Đọc truyện Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài! – Chương 79: Thư Dao.
Năm thứ 2 sau khi kết hôn, Thư Nhan sinh một cục cưng.
Lúc đầu dựa theo pháp luật hiện hành của nhà nước: là cấm phụ nữ chưa kết hôn xin tinh trùng từ kho tinh trùng, nước ngoài chứng nhận quan hệ hôn nhân đồng giới nhưng nội quốc vẫn không chịu chấp nhận, cho nên Diêu Thư Hàm và Thư Nhan hai người có thể ôm cục cưng của chính mình là một chuyện vô cùng hại não.
Diêu Thư Hàm có cùng ba mẹ mình thương lượng qua chuyện này, ba Diêu khụ khụ hai tiếng nhưng không đóng góp ý kiến, ngược lại mẹ Diêu rất quan tâm, bà nói:
“Vậy thì sinh một đứa đi, nhưng muốn sinh con phải để Thư Nhan sinh, Hàm Hàm cơ thể con quá yếu, trước đây mẹ luôn lo lắng sau này nếu con mang thai cục cưng, xương chậu nhỏ như vậy khó sinh thì không biết làm sao….”
Sắc mặt Diêu Thư Hàm khó coi:
“Mẹ, mẹ nói đi đâu vậy.”
Ba Diêu vẫn thể hiện bộ dạng không hề quan tâm, thực ra ông ngầm để ý cực kỳ để ý, ông lặng lẽ gọi điện cho em trai nhà mình, hỏi hắn kho tinh trùng bên tỉnh có thể chuẩn bị không, nhờ chút quan hệ.
Diêu Đỉnh Tùng cau mày:
“Anh à, chuyện này làm không tốt lắm.”
Ba Diêu cụt hứng:
“Có chút chuyện nhỏ em cũng làm không xong, em nói em còn làm được chuyện gì khác?”
Diêu Đỉnh Tùng trầm mặc chốc lát, sau đó nói:
“Em sẽ cố gắng…”
Trải qua áp lức không ngừng từ phía ba Diêu Diêu Đỉnh Tùng không ngừng cố gắng, mấy nhân viên làm việc bên kho tinh trùng bằng lòng ngầm cung cấp tinh trùng cho họ, bất quá nhất định phải chi tiền, còn viết một phần giấy cam đoan chịu trách nhiệm. Mà Diêu Thư Hàm và Thư Nhan cũng thương lượng xong trước hết để Thư Nhan đi phẫu thuật, lý do: Thư Nhan cũng cho rằng Diêu Thư Hàm cơ thể không tốt, cô còn nói: “Hàm Hàm xương chậu của em nhỏ như vậy, vạn nhất đầu của cục cưng kẹt ở giữa không ra được sẽ chết ngộp thì sao?”
Diêu Thư Hàm bóp cổ Thư Nhan dùng sức lắc lắc:
“Chị đi chết đi!”
Vì vậy Thư Nhan đón nhận mọi hy vọng của Diêu Thư Hàm, ba Thư còn có ba mẹ Diêu bước vào phòng giải phẫu, giải phẫu phi thương hoàn mỹ, thụ thai thành công.
Thư Nhan mang thai hơn chín tháng, rốt cuộc vào một buổi tối mưa giông cũng đón chào ngày chuyển dạ.
Hộ sĩ đẩy xe đi ở phía trước, Thư Nhan yếu ớt nằm trên giường, Diêu Thư Hàm nắm lấy tay cô chầm chậm chạy theo:
“Vợ à, vợ chị nhất định phải chịu đựng.”
Thư Nhan liếc mắt nhìn, quay mặt đi hướng khác.
Thực ra đã rất lâu rồi Thư Nhan vẫn không hiểu nổi, dựa theo định nghĩa của mọi người bây giờ, cô là công mới đúng chứ, nhưng vì sao ở bên ngoài mãi mãi cũng là Diêu Thư Hàm làm chủ, ở nhà không cần phải nói tự nhiên là xem sắc mặt của Diêu Thư Hàm, bây giờ sinh con cũng là cô sinh, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra….
