Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài!

Chương 7: Khẩu hiệu


Đọc truyện Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài! – Chương 7: Khẩu hiệu

Cái chậu nhỏ vẽ đầy mấy con cá nhỏ với đầy bong bóng là bảo bối của Dưa Chua, mỗi lần Diêu Thư Hàm thêm sữa cho nó, nó đều đem một cái móng vuốt của nó khoát lên trên mép của chiếc chậu rồi kêu meo meo meo không cho phép cô đem chiếc chậu của nó đi.
Sáng sớm trạng thái tinh thần của Dưa Chua không được tốt cho lắm, nó ủ rũ nằm trên chiếc dép lê lớn không thèm nhúc nhích. Diêu Thư Hàm gọi nó, muốn cho nó uống sữa, tiểu tử này chỉ ngửi hộp sữa một cái sau đó ngoảnh mũi đi, không thèm để ý tới cô.
Diêu Thư hàm lầm bầm:
“Đây là thế nào…”
Thư Nhan buộc chặt dây giày, cầm theo chìa khóa trên tủ giày chuẩn bị ra ngoài.
“Thư Nhan, hôm qua quên hỏi cô” Diêu Thư Hàm đứng dậy, “Cô nói với Hàn Giang Tuyết như thế nào, tại sao ăn Quan Đông Chử không trả tiền cho người ta?”
“Hàn Giang Tuyết?” Thư Nhan cầm lấy nắm cửa, “Là em gái nhỏ bán Quan Đông Chử? Tôi nói với em ấy tôi ăn Quan Đông Chử cô bỏ tiền ra trả, không hề nói không trả nha.”
“Cô tại sao để tôi trả tiền?” Diêu Thư Hàm một tay chống nạnh.
Thư Nhan chỉ chỉ bóng đèn tròn trên hành lang.
“Tôi giúp cô thay bóng đèn, nói không chừng mùa hè còn giúp cô đuổi gián, thu tiền cô thì có sao?”
“…”
“Ôi trời, sắp trễ rồi, tôi đi đây!” Thư Nhan nửa chân đã bước ra cửa, nửa thân người ló trở vào.
“Diêu lão sư, sáng sớm tôi đã cho Dưa Chua uống Fanta rồi!”
“!!!” Diêu Thư Hàm nín nhịn, hướng vào bên trong cầu thang hô to, “Thư Nhan, cô chờ đưa tiền thuốc thang đi!”
Thư Nhan nhanh chóng chạy xuống cầu thang, tâm tình hớn hở lên lớp.
—-
Văn phòng ở lầu một là văn phòng Khoa học tự nhiên, một đám đại lão đầu, mùi thuốc lá làm cho bầu không khí ngột ngạt.
“Ai ai, tiểu Thư đến rồi.” Thư Nhan vừa vào cửa Lương chủ nhiệm đã nhiệt tình chào đón.
Thư Nhan đem cái cặp văn kiện ném về phía cái ghế.
“Chào buổi sáng chủ nhiệm!”
“Tới xem một chút, mới phát thông báo, có hội thao vào mùa thu, muốn học sinh thiết kế phù hiệu lớp cũng như cờ lớp, kèm với khẩu hiệu cùng bảng đăng ký của các vận động viên, nộp trước ngày 30 tháng 9, Quốc khánh xong liền mở hội thao.” Lương chủ nhiệm rút một tờ giấy từ trong trong đống giấy tán loạn trên bàn đưa cho cô.
“Ái chà, còn có phù hiệu lớp cùng cờ lớp à, trước đây tôi chưa từng thấy qua.” Thư Nhan cầm lấy tờ A4 sau đó dán mắt lên trên hàng chữ ở phía trên.
“Khẩu hiệu à, cái này không thành vấn đề.”
“Ha ha” Lương chủ nhiệm cười tới nổi ho khan hai tiếng, đem tàn thuốc bỏ vào trong cái gạt tàn thủy tinh, “Mỗi lần có hội thao, học sinh của ban Khoa học tự nhiên đều ghét nhất là viết cái này, tất cả đều chép từ trên mạng xuống.”
