Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 75: Sinh tử.


Đọc truyện Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài! – Chương 75: Sinh tử.

  Em phải ở một nơi thật an toàn, thật ấm áp, tốt hơn hết, cũng đừng nhớ chị. Bởi vì… có thể chị không về được rồi.  

—————————-
Thư Nhan tìm một cành cây làm gậy để leo lên phía trước, đường núi lúc thì bị chặn lúc thì dốc, thỉnh thoảng còn có mấy khối đất đá rơi xuống, trước khi tới Thư Nhan có nhận một cái nón bảo hộ của công nhân xây dựng đội trên đầu, chống lại mưa gió tiến về phía trước. Trời càng ngày càng tối, còn chưa đến thời điểm mặt trời xuống núi nhưng lúc này đã y như buổi tối, may mà Thư Nhan có mang theo một cái đèn pin, nếu không… thật sự cái gì cũng không thấy.
Đi khoảng mấy chục phút, Thư Nhan đứng ở giao lộ đã giữa con đường nhỏ và đường lớn, cô đứng ở trên tảng xi măng bên cạnh con đường, liếc mắt nhìn xa xa, thấy cách đó chừng hai mươi mét có vài đóm sáng chuyển động. Dần dần, ánh sáng càng lúc càng lớn, Thư Nhan híp mắt, sau khi thích ứng ánh sáng cô nhìn thấy vài lính chữa cháy dẫn theo một đoàn người dìu nhau chậm rãi đi xuống.
Thư Nhan lau nước trên mặt, há miệng thở hổn hển, chạy tới hỏi:
“Lão sư dạy tình nguyện từ L thị tới có ở đây không?”
Một nam nhân mặc đồ rằn ri nhìn thấy cô có chút bất ngờ, quay đầu hỏi đám người ở phía sau:
“Có lão sư ở l thị không?”
Đám người nhìn nhau, mờ mịt lắc đầu.
Người kia nói:
“Phía sau còn một đoàn người, người cô tìm chắc là ở trong đó, trước tiên cô theo chúng tôi xuống núi, ở đây nguy hiểm lắm.”
Thư Nhan phất tay, nói:
“Cảm ơn, tôi ở đây chờ.”
Người đó cũng không nói nhiều, dặn cô chú ý an toàn rồi dẫn đoàn người tiếp tục đi xuống núi.
Thư Nhan tay chống đầu gối đứng ở chỗ cũ nhìn cuối con đường lớn tối đen như mực, lấy hơi tiếp tục leo về phía trước.
Đi chưa được mấy bước, phía trước lại có một đoàn người đi xuống, Thư Nhan gọi người dẫn đầu hỏi có người ở L thị không, người dẫn đầu suy nghĩ một chút nói:
“Phía sau có mấy người là lão sư dạy tình nguyện, cô đi hỏi thử xem.”
Thư Nhan chạy ra phía sau hỏi:
“Diêu Thư Hàm có ở đây không?”
Tiếng mưa gió rất lớn, đem thanh âm của Thư Nhan nhỏ lại.
Thư Nhan lớn tiếng hét lên:
“DIÊU THƯ HÀM Ở C THỊ CÓ Ở ĐÂY KHÔNG?”
Hai người đi ngang qua cô dừng chân lại nhìn cô, một nam nhân trẻ tuổi nói:
“Cô hỏi Diêu Thư Hàm lão sư của Anh Tài hả?”
“Phải phải, chính là em ấy, anh biết em ấy ở đâu sao?” Thư Nhan hít một hơi thật sâu, kéo tay áo người kia, hỏi: “Em ấy không đi cùng mọi người à?”
Nam nhân trẻ tuổi nói:
“Ban đầu đi chung nhưng sau đó không thấy tăm hơi, aizz, cô hỏi cái người tên Ân Minh Viện kìa, trước đó hai người đi chung với nhau.”

