Bạn đang đọc Sở Kiều Truyện – [hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11] – Chương 184: Không Sợ Khi Có Chàng
Chớp mắt liền đến cuối năm, tuy một năm này cũng không được tính là mưa thuận gió hòa, nhưng trong ngoài thành Chân Hoàng vẫn tràn ngập không khí tưng bừng đón năm mới. Nửa tháng nữa là xuân yến nên phủ doãn đã dỡ bỏ lệnh cấm đi lại ban đêm ở hoàng thành, hội trưởng lão còn hạ lệnh giảm miễn thuế năm sau cho thương nhân để khuyến khích mua bán, thúc đẩy kinh tế phát triển, đồng thời lấy danh nghĩa của hoàng đế truyền chỉ dụ, lệnh cho chúng quan viên ở các tỉnh thành khác vào kinh triều bái, cũng ban thưởng khen ngợi rất hậu hĩnh cho các quan viên có thành tích xuất sắc.
Cứ như thế, chưa quá ba ngày thì thành Chân Hoàng đã khôi phục vẻ náo nhiệt của ngày xưa. Được quan phủ khích lệ, lễ hội tất niên năm nay vô cùng xa hoa, phú hộ các nơi lần lượt vào kinh, tạo thành khung cảnh phồn hoa cẩm tú, ca múa tưng bừng. Bất kể thế cục bên ngoài hỗn loạn đến đâu, chiến sự ở biên quan căng thẳng đến thế nào thì người dân đế đô vẫn đắm chìm trong mộng ảo do thiên triều dệt nên.
Gió lạnh xuyên qua màn cửa mang theo hương vị ấm áp của phương nam rồi bay về phía Bắc xa xôi.
Cùng với tình hình chiến sự ở biên giới Tây Bắc càng ngày càng căng thẳng thì Gia Cát Nguyệt cũng ngủ càng lúc càng muộn, có nhiều hôm còn thức trắng đêm. Nến trong thư phòng chảy xuống chất đầy trên giá, rọi lên khuôn mặt càng lúc càng đăm chiêu của chàng, sống lưng cao ngất, thẳng tắp như một ngọn trường thương.
Ba ngày trước, Sở Kiều rốt cuộc gặp lại Triệu Triệt.
Lúc đó có bão tuyết liên tục bốn ngày nên lớp tuyết trên mặt đất đã dày gần hai thước, hầu như không thể đi lại. Mấy năm nay thân thể Sở Kiều vẫn luôn không tốt mỗi khi trời trở rét, nên nàng càng không muốn ra khỏi cửa, cả ngày giấu mình trong phòng ngủ.
Tối hôm đó, từ xa đã nghe được tiếng cười của Gia Cát Nguyệt, Sở Kiều trở mình trên giường, khẽ nhíu mày, vừa hé mắt ra thì cảm giác được khí lạnh ập đến phải rùng mình một cái, kéo chăn bọc quanh người rồi nhỏm dậy. Ngay sau đó, Gia Cát Nguyệt vén màn lên, cười nói với nàng: “Tinh Nhi, nhìn xem ai đến này?”
Triệu Triệt ngược sáng đi vào, người mặc trường bào tuyền đen, không có bất kỳ hoa văn hay vật phẩm trang sức gì, toàn thân như được bao phủ trong khí tức điềm tĩnh. Hắn vẫn như xưa, ngoài việc hình như cao hơn một chút, gầy đi một tí thì khuôn mặt không hề thay đổi, nhưng sự cao ngạo cùng ngông nghênh trong mắt năm đó đã được thay bằng vẻ điềm tĩnh trầm lắng, cho dù là đang cười thì nụ cười kia vẫn ẩn chứa ba phần xa cách phòng bị. Hắn bình thản chào hỏi nàng, vẫn cùng một kiểu, khẽ gật đầu rồi cười nhạt: “Cuối cùng cũng gặp lại.”
Phòng bếp liên tục đưa thức ăn lên, Triệu Triệt có mang theo rượu của người Khương phương bắc, vị rất cay, vừa mở nắp ra thì mùi rượu thơm nồng đã xộc vào mũi.
Triệu Triệt và Gia Cát Nguyệt cùng nhau uống rượu trò chuyện, ngoại trừ vài chuyện chính sự thì cũng thỉnh thoảng chọc ghẹo chế giễu nhau mấy bận, nhưng không khí vô cùng vui vẻ ôn hòa.
Gia Cát Nguyệt có rất ít bạn bè, trên đời này, có thể ngồi nói chuyện với chàng như vậy, có lẽ trừ người này ra thì không còn ai khác nữa. Sở Kiều im lặng ngồi một bên, thi thoảng nhấp ngụm rượu, nghe bọn họ nói về những chuyện xưa, chuyện lúc còn trẻ ở Giảng Vũ Đường nhìn nhau không thuận mắt thế nào, lớn lên thì ai cũng mắt đặt trên đầu, mãi đến khi xảy ra chiến sự, triều đình rung chuyển, đế quốc lung lay thì bọn họ mới dần tiến gần nhau hơn.
