Sở Lưu Hương Hệ Liệt

Chương 160: Trên cửu khúc kiều


Đọc truyện Sở Lưu Hương Hệ Liệt – Chương 160: Trên cửu khúc kiều

Song cửa sổ tuy đã mở toang, lại nhìn không thấy tinh quang nguyệt sắc bên ngoài.

Sở Lưu Hương đứng im lìm trong bóng tối.

Chàng lẳng lặng đến, hiện tại lại lẳng lặng đi.

Không để lại cái gì, cũng không lấy đi cái gì.

Nhưng biểu tình trên mặt chàng sao lại thống khổ như vậy? Chàng sao lại thống khổ? Vì ai mà thống khổ?

Lúc đến chàng chỉ gõ nhẹ cửa, đơn giản tiến vào.

Lúc đi cả hai tiếng “bảo trọng” cũng đều không nói ra, chỉ đơn giản đi ra.

Ở đó tuy chàng không lấy được cái gì, lại cũng không mất mát cái gì.

Trong cuộc đời đầy nguy hiểm truyền kỳ của chàng, đêm nay xem chừng chỉ bất quá là một đoạn đời rất bình đạm, không đáng giữ trong hồi ức, càng không đáng kể cho người ta nghe. Nhưng chính chàng lại biết, chuyện đó cả đời này chàng rất khó quên được.

Bởi vì chàng cũng chưa từng tiếp cận tử vong như vậy.

“Chỉ có nguy hiểm nhìn không thấy, mới là đáng sợ nhất”.

Chàng có phải thật sự đã nhìn ra nguy hiểm ở đó? Thật ra chàng đã nhìn thấy cái gì?

Đó cũng chỉ có chàng mới biết, chỉ tiếc chàng có lẽ vĩnh viễn cũng không nói ra.

Đêm càng tĩnh lặng.

Tiếng thanh la và tiếng kêu thét hồi nãy phảng phất không kinh động đến ai.

Có lẽ nào nơi đây không có người?

Ít ra đáng lẽ còn có một người – – nữ nhân la lớn hồi nãy.

Vì sao chỉ la một tiếng?

Nàng ta từ đâu đến đây? Vì sao lại đột nhiên bỏ đi?

Nàng ta là ai?

Những vấn đề đó có lẽ cả Sở Lưu Hương cũng vô phương giải đáp.

Lúc cơn gió thoảng qua, chàng phảng phất nghe tiếng nức nở thổn thức truyền ra.

Chàng muốn quay đầu, lại nhẫn nhịn.

Bởi vì chàng biết không thể an ủi nàng, cũng không thể chia sẻ nỗi bi ai thống khổ của nàng – – ngoại trừ đồng tình ra, chàng không còn có thể làm gì khác.

Chàng chỉ còn nước tàn nhẫn bước đi nhanh, mau chóng kết thúc chuyện này.

Cả cuộc đời chàng cũng chưa từng tàn nhẫn như vậy.

Lúc đến, chàng vốn có cảm giác mình rất tức cười, hiện tại lại có cảm giác mình rất khả ố.

Gió lại lướt qua, chàng bỗng đẩy cửa đi ra.

Chàng ngây người.

Trong hoa viên rất tĩnh lặng, không có tới một tiếng động, lại có người.

Một đoàn người dài ngoằn, giống như một rừng cây dài ngoằn, tình lặng đợi trong bóng tối, động cũng không động.

Sở Lưu Hương nhìn không thấy mặt bọn chúng, cũng nhìn không thấy bọn chúng có bao nhiêu người, chỉ thấy cung của bọn chúng, đao của bọn chúng.

Tên đã căng trên dây cung, đao đã xuất ra khỏi vỏ.

Nhà trên cầu, cầu giữa hồ sen. Bọn chúng đã hoàn toàn bao vây hồ sen trong hoa lâm.

Nhưng khi bọn chúng đến, lại cả một tiếng động cũng đều không phát ra, tiếng bước chân của bao nhiêu người như vậy, không ngờ có thể qua mặt được Sở Lưu Hương.

Sở Lưu Hương chỉ còn nước cười khổ.

Lúc đó tư tưởng của chàng xác thực quá hỗn loạn, nghĩ ngợi xác thực quá nhiều.

Tiếng bước chân của đám người đó cũng quả thật quá nhẹ, chỉ có người đã từng được huấn luyện một cách nghiêm cẩn mới có tiếng bước chân như vậy, mới có thể vô thanh vô tức giương cung bạt đao.

Nhưng chân chính đáng sợ tịnh không phải là bọn chúng.

Đáng sợ là người đã huấn luyện bọn chúng!

Ngay lúc đó, trên đầu cửu khúc kiều, đột nhiên có hai ngọn đuốc giơ lên cao.

Trong bóng tối đột nhiên thắp lên ánh lửa, luôn luôn làm cho người ta chóa mắt.

Ánh lửa chóa mắt, đủ sáng để rọi lên mặt người.

