Số Phận Của Nhóc

Chương 34


Bạn đang đọc Số Phận Của Nhóc – Chương 34

Thấm thoát cũng đã 2 tuần nó nằm viện dưới sự chăm sóc tận tình của anh, nó đã hồi phục hoàn toàn mỗi tội cử động vẫn còn hơi nhức. 2 tuần qua, không ngày nào là anh không ở bên nó, chăm sóc nó nhưng tuyệt nhiên không đề cập đến vấn đề quá khứ. Thời gian nó tỉnh lại, nó coi anh như một người bạn thân của mình, có khi còn hơn cả người thân nhưng tất cả đều không có rung động gì
Và cuối cùng ngày hôm nay, là ngày vui sướng nhất của nó vì được xuất viện sau những chuỗi ngày tẻ nhạt trong bệnh viện. Ngày hôm nay rất đẹp, nắng nhẹ trời trong xanh cùng với những áng mây trôi bồng bềnh. Cho dù nó không thích nắng cho lắm, trái với anh thích những thứ sôi động thì nó yêu những thứ gì thuộc về cảnh sắc buồn. Nó thích khung cảnh mùa đông lạnh giá, nó thích những màu sắc buồn, tất cả tất cả những gì người ta cho là hiện thân của sự cô đơn lạnh lẽo thì nó yêu tất cả những thứ đó. Bởi nó nhớ trong tiềm thức là trước khi có một kết thúc có hậu thì cũng phải bước qua những chông gai, buồn bã và cả sự tổn thương. Vì vậy nó cho rằng kết thúc một mùa đông là tiếp nối của một mùa xuân tràn đầy nhựa sống, kết thúc một chuỗi ngày đau khổ sẽ là những ngày hạnh phúc.
Hít hà không khí sau khi bước ra khỏi bệnh viện, mặt nó vui vẻ, nhìn nó như vậy anh cũng mỉm cười. 2 người 2 tính cách một là hiện thân của thiên thần mang lại sự ấm áp, còn lại là mang lại sự cô đơn lạnh lẽo. Có lẽ tách rời 2 người này ra người ta sẽ cảm tưởng thiếu đi cái gì đó và đúng như vậy anh và nó là một cặp trời sinh không thể thay đổi.
Suốt quãng đường về nhà, nó và anh chỉ im lặng không nói với nhau câu nào. Khác với vẻ hoạt bát thường ngày, hôm nay trên khuôn mặt nó lại hiện ra nét buồn chứng tỏ là nó chỉ nhìn chăm chăm ra cửa sổ xe từ nãy đến giờ.
_Tí nữa anh…ghé qua cửa hàng hoa số 8 nhé !- Sau một hồi im lặng, nó cũng cất tiếng để có thể ngăn lại dòng cảm xúc đang tràn ngập trong người nó.
_Ừ – Anh đáp lại, anh không muốn làm phiền nó ngay tại lúc này. Vì anh biết ngày hôm nay chính là tròn 5 năm ngày mất của người thân nó.
Dừng trước cửa hàng hoa, chờ nó vào mua hoa anh nhìn theo bóng dáng cô độc của nó bước vào cửa hàng hoa mà sao thấy thương quá. Anh hiểu 4 năm qua từ ngày đó, nó đã không được gặp lại người thân…và 1 năm sau khi về nước nó và anh đã cùng trải qua rất nhiều thứ tuy nhiên tâm huyết của nó vẫn chưa thành công. Bước ra cùng với 2 bó hoa oải hương tím trên tay mùi hoa rất dễ chịu nhưng nó chỉ mang lại cho người ta một cảm giác duy nhất là buồn…bởi cái màu tím tượng trưng cho sự đổ vỡ và cái mùi hương dịu nhẹ đó. Tuy nhiên đó chính là loài hoa duy nhất mà nó yêu thích và chỉ có cửa hàng hoa số 8 mới có…, nó cười với anh
_Bây giờ…anh rảnh chứ? – Nó ngập ngừng hỏi anh

Anh nhìn đồng hồ rồi lại cau mày…
_Ừ…anh rảnh – Anh đáp lại nó, chỉ chờ có vậy nó bước lên xe
_Phiền anh…đưa em lên đồi Ngọc Tước – Nó nói nhẹ nhàng với anh, trên mắt nó dần dần hiện ra những giọt nước mắt nhưng nhanh chóng bị nó nuốt vào trong
Không nói gì mà chỉ làm theo lời nó và phóng thẳng đến đồi Ngọc Tước…

