Bạn đang đọc Số Phận Mỗi Người: Số phận mỗi người – chương 12
Chương 12: Xuất hiện.
Bế Nguyên ra xe một cách nhẹ nhàng nhất. Quân lo lắng vô cùng. Chiếc taxi lao vút đi.
Dừng lại ở đầu cổng, Nguyên cố gắng tự bước xuống xe nhưng Quân không đồng ý. Dặn bác tài chờ ở cổng, Quân bế Nguyên xuống. Định bế cô bạn vào hẳn trong nhưng Nguyên nhất quyết không chịu.
– Mình không muốn họ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình bây giờ. – Nguyên cãi lại như sắp khóc.
– Nhưng sẽ nguy hiểm. Mình chỉ bế cậu đến sân thôi. – Quân cũng không kém.
– Có gắn camera từ cổng đi vào. Cậu chỉ cần đi cạnh mình thôi. Làm ơn đi Quân. Xin cậu đấy.
Hơn một lần Quân bị như vậy. Chưa bao giờ cậu thắng được ánh mắt này của cô bạn và bây giờ cũng không ngoại lệ.
Nguyên liêu xiêu bước đi. Cố gắng không rơi nước mắt vì đau, cô bước thật chậm từng bước một dưới sự giúp đỡ của cậu bạn.
– Có ổn không? – Quân hỏi.
– Hơn 10 lần cậu hỏi câu này rồi đó. – Nguyên đáp lại.
– Sắp đến nơi chưa? Cậu chịu được không?
– Chừng 100m nữa thôi. Mình cũng không rõ lắm. Nhưng sắp đến rồi. Cậu không hỏi thì mình sẽ đỡ mệt hơn.
– Ừ. – Quân cúi đầu.
Im lặng. Cô gái nhỏ kiên cường bước đi mặc dù cô cảm nhận được những vết thương đang rỉ máu ra. Rất nhiều.
Nhà chính hiện ra. Bước thận trọng từng bước một lên cầu thang, Nguyên nhìn thấy mọi người đều đang ngồi ở phòng lớn. Người đầu tiên nhìn thấy Nguyên là chú Chính.
– Cô Hai. – Chú gọi to.
Mọi người đều quay ra nhìn. Nguyên đứng ở đó, giữa cửa và nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đó. Khuân mặt của được trang điểm cho đỡ nhợt nhạt đã trở về trạng thái ban đầu khi nhìn thấy Linh và Kiên.
– Con về rồi. – Nguyên nói rất nhỏ và dường như không có chút sức lực nào.
– Cháu đi đâu mà để mọi người lo lắng vậy? – Bà Doãn là người đầu tiên lên tiếng sau những ngỡ ngàng vì Nguyên trở về.
– Mọi người thất vọng vì con trở về ạ? – Giọng cô lạnh tanh.
– Nguyên Anh. – ông Tùng lên tiếng. – mọi người rất lo lắng cho con đó.
– Vậy ạ? Con có thể gặp bố con một chút được không ạ?
– Bố? Cháu còn có mặt mũi để gặp bố mình cơ à. Trong khi cháu nhảy múa, ăn chơi ở đâu đó cả ngày thì bố cháu nằm viện suýt chết. Cháu có quyền gì để gặp bố mình cơ chứ? – Bà Doãn nhìn Nguyên với ánh mắt đáng sợ.
– Vì cháu là con gái của ông ấy. Biết ông ấy phải đi cấp cứu nên cháu mới về. Nói với bố vài cô xong cháu sẽ đi ngay, không làm phiền mọi người tận hưởng những giây phút hạnh phúc đâu. – Nguyên cũng lớn giọng. – Cháu có thể gặp bố của mình không ạ?
– Để anh đưa em đi. – Kiên lên tiếng.
– Không cần đâu. – Nguyên đáp mà không nhìn. – Ông ấy ở trên phòng phải không?
– Ừ. – Kiên lúng túng. – Để anh đưa em đi.
– Không cần đâu.
Nguyên bước lên cầu thang nhưng Kiên vẫn đi theo.
– Anh có chuyện muốn nói với em.
– Chẳng có chuyện gì để nói hết. Nếu muốn nói xin lỗi thì không cần đâu. Một con bé mà anh mới biết 2 tháng 18 ngày và một cô gái anh quen biết 24 năm nay và là vị hôn thê thì việc chọn cứu cô gái đó là đúng thôi. Không trái với lẽ tự nhiên một chút nào hết. Ở đây chẳng có ai có lỗi để phải xin cả. Tôi lên gặp bố tôi một lát rồi tôi sẽ đi, sẽ không cản trở mọi người tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên cạnh niềm tự hào của Vũ gia đâu.
Nguyên nói một lèo rồi vịn vào tay Quân đi vào thang máy, lên thẳng lầu 4. Ở dưới, tất cả lặng người đi trước âm sắc lạnh lùng của cô gái. Riêng Linh, mặt mày cô tái mét khi nghe những lời đó.