“Ân Minh Viện?”
“Phải.” nam nhân hướng về phía sau hét lên: “Ân Minh Viện! Mau tới có người tìm!”
Phía sau mơ hồ có tiếng người đáp lại:
“Ai?”
Thư Nhan lập tức quay đầu nhìn, hỏi:
“Diêu Thư Hàm đâu?”
Ân Minh Viện khoác áo khoác ngoài chầm chậm đi tới, nghe tên Diêu Thư Hàm cơ thể khẽ run lên.
Thư Nhan bắt lấy vai Ân Minh Viện lắc lắc, lớn tiếng hỏi:
“Diêu Thư Hàm đâu?”
Ân Minh Viện bị dáng vẻ nóng nảy của Thư Nhan dọa, qua hai giây mới lấy lại tinh thần, gục đầu nhỏ giọng nói:
“Chị Thư Hàm… chị Thư Hàm bị trặc chân, không đi được, vẫn còn ở trong ngôi nhà tranh ở sườn núi…”
“Sườn núi đúng không?” Thư Nhan chạy đi hai bước lại quay lại, bắt lấy Ân Minh Viện, lớn tiếng hỏi: “Là ngôi nhà tranh ở sườn núi, phải không?”
“Phải… phải.” Ân Minh Viện nghĩ tới dáng vẻ Diêu Thư Hàm bảo cô đi, lại cảm thấy hổ thẹn không gì sánh bằng khi để Diêu Thư Hàm lưu lại một mình ở đằng kia chờ chết, nhưng trong tình huống đó bản thân cô cũng không có cách nào khác, bản thận chạy trối chết còn không kịp nào còn sức lực quản người khác…
Ân Minh Viện rất muốn bảo Thư Nhan theo chân họ xuống núi, đợi nhân viên cứu viện đến cùng nhau đi, nhưng Thư Nhan đã chạy đi rất xa rồi, cô chỉ có thể nhìn theo bóng lưng Thư Nhan lao nhanh trong mưa gió, yên lặng thở dài. Cô nghĩ: Sau này sẽ không tham gia hoạt động dạy tình nguyện ở vùng núi nữa. Ngửa mặt lên nhìn bầu trời, một màu đen đáng sợ giống như sắp sập xuống vậy.
“Người phía sau đi nhanh lên!”
Ân Minh Viện dứt bỏ tâm tư rối bời, nhanh chân chạy theo người phía trước.
————-
Thư Nhan chạy tới sườn núi, khoảnh khắc nhìn thấy ngôi nhà tranh biến dạng dưới lớp bùn đất , cả người tựa như ngã xuống hầm băng ở Bắc Băng Dương.
“DIÊU THƯ HÀM!” Cô gân cổ gào thét.
Nhưng xung quanh đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió hòa với tiếng mưa, không còn âm thanh nào khác.
“DIÊU THƯ HÀM!”
Vẫn không có tiếng đáp lại.
“DIÊU THƯ HÀM!” “DIÊU THƯ HÀM!” DIÊU THƯ HÀM!”


Không có bất kỳ âm thanh đáp lại nào, gió lạnh vẫn gào thét, cây khô cuối cùng cũng chịu không nổi, rắc một tiếng, gãy ngã.
“Gạt người….” Hai mắt Thư Nhan tan rã, chân mềm nhũn,phịch cô quỳ sụp xuống đất.
Mưa trút lên người cô, mỗi một giọt đều rất nặng trĩu, dường như muốn xuyên qua người cô.

