Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 9: Thức tỉnh.


Đọc truyện Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài! – Chương 9: Thức tỉnh.

Quách Hiểu Hiểu đem tấm hình ưng ý nhất bỏ trong một phong thư trang trí viền hoa bên mép đưa cho Diêu Thư Hàm.

“Chủ nhiệm, nếu như cô với Thư lão sư, một trong hai người là đàn ông thì tốt quá!” Quách Hiểu Hiểu nói.
Tay Diêu Thư Hàm run lên, nước trong cốc nổi lên vài vòng gợn sóng.
“Tại sao?”
Quách Hiểu Hiểu chỉ nụ cười tươi sáng của Thư Nhan cùng với đôi mắt thâm tình nhìn đối phương của Diêu Thư Hàm trong hình, vẻ mặt đầy say mê.
“Nếu như một trong hai người là đàn ông nhất định rất xứng đôi!”
“Nói bậy gì đó. Chúng tôi đều là nữ, em đừng nghĩ bậy.” Diêu Thư Hàm nhấp một ngụm trà, cố tỏ ra vẻ bình tĩnh lật xem giáo án.
“Chủ nhiệm, tạo sao cô không tìm bạn trai?” Quách Hiểu Hiểu tất nhiên không thuận theo buông tha Thư Hàm, nhưng cô nhất định không biết có câu “Lòng hiếu kì giết chết con mèo.”
Diêu Thư Hàm cầm bút gõ gõ xuống bàn thủy tinh.
“Bạn học Quách Hiểu Hiểu, bé ngoan không tùy tiện hỏi thăm chuyện riêng của người khác.”
Quách Hiểu Hiểu co đầu rúc cổ vào áo, sợ hãi trả lời.
“Dạ, em biết lỗi rồi!”
“Tốt lắm, mau trở về đi. Đợi lát nữa phải lên lớp.” Diêu Thư Hàm nhìn xuống thời khóa biểu, “Tiết sau là chính trị, Mai lão sư của các em không thích học sinh tới trễ, coi trừng bị giáo huấn đó.”
“Ha ha, cám ơn chủ nhiệm!” Quách Hiểu Hiểu hoàn toàn thành công trong nhiệm vụ giao hình, trong lòng tràn đầy vui vẻ trở về phòng học.
Triệu Đồng Đồng vừa tan lớp trở về phòng, đem đống sách đập xuống bàn một cái, giống như quả bóng xì hơi lảo đảo ngồi trên ghế.
“Ôi ~ mệt chết được!”
Diêu Thư Hàm ngước lên nhìn một chút rồi tiếp tục viết giáo án.
“Sao vậy, liên tiết mệt mỏi vậy sao?”
“Cô không hiểu nổi khổ của người mập mập như tui đâu, tôi vừa đứng hết 80 phút còn phải nói không ngừng, thở củng thở không nổi nữa.” Triệu Đồng Đồng vặn mở cái bình giữ ấm, “Aizz, hết nước! Thư Hàm cô đưa tôi mượn cái ly, cho tôi chút nước, khát muốn chết!”
Diêu Thư Hàm đem ly đưa qua.
“Lão sư phúc hậu mập mập đi nhiều, tôi cũng chỉ có gặp một mình lão sư như vậy.”
Triêu Đồng Đồng tu nước ừng ực.
“Đó là do bọn họ khí túc, tôi khí hư a. “
“Không phải cô ở nhà thuốc Đông y hốt thuốc bổ sao, không có hiệu quả à?”
Triệu Đồng Đồng nghẹn lời.
“Đều nói thuốc bắc từ từ mới có hiệu quả, đâu mà nhanh như vậy, hey, Thư Hàm, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.”
“Chuyện gì?”

“Chuyện là năm nay đoàn văn nghệ sắp có ca kịch, muốn cô xem giúp kịch bản.”
Diêu Thư Hàm ngừng bút, ngẩng đầu liếc nhìn Triệu Đồng Đồng.
“Cô xem qua không được à?”
Triệu Đồng Đồng bĩu môi.