Sở Lưu Hương cuối cùng đã thấy được người đó, thấy rõ người đó.

Giờ phút này người chàng không muốn nhìn thấy nhất, cũng chính là người đó.

Người có quyền uy tối cao nhất trong Vạn Phúc Vạn Thọ Viên, cơ hồ đã có thể coi là người có uy nhất trong võ lâm ở Giang Nam.

Con người đó tịnh không phải là Kim lão thái thái, bà ta chỉ tượng trưng cho phúc thọ song toàn, cũng đã thành thần tượng của nhiều người.

Người chân chính nắm trong tay quyền uy là Kim tứ gia.

Tay lão nắm tài phú ức vạn, bàn tay kia nắm mệnh vận sinh tử của đại đa số người trong võ lâm Giang Nam.

Ánh lửa chóa mắt, chiếu sáng mặt một người.

Một khuôn mặt ngập tràn dũng khí, quyết tâm, và kiên cường tự tin, một trung niên nhân tướng mạo uy vũ.

Đầu cầu đặt một cái ghế thái sư to rộng thoải mái.

Kim tứ gia dựa người tùy tùy tiện tiện chống tay trên thành ghế, dưới chân cũng tùy tùy tiện tiện xỏ đôi hài vải gai dầu, tùy tùy tiện tiện ngồi tại đó.

Chỉ là tuyệt không có ai dám tùy tùy tiện tiện nhìn lão một cái, càng không có ai dám tùy tùy tiện tiện nói một câu trước mặt lão.

Có thứ người vô luận là đứng, hay ngồi, hay nằm, đều lộ xuất một uy vũ khó nói.

Kim tứ gia là thứ người đó.

Sở Lưu Hương nhìn lão, cũng biết lão là thứ người đó.

Lão có biết Sở Lưu Hương là thứ người nào không?

Sở Lưu Hương thở dài một hơi, chung quy đã bước qua, bước tới trước mặt Kim tứ gia, sắc mặt rất bình tĩnh.

Người có thể nhìn thấy vẻ kinh hoảng trên mặt Sở Lưu Hương tịnh không có nhiều.

Đôi mắt ưng bén nhọn của Kim tứ gia đang nhìn chàng chằm chằm, bỗng thốt:

– Nguyên lai là ngươi.

Sở Lưu Hương đáp:

– Là ta.

Kim tứ gia lạnh lùng:

– Bọn ta quả thật không nghĩ là ngươi.

Sở Lưu Hương cười cười:

– Ta cũng không nghĩ Kim tứ gia không ngờ còn nhận ra ta.

Kim tứ gia trầm mặt:

– Người như ngươi, ta chỉ cần nhìn qua một lần, tuyệt không quên được.

Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng.

Kim tứ gia thốt:

– Ngươi có khuôn mặt rất đặc biệt.

Sở Lưu Hương hỏi lại:

– Ta có khuôn mặt rất đặc biệt?

Kim tứ gia đáp:

– Không cần biết khuôn mặt ngươi ra sao, luôn luôn quy quy củ củ làm người ta khó quên.

Sở Lưu Hương vừa cười vừa sờ sờ chót mũi.

Chàng vốn là sờ mặt, lại nhịn không được, phải sờ sờ chót mũi.

Kim tứ gia lạnh lùng:

– Cho nên nhìn ngươi một cái đã thấy ngươi tuyệt không phải là người quy quy củ củ.

Sở Lưu Hương hỏi:


– Cho nên ông mới không quên ta?

Kim tứ gia đáp:

– Phải.

Sở Lưu Hương thốt:

– Nhưng ta cũng không quên Kim tứ gia.

Chàng mỉm cười, cắt nghĩa:

– Người như Kim tứ gia, vô luận là ai gặp một lần, đều rất khó quên được.

Kim tứ gia đã biến sắc, hét lớn:

– Ngươi đã nhận ra ta, ngươi không nên đến.

Sở Lưu Hương thở dài:

– Chỉ tiếc là ta đã đến.

Kim tứ gia hỏi:

– Ngươi có biết nơi đây là đâu không?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không biết.

Chàng vốn quả thật không biết. Cho dù chàng có biết thì cũng đến như vầy.

Kim tứ gia thốt:

– Ngươi có biết suốt ba mươi năm nay, vẫn không có một người nào dám xông vào nơi này không?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không biết.

Kim tứ gia hỏi:

– Ngươi đến đây làm gì?

Sở Lưu Hương cười khổ:

– Đến vì hồ đồ.

Kim tứ gia chằm chằm nhìn chàng cả nửa ngày, bỗng lại hỏi:

– Cả người hồi nãy ngươi gặp cũng không biết là ai?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không biết, lại rất muốn biết.

Kim tứ gia gằn từng tiếng:

– Nó là con gái của ta!

Sở Lưu Hương lại ngẩn người, lần này mới thật sự ngẩn người.

