Sở Kiều Truyện - [hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11]

Chương 186: Gặp Mặt Tình Địch


Bạn đang đọc Sở Kiều Truyện – [hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] – Chương 186: Gặp Mặt Tình Địch

Gia Cát Nguyệt có việc đến Nghiệp Thành đã gần nửa tháng nay. Ba ngày trước Sở Kiều nhận được tin báo rằng bên ngoài Nhạn Minh Quan xảy ra xung đột, có điều chỉ là hơn ba mươi binh sĩ say rượu lao ra khỏi cửa khẩu, chạy đến trước Long Ngâm Quan của Bắc Yến khiêu khích, bắn ra mấy mũi tên khiến đối phương có một người chết ba người bị thương, nhưng bên Bắc Yến cũng không đánh trả.

Lúc tin tức truyền về đến hoàng thành thì đó đã là chuyện của mười ngày trước, thống soái trấn giữ ở Nhạn Minh Quan cũng dâng tấu thỉnh cầu triều đình phát lệnh tấn công Bắc Yến, hết lời thề thốt rằng theo tình báo nhận được thì Bắc Yến bây giờ như người kiệt sức, ngựa hết hơi, lương thảo cạn kiệt, trang bị thiếu hụt, trong nội cảnh còn xảy ra loạn dân quy mô lớn, và hiện chính là thời cơ phạt bắc tốt nhất, nếu bỏ lỡ thì tương lai đối phó với Bắc Yến sẽ khó khăn muôn trùng.

Trước đó phe chủ chiến đã ồn ào náo động, tấu chương này lại càng như đổ thêm dầu vào lửa, trong nháy mắt đã khiến chiến ý của Đại Hạ sôi trào. Từ trong triều đến dân gian, khắp nơi đều dậy sóng hưởng ứng chiến tranh. Người Đại Hạ xuất thân từ quan ngoại, vốn là một dân tộc hiếu chiến, hiện tại bị người cố ý kích động nên càng thêm hừng hực muốn đánh. Đêm xuống thì nhà nhà trong thành Chân Hoàng đều vang lên tiếng mài đao, đám quan văn của Ngự sử đài cho dựng chiến đài trên quảng trường Tử Vi, đặc biệt thu nhận thường dân tự nguyện nhập ngũ. Một bảng danh sách ký tên xin đánh dài ngoằng được dán trên bảng vàng dựng ở quảng trường, sau mỗi cái tên đều có một dấu tay bằng máu, nhìn vô cùng rợn người.

Nhiệt tình muốn đánh của dân chúng dâng cao chưa từng có nhưng cung Thịnh Kim lại chậm chạp không hạ chỉ, Hạ hoàng mấy hôm nay lại phát bệnh, bảy tám ngày nay đã không vào triều. Được hội trưởng lão cố ý dung túng, đủ loại vận động tự phát trong nước diễn ra càng thêm rầm rộ, thậm chí còn có nơi huy động hợp thành đội quân tự phát, một đường vác gươm đao chạy thẳng đến kinh đô.

Sở Kiều đã gửi cho Gia Cát Nguyệt bốn lá thư thông báo tình hình, nhưng hắn còn chưa hồi âm thì Gia Cát Hoài đã lâu không gặp lại đột nhiên đến phủ bái phỏng, khiến Sở Kiều trong thời gian ngắn có hơi lúng túng.

Gia Cát Hoài lần này đặc biệt trở về từ đất thuộc của Gia Cát gia, tuy ban đầu Gia Cát Mục Thanh từng trục xuất Gia Cát Nguyệt khi hắn gặp nạn, nhưng sau khi thấy con trai vinh quang trở về, trên dưới Gia Cát gia đều như vừa mắc bệnh dễ quên, lập tức phủi sạch mọi bất hòa hiềm khích từng có đối với Gia Cát Nguyệt. Vị huynh trưởng từng nhiều lần đối đầu với Gia Cát Nguyệt này cũng bị gia tộc ruồng rẫy vì thất bại trên chiến trường, bị đẩy đến một vùng đất thuộc xa tít tắp cũng đã ba năm rồi, bây giờ mới trở về.

Lần này hắn trở lại, dĩ nhiên là để tham dự hôn lễ của Gia Cát Nguyệt và Sở Kiều.

Một tháng trước, đoàn xe chở hồi môn của Sở Kiều đã hùng dũng qua cửa thành Chân Hoàng, một hàng dài thượt nhìn không thấy điểm cuối. Binh lính giữ cổng thành nhẩm tính sơ sơ thì đếm được khoảng hơn bốn trăm cỗ xe, binh lính hộ tống lên đến hơn năm vạn người. Chúng lễ quan của Biện Đường ăn vận trang trọng, lễ nghi hoàn toàn theo nghi thức hoàng gia.

Tiếng nhạc mừng tưng bừng náo động tận trời, lụa đỏ trải thẳng đến tận cửa phủ Tư mã, hoa tươi ngập trời, tráp vàng tráp bạc đầy ắp xe, ba ngàn cung nhân diễm lệ đi trước dẫn đường, hai vạn Tú lệ quân giáp trụ chỉnh tề cùng hai vạn Sói binh đi theo hộ vệ, khí thế vô cùng hiển hách, đến cả thiên tử lấy vợ, sắc phong hoàng hậu cũng không xa hoa long trọng như vậy.

Dân chúng thành Chân Hoàng nhìn mà choáng váng, ngay cả đám quan Hạ cũng trợn mắt há hốc mồm. Lý Sách mất hết hai năm chuẩn bị hồi môn cho nàng, khỏi nói cũng biết xa xỉ hoành tráng đến mức nào. Người không còn nhưng vẫn an bài mọi chuyện cho nàng, cho nàng vinh hoa vô thượng, không để nàng bị coi thường.

