Số Phận Mỗi Người

Số phận mỗi người – chương 38


Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người: Số phận mỗi người – chương 38

Chương 38: Nhà mới.
Thời gian trôi qua thật mau. Thấm thoắt đã hơn một tháng. Nguyên thích nghi rất nhanh với vị trí mới của mình. Cô không gặp phải quá nhiều khó khăn trong công việc hay sự hòa đồng với mọi người. Đôi lúc, còn có những câu nói đùa rất ngỗ nghĩnh. Theo như nhận xét của ông Bắc, cô đang tìm lại chính mình, trở lại làm một Nguyên Anh ngày xưa, khi những biến cố trong cuộc đời chưa xuất hiện. Nhật vui mừng ra mặt. Anh rất hạnh phúc trước những sự cố gắng của vợ mình. Anh tận dụng những khoảng thời gian rảnh ít ỏi để đưa cô đi chơi đâu đó gần thành phố một ngày.
Hôm nay laqf một ngày bình thường như bao ngày khác. Sau bữa ăn tối, Nguyên lên phòng trước. Còn Nhật thì nán lại có vài chuyện muốn bàn bạc với ông Minh. Anh lên phòng, đến khi lên giường rồi, anh mới nói với cô:
– Bố mẹ muốn chúng ta ra ở riêng.
Đang nằm lim dim, cô bật dậy như lò xo:
– Ở riêng? Tại sao?
– Em không muốn hả?
– Không phải. Nhưng em sợ đã làm điều gì khiến bố mẹ phật ý.
– Không sao. Bố mẹ chỉ muốn cho chúng ta không gian riêng mà thôi.
– Chúng ta dọn về nhà cũ của em?
– Không. Anh mua nhà rồi. Cũng không xa đây quá.
– Em không thích nhà lớn quá. Rất lạnh.
– Không lớn. 4 phòng ngủ.
– Bao giờ thì dọn đi?
– Mấy ngày nữa. Sau đó thì anh phải đi công tác. Có lẽ em phải ở nhà một mình.
– Đi đâu?
– Pháp. Vài việc cho hội.

– Lâu không anh?
– Khoảng 2 tuần hoặc hơn.
– Vậy anh không về kịp sinh nhật mình hả?
– Chắc là không?
– Hay là cho em đi cùng. Cũng lâu lắm rồi chúng ta không đi.
– Không được. – Khuân mặt hài hòa của anh bỗng chốc đanh lại. – Lần khác. Bây giờ không được.
– Tại sao? – Một linh cảm chẳng lành dội lên, cô hỏi gặng.
– Chỉ là công việc thôi. Anh sẽ phải đi suốt, em cũng vẫn phải ở nhà một mình.
– Anh giấu em chuyện gì đúng không? – Đôi mắt của Nguyên khẽ chớp, hai tay siết lại. – Chưa bao giờ anh phải đi lâu như vậy.
– Không có gì. Ở một mình bên đó em sẽ buồn. – Nhật cố gắng trấn an cô, vể lúng túng hiện rõ trên mặt, kể từ ngày kết hôn, anh chưa bao giờ nói dối cô hết.
– Em nhất định sẽ đi cùng. Em không thể chịu nổi cảnh ngồi ở nhà và lo lắng nơm nớp cho chồng.
Cô xuống giường, xoay lưng, đi về phía cửa. Cánh cửa ra vào đóng sầm một tiếng rất mạnh. Tiếng bước chân biến mất hẳn ở lối rẽ.
***
Hai người đã làm lành ngay sau đó. Anh không nói đồng ý cho cô đi, chỉ ậm ừ biết thế.
Sáng sớm, sau khi bữa sáng kết thúc, anh nói với ông Minh và bà Mary rằng hôm nay sẽ đưa cô đi xem nhà. Ngày mai có thể sẽ chuyển đi luôn.
– Vội vậy sao anh? – Cô khẽ hỏi khi cả hai người lên xe.
– Anh muốn em ổn định một chút.
– Ổn định gì?
– Không. Trật tự nào. Anh đang lái xe.
Cả hai người im lặng suốt quãng đường đi. Ai cũng đang bận theo đuổi suy nghĩ riêng của mình. Một người thì nghĩ cách để vợ ở nhà, người còn lại thì lại suy tính làm thế nào để có thể đi theo.
Gần 30′ sau, Nhật rẽ vào một con đường đất nhỏ. Một bên là những vườn cây um tùm. Bên còn lại là hồ nước.
– Đến nơi rồi. – Nhật lên tiếng, lịch sự mở cửa xe cho Nguyên khi miệng cô vẫn đang há ra đầy ngạc nhiên. – Em sao vậy?
– Trời đất. – Cô thì thào – Anh có cần lộ liễu như vậy không? Cả ngôi nhà to như vậy mà anh dám nói ba phòng ngủ hả?
– Thì ra là em ngạc nhiên. Xuống xe đi. Em sẽ hiểu ngay ra vấn đề.
Ngôi nhà như một giọt nước khổng lồ nằm trên mặt nước. Toàn bộ đều làm bằng kính. Các thành cạnh được che bởi những dây leo màu xanh. Một cây cầu trong suốt khoảng gần 200 mét nối từ đất liền ra đến ngôi nhà. Bốn cột chống trong suốt, bên trong là lõi gỗ cắm thẳng xuống mặt hồ sâu thẳm bám đầy những dây leo.
– Anh làm ngôi nhà này mất bao nhiêu năm vậy?
– Gần 4 năm. Kể từ lúc em đi. Mới hoàn thiện cách đây hơn 2 tháng.
– Anh có cần làm em xúc động thế không? Chưa bao giờ em yêu anh nhiều như thế này cả. Anh… – Cô òa khóc nức nở.

