hạnh phú mà kể từ ngày ông Quân, bà Loan ra đi thì nó vẫn chưa xuất hiện trên môi cô lần nào. Đột nhiên, như thoát khỏi cơn mộng mị, cô lắc đầu mạnh và tự hỏi:
– Mình đang nghĩ cái quái nhì thế nhỉ? Trời ạ.
Nguyên vơ vội túi xách rồi ra vế.
***
Đã gần 7 h tối. Nguyên đang đi bộ từ bến xe buýt về nhà. Ngôi nhà của cô nằm ở gần ngoại ô thành phố, trong 1 con hẻm nhr. Ở đây yên tĩnh nhưng ít ng` qua lại. Hiếm lắm mới thấy có một vài chiếc ô tô hay xe máy chạy qua. Vậy mà hôm nay vừa về tới đầu hẻm, cô đã nhìn thấy 1 hàng 8 chiếc Camry đậu trước hẻm rẽ vào nhà cô. Hơi ngạc nhiên và có 1 vài thắc mắc nhưng cô bỏ qua. Biết đâu có hàng xóm mới chuyển tới thì sao? Đến cổng nhà m`, cô cho tay vào túi xách lấy chìa khóa. Sau tiếng lạch cạch của chiếc khoá rồi tiếng cót két của cánh cổng lâu năm vang lên thì có tiếng mở cửa xe ô tô. Chừng hơn 10 ng` mặc vest đen đi tới phía cô, hỏi lịch sự:
– Cô có phải là Vũ Nguyên Anh?
– Ừm…Vâng. Chú là…? – Nguyên ngập ngừng hỏi.
Ng` đàn ông đứng đầu tiên ko đáp lại mà quay về phí sau, khẽ gật đầu ra hiệu cho ng` kế tiếp. Một ng` đàn ông trung niên bước ra khỏi xe cùng 1 chàng trai. Nguyên há hốc mồm ngạc nhiên, chỉ thốt ra được 1 từ:
– Anh…?
Người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười thân thiện. Trời đất. Đó là Vũ Tùng. Và ông ta đang cười với Nguyên. 1 nụ cười thật sự. 2 cha con Vũ Tùng đến đây làm gì?
– Nguyên Anh. – Ông Tùng lên tiếng.
– Ông… ông… vừa gọi cháu hả? – Nguyên lắp bắp.
– Em không định để khách đứng ở ngoài đấy chứ? – Kieen chen vào và cùng cha m` bước vào nhà Nguyên rất tự nhiên.
***
Tay run run rót trà vào tách, Nguyên vụng về để 4 chén trà mời ông Tùng, Kiên và 2 ng` cận vệ đi cùng.
– Chắc con rất ngạc nhiên khi ta đến đay. – Ông Túng nói phá tan bầu không khí im lặng và nặng nề.
– Ông…ông…đến đây có chuyện gì vậy? – Nguyên lắp bắp mở miệng hỏi?
– Thực ra, hôm nay ta đến đây là muốn kể cho con nghe 1 câu chuyện.
Và ông Tùng bắt đầu kể. Từ chuyện vụ tai nạn giao thông năm xưa, đứa bé bị thất lạc và đến tận bây giờ. Cuối cùng, ông chốt lại 1 câu:
– Và con là đứa bé đó.
– Cái gì? tại sao cháu cso thể là đứa bé đó được? – Nguyên hét lên. Cháu là con đẻ của bố mẹ cháu.
– Nguyên Anh. – ông Túng nói nhẹ nhàng – Chú Hoàng là ng` của ta. Ông ấy tính cờ biết được việc này khi con đưa cho ông ấy xem chiếc lắc chân. Sau đó, ta đã cho ng` điều tra về thân thế của con. – Ng` đàn ông đứng bên cạnh ông Tùng mở cặp, lấy ra 1 tờ giấy và đưa cho Nguyên xem.
Giấy xét nghiệm AND. Trên đó có ghi rõ ông Vũ Túng và cô Vũ Nguyên Anh có quan hệ huyết thống. Và ông Vũ Bình và cô Vũ Nguyên Anh có quan hệ cha con.
– Vậy là sao? – Nguyên cứng giọng hỏi.
– Con ko phải là con giá của ta mà là cháu gái ruột của ta, gọi ta bằng chú. Cha của con là anh trai ruột của ta, Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Sky.
– Cái gì? – Nguyên bật dậy và hét lên. – Cháu là con gái cảu chủ tịch, chủ tịch là anh trai cảu ông. Vậy là sao?
– Con là bé gái duy nhất của gia tộc họ Vũ. 20 năm nay, gia đình vẫn đi tìm con nhưng ko thấy.
– Không thể nào. – Nguyên lại hét lên. – Làm sao cháu có thể là đứa bé đó. Làm sao cháu cscso thể là con gái của gia tộc họ Vũ đó. Làm sao có thể.