Biểu tình trên mặt Kim tứ gia biến thành rất kỳ quái, trầm giọng:

– Ngươi nếu nhìn thấy có người nửa đêm từ trong nhà của con gái mình đi ra, ngươi sẽ đối phó làm sao với hắn?

Câu hỏi đó xem chừng cũng có điểm kỳ quái.

Sở Lưu Hương lại vẫn lắc đầu:

– Không biết.

Lần này chàng nói không phải là lời nói thật.

Kỳ thực chàng đương nhiên cũng biết, dưới tình huống như vậy, người làm phụ thân thông thường chỉ có hai cách – – không đánh chết tên đó, chỉ còn nước bắt hắn cưới con gái mình làm vợ.

Trên mặt Kim tứ gia hiện xuất sắc giận, hét lớn:

– Ngươi thật sự không biết?

Sở Lưu Hương đáp:

– Ta không có con gái.

Kim tứ gia giận dữ:

– Ngươi biết cái gì?

Sở Lưu Hương bỗng thở dài một hơi:

– Cho đến bây giờ, ta chỉ biết một chuyện.

Kim tứ gia hỏi:

– Chuyện gì?

Sở Lưu Hương cười khổ:

– Ta chỉ mới biết xem chừng ta đã tự chui vào một cái bẫy, ngơ ngác chui vào bẫy.

Chàng đích xác có một chút ngơ ngác. Đợi đến lúc chàng phát hiện đó là cái bẫy, thòng lọng đã quấn chặt cổ chàng.

Sắc mặt Kim tứ gia lại có biến chuyển, hét lớn:

– Bẫy? Bẫy gì?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không biết.

Chàng cười khổ, nói tiếp:

– Ta nếu biết đó là cái bẫy gì, đã không bị lọt bẫy.

Kim tứ gia lạnh lùng hỏi:

– Có phải còn muốn thoát thân?

Sở Lưu Hương đáp:

– Đích xác rất khó.

Kim tứ gia hỏi:

– Ngươi có biết cách nào mới có thể thoát thân?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không biết.

Mục quang của Kim tứ gia chợt lại biến thành rất kỳ quái:

– Chỉ có một phương pháp.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Xin thỉnh giáo.

Kim tứ gia trầm giọng:

– Chỉ cần ngươi quên đó là cái bẫy, ngươi không phải đã không còn sụp bẫy sao?

Sở Lưu Hương ngẫm nghĩ:

– Câu nói đó ta còn chưa hiểu lắm.

Kim tứ gia hỏi:

– Nếu ngươi đã quên đó là cái bẫy, thì còn có bẫy ở đâu nữa chứ?

Sở Lưu Hương lại ngẫm nghĩ:

– Ta vẫn không hiểu.

Kim tứ gia trầm giọng:

– Phải làm sao ngươi mới chịu hiểu?

Sở Lưu Hương đáp:

– Không biết.

Kim tứ gia hét lớn:


– Được, để ta nói cho ngươi biết!

Lão đột nhiên rướn người lên, đột nhiên đã đứng trước mặt Sở Lưu Hương. Tả chưởng hoa trước mắt Sở Lưu Hương, hữu thủ như ánh chớp chộp cổ tay của Sở Lưu Hương. Đó tịnh không thể coi là chiêu thức rất tinh diệu.

Lúc Sở Lưu Hương bảy tám tuổi, đã học qua phương pháp đối phó chiêu thức đó.

Chàng cho dù có nhắm mắt, trói một tay một chân, cũng có thể tránh khỏi chiêu đó.

Nhưng chiêu thức của Kim tứ gia lại đã có biến chuyển, đột nhiên biến chuyển, cũng không biết biến thành cái gì.

Sở Lưu Hương bỗng phát hiện hữu thủ của Kim tứ gia ngay trước mắt, tả thủ vốn hoa trước mắt chàng hồi nãy, lại đã nắm cổ tay chàng.

Chàng cuối cùng đã thất kinh.

Một hai năm nay, chàng đã gặp qua không biết bao nhiêu tuyệt đỉnh cao thủ, so với cả đời người khác còn nhiều hơn nhiều. Thân pháp của Thạch Quan Âm, chưởng lực của Thủy Mẫu Âm Cơ, ám khí của Biên Bức công tử, kiếm của Tiết Y Nhân – – có thể nói không có cái nào không là võ công đăng phong tạo cực, mỗi một lần xuất chiêu, tựa hồ đều có biến hóa tuyệt diệu làm cho người ta khó lòng đoán nỗi, có uy lực không thể không kinh tâm động phách.

Nhưng Sở Lưu Hương lại chưa từng thấy qua một chiêu thức đơn giản như vậy, một võ công hữu hiệu như của Kim tứ gia.

Một chiêu đó xem chừng đã chuẩn bị kỹ càng để dùng đối phó Sở Lưu Hương.

Cổ tay Sở Lưu Hương lập tức bị bấu chặt.

Kim tứ gia hét một tiếng, gân xanh vồng lên, xoay tay một cái, quăng cả thân người Sở Lưu Hương ra.