Gia Cát gia cũng nhất thời dựa vào quan hệ thông gia với Biện Đường mà nước lên thuyền lên theo, cả Gia Cát Mục Thanh bệnh tật lâu năm cũng trở về từ đất thuộc, ra sức hàn huyên với chúng lễ quan Biện Đường đến đưa dâu. Cũng chẳng biết Lý Sách đã dùng biện pháp gì mà lần tìm được vài thân thích xa lắc xa lơ của Kinh gia ngày xưa, đều dẫn đến hết. Mặc dù Sở Kiều chưa từng gặp mặt bọn họ, nhưng mấy lão gia phu nhân tóc bạc vừa nhìn thấy mặt nàng liền thất thanh khóc rống, thống thiết biểu lộ lòng thương nhớ dành cho nàng.

Mấy vị lão phu nhân của Kinh gia rồng rắn tiến vào phủ Tư mã, tuy Sở Kiều không có ấn tượng gì tốt với những người này nhưng Gia Cát Nguyệt vẫn dặn dò hạ nhân chiêu đãi khách thật tốt. Liên tiếp mấy ngày sau đó, Sở Kiều không thể đi đâu cả, mỗi ngày đều phải nghiêm chỉnh ngồi trong phòng lắng nghe bọn họ dạy dỗ lễ nghi phong tục sau khi tân hôn, dạy nàng trách nhiệm làm vợ, dạy nàng nên làm gì, không nên làm gì.

Tân hôn sắp đến nhưng nàng càng lúc càng trở nên bồn chồn không yên, dường như mọi ánh mắt trên thế gian đều hướng về phía này, chỉ có nàng là không cách nào bình tâm, cứ cảm thấy bên dưới sự xa hoa luôn ẩn giấu cơn sóng ngầm nào đó, khiến nàng luôn thấp thỏm.

Gia Cát Nguyệt trước khi đi có nói nàng bị chứng u sầu tiền hôn nhân. Nàng cũng chỉ có thể tự an ủi bản thân, chỉ mong thật sự là như vậy chứ không phải giác quan thứ sáu cảm thấy điềm không may gì đó.

Gia Cát Nguyệt đi rồi thì cảm giác bất an kia lại càng rõ rệt hơn. Chiến báo kỳ quái từ Bắc Yến kia, hành vi kích động của phe tham chiến trên triều càng khiến nàng như ngồi trên đống lửa. Nhưng nàng lại chẳng được cho biết gì cả, chỉ có thể cẩn thận phòng bị, lặng lẽ chờ Gia Cát Nguyệt, chờ ngày hôn lễ long trọng của bọn họ.

Gia Cát Hoài đến phủ được nàng tiếp đãi rất khách khí, hai người ngồi ở chính sảnh nói vài chuyện nhà cửa. Sở Kiều nghiêm chỉnh lắng nghe hắn nói chuyện sông núi dọc đường, kể lại mấy chuyện lý thú của Gia Cát Nguyệt hồi còn bé với dáng vẻ như một người huynh trưởng hiền từ.

Ngay sau hôm Gia Cát Hoài đến thăm thì chúng thiên kim tiểu thư của Gia Cát gia đồng loạt tới bái phỏng. Tam tiểu thư Gia Cát Tình vốn do đại phu nhân sinh ra, từ trước đến giờ cũng có chút địa vị trong phủ, hiện tại đã là thê tử của Hộ bộ thị lang Lưu Văn Sính. Lưu thị dòng dõi thư hương, cũng có địa vị khá cao trong chúng thế gia. Hôm nay nàng ta mang theo mấy muội muội còn chưa lấy chồng đến phủ Tư mã thăm hỏi, nhân tiện mời Sở Kiều đến tối cùng trở về phủ Gia Cát gặp gỡ các tỷ muội di nương còn lại.

Sở Kiều chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ có ngày lấy thân phận như hôm nay trở lại Gia Cát gia. Kiệu của nàng và mấy người Gia Cát Tình hạ xuống trước đại môn trang nghiêm cao vút của phủ Gia Cát, các vị phu nhân và di nương Gia Cát gia xếp thành hàng, nhìn thấy nàng thì đồng loạt hành lễ.

Dù sao đi nữa, thân phận hiện giờ của nàng không chỉ là thê tử chưa qua cửa của Gia Cát Nguyệt mà còn là Tú Lệ vương của Biện Đường, hưởng đãi ngộ dành cho thân vương, có đất phong riêng, tay nắm binh quyền. Trong mắt người ngoài, nàng gần như là chủ nhân thứ hai của Biện Đường vậy. Từ cổ chí kim, tuy những thế gia đại tộc như Gia Cát gia cũng từng kết thân với công chúa hoàng tộc, nhưng lại chưa người nào có thể cưới về nhà một thân vương của nước khác. Thế nên cũng khó trách vì sao người phủ Gia Cát lại muốn rầm rộ lo liệu chuyện hôn lễ đến như vậy.

Toàn bộ nữ quyến ở đây, ai cũng y phục lụa là, trang sức châu ngọc đầy người, mặt tươi cười nhìn Sở Kiều, tựa như chuyện xảy ra hơn mười năm trước chỉ là một giấc mộng, chưa từng xảy ra vậy.

Hôm nay trời trong nắng đẹp nên Sở Kiều chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt thêu hoa văn chìm, tóc búi thấp cài một chiếc trâm ngọc bích, nhìn đơn giản nhưng vẫn không hề mất đi quý khí.

