Sở Lưu Hương 7 - Đào Hoa Truyền Kỳ

Chương 1: Mở đầu


Bạn đang đọc Sở Lưu Hương 7 – Đào Hoa Truyền Kỳ – Chương 1: Mở đầu

“Giang sơn đại hữu tài nhân xuất, nhất đại tân nhân hoán cựu nhân”.
Đó là câu tục ngữ, cũng là câu nói cổ xưa, những câu nói vừa là tục ngữ, vừa cổ xưa, thông thường đều là câu nói rất có đạo lý. Nếu không, đời sống cũng không lưu truyền những câu nói xưa, những câu tục ngữ như vậy.
Đặc biệt là trong giang hồ chưa từng có qua một ngày tĩnh lặng thanh bình, càng có nhiều anh hùng xuất thế. Thời thế động loạn là thời thế dễ dàng nhất để tạo anh hùng.
Các thức các dạng anh hùng, có anh hùng tốt, có anh hùng ác, có anh hùng thành danh, cũng có anh hùng vô danh, có anh hùng thành công, cũng có anh hùng thất bại.
Trong nhiều dạng nhiều hình nhiều sắc nhiều thái anh hùng đó, gây ra nhiều tranh luận nhất, có lẽ được người ta đàm luận nhiều nhất, là Sở Lưu Hương.
Thời chàng sống, đã trở thành một nhân vật đầy truyền kỳ tính.
Người người trong giang hồ đều biết có một con người Sở Lưu Hương, nhưng lại không có ai biết chàng ở đâu ? Bao nhiêu tuổi ? Thậm chí không ai biết chàng sẽ xuất hiện dưới bộ dạng nào ?
Mọi người chỉ biết một chuyện, hơn nữa còn rất tin tưởng:
“Sở Lưu Hương nếu muốn tối nay đến lấy trộm cái quần của ngươi, sáng sớm ngày mai ngươi chỉ còn nước quấn mền đi mua quần mới”.
Có rất nhiều người thậm chí tin tưởng rằng:

“Chàng có thể lấy trộm đầu ngươi mà ngươi vẫn không phát giác”.
Sở Lưu Hương quả thật có thể trộm, nhưng lại tuyệt không có ai nói chàng là tên trộm vặt.
Có người chưởi chàng là lưu manh, có người chưởi chàng là cường đạo, nhưng lại chưa từng có ai chưởi chàng là tên trộm vặt.
Bởi vì chàng cho dù có ăn trộm, cũng trộm rất hấp dẫn, trộm rất quang minh lỗi lạc.
Người tôn kính chàng xưng chàng là “Sở Hương Soái”, người không tôn kính chàng, đến khi đối diện chàng, cũng không thể không xưng một tiếng “Sở Hương Soái”.
Cả đám người chưởi chàng cũng không thể không thừa nhận, chàng cho dù có là lưu manh, cũng là quân tử trong đám lưu manh, cho dù có là cường đạo, cũng là đại nguyên soái trong đám cường đạo.
Vô luận chàng là gì đi nữa, chàng đều là độc nhất vô nhị, thậm chí có thể nói không tiền tuyệt hậu.
Thật ra chàng là gì ?
Chàng đương nhiên là người, một mặt có nhân tính trung thiện, một mặt cũng có tà ác, chỉ bất quá chàng luôn có thể khống chế mặt tà ác rất tốt, có lúc chàng cũng làm chuyện rất khờ dại, khờ dại đến mức kỳ diệu, nhưng đại đa số lúc đều rất lãnh tĩnh.
Lãnh tĩnh tịnh không phải là lãnh khốc, tâm trường của chàng tịnh không cứng rắn, cho nên chàng ngẫu nhiên có một hai lần bị lừa gạt, chỉ bất quá chàng có thể phát giác rất mau chóng, cho dù đã bị lừa gạt, cũng vẫn có thể cười một tiếng cho qua.
Bởi vì chàng rất cởi mở.
Trong tâm chàng, trên thế gian xem chừng tịnh không có khốn nạn nào chân chính không thể giải quyết. Cho nên không có chuyện gì chân chính có thể làm cho chàng khổ não.
Mũi của chàng từ nhỏ đã có căn bệnh, cho nên thông thường đều nhịn không được phải vuốt vuốt mũi.
Nhưng căn bệnh đó cũng chưa từng làm cho chàng khổ não qua, con đường nào không thông, chàng hoán chuyển đi đường khác, mũi không thông, chàng tự huấn luyện mình dùng phương pháp hô hấp khác, phương pháp đó có một lần không ngờ lại cứu được mạng chàng.
Trong nhân sinh thường có rất nhiều xảo hợp kỳ diệu thú vị, phàm đôi mắt của họa sĩ vĩ đại thường không quá rõ, đôi tai của nhạc sư vĩ đại thường không quá linh mẫ n.
Mũi của Sở Lưu Hương không thông, lại thích hương khí nhất.