– Con có thể cho ta xem chiếc lắc đó được ko? – Ông Tùng hỏi trong khi cô gái nhỏ vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Tại sao? – Nguyên quay phắt lại và hỏi?
– Ta chỉ muốn xem nó thôi. Được ko? – Ông Tùng nhắc lại.
– Cháu đã nói rồi. Cháu ko phỉa là ng` nhà họ Vũ. Ông tìm nhầm ng` rồi. Cháu ko có chiếc lắc nào cả. – Nguyên chối, mắt nhoè đi và cô gần như sắp mất tự chủ đến noiw.
– Con là ng` nhà họ Vũ. Đó là sự thật. Mà sự thật thì ko thể thay đổi được. hãy cho ta xem chiếc lắc.
Bất giác, Nguyên gật đầu và đọc một lèo như 1 co robot được lập trình sẵn:
– Ngăn kéo thứ 3 từ dưới lên ở tủ kê ngay sát cửa ra vào trên phòng cháu, lầu 2.
Kiên phẩy tay, 1 trong 2 ng` cận vệ đi cùng chạy lên lầu. 2 phút sau, anh ta xuống với 1 cải túi nhỏ đựng chiếc lắc chân bên trong. Ông Tùng lấy ra chiếc lắc chân bằng vàng bé tí xíu. Tay ông hơi run run khi cầm nó. Đây là chiếc lắc mà ngày xưa, khi Nguyên Anh mới sinh ra thì chính mẹ ông, bà Doãn, đã tự tay đeo chiếc lắc này để đánh dấu đứa cháu gái yêu quý của bà. Trên đó còn khắc rõ, ngày tháng năm sinh, tên của Nguyên Anh và cả ký hiệu cảu gia tộc họ Vũ nữa. Ông Tùng nâng niu, mân mê chiếc vòng như một vật dễ vỡ và chỉ cần ông lơi tay ra 1 chút là nó sẽ tuột ra khỏi tay ông ngay. Ông khóc. Lần đầu tiên, Nguyên nhìn thấy nước mắt của 1 ông trùm mafia. Đột nhiên, ông với tay ôm trầm lấy Nguyên, nói trong niềm hạnh phúc:
– Cuối cùng thì ta cũng tìm được con rồi, Nguyên Anh.
– Cái gì? – Nguyên lại há hốc mồm ra và hét lên. – Cái gì mà con giá, cháu gái chứ. Các ng` hãy ra khỏi nhà tôi ngay lập tức. Ngay lập tức. Tôi ko muốn nhìn thấy các ng` thêm 1 lúc nao nữa.
Ông Tùng hơi bất ngờ và ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, lấy lại được phong thái bình tĩnh vốn có, ông nói nhẹ nhang:
– Đó là sự thật. Con cần có thời gian để hiểu và chấp nhận nó. Ta sẽ quay lại sau.
Nói rồi, ông Tùng đứng lên và đi ra ngoài cùng Kiên và 2 ng` cận vệ.
Khi tiếng xe ô tô mất hắn thì Nguyên mới khóc. Những giọt nước mắt mặn đắng lăn dài trên gò má. Cô sụp xuống sàn, tựa lưng vào ghế sofa. Cố gắng kiềm hcees những giọt nước mắt nhưng chúng vân tuôn ra.
Cánh cửa đột nhiên bật mở và 1 ng` bướcvào. Quệt vội những giọt nước mắt ương bướng, Nguyên ko ngẩng mặt lên, lớn tiếng nói:
– Tôi đã bảo các ng` đi rồi cơ mà. Tôi ko phỉa là đứa bé đó. Đi đi trước khi tôi nổi giận.
Như ko nghe thấy gì, ng` đó vẫn tiếp tục bước vào, và ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay lau giùm cô những giọt nước mắt. Là Kiên.
– Sao anh lại ở đây? Đồ đáng ghét. Tôi ko cần ai cả. Tôi là con của bố mẹ tôi. Đi đi.
Kiên vẫn im lặng, ko nói gì. Anh thấy thương Nguyên vô cùng. Anh xót xa cho cô. Nhìn cô khóc mà trong lòng anh đau như cắt.
– Tôi bảo anh đi đi cơ mà. Tôi ko cần sự thương hại và những lời nói dối trá của các ng`. – Nguyên gào lên.
– Khóc đi. – Kiên lên tiếng. – Hãy khóc đi. Khóc ko phải chứng tỏ m` là 1 con ng` yếu đuối đâu. Tôi có thể cho em mượn vai. – Kiên kéo cô ngồi xuống cạnh m`. Nhưng Nguyên lại có ý chống đối. Nhưng nhanh hơn Nguyên một bước, Kiên vòng tay ôm chặt lấy cô gái nhỏ, thì thầm:
– Đừng giữu trong lòng. Khóc sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
Và lúc này, Nguyên ôm lấy anh và bật khóc 1 cách ngon lành.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 5