Đọc truyện Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài! – Chương 23: Thích.
Tôi sẽ không thỏa mãn chỉ với một cái bánh Donut đâu, Diêu Thư Hàm à.
Hơn nữa, cái bánh Donut phủ chocolate rất ngọt, người ta không thích.
Thư Nhan gặm cái bánh trong miệng rồi đi vòng quanh phía sau Diêu Thư Hàm, rất là không vui nhìn chằm chằm cái chocolate trong tay Diêu Thư Hàm không buông, miệng lẩm bẩm không ngừng, không biết muốn gì nữa. Diêu Thư Hàm cũng không để ý ai kia, trở về nhà làm chuyện của mình, lúc đầu định đêm nay làm chocolate nhưng giờ chỉ có thể đợi ngày mai, lúc Thư Nhan đi dạy thêm làm tiếp thôi.
Diêu Thư Hàm cũng không quên chuyện đổi vỏ chăn cho Thư Nhan, nhưng khi cô ôm chăn ra ngoài lại bị Thư Nhan cản lại, Thư Nhan bĩu môi đem chăn đoạt lại che chở trong lòng:
“Tôi nói không cần cô đổi.”
“Sáng sớm nay cô còn ghét bỏ tôi như vậy, không được, để tôi đổi cho cô.”
Diêu Thư Hàm tự tay cướp đoạt, Thư Nhan liều mạng ôm lấy chăn, chính là không để cho ai kia cướp đi, đem mũi vùi vào trong chăn, “Người ta không muốn.”
Diêu Thư Hàm đứng nhìn người kia một hồi, nói:
“Không muốn thì thôi vậy, tự mình giặt.” Kỳ thực Diêu Thư Hàm sợ nhất là Thư Nhan sẽ hỏi cô tại sao lại ngủ trên giường của cô ấy, hay là hỏi cô vì sao tết không ở nhà mà còn lưu lại trường, bất luận là cô còn thích Thư Nhan hay là chuyện ba mẹ của cô, cô điều không muốn nói cho Thư Nhan.
Thật may Thư Nhan không có hỏi.
“Aizz, cô còn chưa nói cho tôi biết cô tặng quà tình nhân cho ai hả?” Đối với cái chăn trong tay Thư Nhan hiện cũng không còn hứng thú, đem nó ném lên giường rồi nhào qua bắt lấy tay Diêu Thư.
“Cô thích ai vậy?”
Nhiệt độ từ ngón tay Thư Nhan xuyên qua da thịt truyền tới Diêu Thư Hàm làm cho mạch đập trên cổ tay Thư Hàm gia tăng tốc độ, đôi con ngươi Diêu Thư Hàm hạ xuống khẽ liếc nhìn những ngón tay của người kia, mím mím môi, hỏi ngược lại người kia.
“Cô thích ai vậy?”
Thư Nhan ngẩn ra, lịch bịch lịch bịch chạy về ngồi trên giường, chớp mắt, “Tôi… không có thích ai.” Sau đó nghiêng đầu về một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi… cũng không thích ai.”
Diêu Thư Hàm mỉm cười, xoay người đi ra khỏi phòng, lòng bàn tay toàn mồ hôi.
“Diêu Thư Hàm, cô vì ai làm chocolate!”
Bỗng nhiên, Thư Nhan từ trên giường nhảy xuống, dép cũng không mang chỉ có đôi vớ bông giẫm lên sàn nhà lạnh như băng, hùng dũng oai duệ khí phách hiên ngang mà chạy đến trước mặt Diêu Thư Hàm, giơ tay đem người ta chặn ở cửa.
Diêu Thư Hàm một tay chống hông, nhíu mày nhìn người kia:
“Tôi làm cho người nào thì mắc mớ gì tới cô?”
Trong lòng Thư Nhan buồn bực, cô gãi đầu, lại sờ mũi, hừ hừ hai tiếng:
“Lễ tình nhân cô làm chocolate, lại không nói là tặng cho ai, rất khả nghi!”
Diêu Thư Hàm cười một tiếng:
“Coi như tôi làm cho người mình thích thì thế nào, liên quan gì tới cô?”
“Tôi—” lời vừa đến khóe miệng liền thu về, cố ưỡn ngực, con ngươi đảo quanh, “Cô nhìn trúng ai thì phải mang về cho tôi xem, tôi giúp cô kiểm định.”