“Không được, lớp của chúng tôi kiên trì với nguyên bản, đây là nguyên tắc làm người của tôi.” Thư Nhan đem tờ giấy vỗ xuống mặt bàn, từ trong ống đựng bút rút ra một cây bút bi, cô cầm trong tay xoay xoay.
Lão Lưu dạy môn Hóa học ở một bên vỗ vỗ tay.
“Nhìn xem, chính là khi phách này! Được rồi, lớp của chúng tôi bây giờ cũng phải trở về nguyên bản, mỗi người nộp một tờ.”
Lương chủ nhiêm ho khan càng kịch liệt.

“Ha ha, lão Lưu, tụi nhỏ lớp ông sẽ hận ông chết mất!”
Lão Lưu tiêu sái phất tay.
“Hận tôi, tôi liền tăng thêm bài tập.”
Thư Nhan vừa gậm táo vừa cười nhạo, bả vai của cô run từng hồi.
“Lưu đại ca, anh chờ học sinh của anh khởi nghĩa nông dân đi.”
Lão Lưu xoay cổ.
“Lẽ nào cô cho rằng mình sẽ không bị tụi nhỏ khởi nghĩa nông dân sao?”
Thư Nhan cắn một miếng táo, ngậm trong miệng, hai má phồng phồng gật đầu.
“Ừm, tôi đưa ít bài tập.”
Triệu Khải Kỳ ôm một chồng vở bài tập đi vào.
“Thư lão sư, bài tập thu đủ rồi!”
Thư Nhan cắn quả táo tay chỉ chỉ về phía bàn làm việc.
“Ừ, trước tiên đặt ở chỗ đó đi, chờ cô uống miếng nước rồi lấy bài thi cho em.”
“Dạ.”
“Triệu Khải Kỳ, lớp của mấy em môn nào cho bài tập nhiều nhất?” Lão Lưu hỏi.
Triệu Khải Kỳ vén vén mấy sợi tóc, suy nghĩ một chút.
“Môn toán bài tập nhiều nhất.”
“Phốc-” Nước từ trong miệng Thư Nhan bắn ra, cô vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, bước tới ban công đem phần nước còn dư nhả ra. Cô vừa ra ngoài, mọi người trong phòng cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả.
Triệu Khải Kỳ không hiểu gì gãi gãi đầu, Thư Nhan đem bài thi đã in xong đưa cho hắn. “Được rồi, em đi nhanh đi.”
“Dạ.”
Lão Lưu cười một hồi lâu mới chậm rãi khôi phục lại được.
“Tiểu Thư à, hình như lời của cô không khớp với đại biểu của lớp cô nha.”
Thư Nhan vung vung tay.
“Đó là do tốc độ của chúng quá chậm, làm lâu vẫn không xong cho nên mới cảm thấy vô cùng nhiều.”
“Ha ha…”
—-
Đồng dạng, thông báo liên quan đến hội thao buổi chiều cũng được đưa đến văn phòng ở lầu 3.
Tổ Ngôn Ngữ thảo luận như thế này…

Doãn Đại Bằng: Tôi cảm thấy hàng năm đều là Trung văn, quá đơn điệu, năm nay tôi muốn kêu gọi tổ chúng ta thêm “Up! Up! Up!”
Triệu Đồng Đồng: Tôi khá là thích cái từ “Vòng nguyệt quế” này, chiết cành (cành gãy), khá là có ý thơ, đáng tiếc nó không đủ khí thế, kết hợp lại cũng không thể gieo vần.
Diêu Thư Hàm để bút xuống, nói “Làm chi phiền phức như vậy? Trên mạng nhiều như thế, tùy tiện chép một đoạn so với việc học sinh viết tốt hơn nhiều.”
Chúng lão sư: …
Diêu Thư Hàm còn nói:
“Chỉ là cái hội thao, mọi người kích động cái gì? Này không phải là chuyện mọi người bận tâm, phải là học sinh nghĩ chứ. Cuối tháng sau là tháng thi cử, xếp hạng quan trọng nhất, mọi người muốn lấy tiền thưởng hay là trừ tiền lương?”