Gặp mặt, hỏi thăm, hàn huyên rồi dùng bữa, như đều theo một trình tự được vạch sẵn, nên nói gì, nên có vẻ mặt như thế nào, tất cả đều được Sở Kiều biểu hiện không có gì để chê trách. Người đông nên không khí trên bàn tiệc hết sức vui vẻ náo nhiệt. Đi theo Sở Kiều cũng có mấy thiếu nữ của Kinh gia, những người này vốn không phải họ Kinh, chỉ là có người nhà kết hôn với họ hàng xa thật xa của người Kinh gia nên cũng được cho là thân thích của Kinh gia. Hiện tại bọn họ đi theo Sở Kiều với tư cách là người thân nhà mẹ đẻ, phần lớn rượu mời nàng đều được mấy thân nhân nhà mẹ đẻ này đỡ hộ.

Dùng tiệc xong, tất cả cùng nhau đến nhà kính trồng hoa uống trà. Những tiểu thư thế gia ngày thường hay tìm mấy chuyện như thêu thùa thưởng hoa làm vui, giờ ngồi yên một chỗ thì không khỏi có hơi buồn chán, chỉ một lúc đã có người đề nghị lấy cảnh làm thơ.

Sở Kiều tất nhiên hiểu được mấy tiểu thư Gia Cát gia này đề nghị như vậy là muốn ra oai với mình. Người bên ngoài đều cho rằng nàng xuất thân nô lệ, gia tộc suy tàn từ sớm, nhờ có cơ duyên quen biết được mấy đại nhân vật nên mới được như bây giờ. Bảo một thường dân xuất thân nhà binh như nàng ngâm thơ, còn gì khác ngoài muốn nàng xấu mặt chứ?

Quả nhiên, ngoài một người có phụ thân là huyện lệnh nhỏ có thể miễn cưỡng làm một bài, phần lớn các tiểu thư Kinh gia đều không thông thạo văn thi. Đám tiểu thư của Gia Cát gia che miệng cười, trong mắt đầy vẻ hả hê.

Nếu là lúc mới đến thế giới này, có lẽ Sở Kiều còn có tâm tình háo thắng so kè với bọn họ, nhưng sau khi trải qua đủ loại sinh tử, nàng chỉ cảm thấy thủ đoạn của những thiên kim nhà cao cửa rộng này vụng về vô vị đến tận cùng. Có điều, đây dù sao cũng là lần đầu tiên lấy thân phận này đến nhà của Gia Cát Nguyệt, nàng quả thật không muốn khiến chàng bị mất mặt, tránh trở về lại bị người nào đó cười nhạo. Thế là nàng đành chọn đại vài bài thơ bình thường không quá đặc sắc trong ấn tượng đọc một hơi, qua loa cho xong chuyện.

Một tiểu thư của Gia Cát gia cười cười nhìn Sở Kiều, nói: “Đã sớm nghe nói Tứ tẩu tương lai của chúng là một tài nữ văn võ song toàn, hôm nay mới được gặp, quả nhiên không hề tầm thường.”


Sở Kiều hờ hững đáp lấy lệ: “Quá khen.”

Một vị khác mắt lúng liếng, cười nói: “Chỉ có điều tên húy của Tứ tẩu tương lai thật khó gọi, mấy người chúng ta thương lượng hồi lâu cũng không biết nên gọi là Kinh tiểu thư hay Sở tiểu thư. Hơn nữa, Tứ tẩu tương lai từng là gia thần của Bắc Yến vương, nay lại là thân vương của Biện Đường, không biết có phải cũng mang họ Yến hay họ Đường?”

Nàng ta vừa nói xong, sắc mặt của chúng tiểu thư Kinh gia đều trở nên khó coi. Hiện giờ thiên hạ đều biết Sở Kiều đã đổi họ sau khi rời khỏi phủ Gia Cát, bản thân nàng dĩ nhiên thấy không sao, nhưng đối với người Kinh gia thì đây coi như là chuyện rất mất mặt. Nhóm tiểu thư Gia Cát cố tình nhắc đến chuyện này bây giờ, thậm chí còn khơi gợi lại chuyện Sở Kiều từng là gia nô của Yến Tuân, rõ ràng là muốn đẩy nàng vào thế kẹt.

Sở Kiều cũng không bực bội, chỉ thản nhiên mỉm cười rồi từ tốn nói: “Nếu tiểu thư không biết nên xưng hô thế nào thì có thể gọi ta Tú Lệ vương điện hạ.”

Nụ cười trên mặt vị tiểu thư kia lập tức tắt hẳn, nàng ta hơi nhướng mày, vừa định đáp trả thì Gia Cát Tình đã vội vàng cướp lời, “Ngày đại hôn cũng không còn xa, chúng ta cứ gọi điện hạ là Tứ tẩu đi, nghe thân tình hơn.”

Cùng lúc có thị nữ tiến đến châm thêm trà, nhờ đó cũng khiến không khí bớt ngượng ngập hơn. Thế là chư vị thiên kim lại bắt đầu đổi sang nói chuyện phiếm, ví như tiểu thư nhà ai gả cho hào môn đại tộc, vốn tưởng là một mối nhân duyên tốt, không ngờ chỉ mới hai tháng mà nam nhân kia đã nạp tới ba tiểu thiếp. Rồi ví như một vị tiểu thư nhà nào đó bị điên đi coi trọng nam tử nhà nghèo, cha mẹ không đồng ý liền không biết liêm sỉ bỏ nhà theo người ta, đến nay sống chết không rõ.

Sở Kiều chẳng chút hứng thú với mấy đề tài này của bọn họ, nhưng lại không thể không lắng nghe. Đột nhiên có ai đó nhắc đến chuyện Triệu Triệt thích một cô gái người Hồ ở phương bắc, chính là con gái của tộc trưởng Đông Hồ.