Xuất thân cao quý như nhau, thân phận bất phàm như nhau, lòng đều mang hoài bão, bụng đều có tài thao vĩ lược. Hai thiếu niên hào hùng, hết lần này đến lần khác bị đất nước bị gia tộc ruồng rẫy vì chối bỏ thế tục. Cùng cao ngạo cực đoan, tùy hứng cố chấp như nhau, đều là kẻ phản bội trong mắt gia tộc vì nâng đỡ người ngoại tộc. Cùng chào đời và lớn lên trong nhung lụa, cùng bò dậy từ vũng bùn, từng bước trở về trung tâm quyền lực. Chẳng qua, lòng dạ dù cứng rắn như sắt thì vẫn ôm ấp nhiệt huyết nam nhân, tình bạn giữa nam nhân, rất nhiều lúc không cần nói ra cũng hiểu được.
Sở Kiều lẳng lặng ngồi nhìn hai người, Gia Cát Nguyệt hiếm khi hào hứng như vậy, nàng cũng chưa từng thấy bộ dạng phóng khoáng bất kham này của Triệu Triệt.
Trong một thoáng, nàng tựa như nhìn thấy hai gốc bạch dương dầm mưa dãi nắng, vai kề vai từ từ trở thành cổ thụ cao chọc trời.
Trong đầu bất giác xuất hiện một bóng dáng khác, trong những năm tháng tăm tối đó, khi Triệu Triệt và Gia Cát Nguyệt còn chưa sánh vai chìm nổi trong thế sự vô lường thì nàng cũng từng cùng một người vượt qua mọi chông gai. Chỉ có điều bọn họ cuối cùng lại không thể cùng đến một đích.
Tối hôm đó Gia Cát Nguyệt đã uống đến say mèm, tửu lượng của chàng trước giờ không quá tốt, luôn tự biết giới hạn của bản thân mà dừng lại đúng lúc. Chỉ là hôm nay gặp lại bằng hữu nên chàng mới có hơi buông thả.
Nhưng Sở Kiều lại biết, là vì chàng đã quá mệt mỏi rồi.
Mấy ngày nay, khu vực Tây Bắc bão tuyết hoành hành không ngừng, mùa màng ở Tây Nam bị thất thu, một phần ba đế quốc chìm trong lũ lụt, lương thực vật dụng triều đình đưa đến tiếp tế cho nạn dân đều bị quan lại địa phương và thế gia đại tộc bòn rút không còn gì. Triệu Dương là người nắm quyền ở phía tây nhưng lại dung túng thuộc hạ công khai tham ô nhằm lấy lòng giai cấp thượng tầng, tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ. Không đến nửa tháng mà phía tây đã chết hơn hai mươi vạn dân, hơn trăm vạn dân chúng ngàn dặm xa xôi chạy nạn đến phía nam, phía đông, thậm chí còn có người chạy đến Tây Bắc. Rất đông dân chúng kéo đến tụ tập ở trước Nhạn Minh Quan, Đường Hộ Quan và Diệu Quan, mỗi ngày đều có hàng trăm hàng ngàn người chết vì đói và rét. Nhưng đế đô tình nguyện tổn hao vàng bạc sửa chữa cung điện chuẩn bị cho xuân yến chứ không nguyện ý phân phát lương thực, tranh thủ cho người dân một con đường sống.
Gia Cát Nguyệt đã viết hơn mười tấu chương can gián, nhưng trừ ít quan lại không có thực quyền thì văn võ cả triều không một ai nguyện ý ủng hộ hắn. Tấu chương của hắn bị xếp xó, bị dẹp sang một bên, quan lại triều đình chạy theo tiếng gọi hưởng lạc, hội trưởng lão như bị sâu mọt đục mắt, chỉ có thể nhìn đến mảnh đất lớn cỡ một bàn tay, thoải mái nhận lấy lời ca tụng công đức của quan viên địa phương, còn lại đều làm như không thấy thực trạng của thiên tai.
Gia Cát Nguyệt nói ở địa phương bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi thiên tai, dân chúng phía tây đã chết hai mươi vạn. Bọn họ lại nói Đại Hạ bốn bề thái bình, người dân vui vẻ an hưởng, cuộc sống sung túc, chỉ trích hắn xàm ngôn.
Gia Cát Nguyệt nói số dân chúng tụ tập ở Nhạn Minh Quan, Đường Hộ Quan và Diệu Quan đã lên đến vài chục vạn, một khi người dân cùng đường nổi dậy, chắc chắn sẽ trở thành đại họa. Bọn họ lại nói phòng thủ ở ba nơi đó kiên cố cỡ nào, ngoài quan ngoại là hoang nguyên rộng ngàn dặm, người dân biên thành đêm ngủ không cần đóng cửa, một bóng trộm cướp cũng không thấy.
Gia Cát Nguyệt nói tồn vong của Đại Hạ ở ngay trước mắt, hội trưởng lão lừa mình dối người, triều đình vô lương, quan viên địa phương tham ô vô tội vạ, nếu không trừng phạt thì ắt xảy ra đại loạn. Bọn họ lại vu ngược rằng hắn vô liêm sỉ, cố tình nhiễu loạn triều đình, muốn tự mình chuyên quyền.
Trên triều ngày nào cũng có khẩu chiến, nước miếng văng tứ tung, trong khi đó ở dân gian người chết càng lúc càng nhiều. Bọn họ tùy tiện lấy ra một bức thư do đô đốc Lũng Tây gửi đến, trong thư toàn lời lẽ khen ngợi công đức của triều đình, hoàng đế nhân từ bác ái, Đại Hạ phồn vinh lớn mạnh, sau đó trách cứ hắn không có chứng cứ mà dám phỉ báng trọng thần trong triều.
