Bạn đang đọc Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Anh – Chương 8: Cá Muối Rồi Cũng Sẽ Có Ngày Vùng Lên (1)
Sau lại mới biết được, thì ra bà cụ họ Vương, tất cả mọi người đều gọi bà là bà Vương, đặc biệt Vưu Hòa và Vưu Vụ là một cặp anh em mồ côi, hai người từ nhỏ đều đã được bà Vương nuôi nấng khôn lớn, ngay từ khi hai người còn nhỏ thì cha mẹ đã xuống núi, sau đó không thấy trở về nữa.
Sáng sớm hôm nay, bà Vương đã gọi tôi dậy, sau đó đưa tôi đi xung quanh dạo bộ, thuận tiện mang tôi đi nhận biết mọi người xung quanh.
Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn đều nằm trên giường, có thể nói cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới. Hôm nay vừa bước ra khỏi cửa, tôi hoàn toàn bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc.
Nông thôn quả nhiên là tốt, trong không khí truyền đến mùi thơm của hoa cỏ, núi non ở khắp mọi nơi, xa xa đều là một màu xanh mờ nhạt, có rất nhiều đất canh tác, bên trên trồng đủ loại hoa màu lương thực.
Tôi bị một loại thực vật cực kỳ xinh đẹp hấp dẫn, sau đó nhịn không được hỏi bà cụ: “Vương bà bà, đó là cây gì a?” Tôi chỉ vào một cây rễ rất thẳng, lá cây tươi tốt hỏi.
Bà cụ cũng đưa mắt qua nhìn, nói: “Đó là cây thủy tiên, rất quý.”
Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, quý báu, quý báu ở chỗ nào tôi không biết, chỉ biết cái cây đó thực tươi tốt, nhìn rất đẹp mà thôi.
“Bà Vương a, cô gái bên cạnh bà là ai thế?” Đột nhiên, một giọng nói làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, tôi nhìn lại, là một bác nông dân tướng mạo bình thường, trên người vẫn còn lấm bùn đất, trên tay cầm một cây gậy, trên cấy gậy lại có một cái dao mà không biết là loại dao gì.