Chư vị tiểu thư hết sức bất bình, tức tối nói nhất định là hồ ly tinh kia giở thủ đoạn mê hoặc Thất điện hạ, bằng thân phận của nàng ta mà muốn gả cho hoàng thất, quả thực là si tâm vọng tưởng.

Triệu Triệt lên lên xuống xuống nhiều năm, giờ rốt cuộc nắm lại quyền thế, hơn nữa lại quan hệ mật thiết với Gia Cát gia, nên cũng khó trách vì sao mấy vị tiểu thư này có chút ảo tưởng với hắn. Sở Kiều nghe nói cũng chẳng mở miệng hưởng ứng hay phản bác, dù sao thì người ở thời đại này một khi đã có thành kiến thì rất khó thay đổi, không đáng vì chút chuyện vặt này mà đi đôi co với các nàng.

Thế nhưng cô tiểu thư bị Sở Kiều nói cho cứng họng khi nãy lại khó chịu nói: “Thất điện hạ giết chóc thành tính, không chút phúc hậu. Nghe nói thời gian mới đến phương bắc hắn ta từng ăn sống uống máu, đích thực là một gã điên, hơn nữa còn có mẫu tộc mang tội, thật sự không hiểu vì sao các tỷ tỷ lại sùng bái như vậy?”

Người ở Đại Hạ đều biết Gia Cát Nguyệt và Triệu Triệt có quan hệ mật thiết, người ở đây chẳng phải ai cũng có ấn tượng tốt với Triệu Triệt, nói tốt cho hắn cũng chỉ vì có mặt Sở Kiều. Cô tiểu thư kia lại nhảy ra phán một câu như vậy, rõ ràng là muốn vạch lá tìm sâu.

Sở Kiều còn chưa lên tiếng thì cô tiểu thư có tên Gia Cát Tú ngồi bên cạnh đã tiếp lời: “Bát muội nói rất đúng, phụ thân thường dạy chúng ta làm người phải lương thiện. Chẳng trách vì sao lúc Bắc Yến khởi binh, đại ca thà lui về thuộc địa chứ cũng không muốn để tay nhuốm máu, chìm trong giết chóc.”

“Chỉ có bọn nhà nghèo vũ phu mới suốt ngày đánh đánh giết giết, Thất điện hạ có thân phận cao quý mà lại làm chuyện ngược với điều thánh nhân dạy như thế, thật khiến người ta lạnh tâm.”

Sở Kiều thoáng nhíu mày, ánh mắt lạnh đi, liếc nhìn cô Bát tiểu thư kia, hờ hững hỏi: “Ồ? Không ngờ Bát tiểu thư thông hiểu đạo thánh nhân như vậy. Nhân tiện xin hỏi luôn, nếu cả nước đều nghĩ như tiểu thư, lúc kẻ địch xông vào kinh thành kề đao lên cổ tiểu thư, tiểu thư sẽ làm gì?”

Bát tiểu thư sững ra, hơi biến sắc nhưng cũng lập tức nói: “Đại Hạ ta binh hùng tướng mạnh, phòng thủ như sắt thì bọn chúng làm sao vào được tới kinh thành?”

“Chẳng phải Bát tiểu thư nói làm người phải biết lương thiện, không nên giết chóc sao? Nếu binh sĩ biên quan ai cũng giác ngộ như tiểu thư, vậy ngày Đại Hạ mất nước sẽ không còn xa nữa.”

Bát tiểu thư trợn mắt, tức giận nói: “Đám con cháu hàn môn đó sao có thể thông hiểu chỉ dạy của thánh nhân chứ?”

“Nếu nói như lời của tiểu thư, vậy thế gia cao quý am hiểu lời dạy của thánh nhân tồn tại được đều nhờ vào sự bảo vệ của bọn con cháu hàn môn thất phu vô văn hóa kia?” Một giọng nói lạnh lẽo như băng đột nhiên vang lên, tất cả quay đầu sang nhìn thì thấy là tiếng của vị tiểu thư có cha làm huyện lệnh kia, nàng hờ hững tiếp lời: “Lương thiện nhân hậu gì chứ? Thế cục hiện tại hỗn loạn thế nào, chiến tranh ở Tây Bắc đã kéo dài mấy năm, binh lính biên quan chết vô số mà còn ở đây nói chuyện giáo hóa của thánh nhân? Nếu năm đó không nhờ có Thất điện hạ tử thủ thành Chân Hoàng, chúng ta bây giờ còn được yên ôn hưởng thụ sự thanh bình này sao?”

Nàng kia tuổi còn trẻ nhưng miệng lưỡi lại vô cùng sắc bén, mới nói mấy câu đã khiến đám thiên kim của Gia Cát gia á khẩu, không ai dám nói tiếng nào.

Ngay lúc đó, bên ngoài chợt có hạ nhân gõ cửa bẩm báo: “Bẩm Tam tiểu thư, có biểu tiểu thư đến ạ.”

Gia Cát Tình sửng sốt, sắc mặt lập tức biến chuyển rõ rệt, vừa lật đật đứng dậy định đi ra ngoài thì lại bị Bát tiểu thư cản lại. Bát tiểu thư đắc ý đứng lên tự mình ra mở cửa, sau đó dắt tay một cô gái khác từ tốn đi vào.

Cô gái vừa đến mặc váy màu xanh nhạt, phong thái cực kỳ tao nhã. Nàng đưa tay ra vuốt nhẹ tóc mai bị gió thổi rối rồi thi lễ với chư vị tiểu thư, hành động kính cẩn nhưng dáng vẻ lại hoàn toàn không hề có chút nhún nhường.