Lão vỗ tay, thở phào, trên mặt cũng không khỏi lộ xuất vẻ đắc ý, không ngờ đối với võ công của mình rất thỏa mãn.

Đẩy một chiêu đã có thể đánh ngã Sở Lưu Hương, đáng để cho mình rất thỏa mãn.

Mắt thấy Sở Lưu Hương đang gục đầu bay vèo về phía lan can cầu đá, Kim tứ gia từ từ quay mình, phất phất tay, ý muốn bọn gia đinh thu lượm thi thể của Sở Lưu Hương.

Lão không còn muốn nhìn Sở Lưu Hương nữa.

Một người đầu óc bay thẳng vào thành đá, tịnh không phải là chuyện dễ nhìn.

Ai biết được lão vừa quay mình, đã thấy một người cười hì hì đứng trước mặt nhìn lão. Người đó chính là người lão vĩnh viễn không muốn gặp nữa.

Người Kim tứ gia đột nhiên cứng đơ.

Sở Lưu Hương đang đứng trước mặt lão, cười khanh khách nhìn lão, y phục toàn thân trên dưới đều chỉnh tề như mới mua về, cả một chút nhăn nheo cũng không có.

Mục quang của Kim tứ gia nhìn chàng từ đầu xuống chân, lại từ chân lên đầu, nhìn lên nhìn xuống hai lần, bỗng lạnh lùng cười một tiếng:

– Hảo công phu.

Sở Lưu Hương cũng cười cười:

– Công phu của ông cũng không tệ.

Kim tứ gia thốt:

– Ngươi thử lại chiêu đó lần nữa.

Nói xong, lão đã xuất thủ.

Mỗi một chữ lão đều nói rất chậm, xuất thủ càng chậm, chậm đến mức kỳ quái.

Sở Lưu Hương nhìn tay lão.

Tay lão vừa thô vừa ngắn, nhưng lại bảo dưỡng rất tốt, móng tay cũng cắt tỉa rất sạch gọn.

Đôi tay đó tuy tuyệt không làm cho người ta có cảm giác muốn ói mửa, nhưng có lúc lại đích xác có thể làm cho người ta mất mạng.

Ngón tay trên tả thủ của lão xem càng thô cứng, càng mạnh bạo, không ngờ cũng càng hữu lực.

Hiện tại tả thủ của lão tuy đã biến thành trảo, lại không động, hữu thủ cũng động rất chậm, chậm chạp bay qua người Sở Lưu Hương, xem chừng muốn bắt tay chàng, cùng chàng kết giao bằng hữu.

Hiện tại bàn tay đó xem ra đích xác không có một chút nguy hiểm gì.

Nhưng cũng chỉ có nguy hiểm không thấy được, mới là nguy hiểm chân chính.

Đạo lý đó làm sao mà Sở Lưu Hương không hiểu được?

Chàng xem chừng lại không hiểu.

Cho nên đợi đến lúc chàng thấy được bàn tay đó nguy hiểm, đã không còn kịp!

Đột nhiên, Sở Lưu Hương phát hiện hai tay mình đều đã bị lực lượng của bàn tay đó khống chế.

Vô luận tay chàng muốn động ra sao, cổ tay rất có thể lập tức bị bàn tay đó chộp được.

Gân xanh trên lưng bàn tay của Kim tứ gia phồng lên, khoảng cách từ ngón tay của y cho tới cổ tay của Sở Lưu Hương đã không đầy ba phân.

Sở Lưu Hương thở dài nhè nhẹ.

Ngay lúc đó, tay của Kim tứ gia đã bấu vào cổ tay chàng – – không phải là hữu thủ, là tả thủ.

Hữu thủ của lão vẫn ngừng lại ngay đó, tả thủ lại đã đột nhiên như ánh chớp thò ra.

Nhìn chiêu thức đó mà nói tịnh không huyền diệu, thậm chí có thể nói rất cũ kỷ, biến hóa rất tầm thường.

Nhưng lão lại dụng quá nhanh, quá hữu hiệu!

Lực chú ý của Sở Lưu Hương xem chừng đã hoàn toàn tập trung trên hữu thủ của lão, căn bản không phòng bị bàn tay trái đó của lão.

Tả thủ đoạt mạng.

Kim tứ gia lại hét một tiếng, người của Sở Lưu Hương lập tức bị quăng một lần nữa vào thạch trụ trên cầu.

Lần này Kim tứ gia không có ý quay mình, cũng không có ý không nhìn Sở Lưu Hương nữa.

Mục quang của lão bừng cháy, chằm chằm nhìn Sở Lưu Hương.

Bao nhiêu người đứng xung quanh, bốn bề vẫn tĩnh lặng, chừng như hoàn toàn không có người.

Không có ai hoan hô, cũng không có ai vỗ tay.

Đám người đó đã được huấn luyện đến mức lãnh tĩnh như thiết thạch. Kim tứ gia có đắc thủ, bọn chúng thậm chí cả mũi tên trên dây cung cũng đều không nhúc nhích một chút.