“Vợ, vì hạnh phúc của em và cục cưng, chị nhất định phải chịu đựng!” Diêu Thư Hàm khóc đến nổi nước mắt nước mũi tèm lem.
Má ơi, không phải chỉ là sinh con thôi sao, chị chưa chết đâu! Thư Nhan nghiêng đầu nhìn về phía Diêu Thư Hàm:
“Vợ à, em đừng quá lo lắng cho chị, đợi chị chiến thắng trở về, dẫn em đi mua tương…”
“Tương?” Diêu Thư Hàm sát đến bên cạnh Thư Nhan.
Thư Nhan hít một hơi, giãy dụa nói: “(Tương) đậu nành.” sau đó không còn tiếng nữa.
Cửa phòng giải phẫu đóng lại, đèn đỏ sáng lên, ở bên trên viết 3 chữ lớn: Đang giải phẫu.
1 tiếng đồng hồ sau, trong phòng giải phẫu truyền ra tiếng khóc vang dội của trẻ con, bên ngoài phòng cả gia đình ôm nhau khóc:
“Sinh rồi!”
Sau đó hộ sĩ bế đứa bé ra, cùng với nụ cười tiêu chuẩn, “Chúc mừng, là con gái, mẹ con bình an.” nhìn xung quanh, phát hiện không có nam nhân trẻ tuổi, nghi hoặc hỏi: “Ba của đứa bé đâu?”
Diêu Thư Hàm đã hoàn toàn vui đến nổi ngốc luôn rồi, tiến tới nói:
“Ở đây!”
Biểu hiện trên mặt của hộ sĩ ngay lập tức biến hóa, lúng ta lúng túng đem đứa bé đặt vào tay Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm ôm đứa bé lắc lắc, cười ha ha:
“Mẹ, mẹ coi nè, cục cưng xấu y chang Thư Nhan.”
Mẹ Diêu đánh Diêu Thư Hàm một cái, nói: “Nói tào lao gì vậy.” khẽ quát quát chóp mũi đứa bé, “Lớn lên cục cưng sẽ đẹp hơn.”
Ba Thư cũng nói:
“Phải, A Nhan nhà ba khi còn bé cũng rất đẹp.”
Diêu Thư Hàm cười hì hì đem đứa bé giao cho mẹ mình, nhanh như chớp chạy tới phòng bệnh thăm Thư Nhan.
Cô ghé bên giường lau mồ hôi cho Thư Nhan cười nói:
“Cục cưng rất giống chị.”
Thư Nhan hừ mũi lườm Diêu Thư Hàm, không nói lời nào.
Diêu Thư Hàm quan tâm nói:
“Có phải mổ bụng không?”
Hộ sĩ ở bên cạnh nhịn không được nói:
“Đứa bé là sinh tự nhiên.”
Diêu Thư Hàm vỗ lên giường nói:
“Sinh tự nhiên, cục cưng sẽ rất thông minh.”
Thư Nhan nhắm mắt lại, cả mũi bên kia cũng bị nghẹt.
—————
Sau khi sinh, ba Diêu ở trong thư phòng buồn bực suốt cả tuần, ngay cả ăn cũng bưng vào thư phòng ăn. Đến lúc này Diêu Thư Hàm chịu không nổi nữa, cô kéo mẹ mình qua hỏi:
“Mẹ, ba làm sao vậy?”
Mẹ Diêu nói:
“Ông ấy muốn đặt tên cho cục cưng của hai đứa.”
Diêu Thư Hàm ngẩn ra, “Cả tuần lễ… hơn nữa ba gấp cái gì, Thư gia người ta biết tự mình đặt.”
Mẹ Diêu nhíu mày:
“Đó cũng là cháu ngoại của ông ấy.”
Diêu Thư Hàm ngẫm nghĩ: cũng phải, con của Thư nhan cũng chính là con của cô.