Chúng lão sư: ….
“Diêu đại tài nữ” Doãn Đại Bằng chép miệng một cái, vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu.
“Cô để chúng tôi ý thức được một vấn đề quan trọng, cám ơn cô.”
“Coi như bỏ 6 lớp cấp tốc ở phía trước đi, xem như còn lại 14 lớp xếp hạng thông thường, cũng không nên để quá mất thể diện.” Diêu Thư Hàm hai bàn tay đan chéo đặt ở dưới cằm, sâu xa nói.
“Thư Hàm, cô thực sự là nữ vương tẻ nhạt mà.” Triệu Đồng Đồng oán trách, cô ta lấy điện thoại di động mở ra trang Taobao sau đó đặt ở giữa bàn làm việc.
“Đến đây đến đây, chúng ta đổi sang đề tài đơn giản hơn một chút. Các chị em, chị hai của tôi ở nhân viên bán hàng thẩm mỹ viện, giới văn phòng nhân viên đều mua hàng chỗ chị ấy, ngược lại mọi người, bớt 20% nha!”
Vài lão sư trẻ tuổi hưng phấn bước đến gần.
“Cho tôi xem một chút, cho tôi xem một chút!”
Thoáng một cái Triệu Đồng Đồng lập tức tỉnh táo tinh thần, bùm bùm tung chưởng, “Các chị em xem cái này, mỹ phẩm An Phu Đường chuyên về đồ trang điểm, không giống các sản phẩm khác, hàng này chuyên trị về các vấn đề về da. Na Na, lỗ chân lông của cô vừa thô vừa lớn, có thể trị nha. Aizz, Đại Bình à, mấy cái tàn nhang của cô cũng có hi vọng nha…”
Doãn Đai Bằng mạo gan bắn ra một câu:
“Có hàng dành cho nam không?”
“Để tôi hỏi dùm anh một chút, chờ nha.” Triệu Đồng Đồng mở wechat liên lạc với chị của cô.
Diêu Thư Hàm đứng dậy, mở ngăn kéo thứ 16 chứa sách tham khảo, mặt cô nhìn qua, lắc đầu, thở dài một hơi.
“Diêu đại tài nữ, cô không có hứng thú sao?” Doãn Đại Bằng bước tới bên cô, nhỏ giọng hỏi.
Diêu Thư Hàm mấp mấy môi, thấp giọng nói:
“Tôi không có tiền.”
“Hô hô, cô không có tiền.” Hắn liếc nhìn cô một cái.
“Tìm một người đàn ông thì có ngay thôi.”
Ngay lập tức Diêu Thư Hàm trầm mặt xuống, cô hừ lạnh một tiếng.
“Tôi muốn tìm đàn ông cũng không phải chuyện của anh, biến đi!”

Doãn Đại Bằng nhìn thấy sắc mặt của Diêu Thư Hàm tái xanh, hắn rất thức thời ngậm miệng lại.
“Được rồi. Coi như tôi chưa nói nha.”
————–
Lúc Thư Nhan học cấp 3 gia đình cô ở L thị, khi lên đại học liền chuyển tới C thị, sau khi tốt nghiệp cô ở C thị dạy học 5 năm rồi đến được điều đến L thị, một mình lẻ loi hiu quạnh, nghỉ lễ Quốc Khánh 7 ngày ngoại trừ rúc ở trong phòng khu phòng trọ thì cô không có nhà để về.
“Cô không về C thị sao?” Diêu Thư Hàm hỏi Thư Nhan.
Thư Nhan vuốt ve lỗ tai của Dưa Chua.
“Lộ phí quá đắt.”
Đi rồi về chỉ hai ba trăm mà cô không bỏ ra nổi sao? Diêu Thư Hàm nghiêng đầu nhìn người kia.
“Vậy cô một mình ở đây đi, muốn đi chơi ở đâu thì đi, tôi phải về nhà.”
