Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Anh

Chương 25: Kỳ Thật Thực Thích


Bạn đang đọc Số Mệnh Đã Định Đeo Bám Anh – Chương 25: Kỳ Thật Thực Thích


Ầm vang –
Bỗng nhiên, bầu trời vốn dĩ đang trong xanh, mây đen lại chầm chậm kéo đến, trên không trung truyền ra vài đạo sấm rền, nhất thời một trận mưa to liền trút xuống tầm tã.
Tôi nhịn không được nguyền rủa, ông trời là thấy tôi rất lạc quan , cho nên mới đúng lúc tôi đang tự cổ vũ chính mình cố lên đến hắt nước lạnh phải không? Lau nước mưa trên mặt, tôi nhất thời sinh khí* (tức giận), lão nương không mang ô, hiện tại hoàn toàn biến thành ướt sũng!
Mưa to mãi không dứt , bốn phía trên những ruộng rau dưa xanh ngắt sau khi bị mưa rửa sạch lại có vẻ càng thêm tươi tốt. Tôi tựa như cô hồn dã quỷ, đứng ở một bên đường cái uể oải bước đi.
Đúng rồi, người nào đó sau một hồi bị mưa to xối xả còn có thể có sức sống bừng bừng, còn tôi vẫn là làm không được.
Tìm không được đường trở về, tôi chỉ có thể dựa vào con đường ban đầu trở về, mưa quá lớn, không bao lâu toàn thân tôi đều ướt đẫm, không những vậy còn lạnh tới rùng mình.
Không biết đi bao lâu, tầm mắt tôi rốt cục cũng mơ hồ thấy được thị trấn nhỏ trong mưa phùn mênh mông, tôi mỉm cười, ai, cuối cùng xem như đã trở lại.

Đi khỏi một đoạn đường, tôi phát hiện ngã tư đường quen thuộc, sau đó dựa vào trí nhớ, tôi tìm được căn phòng nhỏ, cốc cốc cốc, tôi vội vàng gõ cửa.
Bên trong tựa hồ thực im lặng, tôi gõ nửa ngày cũng không có người đáp lại, nhất thời trong lòng hoài nghi, những người đó có phải hay không đều đã về nhà ?
Nhất thời, tôi càng thêm cảm giác khổ sở , như vậy có phải đã đường cùng rồi không? Bà cô hiện tại một đồng cũng không có, như vậy thì đi rồi, chẳng lẽ tôi phải lưu lạc đường cái làm ăn xin sao?
Tôi căn bản là không biết đường trở về thôn nhỏ, khi phải ngồi máy kéo đến choáng váng người, tôi căn bản là không có thấy rõ đường xá chung quanh, nếu bọn họ đều đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ?
Không khỏi lộ ra vẻ mặt như khóc tang, trấn nhỏ bị mưa rửa sạch, người đi đường tránh mưa cước bộ đều rất nhanh, chỉ có tôi khờ ngồi ngây ngốc trước cửa phòng nhỏ, sau đó tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, tôi phát hiện thân thể chính mình càng ngày càng lạnh lẽo, nhất thời cho rằng, tôi không phải là đã chết như thế này sao?
“Nha, Bảo Châu.” Tôi đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, là Vưu Vụ, nhất thời trong lòng vui mừng không thôi, Vưu Vụ ở đây, nhóm bạn hữu cũng đều ở đây, Vưu Vụ ở chỗ này, hẳn Vưu Hoà cũng vậy.
“Ai.” Tôi mạnh mẽ đứng lên, nghĩ đến muốn đặc biệt mỉm cười mỹ lệ, lại chỉ sau một giây tầm mắt càng thêm mơ hồ, một tiếng trống vang lên, tôi không hề báo trước liền gục xuống.
Tuy rằng té xỉu, chung quanh phát sinh một ít thanh âm tôi vẫn còn miễn cưỡng có thể nghe được, tôi nghe được Vưu Vụ vội vàng gọi người, nghe được tiếng Hầu Tử trao đổi, tiếng Trình Tư trách cứ, tiếng mắng chửi người của Lục Hạo Nhiên……
Vưu Vụ nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại bạn tốt của cô Bảo Châu, đang lúc u buồn, Bảo Châu bỗng nhiên liền xuất hiện ở trước cửa, thân ảnh đang ngồi ở kia nhìn qua thập phần nghèo túng đáng thương, nữ nhân nhìn đều cảm thấy đau lòng, Vưu Vụ nhịn không được quay đầu nhìn nhìn ca ca bên cạnh, tốt lắm, ca ca cũng có vẻ mặt kinh ngạc, có lẽ có thể nói, là kinh hỉ……
Đang lúc cô muốn đi lên nói chuyện với Bảo Châu, bỗng nhiên, Bảo Châu liền như vậy hoa lệ lệ té xỉu ở trước mặt của cô, may mắn ca ca nhanh tay lẹ mắt, giây tiếp theo liền tiếp được thân thể của cô chuẩn bị hôn lấy mặt đất , ngay cả lôi kéo, ca ca đem Bảo Châu đang hôn mê mang vào phòng ngủ nhỏ đằng sau , nhất thời, mấy người bạn hữu bắt đầu quở trách anh.
“Tôi nói Tiểu Tam, bình thường tôi dạy anh như thế nào, gặp được phú bà phải nắm chặt, làm tiểu bạch kiểm cũng rất thịnh hành.” Trình Tư ngữ điệu mang ý trách cứ nói: “Người ta tự động đưa lên cửa, anh còn giả bộ thanh cao cái gì.”
Vưu Hoà không nói gì, theo Vưu Vụ dặn dò, để Vưu Vụ mang Bảo Châu toàn thân ướt đẫm đổi sang quần áo khô, sau đó lại kêu đầu ngỗng đi ra ngoài tìm bác sĩ, kết quả chính mình gió êm sóng lặng chạy đi chơi ở bàn máy tính trước mặt.
Lục Hạo Nhiên thấy thế, nghĩ muốn lấy khối đậu hủ đâm chết chính mình: “Tôi nói Tiểu Tam, anh khi nào lạnh lùng như thế ? Cho dù người ta là nữ nhi của tỷ phú giàu có, đó cũng không phải có thể tự lựa chọn a.”

