Sở Lưu Hương Hệ Liệt

Chương 102: Tâm lang kiếm quyết


Đọc truyện Sở Lưu Hương Hệ Liệt – Chương 102: Tâm lang kiếm quyết

Sở Lưu Hương cảm thấy lúc này nên tránh mặt Hoa Kim Cung là tốt hơn, nên chàng quyết định đi ngủ dưỡng tinh thần, để tối nay mới dễ hành sự. Dường chàng đã suy đoán nhiều và có chủ ý, nhưng chưa nói ra, người khác dĩ nhiên không đoán ra được, trong thiên hạ có ai đoán được tâm sự của Sở hương soái.

Lúc Sở Lưu Hương thức dậy thì trời đã tối.

Tả nhị gia đã đến phòng Sở Lưu Hương không biết bao nhiêu lần, lúc này thấy chàng đã thức, ông mừng như bắt được của quý, vội nắm tay chàng gượng cười:

– Hiền đệ ngủ say dữ, có biết là ta cả ngày nay bị khốn khổ đến đâu không? Thực tức muốn chết!

Ông dậm chân nói tiếp:

– Đệ có biết là Hoa Kim Cung chạy qua đây không? Mụ cả gan dẫn một đám vô lại đến đây phá hoại, còn đòi ta phải thường mạng con gái mụ!

Sở Lưu Hương cười hỏi:

– Nhị ca làm thế nào đuổi sư tử phu nhân đi?

Tả Khinh Hầu bực dọc nói:

– Gặp phải nữ tướng dữ dằn vậy, ta cũng hết cách, nếu đả thương mụ thì thể nào cũng bị bằng hữu giang hồ cười chê ta thiếu độ lượng.

Sở Lưu Hương thở ra:

– Không sai chút nào, chỉ e Hoa Kim Cung biết rõ nhị ca sẽ không hoàn thủ, nên mới dám đến quấy phá.

– Ta đành trút cơn giận lên bọn thủ hạ vô dụng kia, mụ nhìn thấy đám tay chân của mình bị đánh gục cả mới dẹp bớt ngông cuồng, song trước lúc bỏ đi, còn hăm dọa ngày mai sẽ trở lại.

Tả Khinh Hầu kéo tay Sở Lưu Hương:

– Hiền đệ à, đêm nay làm thế nào cũng phải đến Thi gia trang cho con hổ cái ấy một bài học, bằng không ngày mai mụ lại đến, thì ta thực không chịu nổi nữa.

Chính Tả Khinh Hầu không muốn động thủ với Hoa Kim Cung, lại bảo Sở Lưu Hương đi sang Thi gia trang, kiểu “đẩy đưa” này chàng đã bị nhận khá nhiều, nhưng vẫn cảm thấy dỡ khóc dỡ cười.

Tả Khinh Hầu cũng cảm thấy hơi hổ thẹn, vội cười trừ:

– Ta biết chuyện này rất nhức đầu, nhưng trên đời này nếu có người giải quyết được, thì chính là hiền đệ.

Những lời này Sở Lưu Hương cũng từng nghe rất nhiều, chàng thở dài lẩm bẩm:

– Rất tiếc lần này tiểu Minh không đến, bằng không cho hắn đi đối phó Hoa Kim Cung mới đúng là phục thuốc chữa đúng bệnh.

Tả Khinh Hầu bối rối:

– Hiền đệ… lẽ nào không đi?

Sở Lưu Hương cười nói:

– Nhị ca an tâm, đệ chắc chắn có cách làm cho Hoa Kim Cung ngày mai không đến đây nữa.

Tả Khinh Hầu thở phào, đột nhiên lại nhíu mày nói:

– Còn một chuyện nữa, thỉnh ý hiền đệ, lúc sớm Hoa Kim Cung vừa đi, thì có người khác đến.

– Là ai?

– Lô Hoa Đãng – Thất Tinh Đường Đinh thị song hiệp, hiền đệ cũng biết đó, hôm nay là Ngô Câu Kiếm Đinh Du Đinh lão nhị đến đây.

– Y có phải đến nghinh thân chăng?

– Không sai, chỉ vì tháng trước chúng ta đã định là tháng này cho Châu nhi và Đinh Như Phong thành thân, nên Đinh lão nhị lần này đến cũng vì việc này.

– Tháng trước? Chẳng phải tháng trước Minh Châu đã bệnh rồi sao?

– Cũng vì nó bệnh rồi, nên ta mới nghĩ may ra cho đôi trẻ tác hợp, bệnh Châu nhi sẽ thuyên giảm, nào ngờ xảy ra cớ sự này… Bây giờ nếu ta đồng ý gả con vào giữa tháng, thì Châu nhi… Châu nhi làm sao chịu, nếu ta không đồng ý, thì phải thoái thác bằng cách nào?

Sở Lưu Hương cũng chỉ biết sờ mũi, lẩm bẩm:

– Chẳng biết Hoa Kim Cung có phải cũng định hôn kỳ cho con gái và Tiết nhị công tử?…

Chợt thấy một tên gia đinh vội vã bước vào, cúi mình nói:

– Đinh nhị hiệp bảo tiểu nhân đến hỏi lão gia, Sở hương soái đã thức chưa, nếu đã thức, xin mời ra cạn vài chén rượu, nếu chưa tỉnh thì mời lão gia ra uống rượu trước.

Sở Lưu Hương cười nói:

– Từ lâu đã nghe Đinh thị huynh đệ tửu lượng như hải, Trương Giản Trai tiên sinh hẳn lo bảo dưỡng thân thể nên một giọt rượu cũng không uống, hẳn Đinh lão nhị thấy uống rượu một mình quá vô vị…

Tả Khinh Hầu nói:

– Phải đó, hiền đệ mau ra cùng ta bồi tiếp lão Đinh.

– Không lý nhị ca muốn đệ say khướt mới mò đến Thi gia trang sao?