Gia Cát Tình lộ ra mấy phần không vui, thấy cô gái kia hành lễ xong thì lập tức phất tay bảo nàng lui ra. Không ngờ Bát tiểu thư lại kéo tay nàng kia đi đến cạnh Sở Kiều, ha ha cười nói: “Tô tỷ tỷ, tỷ còn chưa bái kiến vị này đấy. Đây chính là Tú Lệ tướng quân lừng danh thiên hạ của Bắc Yến, Tú Lệ vương của Biện Đường, Tứ thiếu phu nhân của Gia Cát gia chúng ta đấy.”

Thân thể cô gái họ Tô kia đột nhiên run lên, lập tức ngẩng đầu lên, đầu gối hơi khuỵu chuẩn bị hành lễ khựng lại, không hạ xuống nữa.

Chúng thiên kim bên cạnh đều lộ sắc mặt khác thường, có lo lắng, có sợ hãi, cũng có chút hả hê.

Sở Kiều không biết người này là ai nhưng cũng cảm thấy hơi kỳ quái, có điều vẫn đứng dậy định đỡ nàng lên, nói: “Không cần đa lễ.”

Nàng kia theo bản năng lùi về phía sau một bước, không để Sở Kiều đụng đến tay mình, ánh mắt cũng dần bình ổn lại, nhẹ giọng nói với Sở Kiều: “Dân phụ Tô Loan Loan bái kiến điện hạ.”


“Tô tỷ tỷ, tuy Hách Liên gia suy tàn, nhưng Tứ ca đã giúp tỷ trừ bỏ tội tịch từ lâu, còn xưng dân phụ gì nữa, nói không chừng…” Bát tiểu thư liếc sang Sở Kiều một cái rồi cười cười, nói tiếp: “Về sau sẽ có ngày Tô tỷ tỷ trở thành tỷ muội với Tứ tẩu đấy.”

“Thấm Nhi, không được ăn nói lung tung!” Gia Cát Tình nhăn trán, tức giận quát Gia Cát Thấm một câu rồi nói: “Biểu tiểu thư khó khăn mới có thể vào phủ một chuyến, đường sá xa xôi nên nhất định đã mệt rồi. Đào Thư, đưa biểu tiểu thư đi nghỉ ngơi.”

“Chậm đã!” Bát tiểu thư kéo tay Tô Loan Loan, trầm giọng nói: “Tam tỷ, Tô tỷ tỷ từ nhỏ cùng chúng ta lớn lên, hơn nữa còn có giao tình mật thiết với Tứ ca. Đại hôn của Tứ ca sắp đến, chúng ta ở đây gặp mặt chào hỏi Tứ tẩu, có lẽ nào Tô tỷ tỷ lại không có tư cách tham gia chứ?”

Gia Cát Tình giận siết khăn đến mức đốt ngón tay trắng bệch.

“Tứ tẩu, tẩu vẫn chưa quen biết Tô tỷ tỷ. Tô tỷ tỷ là cháu ruột của Nhị di nương, từ nhỏ lớn lên cùng với Tứ ca. Nếu trước đó Tô tỷ tỷ không gả cho Hách Liên gia thì Tứ ca đã không độc thân nhiều năm như vậy. Năm đó lúc Tô tỷ tỷ xuất giá, Tứ ca còn dẫn người đi cản kiệu hoa, đánh tân lang một trận bầm dập nữa đấy. Chuyện này đã sớm thành giai thoại trong khắp thành, ai cũng biết Tứ ca từ nhỏ đã là người chung tình hiếm thấy.”

“Bát tiểu thư, Tam tiểu thư, ta còn việc bận, không tiện quấy rầy mọi người nữa.” Tô Loan Loan đột nhiên lớn tiếng nói rồi xoay người định đi.

Thế nhưng Bát tiểu thư kia lại giữ người lại, khó chịu nói: “Ta còn chưa nói xong, đã cho phép ngươi đi chưa?”

Tô Loan Loan cắn chặt môi dưới, vành mắt ngậm nước, nói như cầu xin: “Bát tiểu thư…”

“Đồ vô dụng, thảo nào mà Hách Liên gia lại suy tàn nhanh như vậy.”

Một tiếng *bốp* vang dội đột nhiên vang lên, lập tức khiến tất cả mọi người chấn động. Bát tiểu thư ôm một bên mặt sưng đỏ in rõ năm dấu tay, không thể tin nhìn Sở Kiều, run rẩy chỉ về phía nàng, gào lên: “Ngươi dám đánh ta?”

“Có gì không dám?” Sở Kiều dạy dỗ người khác xong thì ung dung ngồi xuống bưng chén trà lên, dùng nắp chén gẩy lá trà trên mặt, nhướng mày bình thản nói: “Về công, ta là thân vương Biện Đường, là khách của Đại Hạ, ngươi ở trước mặt ta hô to gọi nhỏ, ta trị ngươi tội bất kính thì có gì không được? Về tư, ta là Tứ tẩu tương lai của ngươi, ngươi tự tung tự tác trước một phòng tỷ muội, xấc xược với biểu tỷ của mình, nếu là Gia Cát lão gia ở đây, e rằng ngươi cũng không tránh khỏi bị ăn tát.”

Bát tiểu thư tức giận chỉ ngón tay vào mặt Sở Kiều, hét to: “Kinh Nguyệt Nhi, ngươi đừng khinh người quá đáng!”

“Có tin ta sẽ bẻ gãy ngón tay của ngươi không?” Sở Kiều xoay đầu lại nhìn Gia Cát Thấm, ngữ khí vô cùng bình thản nhưng ánh mắt lại sắc bén tựa như mũi đao.

Gia Cát Tình vội vã tiến lên ngăn ở giữa, “Xin điện hạ chớ nóng giận, Thấm Nhi còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện.”