Diêu Thư Hàm nói:
“Con cũng muốn nghĩ tên cho cục cưng.”
Vì vậy ba Diêu và Diêu Thư Hàm đều tự giam mình trong thư phòng.
Qua 3 ngày, rốt cuộc cũng nghênh đón hai cha con nhà Diêu gia xuất quan.
Ba Diêu đầu tiên là hẹn Thư Nhan đến thư phòng, mở thành quả nghiên cứu của ông ra:
“Con xem, cái này Vân Viện, còn cò cái này Tiêu Tuyền cũng không tệ.”
Thư Nhan cười cười, lựa lời từ chối, ba Diêu đen mặt trở về nhà, Diêu Thư Hàm cười nói:
“Ba, ba lỗi thời rồi, để con.”
Buổi tối Diêu Thư Hàm ôm Thư Nhan nói:
“Chị vợ à, em cho con mình một cái tên nha.”
Thư Nhan mặt không đổi sắc nói:
“Đừng nghĩ, chị đã đi cục công an làm thẻ căn cước rồi, cũng điền sổ hộ khẩu rồi.”
Diêu Thư Hàm giống như sét đánh giữa trời quang:
“Gì, rõ ràng lúc trước chị không nói với em đi nộp hồ sơ.”
Thư Nhan hừ hừ.
Diêu Thư Hàm hỏi:
“Chị đặt tên gì?”
Thư Nhan nói:
“Thư Dao.”
Diêu Thư Hàm sửng sốt:
“Gì?”
Thư nhan lặp lại một lần:
“Thư Dao.”
Diêu Thư Hàm co rút khóe miệng, cái tên này, thực sự đơn giản dễ hiểu… cô hỏi:
“Sao chị lấy tên đó?”
Thư Nhan không chút nghĩ ngợi nói:
“Dựa theo cách tên cp (couple) trên sách hiện tại, công phải viết trước thụ, nên Thư x Diêu, nhưng trực tiếp dùng họ của em làm tên có chút khoe khoang, cho nên chị thay chữ bên cạnh chữ nữ là thành chữ Dao.”
“Chờ chút chờ chút chờ chút, cái gì công thụ.” Diêu Thư Hàm làm tư thế stop, cùng Thư Nhan lý luận, “Cái lý luận tào lao của chị với tên cả đời của con mình có nửa xu quan hệ hả?”
Thư Nhan nói:
“Con là chị sinh, cảm ơn.”
“Ha ha, Thư Nhan, chị càng ngày càng cứng cáp rồi phải không!?” Diêu Thư Hàm đứng phắt dậy lấy chổi lông gà, trên tay nhịp nhịp, cười đen tối:
“Không những thiếu xxx còn thiếu đòn nữa.”
Thư Nhan vừa nhìn đã cảm giác sai sai, lập tức bò xuống giường, quỳ xuống, quỳ rạp trên mặt đất:
“Vợ ơi, chị sai rồi, vợ ơi chị có tội, vợ ơi chị van xin em tha thứ.”
Diêu Thư Hàm liếc mắt nhìn ai kia.
Thư Nhan bò qua ôm lấy đùi Diêu Thư Hàm:
“Vợ ơi, em coi chị cần cù chăm chỉ phục vụ em, mang thai mười tháng hạ sinh Lân nhi (?), vừa nghe lời vừa cố gắng vậy hãy tha cho chị đi!” ở trên đùi Diêu Thư Hàm cọ cọ, “Người ta mới sinh con xong, a, trái tim đau quá…” trên thực tế trong lòng Thư Nhan: ĐM, bà đây tm giống một kẻ ở đợ, là công cũng phải có khí phách có tôn nghiêm của một công, có lỗi à? Có lỗi sao có lỗi sao!!!
Diêu Thư Hàm bị trò hề của Thư Nhan làm cho mềm lòng, cô ôm người kia lăn lên giường, vừa hôn vừa an ủi:
“Chị vợ ngoan nha, một chút nữa cho cục cưng bú sữa nha.”