Giang hồ truyền khẩu, có những bậc “tửu cái”, “tửu tiên”, càng uống nhiều rượu, võ công càng cao, Sở Lưu Hương vẫn thường cảm thấy những lời đồn đãi này quả buồn cười. Chàng biết rõ rằng người uống nhiều rượu một chút, đảm lượng tự nhiên cũng nhiều hơn, khí lực có thể khỏe hơn đôi chút, nhưng ngược lại chắc chắn cử động trở nên chậm chạp hơn. Cao thủ giao đấu, nếu một bên phản ứng chậm chạp hơn là cầm chắc phần bại.

Bởi thế Sở Lưu Hương tuy rất thích uống rượu, nhưng lúc cần đối đầu với cường địch, cần phải giữ cho đầu óc tỉnh táo. Điều kỳ lạ là trong giang hồ vẫn thường đồn rằng:

“Sở hương soái càng uống nhiều, võ công càng cao”.

Sở Lưu Hương nghĩ rằng kẻ nào nói câu này hẳn không biết uống rượu, cứ nghĩ người uống rượu cơ thể khác người, thực ra “tửu tiên”, “tửu cái” gì cũng là người, nếu uống quá nhiều thì đầu óc cũng hồ đồ như thường.

Hôm nay Sở Lưu Hương không uống rượu, chẳng phải vì sợ không đối phó được Hoa Kim Cung, mà vì gã si khờ có võ công cao cường kia!

Chàng cảm thấy y rất thần bí, kỳ lạ, tuyệt chẳng thể khinh thường.

Trước lúc canh ba, Sở Lưu Hương đã đến Thi gia trang, lần này chàng đã quen lối, đi thẳng vào hậu viên. Hậu viên vắng vẻ không người, chỉ có gian nhà nhỏ trong rừng trúc vẫn có ánh đèn sáng.

Thi thể của Thi Nhân có còn trong gian nhà đó chăng?

Sở Lưu Hương nhẹ như làn khói nhảy lên mái nhà, đưa mắt nhìn xuống, thì thấy thi thể của Thi Nhân đã được dọn đi, một thiếu nữ áo xanh ăn mặc giống a hoàn đang thu dọn trong phòng.

Nhìn kỹ dưới ánh đèn, thiếu nữ trông càng đẹp hơn, không giống kẻ từng làm việc nặng nhọc.

Tay của thiếu nữ đang sửa lại chiếu trải trên giường, đôi mắt long lanh ươn ướt liếc nhìn bàn trang điểm, đột nhiên đưa tay chộp lấy một hộp phấn lén lút giấu trong mình, qua một lúc sau, lại nhìn vào tấm gương đồng, uốn người làm dáng, miệng chợt nở nụ cười.

Sở Lưu Hương đang cảm thấy tức cười, chợt nghe tiếng một người:

– Lần này không chạy thoát được rồi!

Phía sau gian nhà có bóng người nhảy ra.

Sở Lưu Hương cũng không khỏi giựt mình. Người này nhãn lực thực lợi hại, đã phát hiện chỗ ẩn thân của chàng!

Nào ngờ người này không nhìn về phía Sở Lưu Hương, miệng vừa nói vừa xông vào phòng, thì ra là một thiếu niên mặc đồ tang màu trắng.

A hoàn kia cũng giựt mình, nhưng quay lại nhìn ra là thiếu niên này, bèn cười, vỗ nhẹ trước ngực cười nói:

– Thì ra là thiếu trang chủ, làm tiểu nữ sợ hết hồn.

Sở Lưu Hương lúc này mới nhìn kỹ Thi thiếu trang chủ, một gương mặt trắng hơi phát tướng, hiển nhiên là ăn uống, ngủ nghỉ quá đầy đủ.

Tuy y đang mặc tang phục, song qua lớp vải trắng mỏng có thể thấy bên trong là một bộ áo lụa màu xanh nhạt, trên mặt y không tỏ chút đau buồn gì cả, lại cười hi hi nói:

– Nàng sợ cái gì? Ta không ăn thịt nàng, quá lắm thì chỉ thử nếm vị son trên môi nàng thôi.

A hoàn kia cười nguýt:

– Hứ! Người ta bữa nay không có thoa son.

Thi Truyền Tôn nói:

– Ta không tin, không thoa son sao môi nàng đỏ như hoa anh đào thế, ta muốn thử xem.

Y vừa nói vừa ôm lấy eo của a hoàn kia.

A hoàn dậm chân nói:

– Thiếu… chủ dám cả gan, mau buông tay không là tôi tri hô.

Thi Truyền Tôn thở hổn hển:

– Nàng kêu đi, ta không sợ, ta đâu có ăn cắp đồ gì đâu.


A hoàn đảo tròng mắt, nửa cười nũng nịu nói:

– Được rồi, thiếu chủ muốn hăm dọa tôi phải không, tôi không thèm hộp phấn này đâu, tôi mà muốn là không biết bao nhiêu người dành lấy đem tặng tôi đó.

– Ta tặng cho nàng, ta tặng cho nàng hết… Anh nhi ngoan này, chỉ cần nàng khứng chịu, thì ta sẽ mua hết phấn son tại Bảo Hương Trai đem tặng nàng.

Anh nhi cắn môi nói:

– Tôi không dám đâu, tôi sợ thiếu phu nhân lột da tôi.

Thi Truyền Tôn nói:

– Không sao, không sao… mụ hổ cái ấy không biết đâu.

Y chồm người lên, cả hai người đều ngã lên giường.

Anh nhi thở gấp, nói nhỏ:

– Hôm nay không được đâu… hôm qua tiểu thư mới…

Anh nhi chưa nói dứt lời thì bặt tiếng, như thể miệng cô bị vật gì bịt lại.

Tiếng thở của Thi Truyền Tôn mỗi lúc một nặng thêm:

– Hôm nay mà không được, thì ngày mai ta cũng không có dịp, mụ hổ cái ấy canh dữ quá… hảo Anh nhi, nàng chìu ta lần này, thì muốn gì ta cũng chịu hết.

