Sở Lưu Hương Hệ Liệt

Chương 150: Quyết chiến


Đọc truyện Sở Lưu Hương Hệ Liệt – Chương 150: Quyết chiến

Muôn người một ý nghỉ, tất cả tân khách cùng thốt:

– Vô luận việc gì, Hương soái phân phó. Toàn thể anh em xin tuân hành! Lưu Hương nhấn mạnh từng tiếng một:

– Nếu tại hạ tìm được Biên Bức công tử, thì cuộc chiến phải khai diễn giữa song phương là cái chắc! Lúc đó, các vị cứ bình tỉnh, để mặc tại hạ an lòng cùng y định quyết thư hung.

Quần hùng đồng thanh đáp:

– Hương soái không phải lo ngại. Bọn tại hạ không bao giò can thiệp giúp bên này, hay bên kia, mà cũng không chấp nhận cho bất cứ ai chen vào vụ. Bọn tại hạ sẽ diệt trừ kẽ nào tiếp trợ y! Hiện tại, Lưu Hương đã xoay được thế cờ rồi, giành cái thế chủ động rõ ràng. Nhưng Biên Bức công tử là ai? Y hiện tại ở đâu? Quần hùng đã thấy rỏ bề trái của sự tình, ai ai cũng khẩn trương.

Trừ một người. Người đó luôn luôn giử thần sắc an tường. Hắn ngồi yên tại chổ. Người đó là Nguyên Tùy Vân. Và Lưu Hương đang chăm chú nhìn y.

Rồi chàng hỏi:

– Nguyên công tử có muốn cho tại hạ nêu danh tánh của Biên Bức công tử chăng?

Nguyên Tùy Vân cười nhẹ:

– Hương Soái cứ nói. Tại hạ sẵn sàng nghe.

Lưu Hương thở dài.

– Nếu vậy, cung kính bất như phụng mạng.

Hồ Thiết Hoa giục:

– Nói ngay đi. Ngươi cứ dần dà mãi, chúng ta nôn nao suýt chết đây.

Lưu Hương tiếp:

– Quanh năm, suốt tháng, không thấy mặt trời, không thấy lửa, vĩnh viễn giam mình trong hắc ám, chỉ vì Biên Bức công tử vốn không cần đến các sự kiện đó.

Chàng chầm chậm tiếp:

– Bởi, Biên Bức công tử là người trời sanh ra, thiếu ánh sáng! Mọi người trừng mắt nhìn Nguyên Tùy Vân. Nguyên Tùy Vân vẫn am tường như thường. Hắn cười nhạt, thốt:

– Tại hạ là một người đui.

Lưu Hương tiếp nối:

– Và Nguyên công tử chính là Biên Bức công tử! Nguyên Tùy Vân vẫn bình tỉnh:

-!!? Tại hạ à?

Lưu Hương tiếp:

– Tuy các hạ phá hủy thính giác của Anh Lão tiền bối bằng cách làm hỏng vành tai, nhưng chậm một chút, vì cái chổ chậm tay của các hạ, Anh lão tiền bối còn nghe được một sự kiện cuối cùng, nghe rồi lão tiền bối còn nói được tiếng cuối cùng. Một tiếng thôi, cũng đủ giúp cho tại hạ vẹt màn bí mật.

Anh Vạn Lý lúc đó, chỉ hét lên có mổi một tiếng:

– Nguyên! Hét lên một tiếng, lão nín luôn, bởi lúc đó thính giác của lão hết linh rồi, đôi tai của lão bị âm thinh kỳ dị trong ngục gây chấn động mạnh:

Nhưng cái tiếng đó rất đủ, tiếng đó xác định hoài nghi, Lưu Hương không cần có những chi tiết khác hơn! Từ lâu rồi, chàng hoài nghi Nguyên Tùy Vân.

Nguyên Tùy Vân thở dài:

– Tại hạ biết thế nào rồi Hương Soái cũng đi đến kết luận nầy! Người thứ nhất, không tin Lưu Hương, là Hồ Thiết Hoa. Chẳng những một y không tin, mà còn có nhiều người không tin. Hầu hết đều không tin, bởi rất khó tin! Lưu Hương tiếp:

– Tại hạ không nắm một chứng cớ nào xác thực. Nguyên công tử là người đa mưu, túc trí, tất có thừa lý lẽ để phủ nhận.

Nguyên Tùy Vân lắc đầu:

– Không cần! Hắn cười! Nụ cười của hắn đạm bạc quá! Nụ cười có vẻ cao ngạo quá.

Lưu Hương thở dài:

– Tại hạ chờ nghe Nguyên công tử giải thích.