Bước vào phòng của bố, cô gái nhỏ suýt khóc khi nhìn thấy ông.
– Bố. Bố khoẻ không?
Ông Bình vừa nghe thấy tiếng Nguyên vội vã quay sang bên phải.
– Nguyên Anh. Nguyên Anh hả?
– Con đây bố. Bố đỡ chưa?
– Bố không sao. Bố cứ tưởng con… Xin lỗi con gái yêu của bố.
– Không sao đâu mà. Bố khoẻ là con mừng rồi. Con phải đi rồi bố ạ. Cuối tuần con sẽ về. Bố đừng lo cho con. Nếu nhớ con thì bố gọi vào số này nhé. – Nguyên đặt vào tay ông Bình tờ giấy. – Con sẽ gọi điện thoại cho bố thường xuyên. Con hứa đấy.
– Con sao vậy? Con giận bố sao? – Ông Bình lo lắng nhìn con gái.
– Không. Tại con có việc thôi mà. Bố phải cẩn thận đấy nhé. Cuối tuần con sẽ về mà. Bố yên tâm đi.
– Sao con không ở? Con đi đâu?
– Không. Tại con có việc thôi. – Nguyên cố gắng trấn an. – Con đi đây. Việc của con gấp lắm. Con không bỏ được.
– Tại sao con thoát được vậy? Nhất định bố sẽ điều tra chuyện này tới cùng. – ông Bình quả quyết.
– Con trốn. Thôi con đi đây.
Nguyên hôn lên má ông Bình một cái rồi đi.
Bước xuống nhà, Nguyên nhìn một lượt rồi nói:
– Con đi đây. Cuối tuần con sẽ về thăm bố. Mọi người chăm sóc bố giùm con.
– Em đi đâu? – Minh hỏi?
– Mọi người không cần biết. Thôi. Con đi đây.
Nguyên bước ra ngoài. Tất cả đều nhìn nhưng không ai đuổi theo cả.
Bước chỉ còn cách cổng ra chừng 10m nữa thì Nguyên khuỵ xuống, mồ hôi vã ra như tắm, toàn thân nóng ran như nung. Quân vội vàng bế cô lên.
– Cậu không sao chứ.
– Không sao đâu. – Nguyên thều thào đáp lại. – Mình về bệnh viện thôi.
– Ừ.
Máu thấm qua cả lớp băng dày, đỏ cả chiếc áo màu lam nhạt. Cả hai người quên rằng mọi hành động vừa rồi được camera ghi lại
***
Nguyên tỉnh lại. Toàn thân đau nhức và mệt mỏi. Ồn ào quá. Hình như có ai đó đang nói rất to.
– Con làm cái quái gì vậy hả? Con có biết như vậy thì con bé sẽ gặp nguy hiểm không? Đầu óc con chứa cái gì vậy hả? Ngay từ đầu ta đã dặn như vậy rồi cơ mà. Vết thương thì chưa lành giờ lại toác thêm ra. Lần trước khó khăn lắm mới cứu con bé thoát chết. Lần này thì… – Ông Bắc bỏ dở câu nói. Rồi ông lại nhìn sang Nguyên, hạ giọng. – May mà con bé thoát khỏi nguy hiểm. 3 phát đạn đó đã suýt cướp mất mạng của Nguyên. Còn bây giờ thì con suýt nữa làm công sức của ta trở thành zero. Về nhà nấu ít đồ ăn mang đến đây. Từ bây giờ thì con hãy cẩn thận. Không bao giờ ta để con bé ở lại một mình với con nữa đâu. Nghe rõ chưa? Nhanh lên.
– Vâng. – Tiếng Quân lí nhí đáp lại.
Nguyên khẽ cựa mình, cố nói điều gì đó nhưng cổ họng chỉ phát ra những tiếng ư…ư…vô nghĩa. Ông Bắc quay lại nhìn Nguyên với ánh mắt khiển trách nhưng cũng vô cùng trìu mến và bao dung.
– Con đỡ hơn chưa?
Nguyên không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu.
– Con đi đâu để ra nông nỗi này hả? Ta đã dặn con rồi cơ mà. Con không nghe lời ta hả?
Nguyên cố gắng đưa một bàn tay không bị đống dây rợ lằng nhằng giữ và những cái kim đâm vào ra dấu xin lỗi.
– Khi nào con khoẻ thì có thể kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra không?
Nguyên im lặng. Không nói, không gật cũng không lắc. Dường như hiểu ý của cô gái nhỏ, ông Bắc nói tiếp:
– Nếu con không muốn thì ta cũng không ép đâu. Giờ thì ta có việc phải đi. Con hãy nghỉ ngơi. Chút nữa Quân sẽ vào với con. Thằng bé về nhà thay đồ và mang ít đồ ăn vào cho con. Khoảng 20’ thôi. Con không được đi đâu khi ta chưa cho phép. Nhớ chưa?
Nguyên khẽ gật đầu và tỏ vẻ hối lối vì đã làm cho ông Bắc lo lắng.
Đọc tiếp Số phận mỗi người – chương 13