Gió lạnh rót vào bên tai, giống như những con sâu u ám lạnh lẽo ẩm ướt liều mạng chui vào, cuối cùng tiến vào trong tủy não, gặm nhắm từng sợi thần kinh dưới da đầu, vừa lạnh vừa đau, mãi đến khi chết lặng.
Hồi lâu, Thư Nhan chậm rãi cắn chặt môi, những đầu ngón tay cào bùn đất vẽ ra những vết xước nhìn thấy mà giật mình, trong móng tay chứa đầy những thứ do bẩn. Cô ngẩng đầu mạnh mẽ nhìn chằm chằm ngôi nhà tranh gần như đổ nát, cô chống người chậm rãi bò qua, đem những tảng đá vụn ở trước mặt từng cục từng cục đẩy ra, sau đó dùng gậy chống lên đất, cuối cùng cả người quỳ rạp trên mặt đất, dùng tay đào từng khối từng khối đất đá.
“Thư Hàm…” toàn thân Thư Nhan run rẩy, hàm trên chạm hàm dưới lạch cạch lạch cạch, cô thì thào: “Em đừng làm chị sợ, Thư Hàm, em nói em đùa với chị đi…”
Hai tay Thư Nhan run rẩy không kiềm được, móng tay đào bới trong đống bùn đất xen lẫn đá, càng đào càng sâu, đau đớn và lạnh lẽo làm cho cô dần dần mất đi ý thức, tay cương cứng không thể cử động, ngay cả ngón tay cũng bị đá nhọn cắt, máu cùng nước bùn xen lẫn cùng một chỗ, cô cũng không hề hay biết.
Lạnh lẽo có tác dụng giúp người ta trấn định, cho nên dù chảy máu, đau đớn cũng không hề có cảm giác. Nhưng con tim ngâm trong nước đá… cảm giác đó không bao giờ dễ chịu. Thư Nhan cảm thấy con tim của mình chẳng khác nào ngâm trong nước đá, máu trong mạch đông lại thành khối, dường như muốn đem thành huyết quản nứt ra, vỡ vụn.
Thư Nhan không tìm được Diêu Thư Hàm, bất kể là làm thế nào cũng không tìm được.
Cô rất nỗ lực nhưng vẫn không thể đẩy hết những tảng đá ở trên mặt đất, đào thế nào cũng không thể đào được hết đống bùn đất này, cô nằm trên mặt đất bùn đất lạnh lẽo, mặc cho nước mưa cọ rửa thân thể mình.
Toàn thân lạnh thấu.
Thư Nhan nghĩ: Diêu Thư Hàm không thể nào ngốc đến nổi nhìn thấy ngôi nhà tranh sắp sụp xuống mà vẫn ở bên trong chờ chết! Xem như trặc chân, cũng không phải hoàn toàn không thể nhúc nhích, bò cũng phải bò ra ngoài!
Suy nghĩ một chút, Thư Nhan cảm thấy mệt mỏi, quá mệt mỏi. Vừa lạnh vừa mệt, cô từ từ nhắm mắt lại.
Cô muốn ngủ một giấc, không biết có thể mơ thấy Diêu Thư Hàm của mình hay không.
Gió vẫn đang thổi, tựa như đang hát. Thư Hàm, nếu như em trốn được… hiện tại đã an toàn rồi, nhất định phải chăm sóc tốt chính mình. Nếu như không… bây giờ có phải giống như chị nằm trên đất không?
Thư Nhan nghiêng đầu nhìn về hướng ngôi nhà tranh sụp đổ, vô lực cười cười, vươn tay về phía đó.
Thư Hàm, em có phải em nằm ở đó không?
Không sao đâu, đừng sợ nhé, chị sẽ đến cạnh em.
Bất quá, tốt hơn hết, em đừng ở nơi đó.
Em phải ở một nơi thật an toàn, thật ấm áp, tốt hơn hết, cũng đừng nhớ chị. Bởi vì… có thể chị không về được rồi.
Con người chính là sinh vật kỳ diệu như vậy, đôi khi, nhớ một người cả đêm không ngủ được. Nhưng có đôi khi, nhớ một người, chỉ cần nhắm mắt đã ngủ say.
Thư Hàm, em xem, ở cùng em lâu như vậy, chị cũng trở thành người biết ăn nói rồi, em nói đợi ngày nào đó rãnh rỗi chị cũng có thể viết tùy bút về cảm nghĩ gì đó của mình, em sẽ giới thiệu cho chị một diễn đàn để đăng.
Thư Hàm à, chị rất nhớ em.
Thư Hàm, chị yêu em…
——————–
Thư Nhan nằm mơ.
Chẳng qua cô không được như ý nguyện mơ thấy Diêu Thư Hàm, cô mơ thấy hồi cao trung, thời điểm cô chưa tròn mười sáu đã bước chân vào ngôi trường cao trung. Thành tích của cô không tính là quá nổi trội nhưng cũng nằm trong hàng ngũ học sinh xuất sắc, kỳ thi sơ trung toàn thành phố cô cũng nằm trong top 100, lên cao trung cô vào lớp 1-lớp giỏi nhất. Trí nhớ của cô không tốt lắm, còn có chứng mù mặt người, tốn hết mấy ngày cô chỉ nhớ được 1/3 người trong lớp, rất nhiều gương mặt và tên không hề hợp nhau. Sau này làm đại biểu khoa số học thì đỡ hơn một chút, bởi vì phát bài tập tự nhiên quen thêm người cho vậy đỡ hơn.
Ở trong mơ, cô yên lặng đi học, đi căn tin ăn cơm, chạy bộ ở thao trường, sau buổi tự học buổi tối trở về ký túc xá… tất cả thoạt nhìn đều rất bình thường, nhưng có cảm thấy có chỗ không đúng lại không nói ra được. Nói ví dụ như Thư Nhan mơ thấy mình đang nghe giảng, mơ hồ cảm thấy ở góc phòng có người đang nhìn chằm chằm mình, cô muốn quay đầu lại nhìn, nhưng không có cách nào hoàn thành động tác quay đầu…
Là ai?
Thư Nhan chống cằm ghé lên bàn, cắn cắn đầu bút, giương mắt nhìn.