Thư Nhan khóc không ra nước mắt— Tui là công a….
—————-
Đảo mắt đã đến đầy tháng tiểu Thư Dao, Thư gia Diêu gia hợp lại làm một tiệc đầy tháng.
Ba Diêu mời rất nhiều bạn bè tới, mọi người nhìn thấy Diêu Thư Hàm và Thư Nhan hai nữ nhân ôm đứa nhỏ, không có nam nhân, trên mặt đều tỏ vẻ kỳ quái. Nhưng biểu tình của những người này đều bị ba Diêu phát hiện. Ông chống gậy đầu rồng ra sức đập lên mặt đất một cái, lớn tiếng nói:
“Biểu tình đó là sao! Tiệc đầy tháng của cháu ngoại tôi, không vui vẻ uống thì cút!”
Khách khứa đen mặt lại, ai cũng không nguyện ý đắc tội thầy giáo già âm trầm này, lập tức cười rạng rỡ:
“À à, Diêu lão sư, cháu gái ngài bộ dạng đúng là rất đáng yêu, vừa nhìn chính là một mỹ nhân, tương lai tiền đồ vô lượng!”
Ba Diêu hài lòng, vuốt vuốt chòm râu:
“Ừ.”
Lúc này đến lượt Diêu Thư Hàm và Thư Nhan đứng bên cạnh nhìn thấy toàn bộ quá trình đen mặt lại.
Thư Nhan chọt chọt Diêu Thư Hàm, nhỏ giọng nói:
“Vợ à, chị phát hiện, ba vợ rất bao che khuyết điểm.”
Diêu Thư Hàm nhỏ giọng trả lời:
“Chị mới phát hiện, ông chính là một ông lão ngạo kiều– là một ông lão lù đù vác cái lu mà chạy–“
“Ah…” Thư Nhan như có điều suy nghĩ gật đầu, thảo nào Diêu Thư Hàm cũng là một kẻ siêu ngạo kiều— siêu biến thái ngầm—
—————
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời gian trôi qua rất nhanh, trong chốc lát tiểu Thư Dao cũng được 1 tuổi.
Hôm nay trong nhà rất náo nhiệt, tiến hành nghi thức cho tiểu Thư Dao chọn đồ dự đoán tương lai.
Mẹ Diêu chuẩn bị rất nhiều thứ lặt vặt cho cháu ngoại, lần lượt bày ra trước mặt tiểu Thư Dao, ôm cục cưng nói:
“Tới, tiểu Dao Dao, chọn cái mình thích ~”
Ba Diêu tỉnh bơ đem chiếc bút máy nạm vàng trước ngực đến trước mặt tiểu Thư Dao, sau đó yên lặng thu tay về.
Diêu Thư Hàm nhìn thấy hành động của ba mình tưởng không bị phát hiện, khóe miệng cong cong.
Ba Thư cười:
“Không biết cục cưng chọn cái gì, ba nhớ ngày xưa Thư Nhan bắt bàn tính.”
Mẹ Diêu nói:
“Hàm Hàm bắt bút máy.”
Diêu Thư Hàm đỡ trán, ngày xưa chính xác là cây bút máy vừa rồi ba Diêu lặng lẽ đặt xuống…
Thư Nhan ở bên giườg gấp quần áo, quay đầu nhìn con gái nhỏ bò tới bò lui, nói :” Cục cưng thích bắt cái gì thì bắt thôi.” lại xoay đầu gấp vớ.
Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn chằm tiểu Thư Dao, không hề chớp mắt, thậm chí nín thở, chờ cục cưng vươn bàn tay bé nhỏ ra lựa chọn sau cùng.
Nhưng mà….
“A a a a…” Tiểu Thư Dao bò bò, lướt qua bàn tính, lướt qua bút máy, lướt qua laptop, tập văn xuôi, tiền xu, các loại đồ này nọ, cuối cùng bò đến bên người Thư Nhan, từ trong đống quần áo cô đang sắp xếp kéo ra một chiếc quần lót ren màu đen, y y nha nha đem quần lót đội lên đầu, cười ha ha, còn dùng câu chưa luyện qua nói: “Thich…thích!”