Sau một quãng đường dài để đi lên đỉnh đồi Ngọc Tước, bây giờ nó và anh đang đứng trước 2 bia mộ. Nhẹ nhàng đặt 2 bó hoa xuống 2 bia mộ cùng lúc với những giọt nước mắt tuôn rơi… 1 giọt..2 giọt…rồi dần dần nó không kìm chế được cảm xúc mà khóc òa lên. Nó ngồi thụp xuống khóc nấc lên, khóc để vơi đi nỗi buồn khóc để những tổn thương trong tim nó có thể vơi bớt đau…nhìn nó như vậy anh cũng không kìm lòng được mà ôm chầm lấy nó. Đẩy khuôn mặt nó áp vào ngực mình, cảm nhận được những đợt run lên của nó mà tim anh như nát vụn.
Nó bây giờ không thiết gì nữa, chí biết vùi mặt vào ngực anh mà khóc thôi. Nó cảm giác an toàn vững chãi khi ở trong lòng anh và đặc biệt nó cảm nhận vòng tay này rất thân quen. Sau một hồi khóc hết nước mắt, anh cũng buông nó ra, nó chợt nở một nụ cười thật tươi

_Ba Me…con xin lỗi….lâu lắm rồi…mới tới thăm ba mẹ mà con lại khóc như thế này, con xin lỗi nhé – Nó cười thật tươi với 2 người trên di ảnh. Nhưng hiếm ai hiểu được trong nụ cười của nó lại xen lẫn niềm đau
_COn…hứa…sẽ…sống tốt.- Nói đến đây…cổ họng nó nghẹn ứ lại, quay mặt ra hướng khác để có thế kìm được những giọt nước mắt đang hiện diện sau mắt nó.
Nó và anh ngồi trên đỉnh đồi đến tận xế chiều, đến lúc mà mặt trời sắp xuống núi. Quả thật quang cảnh ở đây rất đẹp, ngồi ở đây nó có thể nhìn thấy biển ở xa xa xung quanh là cây cối không phải xanh tươi mà lại là màu vàng héo úa. Tạo nên cho người ta một cảm giác rất cô đơn, cằn cỗi khi ở nơi này. Tuy nhiên đó là điều mà nó rất thích bởi sau những hàng cây héo úa là cảnh biển tuyệt đẹp ngay trước mắt.
Anh đứng dậy, chìa cánh tay trước mặt nó. Anh cười với nó, ánh nắng chiều tà đỏ ối chiếu xuống khung cảnh hiên giờ làm cho nụ cười của anh càng thêm đẹp. Ngắm nhìn anh trong đầu nó đột nhiên hiện lên hình ảnh người con trai ở biển ngồi cạnh nó…người con trai đó cũng có nét rất giống anh.
Nhìn thấy nó cứ ngắm mình làm anh bật cười.
_Sao? Thấy anh đẹp trai quá hả? – Anh trêu chọc nó

Chợt bừng tỉnh sau những dòng suy nghĩ miên man, nó không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào mắt anh như tìm kiếm một cảm giác thân thuộc. Ánh nắng trải dài bóng của 2 người…anh thì đang dần kề sát vào mặt nó. Đến khi môi chạm môi thì nó mới bừng tỉnh, định đẩy anh ra nhưng bờ môi anh không tha cho nó làm nó cuốn vào vì vậy nó chầm chầm nhắm mắt và thưởng thức nụ hôn.
Đến khi ánh nắng tắt hẳn thì 2 người mới xuống đến chân đồi. Nó và anh nắm tay nhau, miệng không ngừng nói đùa, có lẽ khoảng cách giữa anh và nó đang dần rút ngắn lại bởi vì bây giờ nó nhận ra chỉ còn anh là người thân duy nhất. Mặc dù nó được nghe anh kể chút ít về quá khứ nhưng nó mường tưởng ra anh chính là người nó tìm kiếm bấy lâu. Dù là không nhớ gì về anh nhưng nó chắc chắn rằng trước kia anh chiếm một vị trí không hề nhỏ trong tim nó. Trên quãng đường về nhà cả 2 đều không nói gì mỗi người đều đeo đuổi suy nghĩ riêng, nhưng cả 2 đều có điểm chung là trong lòng đều trào dâng niềm hạnh phúc.