“Động! Động rồi, giường số 17 tỉnh!” trong phòng bệnh, tiếng bác gái y tá kêu lên.
Diêu Thư Hàm vẫn ghé người ở đầu giường, chợt mở mắt ôm lấy Thư Nhan, vẻ mặt khẩn trương nhìn Thư Nhan.
“Thư Nhan.” Diêu Thư Hàm khẽ gọi cô.
Mi mắt Thư Nhan run run, con ngươi dưới mí mặt chuyển động, đôi mắt chậm rãi mở ra.
“Thư Nhan.” Diêu Thư Hàm nhào tới, ghé vào trước ngực Thư Nhan.
“Ừm…” Thư Nhan chậm rãi giơ tay, đặt lên đỉnh đầu người trước ngực.
Diêu Thư Hàm chợt gọi tên cô:
“Thư Nhan.”
“Hữm?” Thư Nhan ngẩng đầu, nhìn Diêu Thư Hàm mỉm cười.
Bốp Diêu Thư Hàm giơ tay tán Thư Nhan một bạt tay vang dội.
Thư Nhan ngay ngẩn cả người, y tá ở bên cạnh cũng vậy.
Hai giây sau bác gái y tá mới phản ứng, đem Diêu Thư Hàm tách ra, trách mắng:
“Cô làm cái gì vậy hả!? Bệnh nhân vừa mới tỉnh lại, may mà đội cứu viện tới sớm, nếu không… cơ thể sẽ xuất hiện hoại tử!”
Diêu Thư Hàm không để ý đến bác gái đó, nói với Thư Nhan:
“Chị muốn chết hả?”
Thư Nhan cong cong khóe miệng, giọng khàn khàn, hỏi:
“Chân của em ổn chứ? Có bị thương gì không? Không bị cảm chứ?”
Diêu thư Hàm hít sâu một hơi, ngửa đầu nhắm mắt lại.
Bác gái cảm thấy bản thân không có chuyện gì làm, đứng chỗ này kỳ quái chướng mắt, thu dọn chút băng gạt rồi lách người ra khỏi phòng bệnh, còn tiện tay đóng cửa lại.
“Hàm Hàm” Thư Nhan dè dặt gọi Diêu Thư Hàm: “Em giận à? Em không sao chứ, chị nhìn thấy ngôi nhà tranh đổ nát kia, nghĩ đến em…”
Diêu Thư Hàm không muốn nghe những lời này, cô nhào tới ôm lấy đầu Thư Nhan hôn lên môi.
Cô nhẹ nhàng cắn xé môi Thư Nhan, dùng đầu lưỡi miêu tả những đường nét của khoang miệng, hút lấy nước bọt ngọt ngào kia, trong khoang mũi đều là hơi thở của nhau, tốt đẹp như thế, quen thuộc như thế, tất cả những thứ thuộc về đối phương đều làm cho người ta không thể nào tự kiềm chế được.
Thư Nhan nằm ngang, cánh tay từ phía sau ôm lấy cổ Diêu Thư Hàm, ra sức đáp lại nụ hôn của vợ mình, Diêu Thư Hàm thở ra hòa vào trong không khí, rất nhanh được Thư Nhan hít vào trong cơ thể.
Sau một hồi hôn nhau mãnh liệt, Diêu Thư Hàm chống người thở dốc.
Thư Nhan nhìn ai kia nằm úp sấp trên người mình, cười cười bóp bóp gương mặt của ai kia, nhỏ giọng nói:
“Làm sao bây giờ, chị muốn xxx.”
Diêu Thư Hàm đỏ mặt, nhìn ba bên bốn phía:
“Ở đây không sạch sẽ, cơ thể chị còn yếu, chân của em còn chưa khỏe, đợi về nhà…”
Thư Nhan vén mái tóc rũ xuống của Diêu Thư Hàm, kéo Diêu Thư Hàm thấp xuống, hôn lên môi kia, “Chị biết, chỉ là chị muốn nói, để cho em cảm giác…” bắt lấy tay Diêu Thư Hàm chậm rãi đặt lên bộ ngực no đủ của mình: “Chị rất nhớ em.”
Diêu Thư Hàm cười, nhẹ nhàng xoa ngực Thư Nhan, nói: “Em cũng rất nhớ chị.” cúi đầu nghiêm túc nói: “Thư Nhan, thư của chị viết em đều xem hết rồi. Lúc ở trong ngôi nhà tranh, em cho rằng mình sắp chết… liền liều mạng xem. Sau đó em nghe tiếng cót két phía trên, cảm giác không ổn, liền vịn tường bò ra ngoài, sau khi rời khỏi không bao lâu tảng đá trên núi nện xuống…ngôi nhà liền sụp đổ.”
Thư Nhan nắm chặt tay Diêu Thư Hàm.
Diêu Thư Hàm hôn lên mí mắt cô, nói:

“Em ở bên ngoài bị mắc mưa một hồi, sau đó gặp được đoàn người đi sau đang xuống núi, vài chú dẫn đầu thay phiên cõng em xuống núi.”
Thư Nhan bĩu môi, không vui:
“Đáng lẽ là chị cõng em.”
Diêu Thư Hàm nói:
“Lần sau để cho chị cõng.”
“Được.” Thư Nhan suy nghĩ một chút, cảm thấy không đúng, liền nói: “Không phải cõng, là ôm công chúa.” nhìn gương mặt mỹ lệ của vợ mình, Thư Nhan nghĩ, việc quan trọng của cô là ôm Diêu Thư Hàm đi hết đoạn đường trải thảm khi hai người kết hôn, hôn lễ của cô toàn bộ quy tắc đều do chính cô định đoạt.
“Chị ôm rồi bất động!” Diêu Thư Hàm cười nói.
Thư Nhan bĩu môi:
“Hôn cái nữa đi!”
Diêu Thư Hàm cong cong khóe miệng, cúi người hôn Thư Nhan, Thư Nhan giơ một chân lên quấn lấy chân Diêu Thư Hàm.
“A Nhan, bây giờ con cảm thấy sao rồi?” ba Thư nghe tin con gái gặp nạn ngay lập tức chạy tới L thị, không nghĩ tới vừa đẩy cửa phòng bệnh liền nhìn thấy một màn đặc sắc vậy…
Diêu Thư Hàm bật người đứng dậy, cúi đầu lúng túng nói:
“Cái kia… chú… con… cái kia…”
“A A, không sao, người trẻ ấy mà, có thể lý giải.” Ba Thư cười ha ha, vẫy vẫy tay, “Tiếp tục đi, hai đứa tiếp tục đi, không có chuyện gì là tốt rồi… hai đứa tiếp tục đi, ba đi hỏi bác sĩ một chút về tình hình của A Nhan.” Sau đó ông đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, trong phòng liền vang lên tiếng Thư Nhan khoa trương cười ầm lên.
Mặt Diêu Thư Hàm đỏ lên, chỉ vào mũi Thư Nhan mắng: “Chị cười cái rắm!” trong nháy mắt liền trở thành cô vợ nhỏ khi làm sai chuyện, ngón tay vẽ vòng vòng, “Làm sao bây giờ… bị chú thấy rồi, a a a —“
Thư Nhan tựa ở đầu giường ngón tay hướng về phía Diêu Thư Hàm ngoắc ngoắc:
“Qua đây!”
“Làm gì?” Diêu Thư Hàm trừng mắt nhìn ai kia.
Thư Nhan cười giang hai tay ra.
Diêu Thư Hàm quyệt miệng đi tới ngồi bên giường, Thư Nhan đem cô ôm vào lòng.
“Ba người ta nhìn thấy Diêu lão sư thực hiện hành vi phạm tội cưỡng-gian-không-thành với người ta.” Thư Nhan nói, dùng cằm cọ cọ lên má Diêu Thư Hàm, cười nói: “Diêu lão sư, phụ huynh đều biết rồi, ngài có phải nên thể hiện chút thành ý không, thể hiện chút chút?”
Diêu Thư Hàm nhướng mày, hỏi:
“Thư lão sư muốn thành ý à?”
“Ừ…” Thư Nhan sờ cằm nói “Trước tiên không cần vội, đợi hai đứa mình khỏe hẳn, chị muốn dẫn em tới một nơi, sau đó sẽ bàn về chuyện thành ý.”
Diêu Thư Hàm nhìn chằm chằm Thư Nhan hồi lâu, cười nói:
“Được!”
Thư Nhan gật đầu, cúi đầu hôn lên môi Diêu Thư Hàm, Diêu Thư Hàm cũng ôm lại cô.
-Thực ra, tốt hơn hết, em bình an chị cũng không có việc gì, hai ta vui vẻ trở về nhà, làm nhiều chuyện thật vui vẻ, chị nói một câu rất nhớ em, em nói một câu em yêu chị. Thư Hàm, hoàn hảo em không sao. Chị rất vui. 
—————–
Hết bão, đường lại trở về, miễn phí :v
Ps. Vậy là cũng sắp hết rồi :v cũng sắp chia tay nhau rồi :v


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.