Chứng cứ? Còn cần chứng cứ?
Nàng từng nghe thấy Gia Cát Nguyệt ở trong thư phòng giận dữ mắng chửi bọn tướng lĩnh biên quan, tức đến mặt xanh mét, hai mắt lộ hung quang.
Dân chúng chạy nạn tụ tập đông nghịt trước ba cửa khẩu bọn họ làm như không thấy, khu vực phía tây la liệt xác người bọn họ làm như không thấy, tiếng gào khóc chấn động trời đất bọn họ làm như không nghe. Hôm nay bọn họ dùng một bức thư ca tụng công đức tùy tiện lấy được ở một địa phương nào đó tự lừa mình dối người, vậy mà còn mặt dày hướng hắn đòi chứng cứ?
Tối hôm đó, trước khi ngủ Gia Cát Nguyệt đã trầm mặc hồi lâu, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói bên tai nàng rằng chàng chỉ hận không thể dùng một đao chém chết hết đám sâu mọt kia.
Lúc nói câu đó, ngữ khí của chàng trầm khàn, đè nén đến mức Sở Kiều đột nhiên cảm thấy sống lưng ớn lạnh. Nàng đưa tay ôm ngang hông chàng, sờ lên tay chàng, cảm thấy cả người chàng đang căng lên vì giận, nắm tay siết chặt, lạnh lẽo như băng.
Nhưng Sở Kiều cũng biết, chàng chỉ có thể nhất thời nói ra miệng vậy thôi. Ngay cả quyền thế nghiêng trời như chàng, địa vị bất phàm như chàng, tay nắm binh quyền như chàng, ngay cả khi bản thân và gia tộc đã ngoảnh mặt làm người dưng thì vẫn có chút chuyện, có mấy người, có những trách nhiệm cả chàng vẫn bất đắc dĩ không thể bỏ mặc.
Hạ hoàng trước đó vẫn luôn trầm lặng, tuy vậy mấy ngày nay sức khỏe của hoàng đế đã dần tốt hơn, thỉnh thoảng còn có thể vào triều để ý chính sự. Đối với vị hoàng đế thâm tàng bất lộ nhiều năm này, không ai dám có nửa điểm khinh thường. Bao nhiêu năm qua, Hạ hoàng dường như luôn giữ dáng vẻ như vậy, lúc nào cũng thờ ơ không quan tâm, nhưng chỉ cần có người hơi bước qua giới hạn thì chắc chắn sẽ có kết cuộc diệt vong. Sự kiện vua sư tử Bắc Yến bị chém cả nhà, bị tịch thu gia sản mười bốn năm trước chính là một ví dụ đẫm máu.
Thế nhưng bây giờ ai cũng có cùng một ý nghĩ, hoàng đế dù sao cũng đã già, ông ta không phải thần tiên, không thể sống mãi mà không chết. Hiện tại cuộc chiến tranh giành hoàng vị chỉ còn lại Triệu Triệt và Triệu Dương, ai có thể lấy lòng hoàng đế, ai làm hoàng đế vui lòng thì sẽ có nhiều phần thắng hơn. Cho nên, hoàng đế khó khăn lắm mới vui vẻ được một chút nhờ bức thư ca tụng công đức kia, có ai dám sát phong cảnh mang chuyện thiên tai ở phía tây chạy đến phá hoại tâm tình của hoàng đế chứ? Cả Triệu Triệt cũng không khỏi e dè miệng lưỡi của đám thế gia đại tộc ở khu vực phía tây.
Lúc đó Triệu Triệt không có mặt trong thành, Gia Cát Nguyệt đành phải tự mình chống đỡ, không ngừng vận động từ Hộ bộ, bộ lương thực đến thương nhân giàu có trong thành tích chút bạc ít ỏi và lương thực chuyển đến ba cửa khẩu, nhưng thế nào thì cũng như muối bỏ biển.
Có một lần, lúc binh tướng ở Diệu Quan đang phân phát lương thực thì xảy ra chuyện, không đủ gạo nên cháo nấu rất loãng, một binh sĩ nhất thời nặng lời với dân chúng oán trách bọn họ phát cháo như nước lã, dẫn đến xung đột. Cuộc ẩu đả khiến binh sĩ tử vong hơn ba mươi người, dân chúng cũng mất mạng hơn năm mươi, bị thương gần trăm người.
Lúc Nguyệt Thất đến báo tin thì Gia Cát Nguyệt đang ở trong thư phòng, trùng hợp Sở Kiều cũng ở đó. Nàng từ trước đến giờ không hỏi đến chính sự của Gia Cát Nguyệt, nhưng thỉnh thoảng có nghe được chút ít, mà Gia Cát Nguyệt cũng chưa bao giờ giấu nàng. Đám quan lại nhân chuyện này đã chỉ trích công kích Gia Cát Nguyệt hết lời, dân chúng ở Diệu Quan mắng chửi cùng oán hận Gia Cát Nguyệt ra sao, tất cả đều được Nguyệt Thất báo lại đầu đuôi. Những người đó mắng hắn tham ô lương thảo tiếp tế, mắng hắn cẩu quan, quỷ hút máu, lòng dạ hiểm độc, mắng hắn tàn sát dân chúng, mắng hắn lòng dạ lang sói, rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn.