Sở Lưu Hương vừa bực vừa tức cười, nghĩ đến “tôn dung” của vị thiếu phu nhân kia, chàng cảm thấy có chút thương hại cho Thi thiếu trang chủ. Càng bị nội thê canh kỹ, nam nhân càng muốn ăn vụn, trong thiên hạ nam nhân đều như thế, chẳng thể trách riêng Thi Truyền Tôn được.

Chỉ có điều y chọn không đúng chỗ và không đúng lúc, Sở Lưu Hương tuy không muốn day vào chuyện này, nhưng thực không thể làm ngơ.

Đột nhiên chàng gõ vào cửa sổ nói:

– Có người sắp đến.

Chỉ bốn chữ ngắn gọn, chưa nói hết thì hai kẻ trên giường đã nhảy dang ra như hai con heo bị người dẩm lên đuôi.

Thi Truyền Tôn thu mình lại, hơi run lên.

Anh nhi lại dạn dĩ hơn, vừa mặc áo vào, vừa lớn tiếng hỏi:

– Ai đó, muốn ăn cắp đồ à?

Thi Truyền Tôn lập tức nói:

– Đúng đấy, nhất định là kẻ trộm, ta đi kêu người bắt trộm.

Chân y như có bôi dầu, lại muốn chuồn đi lánh họa.

Song Sở Lưu Hương biến người một cái, đã chận ngang đường ra của y.

Thi Truyền Tôn cũng không hiểu tại sao người này biến hóa mau như thế, y giựt mình nói:

– Ngươi là ai?… Cả gan vào đến đây trộm đồ, mau cụp đuôi trốn đi, thì thiếu gia ta còn tha mạng cho.

Thấy người bước vào lạ mặt, y trở nên can đảm hơn.

Sở Lưu Hương cười bảo:

– Tốt hơn hết ngươi nên hiểu rõ ba việc, thứ nhất, ta chưa muốn đi, thứ hai, ngươi chưa phải đối thủ của ta, thứ ba, ta không sợ ngươi kêu người đến.

Chàng không làm vẻ thị uy gì khác, bởi chàng biết chắc đối với hạng phong lưu thiếu công tử như Thi Truyền Tôn, chỉ cần dọa vài câu đã đủ.

Thi Truyền Tôn quả nhiên sắc mặt xám xanh, lắp bắp nói:

– Ngươi… ngươi muốn gì?

Sở Lưu Hương nói:

– Ta cho ngươi hai đường lựa chọn, một là ta gọi thiếu phu nhân đến đây, hai là ngươi dẫn ta đi gặp má Lương.

Thi Truyền Tôn chưng hửng:

– Dẫn ngươi đi gặp má Lương?

Sở Lưu Hương lạnh lùng nói:

– Đúng, chỉ chọn một trong hai đường.

Thi Truyền Tôn sợ Sở Lưu Hương đổi ý, vội gật đầu nói:

– Được, ta dẫn ngươi đi gặp má Lương.

Khách sảnh của tiểu viện biến thành nhà quàn.

Má Lương ngồi cạnh linh vị, đầu gục xuống tựa như đã ngủ, ánh đèn ảm đạm soi lên giải khăn sô trắng rủ trước quan tài gỗ vàng, soi lên mái tóc bạc trắng của bà, khơi lên một nỗi thê lương khó tả.

Thi Truyền Tôn dẫn Sở Lưu Hương đi men theo lối nhỏ đến đây, trong bụng thắc mắc, nghĩ mãi vẫn không hiểu kẻ này tại sao đòi kiếm má Lương!

Chỉ thấy Sở Lưu Hương bước đến trước mặt má Lương, khẽ ho một tiếng.

Má Lương giựt mình suýt té xuống đất, nhưng khi nhìn rõ kẻ đứng trước mặt, trong đôi mắt già nua đã khóc đỏ lên chừng như lộ vẻ an ủi.

– Thì ra là ngươi, ngươi kể ra cũng còn có lương tâm, không uổng Nhân nhi vì ngươi…

Nói đến Nhân nhi, bà lại nghẹn lời.

Sở Lưu Hương thở dài bảo:

– Kẻ không biết lão mẫu, chắc tưởng rằng lão mẫu mới là mẫu thân của Thi cô nương.

Má Lương nghẹn ngào nói:

– Nhân nhi tuy chẳng phải do lão thân sinh ra, nhưng cũng một tay ta nuôi từ nhỏ đến lớn, ta cô khổ linh đinh một thân, không nơi nương tựa, chỉ có Nhân nhi kể như người thân nhất đời, bây giờ nó lại chết mất rồi, ta… ta…

Sở Lưu Hương cũng cảm thấy bất nhẫn, lúc này Thi Truyền Tôn đã len lén chuồn mất, nhưng chàng cố ý giả như không biết.

Má Lương gạt lệ nói:

– Ngươi đã đến đây thì cũng kể như tận lòng thành, bây giờ ngươi mau đi đi, nếu lỡ bị phu nhân phát hiện, chỉ e rằng…

Sở Lưu Hương bất chợt nói:

– Lão mẫu muốn gặp lại Thi cô nương chăng?

Má Lương vụt ngửng đầu lên, kinh ngạc nhìn chàng:

– Nhưng… nhưng Nhân nhi đã chết rồi…

– Nếu lão mẫu muốn gặp mặt Thi cô nương, tại hạ còn có cách.

Má Lương sợ hãi nói:

– Ngươi… ngươi có cách gì? Không lẽ ngươi biết thuật chiêu hồn?

Sở Lưu Hương nói:

– Bây giờ lão mẫu không cần hỏi chi nhiều, ngày mai đúng giữa trưa nếu lão mẫu chịu đến Tú Dã Kiều chờ tại hạ, tại hạ sẽ có cách dẫn lão mẫu đi gặp Thi cô Nương.

Má Lương sững người một lúc lâu, lẩm bẩm nói:

– Ngày mai đúng giờ Ngọ, Tú Dã Kiều, ngươi… ngươi chẳng lẽ…

Đột nhiên có tiếng người nói:

– Hảo tiểu tử, có can đảm đấy, hôm qua đã tha mạng cho ngươi, hôm nay ngươi còn dám trở lại!