Diêu Thư Hàm bụm mặt.
Ba Diêu mặt đen đến nổi chảy nước, mẹ Diêu lúng túng nhìn ba Thư, ba Thư vẻ mặt cũng như bị táo bón…
Thư Nhan cảm thấy trong phòng nhất thời yên lặng, không đúng lắm. Cô xoay người, phát hiện quần lót đội trên đầu tiểu Thư Dao, liền lấy quần lót xuống bỏ vào trong hộp, hỏi Diêu Thư Hàm:
“Cục cưng chọn cái gì?”
Diêu Thư Hàm xoa xoa thái dương:
“Cục cưng chưa có chọn.”
Thư Nhan nói: “À.” tiếp tục gấp quần áo.
Ba Diêu chỉ vào tiểu Thư Dao nói:
“Một lần nữa!”
Những người còn lại nhao nhao biểu thị đồng ý.
———-
——————-
Lại 15 năm trôi qua, Thư Dao đã trưởng thành, Diêu Thư Hàm già rồi, Thư Nhan cũng già rồi.
Thư Dao 16 tuổi, Diêu Thư Hàm thấm thía được cái gọi là “Thượng bất chính hạ tắc loạn…”
Ra ngoài lăn lộn sớm muộn gì cũng phải trả giá.
Thư Dao học cao trung năm hai trong một ngôi trường ở C đại, thành tích học tập xuất sắc, nhất là ngữ văn và số học, là học sinh giỏi hiếm thấy có thể giỏi đều hai môn này. Trường Phụ Trung cũng có lời giải thích, lớp 1 thiên tài, lớp 2 nhân tài, lớp 3 quỷ tài, đếm trên đầu ngón tay lớp 1 là lớp tinh anh gồm các học bá trời sinh tài năng xuất chúng, lớp 2 là hỏa tiễn gồm các học bá cần cù tài năng, lớp 3 là lớp hỏa tiễn gồm học bá quỷ tài không thể giả thích được.
*Quỷ tài người có tài năng đặc biệt; người có tài năng phi thường.
Mà thiên tài kia, chính là nói Thư Dao.
Cái gọi là thiên tài, chính là không phải xuất chiêu theo lẽ thường, lại là người thường thường thắng vì đánh bất ngờ. Thư Dao chính là phần tử dị đoan, chỉ nói thành tích của cô vượt trội nhưng không muốn vào lớp tinh anh học, hết lần này tới lần khác nương nhờ lớp hỏa tiễn thì cũng kỳ quái lắm rồi.
Thư Dao có một câu trên đầu môi:
“Tôi học, không cần nhiều, lên lớp chỉ cầu có thể đạt yêu cầu.”
Thư Dao ngồi cùng bàn với Đặng Tiểu Ấm, sau n lần nghe thấy câu này, liền giống quỷ gào khóc:
“Chị Dao, chị chỉ cần lên lớp cũng đã đạt điểm cao nhất rồi, ok fine?”
Thư Dao cười cười, quay quay bút trong tay.
Kiểm tra tháng trước Đặng Tiểu Ấm rớt hai hạng, cô ủ rũ lấy bài tập ra chuẩn bị làm bài tập.
Thư Dao cong cong khóe miệng, mở sách bài tập của mình ra, đẩy qua, đặt trước mặt Đặng Tiểu Ấm.
Đặng Tiểu Ấm nhìn nhìn cuốn sách đã làm đủ, sách bài tập ghi chép cẩn thận, hai mắt sáng lên:
“Làm xong rồi?”
Thư Dao ngước cằm lền chỉ chỉ má phải.
Đặng Tiểu Ấm liếc nhìn chung quanh, chậc lưỡi một tiếng, tiến tới hôn lên mặt ai kia:
“Được chưa?”