Gia Cát Nguyệt lắng nghe mà mặt không đổi sắc, chỉ hơi liếc mắt ra hiệu không được giấu giếm mỗi khi Nguyệt Thất chần chừ không muốn nói tiếp.
Nguyệt Thất đi rồi mà Sở Kiều vẫn không dám đến gần Gia Cát Nguyệt. Chiều hôm đó nắng rất chói mắt, chàng ngồi trên ghế, im lặng uống trà, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng Sở Kiều nhìn thấy được phía đáy chén trà hơi nhỏ nước, chén trà trong tay Gia Cát Nguyệt đã bị chàng bóp mạnh đến mức rạn nứt.
Đúng vậy, bọn họ sắp chết rồi, bọn họ đói quá rồi, thiên tai nhân họa lần lượt ập xuống, bọn họ đã không còn đường sống mà quan phủ còn tham ô, còn vơ vét của cải, bọn họ dĩ nhiên sẽ mắng. Nhưng bọn họ lại không biết, triều đình đã ngầm mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, không ai buồn phái người đến địa phương tra xét, mọi sự kiện hỗn loạn ẩu đả đều bị mạnh mẽ ém nhẹm. Lý do được đưa ra là, chuyện gì cũng phải chờ đến sau xuân yến mới có thể thượng tấu.
Bọn họ không biết, mỗi hạt gạo mỗi chén cháo bọn họ có được hiện giờ đều là do Gia Cát Nguyệt bán sạch sản nghiệp ở nơi khác mới gom góp được. Chàng là người kiêu hãnh như vậy nhưng lại hạ mình đi nhờ cậy đám thương nhân trong kinh thành, cầu xin họ chung tay giúp đỡ người dân vượt qua một năm mất mùa này.
Chàng mệt mỏi quá rồi, mệt đến mức muốn buông xuôi tất cả, thế nên mới mượn rượu tìm quên, mắng hoàng đế ngu xuẩn, triều đình bất lương, mắng Triệu Dương là đồ ngu, còn tuyên bố tối nay phải chặt đầu Triệu Dương xuống.
Gia Cát Nguyệt uống đến say khướt.
Tối đó, Sở Kiều tự mình đưa Triệu Triệt cũng đã lúy túy xuất phủ. Nhưng vừa ra khỏi cổng chính, vị hoàng tử vốn chân nọ xọ chân kia lại chợt đứng thẳng người lên, đáy mắt không còn chút men say, tỉnh táo nói với nàng: “Trở vào đi, chăm sóc hắn cho tốt.”
Sở Kiều lẳng lặng nhìn Triệu Triệt, không nói một lời.
Sắc mặt Triệu Triệt vô cùng thanh tỉnh, bọn họ cứ thế đứng đối diện nhau, mơ hồ như trở lại rất nhiều năm trước, khi Đại Hạ vẫn còn hùng mạnh, có thể nói là đứng đầu tam quốc. Hắn là đứa con tâm đắc nhất của hoàng đế, còn nàng là nữ giáo đầu vừa được hoàng đế tự mình bổ nhiệm. Khi đó, nàng đứng dưới màn đêm đen nhánh, đối mặt với tiếng chém giết rền vang ngoài doanh trại, lãnh đạm nói với hắn: “Bây giờ ngươi ra khỏi đại doanh chính là tự tìm đường chết.”
Thế sự ly kỳ, lúc đó bọn họ một lòng ám toán nhau, phòng bị lẫn nhau, sao ngờ được sẽ có một ngày cùng chung chiến tuyến, trở thành chiến hữu của nhau?
“Tình thế đã đến nước này, cả ta cũng không thể nhúng tay, nếu cứ tiếp tục thì sẽ phải đối nghịch với toàn bộ giai cấp thượng tầng của Đại Hạ. Chúng ta bây giờ vẫn chưa đủ thực lực làm vậy.” Triệu Triệt trầm giọng nói, trên mặt vẫn không chút gợn sóng.
Sở Kiều cũng không nhìn hắn, nhưng vừa xoay người định đi thì Triệu Triệt đột nhiên gọi tên nàng. Nàng quay đầu lại, nhìn thấy hắn rất chân thành nói với mình: “Lão Tứ là người tốt, chớ phụ lòng hắn.”
Hai mắt Sở Kiều dần nheo lại thành một đường, che giấu cái nhìn sắc bén như gươm bên trong, nàng nhẹ giọng đáp lời: “Ngươi cũng vậy.”
Một câu mơ hồ không rõ.
Ngươi cũng vậy? Cũng vậy cái gì? Cũng là người tốt?
Dĩ nhiên không phải, Triệu Triệt biết Sở Kiều muốn nói gì, nhưng trước khi hắn trả lời thì nàng đã xoay người rời đi, bóng lưng nàng mảnh mai, yếu ớt tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Chàng là người tốt, ngươi cũng đừng phụ lòng chàng.
Bầu trời đen nhánh trải đầy tinh tú lấp lánh, gió từ xa thổi tới, Triệu Triệt hít một hơi thật sâu, như thậm chí có thể ngửi được mùi vị đói khổ từ phía tây truyền đến.