Diêu Thư Hàm thu lại nụ cười, liếc nhìn người kia:
“Tránh ra, tôi làm chocolate cho mình tôi ăn, không có thích người nào hết.”
Thư Nhan vẫn bán tín bán nghi:
“Thực sự?”
Diêu Thư Hàm gật đầu:
“Tránh ra!”
Thư Nhan không có biện pháp, để tay xuống để người ta ra ngoài, suy nghĩ một chút cô vẫn không cam lòng, vẫn đi theo sau đuôi Thư Hàm lắc lư, người ta đọc sách, cô ở ngay bên cạnh chơi điện thoại, vừa chơi vừa liếc mắt nhìn vào sách của người ta, nhìn thấy ảnh Lỗ Tấn liền nói:
“Lão đầu này tôi biết nè, ông ta từng viết Bồi hồi”
“…”
Một lát sau Diêu Thư Hàm xem sách giáo khoa của học kì mới, chuẩn bị giáo án, Thư Nhan liếc nhìn hàng từ ngữ trên cuốn sách, lầu bầu, chỉ vào Chúy chúy bất an* nói:
“Cái này trước đây tôi hay bỏ qua, có phải là ‘Đoán đoán bất an’** không? Tôi có ấn tượng sâu sắc!”
(* 惴惴不安 :Lo sợ bất an.
**踹踹不安: Có chút bất an.)
“…”
Diêu Thư Hàm khép cuốn sách giáo khoa lại thay bằng “Văn bát cổ tuyển túy”, Thư Nhan lại sáp đến nhìn, bàn tay Diêu Thư Hàm che mặt người kia, người kia lại cố gỡ hai ngón tay của Thư Hàm ra, để lộ hai mắt để nhìn sách, có chút kích động nói:
“Chu-Tự-Thanh! Cái người này tôi biết! Ông ta không thích vợ mình, lão sư dạy văn trước đây của tôi nói, ông ta viết trong ‘Trì đường nguyệt sắc’ đem hoa sen so với thiếu nữ chính là tinh thần xuất-quỹ*.”
(*Come-out)
“Thư Nhan cô có phiền không!?” Diêu Thư Hàm đem sách vỗ lên bàn, lớn tiếng.
“Được được được, tôi không nói, cô xem đi cô xem đi!”
Diêu Thư Hàm nào còn tâm tư đọc sách, cô trừng mắt liếc người kia rồi chuẩn bị đi tắm, Thư Nhan bị người ta trừng co đầu rụt cổ, bước như chim cánh cụt lui lại phía sau, ngoan ngoãn câm miệng.
Tắm xong Diêu Thư Hàm lau lau tóc vẫn còn ướt đi ra, phòng khách không có mở đèn, trong cảnh tối lửa tắt đèn, cô mơ hồ nghe tiếng ma sát dựa vào sofa rồi chuyển qua bàn trà, dường như có một bóng đen ở đằng kia khẽ di chuyển.
Má ơi, chắc không phải ăn trộm chứ!?
Trong lòng Diêu Thư Hàm hơi hồi hộp, hàm răng canh cách run lên, rón ra rón rén đi vào bếp cầm lấy cây chày cán bột, lẳng lặng bước tới, dốc hết khí lực xoay gậy đập xuống, lập tức A một tiếng đầy thê lương bi thảm kêu lên.
Hả? Tiếng người này sao quen tai vậy?
Sẽ không phải…
Diêu Thư Hàm vội vàng chạy đi bật đèn phòng khách, quả nhiên, Thư Nhan chỉ vào đầu tóc như cái ổ gà của mình, đỏ mắt lưng tròng, che đầu chậm rãi đứng lên, lại đùng một cái ngã ngược trên ghế sofa, giống như con tôm luộc co rúc lại, ô ô kêu to.
Dưa Chua ngủ ở chân ghế sofa bị đánh thức, nó mở mắt liếm liếm móng vuốt, kêu meo meo rồi nhảy lên sofa, bò lên trên người Thư Nhan, ở trên lưng người kia chà đạp loạn xạ, đuôi còn vẩy vẩy, tựa hồ rất vui vẻ.
Đem dáng vẻ ủy khuất thống khổ cổ Thư Nhan đặt trong mắt, muốn giận nhưng lại không nỡ, cô bước tới đẩy đẩy người kia:
“Cô ở đó lén lút làm gì?”