Sở Kiều đứng dậy, hờ hững quét mắt về phía Gia Cát Thấm, nhìn thấy nàng ta tuy ngoài mặt không phục nhưng cũng không dám nói nữa, mới quay sang nói với Gia Cát Tình: “Nếu đã biết nàng ta không hiểu chuyện thì chớ tùy tiện thả ra ngoài để chịu mất mặt, tránh để lại tiếng xấu cho gia phong của Gia Cát gia.”

Dứt lời, Sở Kiều kéo tay Tô Loan Loan, dẫn tùy tùng rời khỏi phòng. Chúng phu nhân của Gia Cát gia được tin Tô Loan Loan vào phủ đã biết không ổn, lập tức chạy tới thì cũng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của Sở Kiều, đành rối rít đi theo luôn miệng xin tội ra đến tận cửa. Sở Kiều để Tô Loan Loan ngồi xe, còn mình thì nhảy lên lưng ngựa, đường hoàng thúc ngựa rời đi trong đủ loại ánh mắt khác nhau của đám người.

Lúc trở lại phủ Tư mã thì trời đã tối đen, Sở Kiều ngồi cạnh ngọn nến, khuôn mặt như tắm trong ánh sáng vàng nhàn nhạt, hai mắt nhìn đăm đăm vào một chỗ.

Mai Hương e dè đi vào, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng em nên sắp xếp thế nào cho vị Tô tiểu thư kia ạ?”

Sở Kiều không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn ngọn đèn trên bàn tựa như không hề nghe thấy.

Mai Hương biết tâm trạng của nàng đang không tốt lắm, chỉ có điều không rõ là có phải vì vị tiểu thư họ Tô hay không mà thôi, đang định lui ra thì đột nhiên nghe Sở Kiều nói: “Tối nay cứ để nàng ấy ở lại trong phủ, ngày mai thì đưa trở về nơi ở của nàng ấy. Em nhớ phái người trông chừng, đừng để người phủ bên kia đến làm khó dễ nàng ấy.”

Mai Hương gật đầu đáp: “Vâng, em nhớ rồi.”

“Mai Hương, có phải ta đã nhiều chuyện rồi không?”

Mai Hương sửng sốt hỏi lại: “Tiểu thư vừa nói gì ạ?”

“Vị Tô tiểu thư này là một người vô cùng quan trọng với chàng. Đám người Gia Cát gia kia thi nhau dằn mặt ta, bản thân ta thì chẳng cảm giác gì, nhưng nhìn thấy nàng ấy bị ức hiếp thì lại không nhịn được.” Trong phòng tràn ngập ánh nến vàng mượt mà, hương trầm thủy nhẹ nhàng lan tỏa bốn phía, Sở Kiều đưa tay chống cằm, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đưa nàng ấy ra chính là muốn làm cho ta ghen.”

Mai Hương chỉ cảm thấy Sở Kiều nói câu này xọ câu kia, chẳng theo đầu đuôi gì cả, thế nên thử hỏi: “Tiểu thư, vậy người có ghen không vậy?”

Sở Kiều nhướng mày, “Ta giống loại người đó sao?”


Mai Hương vội vàng cười xòa, “Dạ, em cũng thấy tiểu thư không phải loại người sẽ tức giận vì mấy chuyện cỏn con này.”

Sở Kiều chăm chú nhìn Mai Hương hồi lâu khiến cô nàng cũng bắt đầu thấy da đầu tê dại. Cuối cùng nàng lại nói: “Ta mệt rồi, em lui ra nghỉ đi.”

Mai Hương vội vàng ra ngoài, Sở Kiều vẫn ngồi bên cửa sổ, không hề có ý định lên giường ngủ.

Không ghen? Làm sao có thể chứ?

Cũng không hẳn là thương tâm khổ sở gì, chẳng qua chỉ có chút không thoải mái trong lòng.

Dịu dàng yếu đuối tựa một chú chim nhỏ, cả nàng nhìn cũng thấy thương tiếc chứ đừng nói chi đến nam nhân. Đứng trước mặt người như vậy, e rằng bất kỳ ai cũng sẽ nảy sinh dục vọng bảo vệ nàng ta.

Làn da của người nọ bóng loáng nhẵn mịn như vậy, không như nàng, qua nhiều năm chinh chiến xông pha mưa gió, da dẻ đã sớm thô ráp từ lâu. Nhìn bàn tay người nọ, e cả đời cũng chưa từng làm việc nặng gì, trắng nõn nà như củ sen, không như nàng, từ nhỏ đã mang số nô lệ, sau đó không ngừng luyện thương luyện kiếm, vết chai đếm không hết rồi. Còn ngực của người nọ…

Nghĩ tới đây, Sở Kiều đột nhiên đứng dậy đi đến đứng trước gương đồng.

Ừ, nhìn được, mấy năm nay ngực của nàng phát triển rất tốt, tuy không đáng kiêu ngạo như lúc ở hiện đại nhưng cỡ 34C như giờ chắc cũng đủ xài chứ? Phần eo? Không mảnh mai như người nọ, gần đây hình như ăn khá nhiều, hơi mập ra thì phải. Có điều chân người nọ chắc chắn không dài bằng nàng. Sở Kiều hài lòng gật gù, nàng rất tự tin về phần cơ thể này. Kinh Nguyệt Nhi không tệ, để lại cho nàng một đôi chân vừa dài vừa thon. Hơn nữa vận động nhiều năm như vậy, thân hình của nàng hẳn là săn chắc hơn người nào đó nhiều.

Sở Kiều bắt đầu nhìn lên tới khuôn mặt, mắt không tính là rất to, nhưng cũng không quá nhỏ. Mũi đẹp, khá đẹp nữa là khác. Còn môi? Hình như hơi mỏng, không đủ gợi cảm. Còn răng? Ừ, răng cũng không tệ, vừa đều vừa trắng. Nhìn chung thì khuôn mặt miễn cưỡng xem như qua cửa, từ trên xuống dưới cho tám trên mười điểm hẳn không có vấn đề.