…………………………………………………………………………………………………………………
Lúc Sở Kiều trở về phòng thì hạ nhân đã lui xuống hết, cả Gia Cát Nguyệt vốn say mềm trên giường cũng không thấy bóng dáng. Nàng đi thẳng đến thư phòng, quả nhiên vừa mở cửa ra thì đã thấy chàng ngồi ngay ngắn trước thư án, ánh mắt thanh tỉnh, tay múa bút thành văn.
Nàng im lặng đứng đó thật lâu, chờ chàng viết xong, bỏ thư vào niêm kín thì mới chậm rãi đi tới, kéo tay chàng ra, sau đó lẳng lặng ngồi xuống gối đầu lên đùi chàng, không nói tiếng nào.
Nến trong phòng lặng lẽ cháy, thỉnh thoảng xẹt ra tia lửa kêu *tí tách*. Lò hương tỏa khói lượn lờ, những ngón tay thon dài của Gia Cát Nguyệt nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài mượt của Sở Kiều.
“Tinh Nhi.” Chàng thấp giọng gọi tên nàng, giọng nói đượm vẻ mệt mỏi đến cùng cực. Chàng chỉ gọi một tiếng như thế rồi không nói gì nữa.
Sở Kiều nghiêng mặt nằm lên đùi Gia Cát Nguyệt, chóp mũi đều là mùi hương quen thuộc của chàng, nhỏ nhẹ cất tiếng, giọng nói dịu dàng của của nàng tựa như con sóng nhỏ, lẳng lặng quanh quẩn bên trong phòng, “Ta đều hiểu mà.”
Đầu gối của chàng thoáng run nhẹ, sau đó, bàn tay đang nắm tay nàng càng siết chặt hơn.
Đúng vậy, nàng hiểu hết. Hiểu hết mọi vất vả của chàng, hiểu hết mọi mệt mỏi của chàng, hiểu chàng đã thất vọng thế nào đối với đất nước này, hiểu chàng chán ghét tất cả những người xung quanh nhiều đến đâu.
Hoàng đế u mê, các hoàng tử chỉ mải mê tranh đấu, quan lại vô năng, cơ cấu quốc gia gần như mục ruỗng toàn bộ. Trải qua bao chiến tranh khổ nạn, tận mắt nhìn thấy sự khổ sở của dân chúng hạ tầng, trở về từ vùng đất hoang dã cằn cỗi, Gia Cát Nguyệt càng thấy rõ bộ mặt ghê tởm của đám quan lại, nhận ra đất nước này đã hủ bại đến thế nào.
Hắn vẫn khăng khăng là một phần trong cuộc chiến đoạt vị này, chẳng qua là vì còn ôm ấp hy vọng sau khi Triệu Triệt thượng vị sẽ thay đổi tất cả những cách nghĩ của hoàng tộc. Nhưng trước khi làm được chuyện đó, người dân phải làm sao mới có thể vượt qua mùa đông giá rét này đây? Hắn thậm chí còn không biết, lúc bọn họ đứng trên đống xương trắng của kẻ địch, đánh bại hết cả chướng ngại, đất nước này sẽ còn sót lại những gì?
Kinh tế bị phá hủy, dân chúng lầm than, quân đội tổn thất, còn sót lại có lẽ chỉ có bọn họ, nguy cơ tứ phía, quang cảnh hoang tàn và thiên thiên vạn vạn thi thể chôn cùng với đất nước này.
Quyền mưu, cái gọi là quyền mưu chính là sau khi tranh đoạt xong, tất cả đều bị hủy diệt. Cái giá nặng nề như vậy, bọn họ gánh nổi không?
“Tinh Nhi, ta quả thực không phải là người tốt.” Trước lúc bình minh, Gia Cát Nguyệt đã nhẹ giọng nói một câu như vậy.
…………………………………………………………………………………………………………………
Năm ngày sau đó là những chuỗi ngày u ám chấn động cả Đại Hạ và đại lục Tây Mông.
Dân chúng tụ tập ở ba cửa khẩu rốt cuộc cũng nổi dậy làm loạn, bọn họ công phá cửa chính của các thế gia phía tây, đoạt lấy lương thực. Vì đói, bọn họ phải ăn xin, ăn xin không được thì ăn cắp, ăn cắp không được thì cướp bóc, cướp bóc không được, bọn họ cuối cùng cũng tạo phản.
Quan bức dân, dân không thể không phản.
Mấy chục vạn dân đen tay không tấc sắt, chỉ dùng gậy gộc và đá cuội ném vỡ cửa nhà các thế gia, khu vực Lũng Tây bốc khói đen mù trời, vô số người đã chết trong trận hỗn loạn này. Quan binh ở Lũng Tây trước sự công phá của nạn dân tựa như hình nhân giấy, yếu ớt như cọng lúa. Bất kể quan binh địa phương dâng tấu kêu gào nói loạn dân hung hãn cỡ nào, bên trong có cao nhân chỉ đạo ra sao thì cũng chẳng ai tin tưởng, tất cả chỉ cho rằng đó đều là ngụy biện cho sự vô năng của bọn họ.
Ngay cả gã đô đốc mới dâng tấu ca tụng công đức triều đình lúc trước cũng kinh hoảng rối rít cầu cứu. Nhưng đám quan lại ở đế đô làm sao dám để hoàng đế biết được việc này, mới ca ngợi dân thái an sinh giờ bảo dân làm loạn? Đùa à? Cho nên bọn họ cũng chỉ có thể bí mật điều động quân đội đi bình loạn mà thôi.