Nguyên Tùy Vân thốt:

– Tại hạ lầm! Các hạ lầm! Cả hai chúng ta cùng lầm.

Lưu Hương cau mày:

– Tại hạ lầm?

Nguyên Tùy Vân từ từ tiếp:


– Tại hạ cứ tưởng mình chỉ cần đôi mắt của các hạ thôi. Bây giờ nghỉ lại, mới biết là cần cả sanh mạng của các hạ! Lưu Hương trầm ngâm một chút:

– Các hạ có cơ hội thực hiện ý muốn đó. Nhưng cơ hội không lớn lắm đâu.

Nguyên Tùy Vân đáp:

– Nhưng ít nhất cũng lớn hơn cơ hội của các hạ, phải không?

Lưu Hương thở dài:

– Có lẽ vậy! Nguyên Tùy Vân trầm tư. Chợt hắn thốt:

– Có những người, việc thiên hạ thì rất sáng suốt. Trái lại, đối với việc của chính họ, thì rất mù mờ! Lưu Hương đáp:

– Bởi lẽ giản dị là hiểu việc người thì dể hơn hiểu việc mình! Nguyên Tùy Vân tiếp:

– Trừ các hạ! Các hạ hiểu người, các hạ hiểu chính mình. Bằng vào điểm đó, các hạ hơn hẳn phần đông nhân loại. Chúng ta đối lập với nhau, thật là một sự bất đắt dĩ! Lưu Hương thở ra:

– Tại hạ chưa từng nghe nói, trên đời này, địch nhân đáng sợ nhất của tại hạ là Nguyên công tử đó! Nguyên Tùy Vân hỏi:

– Các hạ không hy vọng thắng tại hạ?

Lưu Hương gật đầu, dù Nguyên Tùy Vân không thấy được cử động đó – Phải! Nguyên Tùy Vân hỏi:

– Đã thế, tại sao các hạ muốn giao thủ?

Lưu Hương điềm nhiên:

– Tại hạ bị dồn vào thế chẳng đặng đừng! Còn biết làm sao hơn?

Nguyên Tùy Vân buông gọn:

– Tốt lắm! Hắn vụt đứng lên. Rồi hắn cười nhẹ tiếp luôn:

– Tại hạ từng nghe, các hạ có biệt tài lấy ít thắng nhiều, lấy yếu thắng mạnh. Tại hạ muốn biết, các hạ dùng biện pháp gì?

Lưu Hương lạnh lùng:

– Không có biện pháp chi cả Nguyên công tử ạ. Bất quá tại hạ chỉ có một chút bí quyết thôi. Bí quyết đó là tín tâm. Trong mọi hành động tại hạ luôn luôn giử vững lòng tin.

Nguyên Tùy Vân kêu khẻ:

– Tín tâm?

Lưu Hương đáp:

– Tại hạ tin rằng, tà không bao giờ thắng chánh, cường quyền không bao giờ thắng công lý. Hắc ám không bao giờ trường cửu vô tận! Chỉ có vấn đề giai đoạn thôi! Nguyên Tùy Vân cuối cùng phải biến sắc mặt. Tuy nhien hắn cười lạnh, hỏi:

– Tín tâm có nuôi sống con người, thay cho vật thực được không?

Lưu Hương đáp:

– Không! Tuy nhiên, con người không có tín tâm, thì chẳng khác nào một xác không hồn! Con người đó đặt để như thi thể kẽ chết, chỉ còn biết đi biết đứng chứ còn tình cảm thì khô cằn.

Nguyên Tùy Vân mỉm cười:

– Được rồi, chờ xem tín tâm của các hạ có quật nổi tại hạ chăng.

Hắn phất ống tay áo, thân hình nương theo bay vút lên mường tượng một con dơi chớp cánh. Tư thế rất đẹp. Xem hắn bay không nhanh, nhưng trong thoáng mắt, hắn đáp xuống trước mặt Lưu Hương. Quần hùng chỉ nghe tiếng, chưa thấy miếng, bây giờ thấy rồi, đồng bội phục Nguyên Tùy Vân là một đại tài.

Buông xuôi hai tay, ống áo chấm đất, Nguyên Tùy Vân thốt:

– Xin mời! Hai người vái nhau, cùng lùi ba bước người nào cũng lộ nụ cười. Cho đến bây giờ, chưa ai nói một tiếng vô lể với nhau. Họ là những người trầm tịnh cực độ. Ai ai cũng nhìn vào tay họ, tay đó nhích động là trận thư hùng khai diễn, đất lỡ trời long! Ai ai cũng chờ, hồi hộp, lo âu. Bổng, một người hét lớn:

– Khoan. Cuộc chiến này, phải về phần ta.