Sở Lưu Hương không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là Hoa Kim Cung đã đến, nhưng chàng chẳng chút ngạc nhiên, như thể đang chờ người.

Chỉ thấy Hoa Kim Cung và Thi thiếu phu nhân hôm nay đều nai nịt gọn ghẽ, còn dẫn theo mười mấy a hoàn mặc khinh trang, mỗi người đều cầm kim cung trong tay, lưng đeo song kiếm, trông uy phong lẫm lẫm.

Sở Lưu Hương cười nói:


– Từ lâu đã nghe đội nương tử quân của phu nhân anh dũng hơn cả tu mi nam tử, hôm nay mới thấy quả nhiên bất phàm.

Hoa Kim Cung cười nhạt:

– Ngươi chớ múa môi nịnh bợ, ta hỏi ngươi, có phải là Sở Lưu Hương chăng?

Sở Lưu Hương nói:

– Sở Lưu Hương? Tại hạ trông giống Sở Lưu Hương chăng?

Thi thiếu phu nhân sát khí đằng đằng, gằn giọng:

– Ta không cần biết ngươi là Sở Lưu Hương, hay là Sở Lưu Xú, đã có gan đến đây, thì chúng ta cũng có bản lãnh làm ngươi đến được mà không đi được!

Sở Lưu Hương thở ra:

– Uy phong khiếp thật, sát khí ngất trời, chẳng trách Thi thiếu trang chủ sợ vợ như sợ hổ!

Thi Truyền Tôn bỗng ló đầu vào từ ngoài cửa sổ, lớn giọng nói:

– Phu phụ chúng ta tương kính như tân, tiểu tử ngươi đừng hòng bày trò ly gián.

Hoa Kim Cung nói:

– Không nói chuyện dư thừa nữa, ta hỏi ngươi, muốn chết, hay sống?

Sở Lưu Hương đáp:

– Tại hạ sống đến bây giờ vẫn cảm thấy rất thích thú, dĩ nhiên là muốn sống rồi.

– Nếu ngươi muốn sống, thì mau ngoan ngoãn quỳ xuống, thúc thủ chịu trói, đợi chúng ta hỏi rõ lai lịch, không chừng… không chừng sẽ tha mạng ngươi, mà còn có “chỗ tốt” cho ngươi nữa.

Hai chữ “chỗ tốt” nghe vừa nhẹ vừa dịu, thế nhưng Sở Lưu Hương chừng như không hiểu ý, điềm nhiên hỏi:

– Nếu tại hạ muốn chết thì sao?

Hoa Kim Cung giận dữ nói:

– Vậy thì càng dễ hơn nữa, ta chỉ cần phất tay ra hiệu, liên hoàn tiễn bắn ra một lúc là ngươi sẽ biến thành xác nhím ngay.

Sở Lưu Hương cười bảo:

– Mẫu đơn hoa hạ tử, làm quỷ cũng phong lưu, làm nhím thì có sá gì?

– Được, đây là do ngươi tự tạo, đừng oán trách ta!

Hoa Kim Cung phất tay ra hiệu, kim cung trong tay đưa lên, đội nương tử quân lập tức nạp tên giương cung, nhìn thủ pháp của họ cũng biết các tiểu cô nương này đều là hảo thủ thiện xạ, thêm vào đó chiến thuật “liên hoàn tiễn” liên miên bất tuyệt, dù có tránh được đợt đầu cũng khó tránh đợt kế.

Ai ngờ ngay lúc ấy, Sở Lưu Hương bỗng biến đi, chỉ nghe một loạt các tiếng kêu của các thiếu nữ, cũng chẳng rõ thế nào, mười mấy cây kim cung bỗng nằm trong tay chàng cả.

Đội thiếu nữ đứng sửng như tượng đá, hiển nhiên đều đã bị điểm huyệt!

Hoa Kim Cung cùng Thi thiếu phu nhân tuy đã biết gã đẹp trai này cũng có ngón nghề, nhưng không ngờ xuất thủ lại nhanh đến thế!

Cả hai người đưa mắt nhìn nhau, kẻ giương cung, người múa kiếm, đồng loạt xuất thủ tấn công nhanh như chớp.

Sở Lưu Hương hôm nay dường như muốn dằn mặt hai người, nên không khách sáo như hôm qua, chàng xoay người, chẳng rõ dùng thủ pháp gì thì đã chộp lấy cổ tay Thi thiếu phu nhân, đẩy kiếm trong tay ra phía trước, chợt nghe “phựt” một tiếng, dây cung của Hoa Kim Cung đã bị cắt đứt.

Sở Lưu Hương vội lui lại vài bước, cúi mình cười nói:

– Đường đột giai nhân, vạn bất đắc dĩ, xin thứ tội thứ tội.

Thi thiếu phu nhân sắc mặt tái đi, dù gì cô cũng là con gái danh gia, kiến thức võ thuật không quá ít, lúc này đã biết mình chẳng phải đối thủ của “gã đẹp trai” này, bất chợt cô quăng song kiếm, bước đến kéo Thi Truyền Tôn vào, vừa dậm chân vừa nói:

– Nội thê chàng bị kẻ khác khinh dễ, còn chàng chỉ biết đứng một bên như con rùa rút cổ, còn gì là chí khí nam nhân? Mau ra đánh chết hắn trả thù cho ta.

Thi Truyền Tôn sắc mặt xem ra còn tái hơn cả nội thê, y vội nói:

– Phải phải phải, ta đánh chết hắn cho nàng hả giận.

Miệng y thì nói vậy, nhưng hai chân chẳng bước được nửa bước.

Thi thiếu phu nhân đấm vào ngực y:

– Đi đi, không lý một chút can đảm chàng cũng không có sao?

Thi Truyền Tôn bị đấm đau đến há hốc miệng, vội vàng nói:

– Được, ta đi, ta đi đây.

Nói chưa dứt câu, y bỗng thụt lui phóng ra ngoài nhanh như làn khói.