Nhưng Đại tư mã Gia Cát Nguyệt lại nói: “Đế quốc bốn bề yên bình, dân chúng Lũng Tây vừa mới dâng thư ca ngợi triều đình sao có thể nào đại nghịch bất đạo làm phản chứ? Chuyện này cần tra xét thêm.”
Thế là chuyện điều binh bị kéo dài, mặc cho tình hình ở Lũng Tây càng lúc càng cấp bách. Ngày 24 tháng 12, một con khoái mã chạy vào kinh, gã binh sĩ người đầy máu tươi, tay cầm thư cầu cứu của đô đốc Lũng Tây là Tào Trường Thanh, hộc máu ngã xuống ngay trước điện Vinh Hoa.
Thành Chân Hoàng như rung chuyển, hoàng đế tức giận mắng chửi Trung thư lệnh và đủ loại quan lại, cũng cắt bỏ phong hào Tây Nam hầu của Triệu Dương ngay tại chỗ. Nhưng Triệu Triệt cũng không chiếm được lợi ích nào từ chuyện này, ngược lại là do Thập thất hoàng tử Triệu Nghĩa trước giờ vẫn thân tàng bất lộ thống lĩnh Tây nam quân rời kinh đi dẹp loạn. Gia Cát Nguyệt vì không nhanh chóng xuất binh bình loạn nên cũng bị hoàng đế phạt ở trong nhà tự kiểm điểm. Triệu Triệt mấy lần đến cầu xin cho hắn cũng bị hoàng đế đuổi đi.
Song Sở Kiều lại biết trận náo loạn này từ đâu đến, lúc Triệu Triệt tìm đến phủ Tư mã, nhìn thấy Gia Cát Nguyệt thì lập tức giận dữ mắng hắn là người điên. Gia Cát Nguyệt chỉ bật cười, nói như đinh đóng cột rằng mình chỉ muốn lưu lại chút vốn liếng để sau này Triệu Triệt đăng vị còn có cái để trị vì. Bằng không tất cả đều chết hết thì hắn làm hoàng đế để cai trị ai?
Trận nổi loạn ở Lũng Tây đã khiến vô số người chết lẫn bị thương, thế gia phú hộ ở nơi này bị tiêu diệt hết bảy tám phần, thường dân chết gần tám vạn. Nhưng theo lời Gia Cát Nguyệt nói thì chết tám vạn còn hơn là mấy trăm vạn, ván cược này tính ra vẫn đáng giá.
Đúng vậy, đúng thật là đáng giá. Thế gia ở phía tây nam diệt vong gần hết, thế lực của Mộc tiểu công gia bị tổn hại nghiêm trọng, Cảnh Hàm cũng bị ảnh hưởng, Triệu Dương bị hoàng đế khiển trách, tịch thu binh quyền. Triệu Triệt tuy không được lợi gì nhưng cũng không tổn hao gì. Chỉ có Gia Cát Nguyệt là bị cấm cửa trong nhà, tạm thời thối lui khỏi võ đài chính trị của Đại Hạ.
Tất cả đều diễn ra theo trình tự kế hoạch của Gia Cát Nguyệt. Nhưng Sở Kiều vẫn nhớ được rõ ràng, mấy ngày đó, mỗi lần nghe đến tin tức dân chúng bị tàn sát, những gia tộc chính trực bị vạ lây chết cả nhà, binh lính thủ thành bị tiêu diệt, dân chúng vào rừng làm giặc… thì đêm đó chàng đều không ngủ được, trong lòng như có lửa đốt. Mấy ngày đó, chỉ cần có chút sơ sẩy gì, nếu số nhân mã chàng bí mật phái ra kiềm hãm loạn dân không thể thành công tránh né binh lính địa phương, không thể phát động ít quân lính địa phương cùng tạo phản, số người chết nhất định không chỉ dừng lại ở tám vạn, toàn bộ tây nam nhất định sẽ chìm trong khỏi lửa chiến tranh, hậu quả sẽ không tưởng.
Bọn họ nói đúng, chàng thật sự là một người điên.
Sở Kiều lo lắng chàng bị biếm quyền mà mất ý chí, chàng lại an ủi nàng rằng: rốt cuộc cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi chơi với nàng một thời gian.
Xuân yến rốt cuộc cũng đến, cổng chính và khoảng sân trước phủ Tư mã từng quyền thế nhất triều hiện hết sức vắng vẻ, nhưng không khí bên trong lại đầy ắp tiếng cười.
Tuy khu vực tây nam có chiến loạn nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự náo nhiệt phồn hoa ở đế đô khi xuân yến cận kề. Phố lớn phố nhỏ đều tấp nập người đi, quan phủ tổ chức đốt pháo hoa trên quảng trường Tử Vi, tiếng cười của người dân xuyên qua tường ngói dày nặng, theo gió nhẹ nhàng truyền vào trong tòa phủ đệ canh phòng cẩn mật của Đại tư mã.