Nhưng ánh mắt của bọn chúng lại cũng không thể không nhìn Sở Lưu Hương.

Trong tính toán của mỗi một người, đều nhận thấy đầu Sở Lưu Hương phải đâm vào thạch trụ. Khi đầu chàng đáng lẽ đã đâm vào thạch trụ, thân mình Sở Lưu Hương lại bỗng lăng không xoay một vòng, giống như cá xoay mình trong nước.

Cái lộn vòng đó không những không có một chút miễn cưỡng, hơn nữa còn ưu mỹ văn nhã như múa lượn.

Nhìn thấy thân pháp khinh công của Sở Lưu Hương, đơn giản giống như nhìn thấy một vũ công nhiều năm kinh nghiệm đang huấn luyện người ta, giống như đang biểu diễn một điệu vũ cao siêu giữa tiếng nhạc dìu dặt.

Cơ hồ giữa sát na thân thể chàng xoay một vòng đó, người chàng đã quay lại đến trước mặt Kim tứ gia.

Ánh mắt Kim tứ gia thủy chung chưa ly khai khỏi người chàng, cũng cùng một sát na đó, đột nhiên lại xuất thủ.

Ai ai cũng không thấy động tác của lão. Chỉ thấy thân người Sở Lưu Hương lại lộn vòng, như con cá chết bị quăng ra, chỉ bất quá tư thế không giống như trước.

Nhưng chàng dùng phương pháp lại giống hệt như hồi nãy.

Mắt thấy lúc chàng phải lao vào thạch trụ, thân người chàng lại bỗng xoay một vòng, người đã trở về trước mặt Kim tứ gia.

Chỉ nghe một tiếng hét như phích lịch lôi phong.

Thân người Kim tứ gia như một cơn bão lao về phía trước, dụng toàn lực xả láng trên canh bạc cuối cùng này.

Người Sở Lưu Hương như mũi tên bay ngược về phía sau.

Chàng lần thứ tư bị đánh bay ngược.

Lần này lực khí ngàn cân, Sở Lưu Hương tựa hồ đã hoàn toàn không thể khống chế thứ lực lượng đó, căn bản không còn có ai có thể tự khống chế lấy mình.

Mắt lại thấy chàng lần này thế nào cũng lao đầu vào thạch trụ, nhưng lại bỗng từ lan can đá phóng lên.

Mũi chân chàng bấm nhẹ vào thạch trụ, dụng lực nhún một cái, bỗng lại từ lan can bay ngược lại, thế bay về phảng phất còn nhanh hơn lúc bay đi, đến trước mặt Kim tứ gia mới xoay mình một cái.

Giống như con cá nhẹ nhàng lắc mình trong nước.

Sau đó người chàng lại phiêu phiêu hốt hốt lạc trước mặt Kim tứ gia, trên mặt vẫn còn mang nụ cười man mác, giống như thủy chung đều một mực đứng yên tại đó nãy giờ, căn bản vốn chưa từng động thủ qua.

Không có ai động, không có ai nói gì.

Nhưng ánh mắt của mỗi một người đều không khỏi lộ xuất thần sắc kinh ngạc.

Trận chiến đó tuy bọn chúng tận mắt thấy, nhưng cho đến bây giờ, bọn chúng tựa hồ vẫn không thể tin vào mắt mình.

Người có rất nhiều hạng. Nhưng đại đa số mọi người đều thuộc cùng một hạng.

Hạng người đó làm chuyện gì, tựa hồ đều nằm trong tầm dự liệu – – trong dự đoán của người khác, cũng trong dự liệu của chính mình.

Hạng người đó làm công việc hàng ngày, hàng đêm lại nằm nghỉ.


Hạng người đó làm, sau đó đợi thu hoạch.

Cho dù không thể quá hoan lạc quá, cũng không quá thống khổ, sống bình phàm, rất ít khi làm người khác kinh ngạc, cũng không được hâm mộ, nhưng không thể thiếu hạng người đó trên thế giới này.

Sở Lưu Hương không phải là hạng người đó.

Mỗi một chuyện chàng làm, tựa hồ đều không nằm trong dự liệu của người khác, tựa hồ người khác khó có thể tin được, bởi vì chàng trời sanh là nhân vật truyền kỳ.

Ánh lửa lấp lóe, chiếu trên mặt Kim tứ gia.

Trên mặt lão không có một chút biểu tình gì, nhưng trên trán đã có mồ hôi lóng lánh dưới ánh lửa.

Lão ngưng thị nhìn Sở Lưu Hương. Mục quang một hồi rất lâu sau mới di động.

Kim tứ gia bỗng thốt:

– Giỏi, hảo công phu.

Sở Lưu Hương mỉm cười:

– Công phu của ông cũng không tệ.

Cũng là hai câu nói giống như hồi nãy, nhưng hiện tại nghe lại khác trước.

Kim tứ gia bỗng chuyển mình, từ từ quay trở lại, ngồi xuống, ngồi khoan thai thoải mái.