Thi thiếu phu nhân nghiến răng, òa khóc lớn:

– Trời ơi, tôi lấy phải gã nam nhân vô dụng này, làm sao mà sống nổi…

Đột nhiên cô nhào vào lòng Hoa Kim Cung nức nở:

– Tôi thực là xui mới vào nhà này làm dâu, nếu không có ai dám khinh lờn? Tôi không muốn sống nữa, các người giết tôi đi…

Sở Lưu Hương chứng kiến cảnh này, vừa bực vừa tức cười, chàng không ngờ vị thiếu phu nhân này chẳng những biết sử dụng kiếm, mà bản lãnh nằm vạ cũng không kém.

Chỉ thấy Hoa Kim Cung trợn mắt nhìn cô con dâu, hiển nhiên là cũng hết cách đối phó với nàng dâu này.

Thi thiếu phu nhân vụt đứng phắt dậy, vừa khóc vừa nói:

– Ngươi có tài gì chứ? Chỉ giỏi bắt nạt nữ nhân?

Sở Lưu Hương đáp:

– Tại hạ vốn cũng cho rằng thiếu phu nhân là một nữ nhân, nhưng bây giờ thì hơi nghi ngờ.

Thi thiếu phu nhân nghiến răng nói:

– Ngươi có giỏi thì đi gặp cha ta, mới đáng mặt nam nhân.

Sở Lưu Hương điềm nhiên đáp:

– Nếu tại hạ không dám đi gặp lệnh tôn, thì đêm nay đã không trở lại đây, bây giờ thiếu phu nhân nên bớt lời, bằng không tại hạ buộc phải dùng cỏ trám miệng lại.

—– O0o—–

Trang viện của Tiết Y Nhân tuy không rộng lớn như “Trịch Bôi Sơn Trang”, nhưng phong cách rất cổ kính thanh lịch. Cách trần thiết trong sảnh đường tuy thiếu phần hoa mỹ, song đúng là một chút bụi cũng không nhiểm, khung cửa sổ rất sạch, trong sân không có lấy một cọng lá rơi, lúc này tuy trời vừa tản sáng, nhưng đã có người đang quét dọn sân.

Trên đường đi, Thi thiếu phu nhân quả nhiên rất theo khuôn phép, không nói tiếng nào. Sở Lưu Hương cười thầm, chàng cảm thấy câu nói “quỷ cũng sợ kẻ ác” cũng có phần đúng.

Tuy nhiên vừa đến Tiết gia trang, Thi thiếu phu nhân lập tức lên mặt thị uy, điểm mặt Sở Lưu Hương nói:

– Ngươi có gan thì chớ chạy, ta đi gọi cha ta ra cho biết.

Sở Lưu Hương đáp:

– Tại hạ nếu muốn bỏ đi, thì cần gì phải đến đây?

Hoa Kim Cung liếc chàng, cười nhạt:

– To gan quá dễ đoản mạng đấy!

Thi thiếu phu nhân chạy vào trong chưa được bao lâu, bỗng nghe một giọng trầm trầm vang lên:

– Mi không ở nhà phụng dưỡng cha mẹ chồng, chạy về đây làm gì?

Giọng nói trầm, ẩn chứa uy ngầm, khiến người vừa nghe đã biết đây là giọng của một người quen ra lệnh.


Thi thiếu phu nhân vừa khóc tấm tức vừa nói:

– Có kẻ đến khinh dễ con gái, cha cũng không đoái hoài một tiếng…

Người kia nghiêm giọng nói:

– Nếu mi an phận thủ thường, thì có ai bình nhật vô cớ đến hiếp đáp mi, chắc là mi lại dỡ thói ngang ngạnh trẻ con… Thân gia mẫu à, nên răn dạy con trẻ nhiều nhiều, không nên chìu nó.

Hoa Kim Cung vội bước đến, cười nói:

– Sự việc lần này không thể trách tiểu Hồng, tất cả cũng tại tiểu tử này…

Hoa Kim Cung kể lể một tràng, Sở Lưu Hương cũng lười nghe, chỉ vì vị đệ nhất kiếm khách Tiết Y Nhân danh chấn thiên hạ, ngay lúc ấy đã xuất hiện trước mắt chàng.

Chỉ thấy vị lão nhân này dung mạo gầy gò, chân mang giầy vải cùng vớ trắng, mình mặc trường bào vải xanh, nhìn chung phong thái không có gì đặc sắc, duy chỉ có cặp mắt sáng quắc, khiến người chẳng dám trực thị.

Thi thiếu phu nhân đang lớn tiếng nói:

– Kẻ này tên là Diệp Thịnh Lan, Thi đại muội tử bị hắn hại chết, vậy mà hắn mặt dầy, còn dám đến Thi gia trang gây hấn, đến cha mà hắn cũng không xem ra gì.

Hoa Kim Cung lại nói:

– Nghe nói kẻ này vốn là một tên lang bạt chốn kinh thành, nghề gì cũng không biết, chỉ rành thuật dụ dỗ nữ tử, chẳng biết đã hại bao nhiêu người rồi.

Thi thiếu phu nhân tiếp lời:

– Cha mau ra tay dạy cho hắn một bài học.

Hai người nói gì, Tiết Y Nhân chừng như chẳng hề nghe thấy, chỉ chăm chú nhìn Sở Lưu Hương không chớp mắt, đột nhiên vị lão nhân đưa tay ôm quyền nói:

– Tiểu nữ không hiểu chuyện, mong các hạ miễn chấp.

Sở Lưu Hương cúi mình đáp lễ:

– Tiết đại hiệp quá lời.

Tiết Y Nhân nói:

– Xin mời vào dùng trà, trong chốc lát lão phu sẽ đưa rượu để các hạ tẩy trần.

Sở Lưu Hương nói:

– Đa tạ.

Thi thiếu phu nhân đứng nhìn không chớp mắt, cô vụt lên tiếng:

– Cha, khách sáo với hạng người này làm gì, hắn…

Tiết Y Nhân sa sầm nét mặt:

– Nếu y không nhường mi vì thấy mi tuổi trẻ chẳng hiểu chuyện, liệu mi có còn sống về gặp ta chăng?