Ngay lúc đó ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên âm thanh *sột soạt* rất nhỏ. Sở Kiều khẽ cau mày, cẩn thận đi đến vén rèm cửa sổ lên. Đứng bên ngoài chính là cô gái con huyện lệnh từng đứng ra bênh vực nàng hôm nay.

“Ngươi đứng ở đây làm gì?”

Vị Kinh tiểu thư nọ hơi thoáng hoảng hốt, nhưng ngay sau đó liền hồi thần, quỳ *phịch* xuống trên mặt đất, nói: “Xin tỷ tỷ cứu phụ thân muội, phụ thân muội bị cấp trên vu tội tham ô lương thực cứu tế thiên tai nên hiện giờ đã bị nhốt vào thiên lao rồi.”

Sở Kiều nhíu mày, trầm giọng nói: “Ta không quản chính sự của Đại Hạ, nếu như lời ngươi nói là sự thật thì chờ Gia Cát Nguyệt trở lại, ta sẽ giúp ngươi nói với chàng.”

Thiếu nữ mừng rỡ nói: “Đa tạ tỷ tỷ.”

“Đứng lên đi, ngươi tên gì?”

“Muội gọi Vu Tiêu Hòa.”

“Họ Vu? Vậy ngươi có quan hệ thế nào với Kinh gia?”

Vu Tiêu Hòa vội vàng đáp: “Tiểu thiếp thứ hai của huynh trưởng gia gia muội vốn là dì họ của biểu đệ dòng xa của Kinh tiên sinh.”

Sở Kiều nghe nói mà choáng váng, họ hàng quái gì thế này, đừng nói là xa tám đời, xa mười tám đời cũng không chừng. Thật sự không biết Lý Sách mất bao nhiêu công sức mới lần mò ra được mấy người này.

Nghĩ đến đây, nàng lại không khỏi có phần mất mát. Đến giờ nàng mới hiểu được ý nghĩa của tất cả những điều Lý Sách làm cho nàng. Nếu không có thân phận này, không có số hồi môn hùng hậu kia, hôm nay nàng sẽ không thể ngẩng cao đầu tiến vào cửa phủ Gia Cát. Cho dù nàng chưa bao giờ xem trọng những thứ vật chất kia, nhưng lại không thể thừa nhận, bất kể là đối với Gia Cát Nguyệt hay đối với chính nàng, chúng đã giúp giảm bớt rất nhiều áp lực.

Không ngờ Lý Sách thường ngày luôn cười đùa bỡn cợt lại có thể nhìn xa đến như vậy.

“Ngươi về trước đi, ta đã nhớ kỹ rồi.”

“Đa tạ tỷ tỷ.” Vu Tiêu Hòa thi lễ một cái rồi nhanh chóng chạy đi.

Sở Kiều vừa định đóng cửa sổ lại thì chợt nhìn thấy bên dưới tàng cây cách đó không xa có một cô gái áo trắng đang im lặng đứng đó, ánh mắt trong trẻo như vầng trăng trên cao.

Trong lòng hơi dao động, nàng cười khẽ: “Tô cô nương, bên ngoài gió rất lớn, có muốn vào trong ngồi một lát không?”

Tô Loan Loan đi đến ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, phong thái nhã nhặn trầm tĩnh. Hiện tại nhìn ở khoảng cách gần, nàng không hề giống một người hai bảy hai tám tuổi, dung nhan vẫn hết sức mỹ lệ, vài nếp nhăn rất nhạt ở đuôi mắt chỉ tô điểm thêm cho phong vận của nàng.

Tô Loan Loan chỉ ngồi đó mà không nói gì. Sở Kiều rót trà cho nàng ta rồi mỉm cười ngồi xuống vị trí của mình. Nàng ta không nói lời nào thì nàng cũng chẳng cần mở miệng.

Có điều công phu tu dưỡng của Tô Loan Loan làm sao bì được với Sở Kiều, rốt cuộc nàng ta vẫn là người lên tiếng trước: “Tú Lệ vương điện hạ…”

“Tô cô nương gọi ta Sở Kiều là được, không cần xưng điện hạ gì đó.”

Tô Loan Loan gật đầu, tiếp lời: “Sở Kiều cô nương, hy vọng cô nương không để bụng chuyện ngày hôm nay.”


Sở Kiều nhướng mày, hỏi: “Chuyện gì cơ?”

Tô Loan Loan hơi đỏ mặt, nói: “Chính là… chính là theo lời Bát tiểu thư nói, chuyện giữa ta và Tiểu Tứ.”

Sở Kiều cười cười, thản nhiên lắc đầu, “Ta không hề để ý đến lời của bọn họ.”

Nghe Sở Kiều nói vậy, mặt Tô Loan Loan càng đỏ hơn. Nàng ta suy nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Ta và Tiểu Tứ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cậu ấy là người tốt hiếm thấy, xuất thân cao quý nhưng trọng tình trọng nghĩa. Ta bất đắc dĩ phải gả cho Hách Liên gia, khi đó cậu ấy còn nhỏ tuổi, tính tình lại cố chấp, nên khó tránh khỏi hành sự vọng động. Những năm gần đây, ta cũng loáng thoáng nghe được chút chuyện của hai người, Tiểu Tứ chính là người như vậy, chỉ cần là người cậy ấy coi trọng thì sẽ đối đãi hết sức chân thành. Hách Liên thị suy tàn, cậu ấy giúp ta chuộc thân, sắp xếp cho ta ở lại biệt viện của mình, tất cả đều chỉ vì nhớ tình nghĩa cũ, Sở Kiều cô nương chớ để trong lòng.”