Thư Nhan ngẩng đầu lên.
“Cô cũng không mời tôi đến nhà cô làm khách sao?”
Diêu Thư Hàm đem Dưa Chua ôm lên, bỏ sủng vật này vào trong bao.
“Tôi cảm thấy chúng ta không có quen thuộc đến mức đó.”
“Diêu lão sư, sao tôi có cảm giác cô đang trốn tránh tôi á?”
“Cô nghĩ quá nhiều rồi, tôi chỉ không có thói quen thoáng cái thì có thể thân thiết với người khác.”
“Thật sao?” Thư Nhan nhìn vào đôi mắt Diêu Thư Hàm. Một người có thể nói dối, cũng có thể lừa gạt lòng mình, nhưng tất cả tâm tình của người đó toàn bộ đều viết ở trong mắt. Phàm là người khi nói chuyện dám nhìn thẳng vào mắt người khác, người đó đều có một tấm lòng thẳng thắn.
Hoặc là hết sức chân thành, hoặc là trắng như tờ giấy.
Nếu như nhất định phải đem hai người ra so sánh thì Thư Nhan thuộc dạng thứ nhất Diêu Thư Hàm là dạng sau.
“Xin lỗi, tôi không quá quen với điều đó nhưng không có nhằm vào cô.”
Nói xong, Diêu Thư Hàm trên lưng đeo túi tay ôm Dưa Chua đóng cửa lại.
Đến khi ngồi trên xe buýt Diêu Thư Hàm vẫn thất thần.
Cô ngay cả tâm tư của mình xuất thần lúc nào cũng không biết, chờ khi cô phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện mình đã ngồi xe buýt qua mấy trạm rồi. Không có cách nào khác, cô chỉ có thể xuống xe, lên xe đi hướng ngược lại, kết quả cô lại ngồi quá một trạm.
Trạm này cách nhà cô không xa, cô cũng không muốn lăn qua lăn lại, trực tiếp đi bộ về nhà.

Về đến nhà, trong phòng trống rỗng lạnh lẽo, cô thả hành lí xuống, hô lớn.
“Con đã về!”
Tủ sách trong phòng Diêu Thư Hàm có một khung ảnh, trên khung ảnh dán đầy lá ngân hạnh mà cô đã nhặt ở mùa thu tháng 3 năm cô học cấp 3, bên trong chứa ảnh tốt nghiệp, chứa đựng cả tuổi thanh xuân của những người đó, có điều không phải là lớp Diêu Thư Hàm.
Đã từng có một người, muốn miêu tả dung nhan của một người, chỉ có thể dùng ảnh tốt nghiệp để ôn lại.
Diêu Thư Hàm mở tủ sách ra, cạnh một tiếng đem khung ảnh úp xuống, những khuôn mặt tươi cười trong phút chốc đã biến mất không còn tăm hơi.
“Meo ~” Dưa Chua len qua khe cửa mở đi vào, nó vẫy vẫy đuôi.
Diêu Thư Hàm đem nó ôm chặt.
“Dưa Chua, chủ nhân hát cho mi nghe có được không? Người mà cô gái hằng mong nhớ đã trở thành hồi ức, hà tất một lòng mộng xưa đằng đẵng làm khổ trái tim ta*……”

*Bài hát Cơn mưa khi ấy
—–
Phòng trọ trường trung học Anh Tài.
“Ba, ba vẫn khỏe chứ?” Thư Nhan ôm chăn ngồi trên giường, trên mặt cô mang theo nụ cười, thế nhưng trong đáy mắt đều là lo âu.
Cô ngã đầu, thân thể nằm ngửa ra sau.
“Dạ, con vẫn khỏe. Tiền chi tiêu của ba, không đủ thì nói với con, chỗ mẹ cần dùng bao nhiêu thì dùng đi, điều trị không sợ tốn tiền. Con ở bên ngoài mở một lớp phụ đạo, một học kì vẫn có thể kiếm được hai ba ngàn.”
“Dạ, không mệt, con không sao, ba yên tâm đi.”