Thi thiếu phu nhân ngẩn người, không hiểu cha mình vì sao biết được cô không phải đối thủ của người ta.

Hoa Kim Cung cười nói:

– Nhưng mà hắn…

Tiết Y Nhân trầm giọng:

– Thân gia mẫu, hai mắt lão phu chưa tệ lắm, có thể đoan chắc vị bằng hữu này chẳng phải kinh thành lãng tử, cũng chẳng phải Diệp Thịnh Lan, bằng không y đã không theo đến đây.

Tiết Y Nhân quay sang Sở Lưu Hương, mỉm cười nói:

– Các hạ có phong thái sáng ngời, thần sắc trầm tĩnh, trong giang hồ hiện nay tuy nhân tài hậu bối nhiều hơn lúc trước, nhưng theo lão phu biết, thì người trẻ tuổi cỡ như các hạ trong thiên hạ không quá ba người.

Sở Lưu Hương đáp:

– Tiền bối quá khen.

Tiết Y Nhân đảo mắt, mục quang sáng ngời, nói tiếp:

– Từng nghe Biên Bức Công Tử của Kim Đàn Thiên Liễu Trang, chẳng những võ công được người trọng vọng, mà còn tiềm năng lãnh đạo Trung Nguyên võ lâm, song các hạ hiển nhiên không phải Biên Bức Công Tử.

Sở Lưu Hương cười nhẹ:

– Tại hạ làm sao dám so sánh với Biên Bức Công Tử.

Tiết Y Nhân cũng cười nói:

– Võ công các hạ chỉ e còn trên Biên Bức Công Tử, nếu lão phu đoán không lầm, các hạ chính là…

Tiết Y Nhân chăm chú nhìn Sở Lưu Hương, buông từng chữ một:

– Sở Lưu Hương!

Vị lão nhân này chỉ nhìn qua đã biết lai lịch của chàng, Sở Lưu Hương trong lòng ngầm giựt mình, vội nói:

– Tiền bối quả là mắt thần như điện, vãn bối rất khâm phục!

Tiết Y Nhân vuốt râu cười bảo:

– Nói như thế, cặp mắt của lão phu vẫn chưa đến nỗi đui mù, còn nhận ra được kẻ anh hùng.

Hoa Kim Cung và Thi thiếu phu nhân cùng biến sắc, thất thanh nói:

– Ngươi quả thực là Sở Lưu Hương?

Sở Lưu Hương mỉm cười gật đầu.

Hoa Kim Cung nhìn không chớp mắt:

– Sao… sao các hạ không nói sớm?

– Tại hạ đêm qua đã nói rồi, chỉ hiềm nỗi phu nhân chẳng chịu tin.

Hoa Kim Cung ngẩn người một lúc, thở dài nói:

– Các hạ chẳng phải Diệp Thịnh Lan, tại sao tìm đến gia trang làm gì?

– Từ lâu đã nghe danh phu nhân, nên tại hạ đặc biệt tìm đến thăm viếng.

Hoa Kim Cung bật cười, đến đôi mắt cũng cười:

– Được, các hạ kể như xem trọng ta, mà ta xem ra có phần thiếu lịch sự với các hạ… Thế này nhé, tối mai ta mời các hạ ăn cá lư, ta sẽ đích thân xuống nấu, cho các hạ thưởng thức xem tay nghề của ta có thua lão họ Tả kia chăng? Các hạ không được từ chối đấy nhé.

Sở Lưu Hương cười đáp:

– Phu nhân đãi, làm sao dám chối từ.

Thi thiếu phu nhân bỗng xen vào, cười nói:

– Thiếp cũng biết làm cá lư, để thiếp vào bếp làm.

Hoa Kim Cung cười khanh khách:

– Sở hương soái thực có lộc ăn, Tôn nhi nhà ta đã kết duyên cùng Hồng nhi mấy năm rồi mà chưa lần nào thấy nó vào bếp!

Tiết Y Nhân làm như chẳng nghe thấy gì, ông ho khẽ vài tiếng, chậm rãi nói:

– Từ lâu đã nghe hương soái tuy không sử dụng kiếm, nhưng danh kiếm trong thiên hạ, mỗi lần được hương soái bình phẩm thì giá trị tăng thêm vài bực. Lão phu cũng có vài thanh kiếm cất giữ lâu nay, muốn thỉnh hương soái xem qua.

Sở Lưu Hương cả mừng nói:

– Đây là ước nguyện bấy lâu của vãn bối, chẳng dám bỏ qua dịp may.

Hoa Kim Cung cười nói:

– Các hạ hôm nay thực là lộc ăn không thiếu, nhãn phúc càng dư, mấy thanh kiếm của thân gia ông, bình thường chẳng bao giờ cho ai xem, cả ta cũng chưa được ghé mắt.

Tiết Y Nhân lạnh nhạt nói:

– Kiếm là vật dữ, thân gia mẫu không nên xem là hơn.

—– O0o—–

Tiết gia trang tọa lạc sát triền núi, màu rừng xanh trùng điệp vươn đến phía sau núi, có lúc sương mù trong vườn tưởng như có thể nối liền cùng áng mây quần tụ trên đỉnh núi.

Tiết Y Nhân và Sở Lưu Hương bước trên lối đi đầy đá vụn, xuyên qua vườn sau, trong vườn chẳng có cây cỏ bông hoa gì đặc biệt cả, một mái đình cùng những phiến đá trong vườn gợi cảm giác tuy u nhã nhưng có vẻ cổ xưa, đạm bạc. Cả hai người sánh vai bước đi, chẳng ai nói lời nào, chừng như con người khi thăng đến một địa vị nào đó, tự nhiên sẽ trở nên một người không nhiều lời.

Gió buổi sáng mùa Thu không lạnh lắm, trời xanh cao vút, cả hai bước vào một khu rừng trúc xanh rờn, những hạt sương còn đọng trên lá trúc, tựa như những hạt trân châu khảm trên ngọc phỉ thúy.

Cuối rừng trúc tiếp giáp với dãy núi nhiều ngọn, trên vách núi phủ đầy rêu xanh có một cánh cửa sắt cổ, trông rất nặng nề kiên cố.

