Sợ Mất Em

Chương 28: Kinh thiên động địa


Đọc truyện Sợ Mất Em – Chương 28: Kinh thiên động địa

Khuôn mặt Quân Thiên tối sầm lại, sự tức giận của anh bây giờ đã đạt tới đỉnh điểm nhưng anh không hề bộc lộ. Mặt khác anh lại tỏa vẻ kêu ngạo và tìm cách khuất phục cô.

“Vậy thì nhờ anh với má Chu sắp xếp cho em một người để xem mắt, ba em không đợi nổi nữa rồi.” – Quân Thiên quay sang nói chuyện với Tử Hàn và đang chờ xem thái độ của Hiểu Linh.

“Anh…” – Tử Hàn định nói.

“Đã gọi là má Chu rồi mà còn dám tìm người xem mắt.” – Hiểu Linh gầm mặt lên tiếng, vẻ mặt mắc cở của cô đã làm vành môi của ai đó công lên ngọt ngào, sư tức giận liền dịu đi hẳn.

“Hai đứa cứ từ từ nói chuyện, anh và chị dâu thử váy cưới. À.. mà hai đứa cũng đi thử đi, rễ phụ và dâu phụ thì không được đẹp hơn anh chị nha.”

Nói xong Tử Hàn và Tú trân cùng ra về, tuy nhiên Hiểu Linh vẫn ngồi gầm mặt xuống khiến cho Quân Thiên dở khóc dỡ cười ngồi nhìn cô.

“Em ghen à?” – Quân Thiên hỏi.

“Em… em ghen gì chớ! Ai thèm..”


“Sau này em phải tự lo cho mình rồi, nếu như anh có vợ rồi mà vẫn ở cùng em như vầy vợ anh sẽ ghen lắm.” – Nói xong liếc mắt nhìn xem phản ứng của cô.

“Không biết ai mà xấu số như vậy” – Hiểu Linh vẫn cứ ngồi như vậy.

“Ngày mai anh sẽ nói với má Chu tìm cho em một đầu bếp mới, chắc là sẽ hợp khẩu vị với em hơn nhỉ.”

“Hóa ra bây giờ em mới biết… em là người xấu số đó, bỗng dưng nhìn trúng phải anh để bây giờ mệt tim như vầy.”

“Bây giờ em biết thì có muộn rồi không?”

“Em.. đi thay đồ đây!” – Hiểu Linh nói xong chạy một mạch lên phòng.

“Cẩn thận đấy!” – Biết cô mắc cỡ nhưng cũng không quên căn dặn cô.


______

Hôn lễ của Chu Tử Hàn và Trần Tú Trân diễn ra vô cùng hoành tráng, có sự góp mặt của nhiều nhân vật nổi tiếng. Chu gia tuy bên ngoài không rầm rộ như các gia tộc khác, nhưng bên trong vô cùng lớn mạnh. Bất ngờ hơn Sở Lập Phong và Tống Lam Nhã đang tay trong tay bước vào cổng hoa với vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.

“Chúc anh chị đầu bạc răng lông, hạnh phúc trăm năm!” – Lập phong vui vẻ chúc mừng tiệc cưới của hai người.

Lam Nhã không nói gì, vẻ mặt vẫn giữ nét cười tươi khoác tay Lập Phong cùng bước vào tiệc cưới. Vừa bước vào liền thấy Hiểu Linh và Quân Thiên đang trò chuyện say xưa, trong rất vui vẻ. Ngạc nhiên hơn là chiếc váy trên người của Hiểu Linh và Lam Nhã đều y như đúc. Chiếc váy có màu trắng tinh khiết kéo dài phủ gót chân và hở nửa lưng sau trong rất gợi cảm, cả đường kim, mũi chỉ, kiểu dáng điều không khác chỗ nào.

“Sắp có một trận kinh thiên động địa đây!” – Quân Thiên và lập Phong cùng nghĩ.

Nhưng cả hai điều suy nghĩ sai, Hiểu Linh và Lam nhã cười nói rất vui vẻ. Nhìn có vẻ hai người họ như là một đôi bạn thân từ rất lâu rồi.

Không ai biết rằng trong lúc Hiểu Linh chọn váy thì vô tình gặp Lam Nhã cũng giống cô đang chọn váy. Hai người họ gặp nhau khi ấy, quá trình câu chuyện diễn ra vô cùng đơn giản, dễ hiểu. Lúc đầu cả hai đều rơi vào tình trạng trầm lặng không ai nói gì, nhưng đến khi muốn nói thì cả hai đều phát âm cùng thanh, Hiểu Linh Và Lam Nhã nhường nhau để nói chuyện cho đến khi Lam Nhã nhận lời nói trước. Cô kể hết sự việc của cô cho Hiểu Linh nghe, Hiểu Linh cũng đã hiểu phần nào về câu chuyện và cả hai đều xin lỗi nhau. Tình bạn bắt đầu từ khi ấy.

“Sao hai em lại?” – Lập Phong vẫn đang rất ngạc nhiên, và vẫn chưa đặc được câu hỏi nào cho ra trò trống.

Không thèm để ý đến Quân Thiên và Lập Phong, Lam nhã khoác tay lên vai Hiểu Linh và kéo cô đi chỗ khác, bỏ lại hai chàng thanh niên đã bị hai cô biến thành hai con nai vàng ngơ ngác vẫn chưa hiểu được gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.