Từ ba ngày trước Gia Cát Nguyệt đã ra lệnh cho hạ nhân trong phủ bắt đầu trang hoàng đón năm mới, đèn lồng đỏ được treo quanh hành lang gấp khúc, song cửa được sơn đỏ, đám nha hoàn khéo tay tỉ mỉ cắt đủ loại hình giấy dán lên cửa sổ, có Đông Hải Thọ Tinh, Tây Lăng Lộc Thọ, Bát Tiên Quá Hải, Quan Âm Tống Tử, tất cả đều rất tinh xảo tỉ mỉ. Hoa được mang ra khỏi nhà kính bày biện khắp phủ, đủ sắc đủ loại, thơm ngát không gian. Các hạ nhân cũng đổi xiêm y mới, hồng đỏ rực rỡ, nhìn rất vui mắt.
*Đông Hải Thọ Tinh Tây Lăng Lộc Thọ
Bát Tiên Quá Hải
Gia Cát Nguyệt khôi phục cuộc sống ở Thanh Sơn viện rất nhiều năm trước. Hắn luôn là người biết tự ràng buộc bản thân, sinh hoạt rất điều độ, không như đám con cháu thế gia hễ có thời gian thì đi thả ưng, cưỡi ngựa, luyện võ. Hiện tại không bị bó buộc chính sự, cuộc sống trở nên nhàn hạ hơn rất nhiều, đều đặn điều dưỡng thân thể, rảnh rỗi thì đi chăm hoa, ngoài ra còn bị Sở Kiều bắt dậy sớm rèn luyện. Hai người mỗi sáng cùng nhau tỷ thí, vũ khí là đao thương gậy gộc đủ cả, lần nào cũng dẫn đến toàn bộ hạ nhân trong phủ kéo tới nhìn trộm. Lâu dần không thấy Gia Cát Nguyệt có phản ứng, gan của bọn hạ nhân cũng to hơn, thỉnh thoảng thấy hai người thi triển mấy chiêu đặc sắc thì còn rối rít vỗ tay trầm trồ tán thưởng.
Cuộc sống cứ thế nhẹ nhàng trôi qua, tựa như trung tâm cơn bão, luôn tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Năm mới đã đến trong bầu không khí lặng lẽ như vậy, Sở Kiều thay một bộ y phục mới rồi ngồi xuống trước gương chải tóc, sắc đỏ rực rỡ khiến người mặc nó như bừng sáng tựa bình minh mùa xuân vậy. Gia Cát Nguyệt đứng sau lưng nàng, bộ trường sam màu xanh khói trên người tô thêm vẻ tuấn tú bức người. Chàng tiện tay cầm lên một chiếc trâm ngọc trai, thuần thục búi gọn mái tóc đen mượt của nàng lại rồi cắm trâm vào.
Sở Kiều nhìn mình trong gương, nhất thời có hơi hoảng hốt khó tin. Hình như nàng chưa bao giờ nhìn thấy mình như vậy, từ lúc còn rất nhỏ, nàng luôn cố chấp cho rằng phụ nữ mặc đồ đỏ nhìn rất thô tục. Sau này lại thường xuyên bôn ba chiến trường, nàng càng không có tâm trạng sửa soạn điểm trang. Nhưng hôm nay nàng ăn mặc như vậy, hai má hồng hồng như hoa đào, sóng mắt như hồ thu, ngay cả đầu mày khóe môi cũng không che giấu được vẻ hạnh phúc và thoải mái.
Thì ra nói mặc đồ đỏ là thô tục, chẳng qua chỉ do lúc đó không có tâm trạng mà thôi.
Mai Hương đứng một bên cười tít mắt nhìn nàng, mặt tràn đầy ý cười. Nhưng Gia Cát Nguyệt lại thủng thỉnh đi ra phía trước, nhìn vào gương cười một tiếng rồi nói: “Thật là nghiêng nước nghiêng thành.”
Sở Kiều xấu hổ đẩy chàng ra, lỗ tai cũng đã đỏ ửng, nói: “Làm gì khoa trương đến vậy, chớ nói nhảm.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mắt nhìn nàng, cười nói: “Ta đang nói chính mình, hình như nàng nghĩ nhiều quá rồi.”
Sở Kiều tức giận muốn đưa tay cấu chàng. Gia Cát Nguyệt nhanh lẹ tránh được, quay sang nói với Mai Hương: “Nhìn tiểu thư của các ngươi kìa, ta không khen nàng đẹp nàng liền thẹn quá hóa giận.”
Mai Hương cười toe toét, cũng không phản bác. Nắng sớm bên ngoài vô cùng ấm áp, xa xa văng vẳng tiếng pháo đì đùng.
Nhiều năm như vậy, đây là năm mới thư thái nhất của Sở Kiều. Nàng tự mình xuống bếp dạy hạ nhân gói sủi cảo, thậm chí còn muốn lôi kéo Gia Cát Nguyệt cùng làm. Nhưng người nào đó theo chủ nghĩa đàn ông trịnh trọng khinh bỉ nhìn nàng một cái rồi phủi tay bỏ đi.
Ăn bữa cơm tất niên xong, đốt pháo trúc rồi thắp sáng hoa đăng, Gia Cát Nguyệt ăn được miếng sủi cảo có nhân táo đỏ, đám hạ nhân liền rối rít tới chúc mừng hắn năm mới đại cát. Hắn vui vẻ liền hào phóng thưởng to, khiến khắp phủ đều là tiếng tạ ơn hớn hở. Cửa phủ vẫn đóng chặt, bất kỳ ai đến đều bị chặn bên ngoài. Đến nửa đêm, Triệu Triệt phái người đưa đến hai vò rượu ngon, Sở Kiều và Gia Cát Nguyệt cùng nhau đối ẩm. Sở Kiều uống đến đầu óc mơ hồ, loạng choạng ngã vào lòng Gia Cát Nguyệt.