Sở Lưu Hương lại chỉ còn nước đứng đó.

Kim tứ gia nhìn chàng đứng đó, trên mặt không có một chút biểu tình, mồ hôi lại nhỏ giọt.

Sở Lưu Hương đột nhiên cũng quay mình, đi ngược vào thủy các.

Kim tứ gia nhìn chàng, không ngăn cản, cũng không mở miệng.

Đợi một chút sau, đã thấy Sở Lưu Hương lại bước ra, mang một cái ghế bước ra.

Chàng đặt cái ghế đối diện Kim tứ gia, ngồi xuống, khoan thai thoải mái ngồi xuống.

Hai người ngồi đối diện như vậy, mặt đối mặt nhìn nhau, ai cũng không mở miệng.

Cũng không biết bao lâu sau, Kim tứ gia bỗng phất phất tay.

Cơ hồ ngay lúc đó, cung đã thu dây, đao đã chui vào vỏ, bao nhiêu người cũng đồng thời lui vào trong bóng tối, cả một tiếng động cũng không phát ra, cả tiếng chân cũng không nghe thấy.

Chỉ còn hai người đứng ở đầu cầu, cầm hai ngọn đuốc phừng phực, đứng như thạch tượng ở đó.

Ngọn lửa rung động.

Kim tứ gia đột nhiên lại phẩy tay:

– Mang rượu.

Lời nói của lão xem chừng có một thứ ma lực thần kỳ. Chỉ trong phút chốc, rượu thịt đã bày trên bàn, chén dĩa đã bày trước mặt bọn họ. Tám thứ đồ ăn, tinh trí đẹp mắt.

Rượu màu lưu ly, rót tràn chén vàng.

Kim tứ gia từ từ nâng chén:

– Mời.

Sở Lưu Hương nâng chén uống cạn:

– Hảo tửu.

Kim tứ gia thốt:

– Anh hùng đáng uống rượu ngon.

Sở Lưu Hương đáp:

– Không dám.

Kim tứ gia trầm giọng:

– Năm xưa thanh mai hâm rượu, luận bàn chuyện giang sơn, giai thoại vĩnh truyền thiên cổ, lại không biết hôm nay ngươi và ta có thể so sánh với Lưu, Tào hay không.

Sở Lưu Hương không nhịn được cười:

– Không thể so sánh. Ít ra ta không thể so bằng.

Kim tứ gia hỏi:

– Sao vậy?

Sở Lưu Hương đáp:

– Anh hùng tuyệt không thể ngồi trong bẫy của người ta mà không thoát ra được.

Kim tứ gia trầm mặt, im lặng một hồi rất lâu, gằn từng tiếng:

– Người nếu vẫn còn trong bẫy, làm sao có thể thoải mái ngồi đây được?

Người trong bẫy luôn luôn lo lắng.

Mục quang của Sở Lưu Hương chớp chớp, mỉm cười:

– Nói như vậy, tôi đã có thể thoát ra?

Kim tứ gia đáp:

– Đó còn tùy vào ngươi.

Sở Lưu Hương “ồ” một tiếng.

Kim tứ gia trầm mặc một hồi rất lâu, lại thở dài một tiếng:

– Ngươi có từng làm phụ thân chưa?

Sở Lưu Hương đáp:

– Chưa.

Kim tứ gia thốt:

– Nhưng đã là người, chắc chắn minh bạch làm phụ thân tịnh không phải là chuyện dễ dàng.

Sở Lưu Hương đáp:

– Đích xác không dễ dàng.

Thần tình của Kim tứ gia bỗng biến thành rất buồn bả, rót đầy chén, uống ực cạn chén, thở dài:

– Làm phụ thân của một đứa con gái đang chết như vậy, lại càng không dễ dàng.

Sở Lưu Hương cũng thở dài:

– Ta hiểu rõ.

Kim tứ gia chợt ngẩng đầu, mục quang như đao kiếm nhìn đăm đăm trên mặt chàng, hỏi lớn:

– Ngươi hiểu rõ cái gì?

Sở Lưu Hương đáp:

– Chuyện ta hiểu rõ vốn rất nhiều, chỉ tiếc có rất nhiều lại đã quên.

Kim tứ gia hỏi:

– Ngươi đã quên cái gì?

Sở Lưu Hương đáp:

– Quên những gì không nên nhớ.

Mục quang của Kim tứ gia lại nhìn xuống, nhìn tay mình, lại qua một hồi rất lâu, từ từ hỏi:

– Chuyện đó ngươi cũng có thể quên?

Sở Lưu Hương cười cười:

– Có lẽ ta đã quên hết.

Kim tứ gia hỏi:

– Về sau cũng không thể nhớ lại?

Sở Lưu Hương đáp:

– Tuyệt không thể.

Kim tứ gia hỏi:

– Ai nói vậy?

Sở Lưu Hương đáp:

– Sở Lưu Hương nói.