Bóng người chớp lên. Hồ Thiết Hoa đã đứng trước Lưu Hương. Lưu Hương cau mày:

– Ta đã nói rồi! Hồ Thiết Hoa cao giọng:

– Ta không cần biết ngươi đã nói gì. Cuộc chiến này, nhất định ngươi phải nhường ta.

Lưu Hương hỏi:

– Tại sao?


Hồ Thiết Hoa trừng mắt hướng qua Nguyên Tùy Vân đáp:

– Vừa trông thấy hắn, là ta xem hắn như bằng hữu ngay. Các ngươi hoài nghi hắn, ta biện hộ cho hắn, bênh vực hắn bằng ngàn lẻ một lý lẻ. Nhưng ngược lại! hắn bán rẻ ta! Nguyên Tùy Vân thở dài:

– Trên giang hồ, nơi nào, lúc nào cũng có trăm ngàn điều ngụy dị. Các hạ không nên tùy tiện mà đưa tin người. Nhất là không phải mổi người đều có thể trở thành bằng hửu chân chánh của chúng ta.

Hồ Thiết Hoa nghiến răng:

– Đành rằng ta lầm, song đem ta ra bán, ngươi phải hối hận với hành động đó.

Nguyên Tùy Vân không còn giử lễ độ với Hồ Thiết Hoa:

– Kẻ hối hận chính là ngươi.

Hắn cao ngạo tiếp:

– Thừa dịp chưa đến lúc hối hận, ngươi nên lùi lại đi. Còn đấy! Ta không muốn giao thủ với ngươi.

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

– Tại sao?

Nguyên Tùy Vân điềm nhiên:

– Chỉ vì ngươi tuyệt nhien không phải là đối thủ của ta. Lưu Hương kia, hoặc giả y còn một vài phần hy vọng, chứ ngươi thì đừng mong làm việc phi thường. Ta đã bảo, ngươi sẽ hối hận là cái chắc.

Hồ Thiết Hoa hét:

– Câm.

Tay quyền bay ra, gió quyền lớn hơn tiếng quát.

oOo Ai cũng biết con người Hồ Thiết Hoa là con người xung động. Vì một chút nhỏ nhen, y có thể biến thành một cuộc chiến lớn. Hoặc giả không đánh nhau được, thì y nhảy cào cào, hét vang có như vậy tức khí của y mới vơi đi.

Nhưng hiện tại y trầm trụ khí hơn bất cứ người nào từng nổi tiếng là trầm tịnh. Và chẳng những chỉ trong hiện tại mà thôi. Không đánh được nhau y sôi động ghê gớm, đánh nhau thi trái lại y bình tỉnh không tưởng nổi.

Bình sanh, y chỉ giử được bình tỉnh trong những lúc đánh nhau thôi. Sở dỉ y bình tỉnh được trong lúc đánh nhau, là nhờ có đánh nhau hàng trăm hàng ngàn trận sanh tử. Kinh nghiệm cho biết, càng bạo táo, là càng dể thất bại. Nhưng lạ lùng thay thoạt đầu, y còn bình tỉnh, qua chiêu đầu, y bạo táo lên ngay. Hầu như y quên mất bao nhiêu kinh nghiệm thu thập trong các trận chiến khắp giang hồ. Mặc hắn bạo tàn, Nguyên Tùy Vân cứ ung dung tránh né. Hồ Thiết Hoa vung quyền thục mạng.

Trương Tam nổi giận mắng:

– Ngốc tử! Ngốc tử hạng nặng rỏ ràng! Nguyên Tùy Vân mỉm cười, vừa tiếp tục chiến đấu vừa thốt:

– Ai cho hắn là ngốc, chính người đó mới thật là ngốc Hắn trước sau, chua hoàn thủ.

Trương Tam cao giọng:

– Đương nhiên ngươi không nói hắn ngốc, bởi ngươi đang hy vọng hắn ngốc. Hắn càng ngốc, ngươi càng có lợi.

Nguyên Tùy Vân hỏi:

– Ngươi muốn hắn thay đổi chiêu pháp? Hắn phải dùng những chiêu thức bình lặng đối phó với ta?

Trương Tam không đáp. Hồ Thiết Hoa nổi giận, quát:

– Dù ngươi là kẻ không ra quái gi, ta cũng không dùng thủ đoạn hèn hạ đối địch với ngươi đâu. Cứ yên trí, mắt không thấy, thì ngươi còn tai, ta dùng toàn chiêu thức có gây tiếng gió cho ngươi chống đỡ.