Tiết Y Nhân mở cửa, nói:

– Mời hương soái, lão phu dẫn đường.

Đằng sau cánh cửa sắt là một thạch đạo dài, tăm tối, khí lạnh bao trùm thấm vào da thịt. Tiết Y Nhân chờ Sở Lưu Hương bước vào, liền lập tức đóng chặt cửa lại, để lại bên ngoài cửa mọi ánh sáng và hơi ấm. Bốn bề chợt lắng xuống không chút tiếng động.

Nếu muốn giết người, nơi đây đúng là một chỗ lý tưởng.


Song Sở Lưu Hương chẳng chút lo sợ, chừng như chàng rất tin tưởng Tiết Y Nhân. Vị lão nhân kia mới gặp chàng lần đầu, đã dẫn đến nơi bí mật quan trọng này, chàng cũng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả.

Thạch đạo chuyển qua mấy khúc quanh thì đến một hang động sâu trong lòng núi.

Vách đá trong hang có gắn đèn bằng đồng, dưới ánh đèn âm u, chỉ thấy bốn bề hang động là những thạch án, trên mỗi thạch án có đặt những hộp sắt đen sì. Trên thạch án ngay giữa hang là chiếc hộp sắt vừa dài vừa hẹp, bên trong hẳn chứa những bảo kiếm của Tiết Y Nhân, nhưng còn những hộp sắt chung quanh thì chứa thứ gì?

—– O0o—–

Tiết Y Nhân tay sờ hộp kiếm, cơ hồ như quên mất Sở Lưu Hương đang đứng cạnh, mọi suy nghĩ tập trung vào nơi chứa kiếm, không còn biết đến ngoại vật chung quanh.

Sở Lưu Hương bỗng nhận ra vị lão nhân này như hoàn toàn thay đổi.

Lúc chàng mới nhìn thấy Tiết Y Nhân lần đầu, chỉ cảm thấy ông phong độ ưu nhã, ung dung như một bậc trí giả không cầu danh lợi, chẳng khác một danh sĩ chán ghét hồng trần, thoái ẩn nơi sơn lâm, thần thái tuy có phần lạnh nhạt, nhưng chắc chắn không hiện nét bén nhọn khiến người bất an.

Lúc nãy Sở Lưu Hương cùng Tiết Y Nhân sánh vai bước trên lối đi rộng không đầy ba thước, chàng chẳng cảm thấy chút sợ hãi nào, cũng như đi bộ chung với một lão nhân bình thường.

Nhưng bây giờ, kiếm chưa xuất vỏ, Sở Lưu Hương đã cảm thấy luồng kiếm khí kề bên toát ra lạnh thấu xương, mà hiển nhiên không phải phát xuất từ thanh “kiếm”.

Luồng kiếm khí ấy toát ra từ chính bản thân Tiết Y Nhân!

Tại nơi đây, ông không còn là một lão nhân trò chuyện cùng con cái, một khi bước chân vào thạch đạo, ông biến trở lại một vị danh hiệp năm xưa từng hô hoán giang hồ, ân cừu sảng khoái!

Nơi đây chẳng những chứa kiếm, mà còn tàng trữ những ký ức thuở xưa của ông, do đó ông cấm tuyệt bất cứ ai cũng không được vào đây.

Thế tại sao Tiết Y Nhân lại dẫn Sở Lưu Hương vào đây?

—– O0o—–

Tiết Y Nhân từ tốn mở nắp hộp, lấy ra một thanh kiếm.

Hình dạng kiếm trông tầm thường, cũ xưa, thân kiếm mang màu đen có ánh xanh lục, chẳng có ánh sáng ngời chói mắt, chỉ có điều Sở Lưu Hương đứng cách xa ngoài bảy, tám thước, đã cảm thấy hàn khí thấm qua da thịt.

Tiết Y Nhân vừa búng nhẹ, thân kiếm phát ra tiếng ngân vang.

Sở Lưu Hương buột miệng khen:

– Hảo kiếm!

Tiết Y Nhân mục quang chuyển động:

– Hương soái có nhận ra thanh kiếm này chăng?

Sở Lưu Hương chậm rãi nói:

– Năm xưa, chúa Trung Hưng Chu Thất là cha con Thái Khang và Thiếu Khang, chiêu tập thợ rèn nổi danh trong thiên hạ, hợp luyện đồng từ tám phương, mười năm mới được một thanh kiếm, đây chính là Bát Phương Đồng Kiếm!

Tiết Y Nhân nói:

– Hảo nhãn lực.

Ông lên tiếng khen nhưng sắc mặt chẳng chút biểu hiện, lại lấy ra một thanh kiếm khác.

Kiếm này mang bọc da hoa mỹ, chuôi kiếm nạm đá xanh viền vàng, cả thân và chuôi kiếm tuy bọc vàng nhưng có màu đồng đen.

– Còn thanh kiếm này?

Sở Lưu Hương đáp:

– Xưa nay bậc chúa xưng hùng, đều sở hữu danh kiếm, Thiếu Khang luyện Bát Phương Đồng Kiếm, Chuyên Húc có “Họa Ảnh”, “Đằng Không”, Thái Giáp có kiếm “Văn Quang”, Võ Đinh mang thanh “Chiếu Đảm”…

Chàng cười nhẹ:

– Thanh kiếm này chính là Chiếu Đảm, song tên nhà luyện kiếm đã bị người đời sau tô điểm thêm mà che mất.

– Hay, hảo nhãn lực!

Gương mặt Tiết Y Nhân vẫn lạnh nhạt không thay đổi, nhưng trong mắt đã hiện lên ý tán thưởng, qua một lúc, ông lại từ từ lấy ra một thanh kiếm nữa.

Thanh kiếm này có vỏ bọc bằng da cá sa đen, miệng vỏ bịt đồng tía, trường kiếm vừa xuất khỏi vỏ nửa phân, đã ngời lên ánh xám xanh sắc lạnh, bốc lên ngang chân mày.

Tiết Y Nhân tay cầm kiếm, mục quang hình như càng sáng hơn.