Kim tứ gia chợt ngẩng đầu, nhìn chàng, lại nâng chén:

– Mời.

Sở Lưu Hương uống cạn chén:

– Hảo tửu.

Kim tứ gia thốt:

– Anh hùng đáng uống rượu ngon.

Sở Lưu Hương đáp:

– Đa tạ.

Kim tứ gia ngửa cổ lên trời mà cười, cười lớn ba tiếng, rướn người đứng dậy, bước dài bỏ đi, đi vào bóng tối.

Ngọn đuốc lập tức tắt ngóm. Đất trời rộng lớn biến thành một màn hắc ám, hai người đứng ở đầu cầu như thạch tượng cũng biến mất trong bóng đêm.

Không có tiếng bước chân, không có một tiếng động.


Sở Lưu Hương một mình lẳng lặng ngồi trong bóng tối, ngưng thị nhìn chén vàng trong tay. Ánh sao lập lòe trong chén vàng.

Chàng rất muốn đem chuyện này nghĩ lại từ đầu đến đuôi một lần, nhưng tư tưởng lại rất hỗn loạn, căn bản vô phương tập trung tìm manh mối trong sự kiện.

Bởi vì chuyện này căn bản không giống là thật, căn bản không giống thật sự đã xảy ra.

Trên thế gian làm sao có chuyện xảy ra hoang đường ly kỳ như vậy? Cả chính chàng cũng vô phương tin tưởng.

Nhưng chén vàng đang lóe ánh sáng. Chén vàng là thật.

Sở Lưu Hương thở dài nhè nhẹ, thủy chung đã ngẩng đầu, trước mặt một màn hắc ám vô biên. Quay đầu lại, đèn trong nhà cũng đã tắt từ lâu.

Còn người? Sở Lưu Hương đột nhiên phát hiện ngươi đã đứng trên cầu, đang dựa lan can, im lặng nhìn chàng.

Y phục như tuyết, tinh thần thanh khiết, cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu sầu khổ, nhưng lại không có bất cứ một ai có thể nhìn ra.

Người ta có thể nhìn thấy trong mắt nàng một khoảng không tuyệt vọng.

“Làm phụ thân của một đứa con gái đang chết, đích xác quá không dễ dàng”.

Không có một phụ thân nào có thể nhìn con gái mình chết, chết từ từ…

Sở Lưu Hương bỗng có cảm giác rất thông cảm với Kim tứ gia, bởi vì nỗi thống khổ lão chịu đựng, có lẽ còn nhiều hơn so với con gái lão.

Nàng nhìn Sở Lưu Hương, trong mắt đã có ánh lệ, đột nhiên hỏi:

– Hiện tại chàng có phải đã hoàn toàn minh bạch?

Sở Lưu Hương gật gật đầu. Nhưng chàng nguyện mình vĩnh viễn không minh bạch, trên thế gian có những chuyện chân tướng quả thật quá đáng sợ, quá xấu xa.

Nàng lại hỏi:

– Chàng phải đi?

Sở Lưu Hương cười khổ.

Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng thốt:

– Chàng nhất định rất hiểu rõ, căn bản không nên đến.

Sở Lưu Hương đáp:

– Nhưng ta đã đến.

Nàng ngưng thị nhìn dòng nước chảy dưới cầu:

– Đến thì được gì, chàng không biết sao?

Sở Lưu Hương thở dài:

– Không biết cũng tốt.

Nàng bỗng ngẩng đầu, ngưng thị nhìn Sở Lưu Hương:

– Chàng hồi nãy có biết tôi trước đây đã gặp qua chàng không?

Sở Lưu Hương lắc đầu.

Nàng từ từ nói tiếp:

– Bởi vì tôi đã gặp qua chàng, cho nên tôi mới muốn chàng đến.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Là nàng nghĩ ra cách làm ta đến?

Nàng gật đầu, thanh âm nhỏ như đang thì thào:

– Người ta đều nói, căn bệnh của tôi chỉ có một cách mới có thể trị được… chỉ có gần gũi nam nhân mới có thể trị, nhưng tôi từ đó tới giờ không chịu thử qua.

– Tại sao?

– Tôi không tin, cũng không nguyện ý.

– Không nguyện ý hại người ta?

– Tôi tịnh không phải là nữ nhân tốt đẹp gì, nhưng…

– Nàng thì sao?

– Khinh gét nam nhân, một khi đụng đến nam nhân là có cảm giác ô uế.

Ánh mắt thất thần của nàng bỗng dâng đầy tình cảm vừa phiêu diêu, vừa hư vô.

Cho nên nàng lập tức tránh né ánh mắt của Sở Lưu Hương, dịu dàng thốt:

– Tôi muốn chàng đến, chỉ vì tôi không khinh ghét chàng…

Sở Lưu Hương chỉ còn nước trầm mặc. Chàng thật sự không biết mình nên nói gì.

Vô luận là sao, một cô gái nói với mình nàng không khinh ghét mình, luôn luôn là chuyện đáng để cao hứng.