Bọn hạ nhân ở ngoài sân đốt pháo tưng bừng, cười nói vô cùng vui vẻ. Sở Kiều như mơ màng nhìn thấy khuôn mặt cười như hồ ly của Lý Sách, nàng với tay ra nhưng lại bắt hụt.
Nàng thật sự đã say nhưng đầu óc vẫn còn rất tỉnh táo. Nàng bất giác lại nhớ đến những năm gần đây, nhớ đến Tiểu Thi, nhớ đến Miêu Nhi, nhớ đến Tiểu Hoàng, nhớ đến Lý Dương, nhớ đến các đồng nghiệp ở sở tình báo, nhớ đến người ông tóc bạc của mình, nhớ lại khoảng thời gian bôn ba gian khổ mấy năm nay, nhớ lại mấy lần lẩn quẩn giữa sống chết, nhớ đến Ô tiên sinh, nhớ đến Vũ cô nương, nhớ đến Kinh Tử Tô, nhớ đến rất nhiều người đã chết cũng như còn sống, nhớ đến Lý Sách, thậm chí nhớ đến cả Yến Tuân…
Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Nàng rúc trong lòng Gia Cát Nguyệt, chóp mũi đều là mùi đỗ quyên dễ chịu trên người chàng. Hốc mắt chợt cay cay, nàng ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt nghiêng nghiêng của chàng, nói mà hai mắt đột nhiên sáng ngời: “Gia Cát Nguyệt, ta yêu chàng.”
Gia Cát Nguyệt sửng sốt, cúi xuống nhìn nàng. Xung quanh hai người đều là hạ nhân, tiếng của nàng rất lớn, áp đảo cả tiếng pháo *đì đùng*. Tất cả mọi người kinh ngạc quay lại nhìn nàng nhưng nàng hoàn toàn không để ý, vẫn to giọng lặp lại: “Gia Cát Nguyệt, ta yêu chàng.”
Một cơn gió thổi qua, có người thấp giọng cười trộm, tiếng cười đùa của Thanh Thanh và Mặc Nhi ở xa xa truyền lại. Mặt nàng đỏ hồng, hai mắt long lanh như có nước, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn. Điều dưỡng hơn nửa năm, nàng tựa như trở lại kiều diễm như lúc mười bảy mười tám. Nàng cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm, cười híp mắt, trên mặt chỉ thiếu viết thêm hai chữ hạnh phúc thật to mà thôi.
Nàng đột ngột *A* một tiếng, cả người đã bị bế bổng lên. Trong ánh mắt trợn tròn của mọi người, Gia Cát Nguyệt bỏ mặc bàn thức ăn chỉ mới đụng vài miếng, ôm Sở Kiều trở về phòng ngủ.
Áo ngủ gấm trên giường cũng là đồ mới tinh, toàn bộ đều mang sắc đỏ rực rỡ, mặt vải thêu thùa tinh xảo, có uyên ương nghịch nước, có Ngưu Lang Chức Nữ, có hỉ thước bắc thành cầu, có Quan Âm Tống Tử, khắp gian phòng đều là không khí ngọt ngào.
Ánh mắt đen như mực hiện lên một tia dục hỏa, Gia Cát Nguyệt nới cổ áo, hung hăng nhìn Sở Kiều, nghiến răng nói: “Tiểu yêu tinh, không bao giờ cho nàng uống rượu nữa.” Dứt lời liền cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng.
Hô hấp của chàng càng lúc càng trở nên dồn dập, tựa như một ngọn lửa bốc cháy hừng hực khiến nàng tan chảy.
Khóe mắt lộ ý cười, nàng vòng tay ôm lấy chàng, nồng nhiệt đáp lại.
Màn lụa buông xuống, trước mắt Sở Kiều hiện lên muôn màu muôn sắc. Bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười nói náo nhiệt ở ngoài sân.
Nhân sinh vốn khúc khuỷu khó dò, ngươi không biết lúc nào sóng gió sẽ đến, sóng to bao nhiêu, liệu có thể vùi dập những điều trước mắt hay không. Tất cả tình cảm phải khổ sở đè nén khi trước, tất cả những lời nói chôn giấu bao năm, tất cả cảm xúc ẩn sâu trong lòng, cuối cùng cũng có cơ hội bộc lộ ra rồi.
Thế sự khó lường, điều nàng có thể làm chính là quý trọng những gì đang có.
Phía sau màn lụa tung bay, nàng nằm trên nệm mềm, bấu chặt lấy thân thể chàng, mồ hôi rịn khắp người, toàn thân mệt mỏi một cách thỏa mãn. Nàng nép vào lòng chàng, vuốt ve bờ vai của chàng, nhìn ra cửa sổ cách đó không xa, như mơ hồ thấy được phía sau màn pháo hoa đẹp đẽ chính là một bầu trời u ám, đẫm máu đầy chết chóc.
Bất kể tương lai có ra sao, nàng đều không sợ hãi.