Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh

Chương 4: Tôi sẽ chết ?


Đọc truyện Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Theo Anh – Chương 4: Tôi sẽ chết ?

Xin hành khách chú ý, bởi vì trời bỗng nhiên xuất hiện bão, thuyền
của chúng ta không thể đi tiếp được, vì an toàn của mọi người, chúng tôi vừa mới liên hệ với đội cứu hộ của công ty, lập tức sẽ đến ngay, xin
mọi người không cần kích động, ở tại chỗ chờ đợi……” Lúc này, trên
radio xuất hiện một giọng nói ngọt ngào đáng yêu, nhất thời, phần lớn
mọi người trên thuyền đã trấn tĩnh lại.
Tôi cùng mỹ nữ tóc dài im lặng đứng ở trên thuyền chờ đợi, bởi vì sợ
hãi, chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm, giới thiệu tên cho nhau: “Cô
tên là gì vậy?” Tôi hỏi trước.

Mỹ nữ mỉm cười, trên mặt có chút ngượng ngùng nói: “Tôi tên là Vưu Vụ.”

Vưu Vụ ? Vưu Vụ ? Tôi hình như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải, trong
đầu chầm chậm đảo qua một vòng, ta a lên một tiếng: “Nguyên lai là Vưu
Vụ, khó trách lớn lên như vậy xinh đẹp, tên này thật là hay.”


Vưu Vụ cũng không phải là giống mỹ nữ cổ đại sao, tên của người này thực sự ý tứ.

Khi tôi vừa nói như vậy, Vưu Vụ càng thêm ngượng ngùng, cô ôn nhu nhỏ giọng hỏi tôi: “Vậy tên của cô là gì ?”

“Tôi là……” Tôi vừa muốn nói, còn chưa ra khỏi miệng, chợt nghe chung quanh vang lên tiếng ầm ĩ.

“A, thuyền cứu hộ tới rồi, thuyền cứu hộ tới rồi !” Người thứ nhất
kêu lên, mọi người nhất thời rối loạn, liều mạng ồ ạt chạy đến mạn
thuyền, hy vọng chính mình là người đầu tiên được lên thuyền cứu hộ.

Trong lòng tôi rầm một tiếng, nghĩ rằng, mình sẽ không lên được
thuyền cứu hộ? Vì thế không nói hai lời, lôi kéo Vưu Vụ hướng phía mạn
thuyền chạy: “Mau mau, chúng ta chạy mau.”

Đồng thời có rất nhiều người theo chúng tôi chạy đến mạn thuyền, bọn
họ đều hi vọng mình có thể đến được chỗ thuyền cứu hộ trước, ngươi tránh ta hưởng, ngươi lôi ta kéo, hiện trường một mảnh hỗn loạn.

Tôi lôi kéo Vưu Vụ thật vất vả muốn chết, cứng rắn lên được phía
trước, kết quả lại bị một tên đàn ông nhảy ra chiếm chỗ, tôi nhất thời
có chút sợ hãi.

Tôi dựa vào! Xem qua Titanic chưa? Thuyền gặp nạn thì ngươi ưu tiên
được cứu phải là phụ nữ, tên đàn ông này tại sao lại không như vậy?

Tôi trừng mắt nhìn hắn một cái, tên này không hề có cảm giác, thậm
chí có phần đem người lui ra phía mạn thuyền, sẵn sàng nhảy xuống thuyền cứu hộ.


Nhất thời, hiện trường càng thêm hỗn loạn, OMG tôi hét lên một tiếng thét chói tai, lôi kéo Vưu Vụ nói: “Cô chạy nhanh đi.”

Vưu Vụ ngẩn người, phỏng chừng bị điều này dọa, giọng run run nói: “Tôi sợ nước.”

Tôi mới không để ý nhiều như vậy, hiện tại có thể giữ được tính mạng
mới là điều quan trọng nhất! Tôi lôi kéo Vưu Vụ, không để ý hình tượng
chen chúc trong đám đông đi đến mạn thuyền, vừa lôi vừa kéo Vưu Vụ nhảy
xuống phía dưới.

Sau khi nhảy xuống biển, một tay tôi lôi kéo Vưu Vụ, bởi vì cô ấy sợ
nước, sợ tới mức ở trong nước liều mạng giãy dụa thét chói tai, tôi cố
sức lôi kéo cô ấy, việc có liên quan đến sinh mạng của con người, tôi sẽ không bởi vì một chút khó khăn này mà từ bỏ hy vọng sống.

Tôi một tay lôi kéo Vưu Vụ, một tay liều mạng quạt nước biển, mất sức chín trâu hai hổ, rốt cục bám vào được thuyền, đem Vưu Vụ giờ tựa như
gánh nặng, mạnh mẽ bám lấy phao cứu hộ.

Sau khi thấy Vưu Vụ an toàn ở trên thuyền, tôi đang chuẩn bị lên

thuyền, kết quả không biết bị một người không có nhân tính kéo tôi lại,
tôi không làm chủ được liền rơi vào trong nước, qua làn nước biển trong
suốt, tôi nhìn thấy Vưu Vụ ghé vào mạn thuyền liều mạng thét chói tai,
càng nhìn thấy có thêm rất nhiều người hướng thuyền cứu hộ bơi tới.

Có lẽ là tôi quá mệt mỏi.

Tôi liều mạng cố gắng bơi lên, nhưng tôi lại phát hiện tự nhiên tôi
không cử động được, chỉ có ánh mắt mơ hồ, miệng cô lỗ cô lỗ uống phải
nước biển mặn chát, sau đó mắt nhắm lại, có lẽ……

Ở một khắc kia mắt nhắm lại kia, tôi nghĩ …

Có lẽ…… Tôi sẽ chết như vậy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.