Ông chăm chú nhìn, im lặng rất lâu, mới nói từng chữ:

– Hương soái xem thử đây là thanh kiếm nào.

Sở Lưu Hương cũng chăm chú nhìn trường kiếm khá lâu, mới từ từ lên tiếng:

– Đây là thanh Vô danh kiếm.

Tiết Y Nhân nhướng đôi chân mày hỏi:

– Vô danh kiếm?

– Đúng vậy, vô danh chi kiếm, tuy nhiên kiếm tuy vô danh, người lại hữu danh.

– Lời này là ý gì?

– Tiền bối có biết Can Tương Mặc Da?

– Can Tương Mặc Da thuộc thần binh cổ khí, lão phu tuy chưa được thấy, song cũng đã từng nghe.

Sở Lưu Hương cười nhẹ:

– Can Tương Mặc Da chỉ là tên của một đôi vợ chồng, nhưng trăm năm sau đó, nói đến tên thì người sau chỉ biết kiếm mà chẳng ai nhớ người.

Chàng không chờ Tiết Y Nhân mở miệng, liền nói tiếp:

– Việt vương bảo Âu Dã Tử luyện ngũ kiếm, đó là Thuần Câu, Trạm Lư, Hào Tào, Ngư Trường, Cự Khuyết. Sở vương sai Hồ Phong Tử cầu được tam kiếm, ấy là Long Uyên, Công Thị, Thái Ạ Bao đời truyền đến nay, nói đến tám thanh kiếm này không ai là không biết, song có mấy kẻ biết đến hai vị Âu Dã Tử và Hồ Phong Tử?

– Đúng thế, trong võ lâm chẳng có mấy người nhớ được Âu Dã Tử.

– Thanh kiếm trong tay tiền bối tuy vô danh, nhưng người có thể dùng kiếm này đều chẳng phải kẻ thường.

– À! Vì sao?

– Bởi vì thanh kiếm này sắc bén thấu lộ, sát khí ép người, nếu chẳng phải tuyệt đại cao thủ với thân thủ hơn người thì không đủ khả năng kiềm chế kiếm này, chỉ e còn ngược lại bị kiếm hại thân.

Sở Lưu Hương ngưng một chút, và nói tiếp:

– Nếu đôi mắt vãn bối không nhầm, thanh kiếm này chắc là vật đeo bên mình của tiền bối lúc tung hoành giang hồ thuở trước.

Sở Lưu Hương nói câu này là hàm ý tán dương Tiết Y Nhân, cả hai nhìn nhau mỉm cười, trong lòng bất giác cùng nảy sinh vài phần kính trọng lẫn nhau.

Tiết Y Nhân nói:

– Giang hồ truyền ngôn quả không ngoa, kiến thức và nhãn lực của hương soái quả nhiên phi phàm, thế nhưng hương soái có biết các hộp sắt đặt bốn phía chứa thứ gì bên trong chăng?

– Được xếp chung với danh kiếm hẳn không phải vật tầm thường.

Tiết Y Nhân mở nắp một chiếc hộp, bên trong có một trường bào. Áo trắng đã hơi ngã màu vàng, nhìn vào khắc biết áo đã nằm đây nhiều năm.

Tiết Y Nhân cầm áo giũ xuống, Sở Lưu Hương mới phát hiện ra phía trước ngực áo có một vết máu, nhìn tựa như một con rắn độc màu đỏ nằm uốn khúc trên áo.

Tiết Y Nhân chậm rãi nói:

– Hương soái có biết chiếc áo này nhuốm máu của ai chăng?

Mắt ông tuy đăm đăm nhìn vết máu trên áo, nhưng chừng như đang nhìn về một nơi rất xa xôi, qua một lúc khá lâu, mới điểm nụ cười nhẹ:

– Chuyện này xảy ra đã lâu lắm, e rằng hương soái chưa từng nghe đến tên của nhân vật này, nhưng ba mươi năm trước, Sát Thủ Vô Thường Phỉ Hoàn chẳng phải là hạng tầm thường.

Sở Lưu Hương nghiêm túc đáp:

– Vãn bối tuy tuổi trẻ hiểu cạn, song cũng biết đôi Vô Thường Câu trong tay Sát Thủ Vô Thường đã đánh bại khắp Đại Nam thất tỉnh, nhưng không hề biết người này chết dưới tay tiền bối.

– Chuyện ấy xảy ra tại Câu Lâu Sơn…

Thần sắc Tiết Y Nhân như trở về quá khứ xa xưa kia, ông chậm rãi kể chuyện.

Trước mắt Sở Lưu Hương phảng phất như trải ra một bức tranh thê lương hiu hắt.

Câu Lâu Sơn, ánh hoàng hôn nhuộm trời Tây đỏ như máu.

Tiết Y Nhân một thân áo trắng như tuyết, đứng đơn độc trong gió lạnh, nhìn Sát Thủ Vô Thường từ trên núi đi xuống.

Sau đó kiếm quang lóe lên.

Máu tươi bắn ra, điểm nhẹ trên thân áo trắng, nhẹ như những cánh hoa mai rơi rụng trên mặt tuyết.

Tiết Y Nhân từ tốn nói:

– Đến nay ba mươi năm tuế nguyệt tuy đã tàn tạ, nhưng máu của những kẻ ấy vĩnh viễn vẫn không mất.

Sở Lưu Hương hỏi:

– Máu của họ? Không lý trong những hộp sắt này…

Tiết Y Nhân lạnh lùng đáp:

– Hương soái chẳng lẽ không hiểu ba chữ “Huyết Y Nhân” do đâu mà có sao?

Sở Lưu Hương đưa mắt nhìn những hộp sắt xếp đầy tứ phía trong hang động, chàng nghĩ đến mỗi hộp đều chứa một chiếc áo trắng như tuyết, mỗi chiếc áo đều vấy máu của một người, mỗi vết máu hàm chứa một câu chuyện đáng sợ, mà mỗi câu chuyện hẳn đều có một cuộc huyết chiến kinh tâm động phách…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.