“Tôi cũng nói tôi xem được nhưng kết quả là Thái lão sư chỉ đích danh cô.”
“…” người phụ trách đoàn văn nghệ là lão sư dạy âm nhạc Thái Cần Vĩ, cũng là một trong đám đông người theo đuổi Diêu Thư Hàm, mỗi năm đều dâng hiến lễ vật nào là hoa hồng, so-co-la còn có cả vé vào nghe nhạc giao hưởng, cũng được xem là một bậc thầy ngoan cường và lãng mạn.
Triệu Đồng Đồng còn nói.
“Xế chiều hôm nay 5 giờ rưỡi ở lầu Nghệ thuật phòng vũ đạo, cô theo tôi đi xem tí, tập luyện tập cũng rất thú vị.”
“Tôi không đi.”
“Tôi cùng Thái lão sư nói xong hết rồi! Thư Hàm à, cô coi như cho tôi chút mặt mũi đi.”
“Không đi!”
“Thư Hàm…” Triệu Đồng Đồng nắm tay đang cầm bút của Thư Hàm.
“Đừng ác tâm với tôi như vậy!”
“…” Diêu Thư Hàm hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
“Được rồi. Bất quá cô phải đi với tôi, xem xong kịch bản hai chúng ta liền trở về. Cô đừng có nghĩ tới chuyện làm máy bay yểm trợ”.
“Được được được, cứ quyết định vậy đi!” Triệu Đồng Đồng điên cuồng gật đầu, cô cũng không để bụng chuyện làm máy bay yểm trợ gì đó hay không, chỉ cần giúp hắn giật dây coi như cô có thể kiếm được một chỗ tốt rồi. Thái Cần Vĩ có thân thích ở nước ngoài, giúp cô mang vài cái LV, Chanel gì đó cũng rất dễ dàng.
Diêu Thư Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, cổng trường có Đại Hùng, tổ thể dục có Lâm Triết Vũ, đoàn nghệ thuật có Thái Cần Vĩ, còn có rất nhiều cái tên không nhớ nổi, từng người làm cho cô càng ngày càng khó có thể ứng phó.
Cô không hiểu, nữ nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, vì sao những tên nam nhân này chỉ nhìn chằm chằm cô không buông chứ?
Lẽ nào cô có thể phóng ra một loại kích thích tố đặc thù, hấp dẫn những người vây xung quanh cô?
Nếu như cô thật sự có loại công năng đặc biệt này, vậy tại sao… người kia không muốn tiếp nhận chút yêu hèn mọn của cô?
Cửa văn phòng bị ai đó gõ hai cái.
“Diêu Thư Hàm, tổ trưởng gọi cô tới phòng photo xem đề kiểm tra tháng.”
“Được.” Diêu Thư Hàm đặt bút xuống, đứng lên.
“Đồng Đồng cô ở đây chờ tôi, cô dám chạy trốn thì tôi sẽ không đi.”
“Ôi trời, cô mau đi đi, tôi trốn khi nào chứ?”
Diêu Thư Hàm cúi đầu tùy ý nhìn người kia.
Cô không bỏ trốn mới là lạ.
——
Dưới lầu, Triệu Khải Kì đưa một tấm hình cho Thư Nhan.

“Thư lão sư. Cô nhìn tấm này đi, chụp đẹp nhất đó.” hắn chỉ vào kiệt tác nằm trên bàn của mình hưng phấn nói với cô.
“Ồ, không tệ nha.” Thư Nhan cầm tấm hình lên, quan sát tường tận tỉ mỉ.
Ừm, chụp mình rất đẹp, ánh mắt long lanh lấp lánh rất có thần, sóng mũi cao ngất, vành môi gợi cảm, rất đẹp rất đẹp! Ôi, cái tư thế này của mình cũng rất tự nhiên, tấm này chụp rất tốt, bắt được nét quyến rũ của mình tốt tốt!
Ôi chao?