Chừng như Hồ Thiết Hoa nói đúng ý Nguyên Tùy Vân. Hắn lo sợ những chiêu thức bình lặng. Tuy nhiên vẫn cười thốt:

– Ta vốn yên trí từ lâu. Lúc nào ta cũng yên trí cả. Chiêu thức bình lặng cũng như chiêu thức ồ ạt đối với ta không có lợi, cứ làm. Nếu ta bị quật ngã vì những cái thầm lặng, thì ta đã chết từ lâu đâu còn sống đến bây giờ?

Ngươi biết chứ, đối với những kẻ mù thiên hạ thích dùng thủ đoạn thầm lặng lắm đó. Cho nên ta phải có cách đối phó với thầm lặng. Đối phó để tự bảo toàn, vì ta còn ham sống.

Trước sau y vẫn chưa hoàn thủ. Hồ Thiết Hoa đánh đúng mười bảy quyền, đột nhiên thu tay về. Nguyên Tùy Vân cung trụ bộ liền.

Hồ Thiết Hoa thốt:

– Hiện tại là lúc động thủ, chứ không phải lúc động khẩu.

Nguyên Tùy Vân đáp:

– Đương nhiên! Ta biết như vậy.


Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

– Thế sao ngươi không xuất thủ?

Nguyên Tùy Vân lạnh lùng:

– Chỉ vì ta biết quá nhiều.

Hồ Thiết Hoa gắt:

– Ngươi biết cái gi?

Nguyên Tùy Vân giải thích:

– Ngươi xung phong làm một cuộc thực nghiệm cho Lưu Hương đứng bên ngoài xem vũ công của ta, để tìm cách hoá giải những chiêu thức của ta.

Phải vậy không?

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng, Nguyên Tùy Vân thở dài:

– Quả thật ngươi là một bằng hửu tốt của hắn. Rất tiếc ngươi dùng tâm cơ mà không thu thập được kết quả nào, thật phí quá.

Hồ Thiết Hoa bỉu môi:

~! Nguyên Tùy Vân tiếp:

– Về vũ công, ta luyện qua ba mươi ba môn, vô luận với môn nào ta cũng có thể đánh ngã ngươì được như thường.

Hồ Thiết Hoa cười lạnh:

– Trong ba mươi ba môn công của ngươi đó, lợi hại nhất là cái môn khoát lác.

Nguyên Tùy Vân không cáu, trái lại còn cười tiếp:

– Nếu kể luôn môn khoát lác thì con số phải nâng lên 1, cộng tất cả là ba mươi bốn môn.

Hồ Thiết Hoa hừ một tiếng:

– Trong ba mươi bốn môn, bỏ môn khoác lác ra, ngươi kể các môn còn lại cho ta xem.

Nguyên Tùy Vân kể ngay:

– Đại Bạt thủ tại Giáp Hạ Cốc ngoài Đông Doanh đảo, khinh công của Huyết Ảnh Nhân, Thanh Phong Thập Tam Thức của Hoa Sơn phái, Đại Thủ Ấn của Huỳnh Giáo Mật Tông, Chu Sa Chưởng, ám khí có độc dược của Đường Môn đất Thục, những môn công này chắc là ngươi biết.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Còn gì nửa?

Nguyên Tùy Vân tiếp:

– Hồi Phong Vô Liểu kiếm gồm có 49 thức của Cố Đạo Nhân trên Bàn Sơn, Hàng Long Phục Hổ La Hán Quyền của Thiếu Lâm, Lưu Vân Phi Tụ của phái võ Đương, Thi Quyền của họ Ngôn tại đất Thần Châu, Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao của họ Bành tại Trung Nguyên, Uyên Ương Thối của Chánh Tông Bắc Phái.

Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

– Còn gì nửa?

Nguyên Tùy Vân mỉm cười:

– Bao nhiêu đó chưa đủ sao?

Hồ Thiết Hoa cười lạnh:

– Ngươi cho là đủ, tại sao không xuất thủ?

Nguyên Tùy Vân đáp:

– Trả lể cho ngươi. Bởi vì ngươi cho ta là kẻ bằng hửu, ta nghỉ nên để cho ngươi sống thêm một thời gian, dù là thời gian ngắn.

Hồ Thiết Hoa xì một tiếng:

– Ngươi ấn định thời gian đó bao lâu?

Nguyên Tùy Vân thốt:

– Ít nhất cũng là sau khi tất cả các ngươi ấy đều chết sạch.