Sở Kiều đột nhiên phì cười, nhướng mày nói ra vẻ ngạc nhiên: “Tô cô nương có hơi không giống trong tưởng tượng của ta. Cô nương vừa mới khuyên ta không nên để trong lòng, nhưng nghe những lời cô nương nói, sao ta lại cảm thấy cô nương thật ra hy vọng ta để bụng nhiều một chút vậy nhỉ?”

Tô Loan Loan kinh hoảng, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Không, không phải thế.”

“Được rồi, không cần phải nói nữa.” Sở Kiều ngắt lời nàng ta, “Thật ra thì cô nương không cần phải giải thích. Ta và Gia Cát Nguyệt trải qua chừng ấy sóng gió, nếu ta không tin chàng thì bây giờ đã không ngồi đây nói chuyện với cô. Ta hiểu tâm trạng của cô, vì vậy cũng phiền cô hiểu cho ta. Thân phận của cô và ta khó tránh khỏi khó xử khi gặp nhau, nhưng đó dù sao cũng là chuyện đã qua, sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của ta và Gia Cát Nguyệt. Cô cũng không cần lo lắng cho ta, và ta cũng có một câu muốn nói với cô, tên đã bắn ra thì không thể quay đầu lại, thế sự chuyển biến không ngừng, không phải ai cũng sẽ vĩnh viễn đứng ở chỗ cũ chờ cô.”

Tô Loan Loan nhất thời trầm mặc, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”

“Tô cô nương, thứ cho ta nói thẳng như thế, ta chẳng qua cảm thấy như vậy sẽ tốt cho cô hơn.”

Tô Loan Loan gật đầu, “Không sao, thật ra ta cũng hiểu, chỉ là thỉnh thoảng vẫn ôm chút hy vọng xa vời. Có lẽ đây chính là báo ứng, ban đầu ta vì quyền thế mà rời bỏ cậu ấy, cho nên hôm nay mới rơi vào kết cục tay trắng như thế này.”

Sở Kiều cười nói: “Nhân sinh như một ván cờ, đi sai nước sẽ mất một vùng lãnh thổ, nhưng cũng không nhất định sẽ không bao giờ thắng ở những vị trí khác. Ta từng chán nản thất vọng hơn cô, từng sa sút tinh thần đến mức muốn chết, thế nhưng ta vẫn kiên trì đến giờ này. Tô cô nương, cô còn trẻ, không cần phải vì một chuyện cũ mà tự phán tử cho chung thân của mình.”

Tô Loan Loan đứng dậy, khẽ cười nói: “Đa tạ, không cần lo cho ta. Cô và Tiểu Tứ sắp thành hôn rồi, sau này mong cô sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”

Sở Kiều gật đầu, “Nhất định.”

Sau đó Tô Loan Loan đi ra khỏi phòng, tấm lưng mảnh khảnh dưới ánh nến kéo thành một cái bóng thật dài trên mặt đất. Bên ngoài lất phất mưa xuân đổ xuống không biết từ bao giờ, hạt mưa như nhuộm sương khắp vườn liễu, dần dần che khuất thân ảnh nàng ta.

Sở Kiều đột nhiên nhớ lại bức tranh nàng từng nhìn thấy trong Thanh Sơn viện rất nhiều năm trước, đứa bé gái mặc y phục vàng nhạt, môi nở nụ cười tươi tắn như một đóa thược dược nở rộ.

Nàng nói người khác, nhưng thật ra thì cũng chính là nói với bản thân mình.

Tên đã bắn ra sẽ không còn cơ hội quay đầu lại.

Nhưng đoạn đường này, Gia Cát Nguyệt đã cho nàng bao nhiêu cơ hội quay đầu rồi?

Tô Loan Loan không may mắn, nhưng nàng thì lại rất rất rất may mắn.

Sở Kiều tựa người bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra bầu trời đen thăm thẳm ở phía đông.

Nguyệt, chừng nào chàng mới trở về vậy?

Nàng bất đắc dĩ thở dài, gió đêm thổi tung tóc mai bên thái dương mang theo hơi nước ẩm ướt.

Sau khi trở về phòng ngủ, Sở Kiều thả tóc ra, thay áo ngủ trắng rồi đi chân trần lên giường, vừa chui vào trong tấm chăn đậm mùi hương của chàng thì đột nhiên nhìn thấy bức thư cạnh gối, trên thư viết cặn kẽ suy nghĩ của nàng đối với tình hình chiến sự ở Bắc Yến, dài đầy cả trang giấy.

Đây là thư nàng muốn gửi cho Gia Cát Nguyệt, chẳng qua vẫn chưa viết xong.

Yến Tuân không phải là người dễ dàng tỏ ra yếu thế, nếu như Bắc Yến biểu hiện vô cùng cứng rắn kiên quyết, có lẽ nội bộ thật sự có vấn đề. Còn nếu nhìn như yếu ớt bất lực thì nhất định phải lưu ý, bọn họ ắt hẳn đang mưu đồ kế hoạch lớn nào đó.

Sở Kiều chau mày thở dài một tiếng. Hy vọng Bắc Yến thật sự là đang yếu thế, mong chiến tranh chỉ xảy ra sau khi Triệu Triệt đăng vị.

Nhớ đến lão nhân kỳ lạ gặp đêm hôm đó, cùng với giấc mộng đáng sợ kia, nàng lại thấy đau đầu.

Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Thâm tâm bảo không có, nhưng nàng lại cảm thấy càng lúc càng không chắc chắn.

Chỉ mong thật sự là không có.

“:[{“expiy^1


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.