Ánh mắt của cô dừng ở vẻ mặt của Diêu Thư Hàm- chính là tấm cô ôm lấy cổ của người kia- trong đống ảnh chụp. Diêu Thư Hàm nhỏ bé ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ dài tựa như lá liễu tung bay trong bức tranh cổ, đường nét thanh nhã, trong đó trắng đen rõ ràng, đôi mắt thẳng tắp chăm chú vào chính mình, ánh mắt đó, dường như cô đã từng quen biết, cô đã thấy qua ở đâu?
“Ha ha. Cám ơn Thư lão sư đã khích lệ.” Triệu Khải Kì có chút nói năng lộn xộn.
“Em cảm thấy Diêu lão sư của tụi em đẹp hay là cô đẹp?”
Não bộ của Triệu Khải Kì lúc này choáng váng.
“Hả?”
Thư Nhan khẽ cười một tiếng, cô cũng không biết vì sao đột nhiên bản thân lại hỏi loại vấn đề này nữa, nhất định là thuận miệng hỏi thôi.
“Không có gì, chỉ đùa với em một chút thôi!”
Triệu Khải Kì gãi gãi đầu, chân mày nhíu lại.
“Dạ… dạ. Em cảm thấy hai người đều rất đẹp nhưng nếu phải chọn một người đẹp hơn. Chủ nhiệm lớp em thuộc dạng mỹ nhân cổ điển khí chất ưu nhã, Thư lão sư thì tương đối thành thục… chính là cảm giác này, haha.”
Thư Nhan bật cười.
“Được rồi, ngay cả cái gì gợi cảm đều biết, em xem không ít phim nhỉ?”
Nhất thời mặt của Triệu Khải Kì đỏ ửng cũng giống như mấy cái mụn nhỏ nhỏ trên trán của hắn, đầu lưỡi như thắt lại.
“Em em em không có! Thư lão sư cô không thể nghi ngờ nhân cách thanh cao của em nha!”
Thư Nhan cầm thước mét vỗ vào lưng của hắn, đem hắn đuổi ra ngoài.
“Trở về lớp học đi.”
Cô kéo ngăn kéo lấy ra một gói kẹo Candy, cắn gói nilon, mùi sữa nồng nặc trong nháy mắt tràn ngập khắp khoang miệng, vị ngọt làm cho cô cảm thấy mọi vật trước mắt có chút không chân thật. Thời gian trôi qua nhanh quá, lần trước ăn kẹo sữa có lẽ là hồi học cao trung. Có một lần ở nhà trọ cô nhìn thấy Diêu Thư Hàm ăn kẹo Candy này, ma xui quỷ khiến thế nào cô tự đi mua một túi, vẫn bỏ trong ngăn kéo ở phòng làm việc. Nhưng lúc này, cô tự nhiên muốn ăn.
Cao trung?
Đôi mắt hồ ly của Thư Nhan nheo lại, cô cố gắng nhớ đoạn kí ức mơ hồ trước đây.
Cao trung……
———–
Một bó hoa hồng thật to.
“Tổng cộng là 30 đóa, thông điệp là Xin tiếp nhận tình yêu của tôi!” Thái Cần Vĩ mặc tây trang kèm vời chiếc cà-vạt màu lam đậm.
“Mỗi năm đều một bó.”
Diêu Thư Hàm bất đắc dĩ cười, ôm lấy bó hoa tươi đẹp kia.

“Cám ơn.”
“Thư Hàm, em đẹp hơn nó.” Thái Cần Vĩ cười nói, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
“Cảm ơn.” Diêu Thư Hàm bước vòng qua hắn đi về phía trước hai bước.
“Tôi tới xem kịch bản, kịch bản đâu?”
Mười ngón tay của Thái Cần Vĩ giằng co nhau.
“À, cái kia… không vội. Thư Hàm, trước tiên ngồi đi, nhìn mấy em học sinh tập luyện, ca kịch rất hay, tôi tin em sẽ thích.”
“Thái lão sư, tôi chỉ tới xem kịch bản thôi, xem xong tôi còn muốn trở về nhà nữa.”
Giọng của Diêu Thư Hàm có chút lạnh lùng.
Hắn gật đầu.