Thư Nhan hất tay Thư Hàm ra:
“Cô đánh tôi, tránh ra.”
Diêu Thư Hàm cười cười, ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng bóp vai người kia:
“Xin lỗi, tôi không phải cố ý, ai bảo cô tối như vậy không chịu bật đèn còn ở xó nhà ồn ào, tôi cho là trộm vào.”
Lại đem mình xem là trộm… Thư Nhan càng nghĩ càng buồn bực, vung tay đem Dưa Chua đang ngồi trên người cô đuổi xuống:
“Mi cũng đi đi, còn dám đạp ta!”
“Meo meo~” Dưa Chua ủy khuất nhảy xuống sofa, chạy về ổ của mình tiếp tục ngủ.
Diêu Thư Hàm đẩy tay che mặt Thư Nhan ra, xoay người kia qua, sờ sờ đầu người kia, phía sau đã u lên một cục nhỏ, vô cùng yêu thương, ôn nhu nói:
“Xin lỗi, nói cho cùng cái này cũng là cô tự tìm.”
Thư Nhan vốn đã bị sự ôn nhu của Diêu Thư Hàm làm yên lòng đôi chút, tâm cũng nhanh chóng chìm thấp xuống:
“Sao cô có thể đối xử với tôi như vậy chứ!?”
Diêu Thư Hàm nhíu nhíu mày:
“Vốn là đáng bị vậy, nếu không cô nói xem cô ở phòng khách lén lút làm gì?”
“Ha, tôi…” Thư Nhan không trả lời được, lại chột dạ liếc nhìn cái hộp đựng bên dưới bàn trà, bên trong chính là chocolate đen Thư Hàm vừa mới mua….
Cái động tác cỏn con của Thư Nhan không tránh được mắt của Diêu Thư Hàm, cô hít sâu rồi thở dài một hơi, ngón tay cào cào mái tóc rối bời của Thư Nhan, vỗ nhẹ lên trán người kia.
“Đợi ngày mai lễ Tình Nhân tôi sẽ nói cho cô biết tôi muốn tặng chocolate cho ai.”
Thư Nhan lập tức từ trong lòng Thư Hàm bật dậy, đôi mắt hồ ly lấp lánh mong chờ nhìn Diêu Thư Hàm, giống y như chó con:
“Cô nói giữ lời, ngày mai nói cho tôi biết.”
“Ừ. Mau đi ngủ đi. Sáng mai còn đi dạy thêm.” Diêu Thư Hàm rót sữa tươi cho người kia, thêm một chút ca-cao, “Uống cái này sẽ giúp giấc ngủ tốt hơn.”
Thư Nhan cầm cái ly in hình con ngựa uống một ngụm lớn, lúc ngẩng đầu trên miệng còn dính một vòng màu trắng của sữa, vui vẻ chạy đến bên cạnh Diêu Thư Hàm, dán tới, ôm lấy người ta cọ sát.
“Thư Hàm, cô thật là tốt.”
Cơ thể Diêu Thư Hàm cứng đờ, trên mặt có chút nóng, cô quay qua chỗ khác, ho nhẹ một tiếng:
“Nhanh đi ngủ.”
Thư Nhan ồ một tiếng liền chạy về phòng, vừa chạy vừa kêu, “Ta tới đây, mùi vị của Diêu lão sư!” sau đó nhào lên giường ôm lấy chăn, hít sâu một hơi.
“Trí chướng nhi đồng hoan nhạc đa*.”
(*Đứa trẻ trí não có vấn đề thường có rất nhiều niềm vui. Ngốc có ngốc phúc. Đây là câu trích từ bài thơ ‘Ánh trăng nói nó đã quên mất rồi’ của tác giả Độc Mộc Chu.)
Diêu Thư Hàm lắc đầu, làm sao cô lại thích cái người vừa (đê) tiện vừa ngốc như vậy? Có lẽ Thư Nhan chính là ác ma trời cao phái xuống dằn vặt cô đây mà!
—–
Sáng sớm hôm sau lúc Diêu Thư Hàm thức dậy Thư Nhan đã ra khỏi cửa, nhìn không gian thiếu vắng Thư Nhan, Diêu Thư Hàm lặng im trong khoảnh khắc, cô bước đến bên giương ngồi xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa gối đầu, phát hiện một sợi tóc, đem nó kẹp lên, giơ tay nương theo ánh mặt trời yếu ớt tỉ mỉ nhìn.