Mỗi lần chàng làm chuyện gì rất đắc ý, lại lưu lại một chút hương khí thoang thoảng.
Đó có lẽ là nguồn gốc của cái tên Sở Lưu Hương.
Kỳ thực trên thế gian căn bản không ai biết nguồn gốc của tên chàng. Giả như còn có một người biết, người đó là Hồ Thiết Hoa.
Hồ Thiết Hoa cũng là diệu nhân, hắn thích tìm Sở Lưu Hương để cùng uống rượu, thích bắt chước Sở Lưu Hương vuốt vuốt mũi, có lúc còn thích chọc ghẹo Sở Lưu Hương, tìm Sở Lưu Hương để gây khó dễ.
Nhưng Sở Lưu Hương nếu thật sự gặp rắc rối, hắn có thể lập tức liều mạng.
Hắn đương nhiên cũng như Sở Lưu Hương, thích uống rượu, thích đàn bà, thích hiệp nghĩa, ghét bất công, chỉ bất quá hắn có những phiền não mà Sở Lưu Hương không có.
Nữ nhân thích hắn, hắn đều không thích. Nữ nhân hắn thích, đều không thích hắn.
Sở Lưu Hương quả thật thích nữ nhân.
Chàng thường nói:
“Vô luận là nữ nhân nào, đều nhất định có chỗ khả ái của nàng, ngươi chỉ cần kiên nhẫn mà tìm, nhất định có thể tìm ra”.
Trước mặt thục nữ, chàng là quân tử. Trước mặt đàn bà phóng đãng, chàng là lưu manh.
Có nữ nhân chỉ cần vừa bị chàng nhìn thấy là đã đừng mong trốn thoát, nhưng cũng có những nữ nhân đã sống cùng chàng nhiều năm, chàng đối với bọn họ lại thủy chung đều coi bọn họ như muội muội của mình, coi như bằng hữu của mình.

Có người nói:
“Giữa nam nữ không có tình bằng hữu”. Trên thế gian có lẽ không có nhiều nam nhân có thể chân chính xem nữ nhân như một bằng hữu, Sở Lưu Hương lại là một trong những người có thể làm vậy. Sở Lưu Hương luôn thích có bằng hữu.
Trong số bằng hữu của hắn, có phương trượng đại sư Thiếu Lâm Tự, cũng có hòa thượng khất thực hóa duyên, có thích khách lãnh khốc vô tình, cũng có hán tử trừng mắt sát nhân, có tài tử tài cao nổi bật, cũng có thôn phu một chữ cũng không nhận ra, có đại phú gia tài vạn quán, lại có tiểu khất cái đầu đầy ghẻ chóc …
Những người đó ít nhiều đều đã chịu một chút ân huệ của chàng, được lợi nhờ chàng.
Chàng đã làm không ít chuyện tốt, chuyện khờ dại cũng không ít. Chàng cơ hồ chuyện gì cũng làm. Chỉ trừ một chuyện.
Chàng không bao giờ làm chuyện mình không nguyện ý, trên thế gian này tuyệt không có ai có thể miễn cưỡng chàng !
Trước đây không có, sau này cũng không.
Đó là Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương độc nhất vô nhị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.