“Được. Đợi lát nữa tôi mời em đi ăn cơm Tây, chúng ta vừa ăn vừa xem sau đó tôi đưa em trở về, được không?”
“Thật xin lỗi Thái lão sư, thời gian của tôi có hạn, nếu như anh không đưa kịch bản cho tôi xem tôi liền đi về.” Nói xong, cô đi về phía cửa.
“Khoan khoan khoan” Thái Cần Vĩ vội bước tới ngăn cản.
“Tinh Nhã, lấy kịch bản đến đây cho Diêu lão sư.”
“Dạ!” Thôi Tinh Nhã rút xấp giấy từ bên dưới áo khoác đặt trên ghế đứa tới cho Diêu Thư Hàm.
“Diêu lão sư.”
“Ừ.” Diêu Thư Hàm cầm lấy kịch bản, tìm một chỗ ngồi xuống.
“Thư Hàm, cô ở đây xem đi, xem xong thì xem các học sinh luyện tập, xong thì về như vậy có được không?” Thái Vĩ Cần khẩn cầu.
“Đúng vậy Diêu lão sư, tụi em diễn cũng khá tốt, cô ở lại xem một chút nha!”
Thôi Tinh Nhã ôm cánh tay Thư Hàm, cười cười làm nũng.
Haizzz….
Diêu Thư Hàm nhàn nhạt thở hắt ra:
“Được rồi, mấy đứa tiếp tục đi, không cần để ý đến cô.”
Mặt mày Thái Vĩ Cần giãn ra, hắn vỗ vỗ tay đi lên sân khấu:
“Các em học sinh, hôm nay đoàn kịch của chúng ta rất vinh hạnh mời được Diêu Thư Hàm lão sư tới xem chúng ta luyện tập, giúp chúng ta sửa kịch bản, mọi người cho tràng pháo tay chào đón cô ấy nào.”
Bên trong phòng luyện tập tiếng vỗ tay nhiệt liệt giòn giả vang lên bọn nhỏ đồng thời hô vang:
“Chào Diêu lão sư.”
Diêu Thư Hàm đứng lên phất tay một cái.
“Chào mọi người, mọi người cố gắng lên nha!”
—-
Trong dãy lầu dạy học, Thư Nhan đột nhiên phát hiện bản thân quên mang chìa khóa, tối nay cô không có lớp, giờ chỉ có thể đi tìm Diêu Thư Hàm mượn chìa khóa.
Thư Nhan đi tới phòng làm ở lầu ba, cô phát hiện Diêu Thư Hàm không có ở đây, cô tóm lấy Doãn Đại Bằng:
“Doãn lão sư, Diêu lão sư đâu?”
Doãn Đại Bằng còn đang chìm đắm trong bóng tối của Sự kiện của tiểu đội lớp 14, ngày đó còn xấu hổ trước mặt Thư Nhan, bây giờ tâm tư lộn xộn cũng phai nhạt rồi, hắn chỉ thản nhiên nói:
“Theo như Diêu đại tài nữ nói thì bây giờ cô ấy hẳn là đang ở lầu nghệ thuật trong phòng tập múa đó! Đoàn nghệ thuật luyện tập nhờ cô ấy xem giúp kịch bản.”

Thư Nhan nhíu mày
“Xem kịch bản thì đến phòng đó làm chi? Cầm một bản về xem là được rồi!”
Doãn Đại Bằng hừ hừ một tiếng
“Diêu đại tài nữ mị lực rất lớn nha.”
Thư Nhan đi ra ngoài:
“Quên đi, tôi đi tìm cô ấy.”
—–
Trong phòng múa, tiếng nhạc vang lên, những ngọn đèn trên sân khấu sáng lên, học sinh mặc trang phục diễn cầm đạo cụ bắt đầu diễn tập.
Thôi Tinh Nhã cười hì hì chạy xuống:
“Diêu lão sư, cô cũng mặc đồ diễn này thử xem…”
Không đợi Diêu Thư Hàm đồng ý, một đám tiểu cô nương liền vây lấy cô kéo vào hậu trường thử trang phục.