“Hả? ba hỏi con ở đâu à? Con ở cùng đồng sự trong căn hộ, cô ấy là giáo viên chủ nhiệm lớp hàng xóm của lớp con.”
“Cô ấy vô cùng tốt, chỉ là có chút khó chịu. Lần đầu tiên con gặp cô ấy thì cảm thấy có chút quen mặt, sau này con suy nghĩ một chút, có lẽ là bạn học trước đây của con. Cô ấy nói trước đây chưa từng biết con, có thể là cô ấy quên.”
“Dạ, con sẽ chăm sóc tốt chính mình, đừng lo lắng cho con.”
Thư Nhan cúp máy, nhìn chằm chằm trần nhà, nghĩ: mình ở chỗ nào thì biết Diêu Thư Hàm nhỉ? Sơ trung? Cao trung? Hay là đại học? Aizz, mình luôn cảm thấy cô ấy mang đến cho mình cảm giác rất quen thuộc, luôn muốn trêu trọc cô ấy… không nhớ ra được, aizz, quên đi, ngẫm lại vẫn là nên nghĩ làm sao kiếm chút tiền, bệnh của mẹ không thể kéo dài hơn nữa, phải kiếm đủ tiền để mẹ làm giải phẫu.
Vì vậy sau đó, toàn bộ kì nghĩ vàng Quốc khánh, Diêu Thư Hàm ở nhà một mình 7 ngày chỉ luyện thể chữ Nhan*, Thư Nhan ở cung thiếu niên dạy bổ túc toán học cho mấy đứa trẻ suốt 7 ngày.
(*Thể chữ của Nhan Châu Khanh thời Đường.)
————–
Ngày 1 tháng 10 qua đi, một trong ít các mục giải trí của học sinh trung học phổ thông là hội thao, cuối cùng trong sự mong đợi của đông đảo học sinh cũng khai mạc.
Lễ khai mạc hội thao, giáo viên chủ nhiệm đều tập trung ngồi ở phía trước đài chủ trì.
Bởi vì lớp 12 và lớp 13 là hàng xóm cho nên chỗ ngồi của giáo viên chủ nhiệm cũng vậy.
Diêu Thư Hàm ngồi bên cạnh Thư Nhan cũng không thèm liếc mắt tới người kia một cái, cô chỉ ngẩng đầu nhìn qua thao trường nơi đang có đầy các dạng đội hình.
Đến lớp 12, một đứa trẻ mập mạp ở trung tâm gắng sức rống lên từng tiếng “1… 2… 3… 4…” những đứa nhỏ còn lại cũng tiếp bước xé cổ họng hô “12 12 mãi mãi một lòng, một công thức tính, đoạt 3 vị trí đầu!”
Diêu Thư Hàm trong lòng một trận buồn nôn, cực kì ghét bỏ liếc mắt nhìn Thư Nhan.
“Khẩu hiệu của lớp cô là do đại biểu khoa Số học viết hả?”
Thư Nhan vỗ đùi, đầu tiến đến trước mặt Diêu Thư Hàm, khóe miệng hai bên nhếch lên.
“Đúng vậy đó, làm sao cô biết?”
Nhìn gương mặt Thư Nhan đột nhiên phóng to trước mặt mình, Diêu Thư Hàm hô hấp loạn lên, nhịp tim không theo quy luật nữa. Cô đưa tay xoa hai bên huyệt thái dương, vỗ vỗ vai phải của Doãn Đại Bằng.
“Doãn tử, tôi với anh đổi chỗ.”
Doãn Địa Bằng muốn theo đuổi Thư Nhan, đáy lòng thầm nói Diêu đại tài nữ quả là trợ công tốt, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ nghi hoặc.
“Vì sao vậy?”
Diêu Thư Hàm ổn định lại tần suất hô hấp, nhấc lên mí mắt, mạnh mẽ trừng Thư Nhan.
“Cá mắm tanh hôi, làm sao có thể chịu nổi!”
——————–
Nghỉ lễ vui vẻ!^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.