Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người: Số phận mỗi người – chương 36
Chương 36: Trả thù.
Bà Doãn mất, Nguyên không rơi một giọt nước mắt nào. Cô bình tĩnh đến kỳ lạ. Cô trầm buồn, ngồi thu mình một góc trong phòng, mấy ngày trời đã không ăn chút cơm nào.
– Nguyên Anh? – Tiếng bà Lam gọi cô. – Con uống chút sữa nhé.
– Mẹ. Con không muốn uống. – Cô đáp lại, đôi mắt thâm quầng vì không ngủ.
– Hôm nay đưa bà lên núi. Con có muốn đi không?
– Bao giờ ạ? – Nghe đến đó, cô bật dậy.
– Khoảng 1 tiếng nữa. Nếu muốn đi thì con phải ăn chút gì đó để lấy lại sức. Đường đi khá dài. – Bà Lam từ tốn nói tiếp – Mang đồ ăn vào đây.
Một người giúp việc mang thức ăn vào.
– Con cần ăn để lấy lại sức. Con sẽ không thể đi nếu không ăn hết chỗ đồ ăn này. Nó sẽ giúp con hồi phục lại sức khỏe. Hiểu không?
– Vâng. – Cô lí nhí trả lời.
– Mẹ phải ra ngoài. Nhật sẽ vào với con. Thằng bé rất lo lắng cho con.
– Vâng.
Nghe được lời khẳng định từ cô con gái, bà Lam mới yên tâm ra ngoài. Một lát sau, Nhật đi vào, trên tay anh là chiếc áo khoác to sụ.
– Em ăn xong chưa. Mọi người đã chuẩn bị xong rồi.
– Xong rồi. – Cô nói, vội vàng đứng lên. Nhật liếc mắt qua chiếc bàn còn nhiều thức ăn trên đó, anh nhăn mặt tỏ vẻ không hài lòng:
– Không được, em phải ăn xong đã. Hôm nay trời lạnh hơn, trên núi còn lạnh hơn rất nhiều. Nếu sức đề kháng không tốt thì em sẽ không thể đi được. Nhanh lên. Chỉ đợi mỗi em thôi.
Cô lại ngồi xuống, uống hết cốc sữa, ăn chút thức ăn rồi đứng dậy.
– Em sẽ mang theo đồ ăn trên đường đi.
– Được rồi. Mặc áo vào, chải lại tóc rồi chúng ta đi. – Anh đư cho cô chiếc áo khoác. – Nhanh lên, anh đợi em ở ngoài.
– Vâng.
Nguyên nhanh chóng thay đồ rồi đi ra ngoài. Nhật đã chuẩn bị xong hết. Đợi cô ra xe, cả đoàn người cũng lên xe đi ra khỏi cổng.
***
Bình tro của bà Doãn đặt bên cạnh bình tro của bố mẹ Nguyên. Sau khi xong hết các thủ tục, nhờ sư trụ trì chăm sóc, những chiếc xe ô tô màu đen lại đi xuống. Nguyên vẫn chỉ ngồi im từ đầu đến cuối, giống hệt lần đưa ông Bình lên đây. Xe cũng chỉ có 3 người. Nhật cũng im lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa tay vuốt mấy lọn tóc. Đôi lúc, anh cảm thấy cả người cô khẽ run lên. Đôi găng tay dày bao bọc bàn tay nhỏ bé cũng không thể he dấu nỗi sợ hãi của cô gái nhỏ.
***
Việc điều tra bọn người sát hại bà Doãn không gặp quá nhiều khó khăn khi có kha khá chứng cứ chứng tỏ rằng người đứng sau vụ này chính là nhà họ Thẩm. Thẩm Chu Sinh và Thẩm Hiên Trần.
***
Ngày xưa, bang hội của nhà họ Thẩm cũng khá mạnh. Nhưng tồn tại đến đời Thẩm Chu Sinh thì sa sút hơn. Lão già Thẩm Chu Sinh này hiếu thắng. Ngay từ hồi mới lên làm trưởng hội đã có ý nghĩ dẹp bỏ Tam Anh và Bạch Nguyệt. Nếu dẹp được bỏ hai hội lớn đó thì lão sẽ là bá chủ của vùng Châu Á. Nhưng lão lại không nghĩ rằng, Tam Anh và Bạch Nguyệt có từ lâu, lâu hơn cả hội của lão, thế lực cũng mạnh hơn. Chỉ cần lão có hành động gì thì ngay lập tức lão sẽ tiêu đời với bọn mafia bên châu Âu và Nam Mỹ.
Đang ngồi trong phòng trầm ngâm thì con gái lão, Thẩm Hiên Trần đi vào.
– Cha. Không xong rồi. – Giọng cô ta hoảng hốt vô cùng.