“Ừm ~” Thư Dao ngửa đầu tiếp tục gặm táo.
“Lưu manh.” Đặng Tiểu Ấm cúi đầu bận rộn công tác bài.
Thư Dao nghe xong khẽ cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên ánh mắt lay động, con ngươi tan rả, tựa như bị câu hồn.
Đặng Tiểu Ấm đụng phải một đề nhìn không hiểu, tìm Thư Dao hỏi, phát hiện người kia cả người không bình thường, đẩy một cái:
“Chị Dao, ngốc nữa à?”
Thư Dao nhìn giáo lầu đối diện không có quay đầu, chậc lưỡi 2 tiếng, than thở: “Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi, lĩnh như tù tề, xỉ như hồ tê, tần thủ nga mi, xảo tiếu thiến hề, mỹ mục phán hề.*” lắc lắc đầu, cắn một miếng táo, “Đẹp thay đẹp thay.”
*Tay mềm mại tựa nhánh cỏ non, da trắng nõn trắng nà, cổ trắng ngần, răng như hạt bầu đều tăm tắp, vầng trán đẹp đôi lông mày ngài, nàng cười rất khéo, nụ cười đẹp đọng lại bên khoé miệng có duyên, ánh mắt đẹp đẽ phân rõ lòng đen lòng trắng ánh lên cái nhìn long lanh.
“Nói gì vậy.” Đặng Tiểu Ấm nhíu mày, theo hướng Thư Dao vừa nhìn, chỉ thấy một người con gái yểu điệu thục nữ đứng ở ban công giáo lầu đối diện, giơ camera nhìn về phía xa.
“ĐM.” Đặng Tiểu Ấm mắng một tiếng, đưa tay véo mặt Thư Dao, “Thư Dao.”
“Đau — Tiểu Ấm cậu chú ý hình tượng, ở nơi đông người động tay động chân không hay lắm.” Thư Dao nghiêm mặt nói.
Đặng Tiểu Ấm chu miệng:
“Hôm qua còn khen người ta xinh nhất.”
Thư Dao gật đầu:
“Đúng rồi, tắm xong tự nhiên mất đi lớp trang điểm.” nháy nháy mắt phải.
Đặng Tiểu Ấm đỏ mặt:
“Quên đi, mình đi làm bài tập.”
“Chị Dao có người tìm.” nam sinh đi vào kêu.
“Tới.” Thư Dao đem hột táo ném vào trong thùng rác, cố gắng lau sạch tay, đi tới cửa sau.
Một cô bé nhu thuận dễ thương đứng bên ngoài phòng học, dùng dây buộc tóc có hình quả anh đào buộc thành đuôi ngựa.
Thư Dao nhìn cô bé nhíu mày.
Cô bé ngượng ngùng lấy một phong thư màu đỏ từ trong cặp ra, nhút nhát đưa đến trước mặt Thư Dao, tiếng như mũi kêu:
“Học tỷ Thư Dao… em…”
“Môi không sơn mà đỏ, mi không vẽ mà cong.”
“Dạ?” Cô bé ngẩng đầu, chớp chớp mắt.
Thư Dao nhẹ nhàng nâng cằm cô bè lên, cười nhạt: “Có thể gặp được một cô bé đáng yêu như em thật là may mắn của chị.” hơi hơi cau may, “Nhưng bây giờ chúng ta còn nhỏ, chị không thể hứa hẹn điều gì, nếu như có thể nói, hãy cho chị chút thời gian, được không?”
“Học tỷ…” cô bé nắm chặt váy, không biết làm sao.
Thư Dao mím môi nhận lấy phong thư từ tay cô bé đưa qua, cô cười xoa đầu cô bé, ôn nhu nói:
“Cho chị thời gian 6 năm, học xong cao trung và đại học, nếu em còn nguyện ý chờ chị, chị nghĩ chị có thể cho em một tương lai tươi sáng hơn.”
Cô bé đỏ mặt gật đầu.