Hiện tại mọi người đều biết, thì ra cô chính là Triệu Minh Châu a, khó trách lúc trước hỏi cô về dòng họ, cô ấp úng, vừa vặn Trình Tư lên tiếng phụ hoạ, mọi người liền quên đi việc này.
Cho tới bây giờ mọi người đều không thể tin, bọn họ thế nhưng lại được gặp mặt nhân vật trong truyền thuyết trên Internet đặc biệt kiêu ngạo, khoe khoang, đặc biệt hoang phí, đặc biệt tiêu sái Triệu Minh Châu.
Nghe nói, cô là một hoa hoa tiểu thư, cả ngày ở cùng rất nhiều soái ca **……
Nghe nói, cô có tính khoe khoang đến cực điểm, thậm chí lấy vàng để làm quần áo……
Nghe nói, cô yêu đương rất bạc tình, bụng dạ nham hiểm……
Nghe nói, nghe nói……
Nghe nói bất quá cũng là nghe đồn mà thôi, nhìn xem Bảo Châu trước mắt, trừ bỏ bộ dạng ở ngoài giống nhau như đúc, hành vi cử chỉ làm sao giống một vị thiên kim tiểu thư kiêu ngạo?
Bảo Châu đối với Vưu Hoà tình cảm mọi người đều chính mình mắt thấy rõ ràng, Vưu Hoà, tiểu tử kia rõ ràng để ý, lại không nên làm ra việc đuổi người ta đi, nhóm bạn hữu xem xét với nhau vài lần, trong mắt liền hàm nghĩa như sau –
Lục Hạo Nhiên chớp chớp đôi mắt: “Tôi cảm thấy anh ta thuần túy là lòng tự trọng làm bậy, cho rằng cùng cô ấy ở cùng một chỗ không có kết quả, kẻ nhát gan sợ đau lòng mà thôi.”
Trình Tư cụp ánh mắt xuống, trước mắt hàm nghĩa là: “Anh ta căn bản chính là ghen tị, nhìn đến tấm ảnh ảnh chụp kia, soái ca đó bộ dạng so với Lưu Đức Hoa còn có mùi vị nam nhân hơn.”

Vưu Hoà phiền chán vò vò tóc, đối với mấy anh em ngây thơ này cùng ăn ý hành động, vừa bực mình vừa buồn cười.
Vưu Hoà lên tiếng: “Được rồi, mấy người đừng ở đó suy nghĩ bậy.”
Trình Tư hỏi: “Anh vẫn còn muốn đuổi người ta đi sao?”
Vưu Hoà cười khổ, anh làm sao không khó xử, đem chính cô gái mình thích đẩy ra bên ngoài, thật đúng là bị nhóm bạn hữu đoán trúng, anh chính là ghen tị, chính là lòng tự trọng làm bậy, chính là không thể tiêu tan ý nghĩ việc bọn họ khác biệt về gia thế……
Đúng vậy, thừa nhận đi, anh rất thích cô gái kia.
Nhưng là, thích chỉ là thích, bọn họ không phải những người cùng đường, anh bất quá chỉ là kẻ nghèo hàn, cô ấy lại là thiên kim tiểu thư, làm sao nguyện ý chịu đựng kinh tế đè ép để đi theo anh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.