– Chuyện gì? Cha đã nói nhiều lần rằng vào phòng cha phải gõ cửa cơ mà.
– Lô hàng vận chuyển từ Colombia qua bị bọn cớm bắt được. Mất trắng rồi. – Cô ta ngồi phịch xuống ghế.
– Cái gì? – Lão ta buông ngay bức tượng ngọc đang cầm, quay phắt sang hỏi lại.
– Hơn 4 tấn cocain bị mất sạch. Không biết ai báo cho bọn cớm đó.
– Cớm nào?
– Bọn Interpol.
– Hơn 4 tấn. Chuyện này mà lộ ra ngoài thì chúng ta chết chắc với mấy bọn kia. Không có hàng thì khác nào bao nhiêu công sức đổ ra sông ra biển. Mất khá nhiều người mới giành được vụ này. Giờ thì biết tính sao.
Lão đang toát mồ hôi hột giữa mùa đông thì có tiếng điện thoại kêu:
– Tiểu thư. – Một giọng nói gấp gáp ở đầu dây bên kia.
– Chuyện gì? – Hiên Trần khinh khỉnh hỏi lại.
– Chuyện lớn rồi. Mấy hợp đồng hàng tiêu dùng ký với bên châu Âu bị hủy. Hiện tại tiền xoay vòng vốn cũng hết rồi. Ngân hàng đang gấp rút đòi nợ.
– Hả? – Cô ta trợn tròn mắt lên. – Được rồi. Xem đã.
– Chuyện gì? – Thẩm Chu Sinh gấp gáp hỏi.
– Nguy rồi, mất hợp đồng hàng tiêu dùng bị hủy, ngân hàng đang đòi tiền. Làm sao bây giờ hả cha?
– Tiền bồi thường hợp đồng bao giờ được chuyển vào?
– Khoảng hai tuần nữa. Tiền xoay vòng vốn cũng cạn rồi.
– Bất động sản. Con đi bán gấp đi. Số cổ phiếu nữa.
– Nhưng chúng ta đã bán gần hết để nhập lô vũ khí mới rồi. Còn lại bây giờ không đáng là bao.
– Chắc chắn có người đứng đằng sau. Là ai mới được? – Lão ta lầm bầm.
– Tam Anh hội? – Thẩm Hiên Trần nói, giọng ngập ngừng.
– Có thể lắm chứ. Không chừng là cả Bạch Nguyệt. Chúng ta như vậy là hết thật sao? – Lão ta hét lên.
***
Liên tục có những tin xấu dội về. Lô vũ khí nhập từ Nam Mỹ cũng bị bắt gọn, các ngân hàng ráo riết đòi nợ. Vụ thanh trừng ở Quảng Đông cũng không thành, lại còn bị đánh lại khiến tổn thất thê thảm. Thẩm Chu Sinh biết lão đang gặp nạn. Mà nạn này chỉ có nước chết. Một cuộc điện thoại từ Việt Nam. Giọng chàng trai trẻ cất lên:
– Thẩm chủ tịch, ngài có khỏe không?
– Chào cậu. Nhờ phước của Tam Anh, chúng tôi vẫn khỏe, lại rất tốt nữa. – Ông ta run run đáp lại.
– Ông biết nhờ phước của Tam Anh mà họ Thẩm của các ông được như ngày nay. Tại sao ông lại còn làm cái trò mèo đó?
– Là do sơ suất, sơ suất thôi. – Lão ta lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, tay run run tưởng như cầm ống nghe không nổi.
– Sơ suất? – Giọng nói bên kia nhắc lại mỉa mai. – Nhà họ Thẩm các người cũng hết rồi. Nó tan tác vì có lãnh đạo không biết điều. Cái bang hội của ông cũng tan tác.
– Làm ơn tha cho Hiên Trần được không? Nó không biết gì cả.
– Không biết gì? Có cần tôi nói cho ông biết tai nạn của Nguyên Anh là do cô ta sai người làm không? Vụ ám sát trên núi là do cô ta chri đạo chứ còn ai vào đây? Cô ta không biết hay ông không biết?
– Nó còn trẻ, nông nổi… Tôi… Tôi xin các người.
– Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Ở trong giang hồ nhiều năm như vậy, ông không biết luật đó sao?
Thẩm Chu Sinh không kịp nói gì nữa thì đầu dây bên kia dập máy. Lão ta ngồi phịch xuống ghế. Tay run run đặt vào tay cầm của ngăn kéo, lôi ra một khẩu súng ngắn. Đặt nòng vào thái dương, lão lên đạn. Rồi… Một tiếng nổ lớn phát ra. Máu phụt thành một dòng, đập thẳng vào bức tường trắng. Tất cả đã kết thúc.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 37