Thôi Tinh Nhã cầm bộ váy cung nữ đưa cho Diêu Thư hàm thay, thả lỏng mái tóc dài của cô ra sau đó thắt thành hai cái bánh quai chèo.
Chờ thắt tóc xong, Thôi Tinh Nhã lấy một cái kính 0 độ cho Diêu Thư Hàm.
“Diêu lão sư, cô mang thử xem.”
Từ sau khi lên đại học Diêu Thư Hàm không còn mang gọng kính, chỉ dùng áp chòng, bây giờ mang lại trong lòng không khỏi có chút xúc động.
“Thật có lòng.”
Thôi Tinh Nhã dựng ngón cái lên khen Diêu Thư Hàm rất đẹp rồi chạy về dàn dựng vở kịch.
Diêu Thư Hàm ngồi bên mép giường lẳng lặng đọc kịch bản, kịch bản truyện cải biên từ Turandot. Cốt truyện tương phản với nguyên tác, sau khi hoàng tử đoán được đáp án công chúa mong muốn gả cho mình, nhưng hoàng tử cũng không nguyện ý cưới công chúa vì vậy hoàng tử liền ra một câu đố cho công chúa, nếu như nàng đoán được tên của hoàng tử thì hắn sẽ kết hôn với nàng, nếu như không thì nàng phải thả hoàng tử trở về vương quốc của mình. Công chúa không đoán được tên hoàng tử cũng không thể làm gì khác hơn, nàng hỏi hoàng tử vì sao không muốn cưới mình còn phải trả lời rõ ràng câu hỏi của nàng. Hoàng tử trả lời chàng không muốn công chúa lại dùng loại phương pháp này lạm sát người vô tội, vẻ đẹp của nàng đáng giá để yêu để tôn kính mà không phải thù hận và giết chóc. Cuối cùng công chúa tỉnh ngộ, dùng yêu thương và lòng khoan dung thống trị đất nước còn hoàng tử tiếp tục phiêu bạt chân trời.
Tiếng nhạc vừa ngưng, vở kịch hạ màn kết thúc.
“Rất tốt, diễn rất hay, chúc anh thành công đoạt được giải thưởng.” Diêu Thư Hàm cười bước tới, đem kịch bản trả lại cho Thái Cần Vĩ.
“Cám ơn lời chúc của em, tôi sẽ đạt được.” Thái Cần Vĩ nhận lấy kịch bản, nhân cơ hội này bắt tay Thư Hàm.
“Thư Hàm, cô thật sự không đi ăn với tôi sao? Nghĩ lại một chút đi.”
“Diêu Thư Hàm, tôi quên mang chìa khóa, cô-” Thư Nhan đẩy cửa đi vào phòng tập, nhìn thấy Thái Vĩ Cần đang giữ tay Diêu Thư Hàm, lời còn chưa nói hết liền ngẩn ra.
Diêu Thư Hàm chậm rãi quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt trắng nõn mịn màng của cô, đôi mắt lá liễu đầy ẩn tình, bím tóc tinh xảo trẻ trung, còn có mắt kính gọng đen trầm tính nghiêm túc kia nữa…
Trong phút chốc, ký ức mơ hồ của Thư Nhan dần dần rõ ràng, chuyện xưa như thủy triều cuốn tới, ùn ùn kéo đến, khí thế hung hãn. Cô dường như cảm thụ được ánh mặt trời nóng rực của mùa hè vào 12 năm trước, chóp mũi quanh quẩn tràn đầy hương cỏ nhàn nhạt, một thiếu nữ sợ sệt đỏ mặt cúi đầu đứng trước cô, sau đó…
“Thư Nhan, em thích chị!”
Thư Nhan, em thích chị.
Thư Nhan, em thích chị…
“Cô là Diêu Thư Hàm!” Thư Nhan mở to mắt, tiến lên trước.
“Cô là Diêu Thư Hàm!”
———————
Sau này mình sẽ post chương mới vào t7 nha!^^
ps. Buổi tối ấm áp!^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.