– Sao vậy? Được rồi. Anh hiểu từ bao giờ em trở nên mít ướt như vậy nữa. Chúng ta đi vào trong.
– Đi. Em rất tò mò.
Cô chạy trên cây cầu lớn, hỏi to:
– Được làm bằng gì vậy anh?
– Kính cường lực.
– Kính cường lực?
– Đúng vậy. Không vỡ.
– Quá tốn kém.
– Vào trong đi. Anh tin sẽ hấp dẫn hơn phía bên ngoài.
Hai người sánh bước về phía trước. Tra chiếc chìa khóa màu bạc vào ổ, một không gian mới hiện ra. Khác với đơn giản bên ngoài, ở đây vô vùng hoàng nhoáng, chỉ nhìn lướt qua cũng biết mọi chi tiết đều được thiết kế một cách vô cùng phức tạp. Từ tẩm thảm sàn đến bộ sopha màu chocolate để ở góc phải của căn phòng.
– Em thấy sao? – Nhanh nhìn sang cô, trên mỗi nở một nụ cười tự mãn.
– Em không thích. – Cô nói một câu xanh rờn. Gương mặt tuấn tú bỗng chốc tối sầm lại.
– Em không thích?
– Nó quá rộng. Không có mùivị ấm áp của một gia đình.
Không nói gì, đưa tay xoa cằm rồi bật cười:
– Em nghĩ anh không biết tính của em ư? – Nhanh chóng, anh với tay lấy chiếc điều khiển treo ngay trên bức tường. Vừa chạm tay vào chiếc nút màu xanh, một bức tường hiện lên ngăn đôi gian phòng. Thật đáng ngạc nhiên.
– Trời đất. – Nguyên thốt lên đầy kinh ngạc. – Cái quái gì đây?
– Một chút riêng tư trong một không gian mở. – Anh nháy mắt cười. – Anh cần có chỗ mang chăn gối đến nếu em bất chợt đuổi anh ra khỏi phòng ngủ.
– Anh cũng thông minh thật. – Cô nguýt dài rồi chợt nói – Em muốn đi xem nhà. Anh có vui lòng làm hướng dẫn viên.
-Dĩ nhiên.

***
Tối hôm đó, hai người không về nhà mà ở lại đó. Ngôi nhà mới có ba phòng ngủ, một phòng luyện võ, bể bơi, cả phòng riêng cho em bé nữa. Anh muốn cô sinh thật nhiều con. Theo lý lẽ của anh thì như vậy mới vui. Ngày xưa, bố mẹ chỉ có mỗi một mình anh nên rất buồn. Anh không muốn các con mình sau này cũng như vậy.
– Chúng mình có con đi. – Đang ngồi ăn sáng, Nhật đột nhiên thốt ra câu nói khiến Nguyên suýt sặc.
– Em vẫn chưa muốn. – Nguyên trả lời – Em mới 24 tuổi.
– Anh đã gần 31 tuổi rồi. Cần một gia đình ổn định. – Đôi mày thanh tú chau lại. Anh không vui khi nhận được lời từ chối thẳng như vậy.
– Em nghĩ đã. Nếu anh đồng ý cho em đi cùng anh sang Pháp tuần tới thì em sẽ đồng ý.
– Không được. – Nghe đến đây mặt anh đột nhiên tái mét. Là một người tinh ý, cô không thể không phát hiện ra sự thay đổi nhanh chóng đó.
– Có chuyện gì sao?
– Anh đã rồi. Không là không.
– Tại sao anh không muốn cho em đi cùng? Anh có người khác ở bên đó. – Đến nước này, đây là chiêu bài cuối cùng mà cô có thể sử dụng. Cô luôn tin tưởng vào chồng của mình. Nhưng nếu mà cô ghen tuông thì chắc chắn sẽ khiến anh sợ hãi. Quả đúng như vậy. Anh vội vàng phủ nhận. Sự thật được nói ra:
– Rất nguy hiểm. Anh không muốn đặt em vào đó. Hiểu không. – Anh cương quyết.
– Em đã nói với anh ngay từ đầu rồi. – Cô cũng cứng rắng không kém – Em không muốn ngồi ở nhà một mình trong khi chồng mình gặp nguy hiểm. Em nhất định sẽ đi cùng.
Có chuông điện thoại. Anh bỏ dở bữa ăn sáng, đi ra ngoài.
***
Nguyên không biết Nhật đi lúc nào. Chỉ thấy sáng ngủ dậy đã không thấy chồng đâu. Không một mảnh giấy để lại, cũng không có một lời tạm biệt. Ngôi nhà mới vắng đến rợn người.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 39


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.