Hồ Thiết Hoa trầm giọng:

– Các người ấy?

Nguyên Tùy Vân tiếp:

– Tất cả các người hiện có mặt tại đây.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Ngươi định giết hết mọi người?


Nguyên Tùy Vân mỉm cười:

– Bí mật của ta họ đã biết rồi, tự nhiên họ phải chết, để cho ta sống.

Hồ Thiết Hoa trừng mắt, rồi bật cười rợn.

– Các vị nghe chứ? Gả đó chẳng những khoác lác mà còn nuôi mộng nửa đấy.

Nguyên Tùy Vân điềm nhiên:

– Mộng là đối với các ngươi đó. Rất tiếc cho các ngươi trong cơn mộng này, các ngươi không bao giờ tỉnh.

Trương Tam vụt thốt:

– Rất tiếc cái gì ngươi cũng không thấy. Nếu thấy được, hẳn là ngươi không nói lên câu nói đó.

Nơi tầng thứ hai, có lửa cháy. Chẳng rõ lửa phát sanh từ lúc nào. Vì không ai lưu ý. Lửa bốc cao hơn sáu bảy thước, mường tượng một bức tường.

Lửa bao vây thuộc hạ của Biên Bức công tử. Chúng dùng hắc ám nhốt người, thì bây giờ ánh sáng nhốt chúng lại. Bình thường, chúng là dã thú, song có dã thú nào lại không sợ lửa? Cho nên thay vì vượt qua tường lửa, chúng lại lùi, bảy tám mươi tên cùng dồn vào một chổ.

Đột nhiên, từng tên một nối tiếp nhau ngã gục xuống rồi không chờ dậy nổi. Chẳng ai hiểu tại sao. Nếu muốn giải thích thì chỉ có một cách:

ma pháp?

Một thứ ma pháp cực kỳ lợi hại. Linh hồn của chúng bi thứ ma pháp đó xua đuổi khỏi thể xác rồi.

Trương Tam gọi Đinh Phong:

– Ngươi có mắt tất thấy rỏ, sao ngươi không tường thuật cho kẻ thiếu mắt nghe?

Đinh Phong biến sắc mặt không còn hạt máu, môi xám, rung rung. Gã còn nói làm sao thành lời nổi?

Trương Tam thở dài:

– Cho nên trên đời có những kẻ thích mù. Mù thì khỏi cần trông thấy cái gì cả.

Hồ Thiết Hoa tiếp:

– Không trông thấy thì không sợ, không lo. Dù có chết, cũng chết tươi, chết tốt, chết đẹp, yên tâm mà chết. Không vướng vít lụy phiền.

Nguyên Tùy Vân cười lạnh:

– Không trông thấy, chẳng phải là không hiểu. Có kẻ thấy, song không hiểu gì. Có kẻ không thấy mà sự gì cũng biết hết.

Trương Tam hỏi:

– Ngươi biết gì?

Nguyên Tùy Vân bình tỉnh tiếp:

– Ta biết nhiều hơn các ngươi.

Trương Tam bỉu môi:

– ~?

Hồ Thiết Hoa hỏi:

– Ngươi biết hiện tại thủ hạ của ngươi ở đâu chăng?

Nguyên Tùy Vân đáp:

– cái chổ không ai đi đến được.

Hồ Thiết Hoa hừ lạnh:

– Tại sao ta không thấy chúng có động tịnh gì?

Nguyên Tùy Vân đáp:

– Chỉ vì chúng đã bị điểm huyệt cùng ngả xuống bất động.

Hồ Thiết Hoa giật mình trừng mắt nhìn hắn. Chừng như y không tin là hắn mù. Nhưng không tin cũng không được, vì hắn mù thật sự.

Nguyên Tùy Vân hỏi lại; – Ngươi có mắt, ngươi trông thấy, vậy ngươi có trông thấy ai điểm huyệt chúng không?

Hồ Thiết Hoa sững sờ. Làm sao y biết được điều đó?

Lửa bốc cháy, như có một ma pháp sanh lửa, lửa cháy mạnh mà không lan ra bừa bải, chừng như có một ma pháp nào ức chế trong một phạm vi ấn định. Rồi bọn người bị lửa bao vây đột nhiên ngã xuống. Thì ra tên này điểm huyệt tên kia, tất cả tự điểm đồng bọn, tất cả cùng ngã. Thế là sao? Hồ Thiết Hoa vụt hỏi:

– Ngươi biết ai chăng?

Nguyên Tùy Vân mỉm cười:

– Kẻ điểm huyệt chính là kẻ phóng hoả.

Mà kẻ phóng hỏa là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.