Về đến nhà không đợi nó xuống xe mở cửa mà anh đã xuống trước nó một bước và lấy chìa khóa trong túi mở ngon lành. Nó thắc mắc, anh lấy chìa khóa đâu ra nhỉ? rồi lại thấy anh de xe vào nhà một cách tự nhiên làm nó càng khó hiểu hơn. Như hiểu được cái ánh nhìn chằm chằm của nó anh tươi cười lấy hành lí của nó xuống xe rồi bước thẳng vào nhà mà cũng chả giải thích gì với nó.
Tự nhiên từ trong nhà, xồng xộc chạy ra một cô gái mặc tạp dề tay còn đang cầm đũa dài có vẻ đang xào nấu gì đấy.
_Anh Hoàng, sao hôm nay anh về sớm thế – Người con gái xinh xắn trong bộ tạp dề trong rất đảm đang chạy lại khoác lấy tay anh và đẩy nó ra làm nó có vẻ bực tức. Chẳng lẽ người này là vợ anh sao nhưng tại sao lại ở trong nhà mình. Anh cười trừ rồi gỡ tay người con gái đó ra, quay lại nói với nó
_Đừng thắc mắc nữa, ngày xưa anh và em sống chung một nhà – Như phần nào giải quyết được vướng mắc trong lòng nó cảm thấy đỡ khó chịu hơn nhưng còn sự hiện diện của cô gái nào đây, nó nhớ nó đâu có thuê ô sin nào đâu (tiểu thư người ta mà bà làm…)
_Còn đây là Dương con giám đốc Trịnh, chẳng qua giám đốc xa nhà công tác nên gửi con ở đây mấy hôm – Hoàng tiếp lời. Sắc mặt nó ngày càng u ám, nó ghét nhất sự xuất hiện của người lạ trong nhà mình

_Không thích…- Chưa kịp để nó nói xong, Dương đã chen vô
_Đây là nhà anh Hoàng có phải nhà của cô đâu mà cô bảo không thích không thích – Dương vênh mặt lên nói quả thật cô nàng này chưa biết tới danh của nó đây. Chỉ lo ăn chơi mà không biết người đang đứng trước mặt cô chính là chủ tịch của MIL – tập đoàn lớn thứ nhì thế giới.
Ánh mắt nó bao phủ một làn sương mờ khi thấy Dương vênh mặt lên với nó. Quả thật nó bực lắm rồi đấy, đã tự tiện trong nhà nó mà phát biểu lung tung. Nhìn thấy mặt nó lạnh lẽo như vậy làm Dương cũng một phần nỗi gai ốc, nhưng vẫn mạnh miệng khiêu khích nó
_Cô không thích thì đừng nhìn tôi kiểu như vậy, tôi cảm giác như có vật thể gì xâm phạm người tôi vậy đó – Dương
*Bốp* Nó giáng thẳng một bạt tai xuống mặt Dương không thương tiếc, vì quá bất ngờ vì cú đánh quá mạnh nên Dương ngã ngửa ra sau. Hoàng thấy vậy nhưng cũng chả thèm đỡ, ai bảo chọc tức nó làm chi, anh đã mường tưởng tượng ra viễn cảnh sau này khi cô nàng này cứ đeo bám anh chắc chắn sẽ nhân lại không ít những trò quái của nó dành cho Dương. Vì bị đánh quá mạnh, Dương xay xẩm mặt mày, định nhìn lên cầu cứu Hoàng nhưng thấy anh lẳng lặng xách đồ vào trong nhà, Dương tực điên định đứng dậy đòi lí lẽ nhưng thấy nó cũng bỏ đi nốt, liều một phen ôm chân nó lại.
Cảm giác có lực kéo mình lại, nó bị mất thăng bằng xuýt nữa thì té dập đầu, may mà dân võ lâu năm nên đứng lại được làm Dương suýt xoa tiếc không kéo mạnh thêm tí nữa cho nó té. Quay mặt lại nỡ nụ cười nữa miệng
_Bây giờ…còn định níu kéo…giống chó…níu kéo chủ vậy – Từng lời nói sắc nhọn phát ra từ miêng nó, làm cho Dương nhìn lại hoàn cảnh mình lúc này. Quả thật là rất giống…liền bỏ tay ra đứng dậy và thôi cái trò trẻ con vừa xuất hiện trong đầu. Nó thấy vậy cũng đi thẳng vào nhà bỏ Dương đứng ngoài đấy cùng với đôi đũa dài mà tức điên lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.