Nhưng dưới tình huống này, chàng thật sự không có cách nào cao hứng được.

Nàng cũng trầm mặc rất lâu, mới nói tiếp:

– Những lời nói đó tôi đáng lẽ không nên nói.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Nàng vì sao lại phải nói?

Tay nàng bấu chặt lan can, khí lạnh trên lan can đã tiến nhập trong tâm nàng.

– Tôi nói ra, chỉ vì tôi muốn xin chàng một chuyện.

– Chuyện gì?

– Đừng trách phụ thân tôi, cũng đừng trách người khác, bởi vì chuyện này là do tôi mà ra, chàng chỉ có thể trách tôi.

Sở Lưu Hương trầm tư, đột nhiên hỏi:

– Nàng nói những người khác đó là ai?

– Người muốn dẫn chàng đến.

– Nàng biết nàng ta là ai?

Nàng lắc lắc đầu, hững hờ đáp:

– Tôi chỉ biết có những người vì mười vạn lượng bạc, cả huynh đệ mình đều có thể bán đứng.

Sở Lưu Hương lập tức hỏi:

– Nàng không biết Trương Khiết Khiết?

– Ai là Trương Khiết Khiết?

– Còn Ngải Thanh? Bốc A Quyên? Nàng cũng không biết bọn họ?

– Những cái tên đó tôi căn bản chưa từng nghe qua.

Sở Lưu Hương lại trầm mặc rất lâu, đột nhiên thở dài:

– Quả thật cũng không thể trách nàng.

– Tại sao?

– Bởi vì nàng cũng bị người ta lợi dụng, lợi dụng làm công cụ giết ta!

Nàng tròn xoe mắt, phảng phất rất kinh ngạc:

– Ai đã lợi dụng tôi? Ai muốn giết chàng?

Sở Lưu Hương mỉm cười, điềm đạm cười đáp:

– Hiện tại ta còn chưa biết, nhưng sẽ có một ngày ta sẽ tìm ra y.

Trên tường cao gió càng lạnh.

Đứng trên đầu tường, ẩn hiện có thể nhìn thấy y phục nàng toàn thân trắng như tuyết.

Nàng còn dựa vào lan can, lan can lạnh lẽo, nhưng trên thế gian còn có gì có thể lạnh hơn tâm nàng.

“Tôi chỉ xin chàng một chuyện, chỉ xin chàng đừng hận phụ thân tôi”.

Sở Lưu Hương tuyệt không hận bọn họ, chỉ có cảm giác bọn họ đáng để tội nghiệp, đáng để đồng tình. Bọn họ đã bị người ta lợi dụng như Sở Lưu Hương, bị người ta hại như Sở Lưu Hương. Sở Lưu Hương làm sao mà hận bọn họ được?

“Chàng nhất định rất hiểu rõ căn bản không nên đến”.

Chàng đích xác rất hối hận, không nên quá tín nhiệm Trương Khiết Khiết. Chàng chỉ hy vọng có thể gặp nàng, có lẽ lúc đó sẽ kéo tóc nàng, hỏi cho rõ ràng vì sao lại muốn hại người như vậy.

Nhưng chàng cũng biết, mình lần này sợ vĩnh viễn không còn có thể gặp lại Trương Khiết Khiết.

Nàng đương nhiên không dám tái kiến chàng. Chàng cũng không có cách tìm nàng.

Ngoại trừ biết tên nàng là Trương Khiết Khiết ra, chàng đối với con người đó căn bản không biết gì nữa.

Thậm chí cả cái tên đó là thật hay giả, chàng đều không biết.

Hiện thực có thể vĩnh viễn không gặp nàng cũng được, chắc sẽ được thái bình.

Dạng con gái đó trừ việc hại mình ra, hại mình đến nỗi choáng váng đầu óc, thân mình run rẩy, đối với mình còn có thể có lợi ích gì?

Nhưng cũng không biết vì sao, một khi nghĩ đến sau này vĩnh viễn không còn gặp lại nàng, trong tâm Sở Lưu Hương có cảm giác khốn khổ nói không được, phảng phất đột nhiên làm mất cái gì đó.

Gió lồng lộng đầu tường quả thật quá lạnh. Sở Lưu Hương hít một hơi nhè nhẹ, từ đầu tường nhảy ra.

Lần nhảy này chàng tịnh không có cảm giác khủng bố, bởi vì chàng rất có lòng tin.

Chàng biết mình đang nhảy đi đâu. Đó không phải là hầm bẫy, cũng không phải là biển lửa, chỉ bất quá là một con hẻm nhỏ rất vắng vẻ.

Chàng đã có thể cảm thấy an tâm. Chàng quá an tâm.

Đến khi chàng nhảy xuống, mới phát giác bên dưới tuy không có biển lửa, lại là một cái bồn nước.

Người chàng xảo hợp lọt vào trong cái bồn nước đó.

Sau đó, chàng lập tức nghe thấy tiếng cười của một người.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.