“Nếu như em tìm được người tốt hơn, muốn sa vào trong lòng người khác, tuy rất thương tâm nhưng chị cũng không trách em.” Thư Dao nói, giơ phong thư lên khẽ hôn lên, “Cảm ơn thư của em, mỗi chữ em viết chị đều khắc trong lòng.”
“Cảm ơn.. cảm ơn học tỷ.” cô bé cúi người nói, xoay người tựa như gió chạy đi.
“Ái chà, chị Dao, phong thư thứ 6 từ khai giảng rồi.” nam sinh ngồi ở cửa trêu ghẹo.
Thư Dao nhìn trời cười cười:
“Tiểu học muội năm nay đều rất đáng yêu.”
——————-
“Một… hai… ba…” Thư Nhan đếm từng bức từng bức thư.
“Bốn… năm… sáu…” Diêu Thư Hàm nhận lấy từng bức từng bức thư tình từ tay Thư Nhan đếm.
“A—” Thư Nhan mệt mỏi, tê liệt ngã xuống sofa:
“Già rồi!”
Diêu Thư Hàm nằm trên người Thư Nhan, thở dài:
“Già rồi!”
“Aizzz, vợ à, mỗi học kỳ cao trung em nhận được mấy bức thư tình?” Thư Nhan nhìn trần nhà hỏi.
Diêu Thư Hàm nói:
“Em không nhớ nữa, nhưng nhất định không nhiều bằng con gái.” Khóc không ra nước mắt.
Thư Nhan đạp chân:
“A– già rồi!!!”
Diêu Thư Hàm ngửa đầu thở dài một hơi:
“Aizz, già rồi!!!”
Cửa đóng mở ra, có người về.
Thư Dao vừa vào cửa đã nhìn thấy mẹ lớn và mẹ nhỏ tê liệt ngã xuống phòng khách, nhìn thấy hai người già kia lật thư tình của cô, lập tức biết là chuyện gì xảy ra.
Thư Dao cười cười, nói:
“Trò giỏi hơn thầy.”
Hai người già không dể ý tới cô.
Thư Dao khẽ đẩy đẩy hai bà mẹ:
“Mẹ nhỏ, mẹ lớn, đừng như vậy mà.”
Thư Nhan giương mắt, ôm lấy Diêu Thư Hàm:
“Mẹ, có một cô vợ.”
Diêu Thư Hàm nhướng nhướng mắt, ôm Thư Nhan:
“Mẹ, có một cô vợ.”
Thư Dao cười, lắc đầu, cô đem thư tình bị hai bà mẹ của mình lục lội tùm lum xếp vào trong hộp.
Bất chợt, nhìn thấy hộp thư tình đầy ấp, trong lòng Thư Dao có chút trống rỗng.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía hai bà mẹ đang liếc mắt đưa tình, rồi nhìn nhau cười, cô ngẩn ra: Người con gái có thể khiến cô dốc hết cả đời ở bên… bây giờ ở đâu?
———————— Hoàn——————–
Hình mẫu công của lão Thư làm tui hoang mang quá :))))
Ps. Vậy là chính văn kết thúc còn 4 chương phiên ngoại hẹn lại sau.
Ps2. Xin trân thành cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ mình từ hồi mở hố Gọi gia trưởng người tới một chuyến đến bộ Số học lão sư mời ra ngoài này. Cảm ơn những cmt cũng như những lượt bình chọn của tất cả mọi người. Cảm ơn đã đóng góp ý kiến cho mình trong suốt quá trình edit. Cảm ơn đã cùng vui cùng buồn cùng mình trong thời gian qua. Cảm ơn mọi người , thật sự cảm ơn. Hiện tại vẫn chưa mở hố khác vì chưa tìm được bộ thích (truyện mình thích thì không phải ai cũng thích). Hẹn một ngày nào đó trong một hố mới. Trân thành cảm ơn. Thay mặt lão Diêu lão Thư gởi ngàn tim đến mọi người nha. Hẹn gặp lại.