Đây là tóc Thư Nhan.
Diêu Thư Hàm cười cười, đem cái sợi tóc kia quấn lượn quanh ngón út, đáy lòng nảy sinh một mảng hạnh phúc, hạnh phúc như hạt mầm nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo muốn lớn lên. Chúng nó kêu gọi ánh mặt trời, kêu gọi mưa móc (mưa và sương), mỗi một phần dinh dưỡng đều đến từ niềm vui của Thư Nhan, ủy khuất của Thư Nhan, mỗi một phân một khắc ở bên Thư Nhan.
Cô thích Thư Nhan, dù là 12 năm trước hay là 12 năm sau… Diêu Thư Hàm đeo tạp dề, đem chocolate đặt vào nồi nấu chảy, lại đổ thêm cà phê đen kiểu Ý vào, từng chút từng chút rót vào trong khuôn, dùng các hạt đường nhỏ màu bạc rải lên bề mặt của chocolate sau đó ghép thành các loại pikachu, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào tủ lạnh làm lạnh.
Khuôn đều là Diêu Thư Hàm tự mình làm, đều là hình dạng của các ký hiệu số học, cộng trừ nhân chia, lớn hơn nhỏ bằng, còn có các loại hình học. Các loại chocolate này mỗi năm Diêu Thư Hàm đều làm, làm xong đều bỏ vào trong một chiếc hộp được đậy kín, tìm một ngày trời trong nắng ấm, cô chạy chiếc xe con đến cao trung, tìm một cây bạch quả, đem chiếc hộp chôn ở phía dưới.
Rốt cuộc, năm nay chocolate cô làm đã có người ăn.
Nghĩ đến rốt cuộc thành quả lao động năm nay đã có người chia sẻ, Diêu Thư Hàm vui vẻ nhếch môi, ngồi trên ghế sofa nhìn đồng hồ, chờ Thư Nhan chở về nhà.
Sáng sớm nay Thư Nhan ở Cung thiếu nhi có một tiết dạy, buổi chiều có một tiết, buổi trưa ngay nhà hàng nhỏ dưới lầu ở Cung thiếu niên ăn một chén cơm chiên Dương Châu, lúc tan học cô tình cờ gặp lão sư dạy tiếng Anh ở sát vách, đó là một nữ nhân ngoài ba mươi nhã nhặn, đang cầm một bó hoa hồng to, theo bên cạnh là một nam nhân cao lớn, vừa nói vừa cười.
“Tiểu Thư, tan lớp?” lão sư tiếng Anh cười hỏi Thư Nhan.
Thư Nhan liếc mắt nhìn bọn họ, gật đầu:
“Chuẩn bị về nhà.”
Nam nhân cười nói:
“Thư Nhan cũng trở về cùng người trong lòng trải qua lễ tình nhân chứ!”
Người trong lòng, lễ Tình nhân…
Trong lòng Thư Nhan hiện ra hình ảnh Diêu Thư Hàm ôm sách ngồi lặng bên cửa sổ, dáng vẻ Diêu Thư Hàm đỏ mắt nhìn cô, dáng vẻ Diêu Thư Hàm che miệng cười trộm, còn có thật nhiều thật nhiều dáng vẻ của Diêu Thư Hàm, toàn bộ đều in vào trí nhớ của Thư Nhan, rơi đầy chung quanh, trong lúc nhất thời, vô số Diêu Thư Hàm đứng lên quay chung quanh cô, nhảy múa, mỉm cười, hỏi cô: “Thư Nhan, em thích chị, chị có thích em không?”
A…
Thư Nhan vuốt cằm rơi vào trầm tư… mình thích Diêu Thư Hàm không? Mình… thích…
Thư Nhan lắc đầu, “Không được, mình nhất định về hỏi rõ Thư Hàm, chocolate là muốn tặng cho người nào.”
“Tiểu Thư?”
“Ừm, tôi còn có việc, đi trước nha!”
Thư Nhan hai ba bước phóng xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe buýt cách đó không xa sắp chạy đi liền vội vàng theo.
“Bác tài! Đợi một chút!”
——————————-
Tuần mới tốt lành!^^