Đọc truyện Số Học Lão Sư, Mời Ra Ngoài! – Chương 17: Lễ tạ thần/ Thực hiện lời hứa
Ở L thị, góc tây nam cách con sông Trường Giang có một đảo nhỏ, từ cây cầu lớn Phúc Hâm có thể đi qua. Đảo nhỏ này có dạng hình tròn, mỗi khi mặt trời mọc rồi lặn, ánh mặt trời chiếu lên mặt sông làm cho bốn phía của đảo nhỏ này phủ một màu vàng óng, tựa như ánh mặt trời chiếu rọi nước sông Trường Giang, cho nên người ta gọi nó là đảo Thái Dương.
—-
Một buổi sáng mùa đông, trong một con hẻm nhỏ trên đảo Thái Dương, từ trong sân của một căn nhà mái ngói truyền ra tiếng chim hót véo von, một cành mai trắng xinh đẹp vươn ra ngoài tường, thỉnh thoảng lại có vài cánh hoa bay xuống, rơi vào trong vũng nước của phiến đá lõm.
Cánh cửa gỗ của sân nhỏ nhẹ nhàng được đẩy ra, một nữ nhân tóc thắt bím, vóc dáng nho nhỏ cao gầy mặc một chiếc áo lông bên trên vẻ đầy những chấm nhỏ đỏ thẫm, nhón chân lén lút chạy trốn vào. Người đó dán người lên trên cánh cửa hướng vào trong sân lặng lẽ liếc một cái, lại quay đầu phất tay với người phía sau:
“Thư Hàm, mau vào!”
Vì vậy Diêu Thư Hàm đi phía sau nhẹ nhàng từng bước chui vào, một thân màu xanh bạc hà cùng với Thư Nhan một thân đỏ thẫm tạo thành sự chênh lệch rõ ràng, tuy nói hồng phối với xanh, thế nhưng… nhưng những năm gần đây không phải thịnh hành kiểu đụng màu sao?
Trong sân đủ loại hoa cỏ, có chỗ được phủ màng nilon thật mỏng, còn đọng mấy giọt nước. Hai người lặng lẽ bước vào trong sân, bỗng nhiên dưới mái hiên của ngôi nhà ngói vang lên tiếng kêu:
“Ăn trộm, ăn trộm! Ăn trộm, ăn trộm!”
Diêu Thư Hàm giật mình, một chân đang giẫm lên bậc thềm được khảm từ ngói của ngôi nhà, một chân còn trên mặt đất, cơ thể không kiểm soát được mà ngã ngược ra sau. Thư Nhan ở phía trước nhìn thấy tim muốn nhảy ra luôn, vội vàng vươn tay kéo người kia lại, ôm lấy bả vai đỡ người kia đứng ngay ngắn.
“Không có chuyện gì, là Bát ca đang gọi thôi. Cô đừng có phân tâm, tôi phát hiện cô đặc biệt thích té.”
Diêu Thư Hàm bị Thư Nhan nói, bên tai đỏ lên, cô đi hay thích xuất thần, từng đụng cột điện, đụng cái cây, đụng cái gương lớn dưới kí túc xá, cho nên có một biệt hiệu gọi là ‘Bình địa suất’*. Thảm nhất là một lần cô đụng phải chủ nhiệm lớp năm cao trung, sau khi đụng nhau hai người không nói gì, mắt lớn trừng mắt nhỏ, khỏi nói là xấu hổ tới mức nào.
(*Đường bằng phẳng nhưng cũng bị té.)
Cô ngẩng đầu nhìn mái hiên, xà gỗ bên dưới treo bảy tám cái lồng chim, có con đen, cũng có con vàng, chúng ở trong lồng nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng kêu hai tiếng, giọng hót của chúng du vô cùng dương êm tai, làm cho người ta thoải mái tinh thần.
Lúc này, cái con chim đen lớn gần hai người nhất ngẩng đầu lên kêu hai tiếng:
“Ăn trộm. ăn trộm!”
Thư Nhan cười cười bước tới, vươn tay dùng ngón tay chọt con chim đen lớn mập mập:
“Mi còn kêu, mi mới là ăn trộm”
Bát ca vỗ cánh phành phạch:
“Ăn trộm! Bại hoại!”
“A, nó còn có thể nói từ khác nè.” Diêu Thư Hàm lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, “Bất quá nó nói rất đúng, cô chính là kẻ bại hoại.”
Thư Nhan lắc đầu:
“Không phải, tôi là một quả trứng gà tốt.”*
(*Từ ‘bại hoại’ trong tiếng Trung là 坏蛋 [phôi đản] cũng có nghĩa là trứng xấu.)
Diêu Thư Hàm cười nghiêng qua đánh Thư Nhan.
“Không biết xấu hổ, ở chỗ này của tôi tất cả đều là hoa hoa cỏ cỏ, còn có mấy người làm, hai vị tới trộm cái gì!”
Bên kia hàng rào tre của sân nhà bị đẩy ra, phía sau là một lão nhân vội vàng bước tới, trong tay còn cầm một cái cào.
Thư Nhan hướng về phía Diêu Thư Hàm nháy mắt phải rồi bước ra phía trước:
“Bác Chu, con là Thư Nhan, bác còn nhớ con không?”
“A Nhan?” Lão đầu cau mày đến gần cẩn thận quan sát người trước mặt, híp híp mắt, từ trong túi lấy ra cặp kính lão, vừa mang vừa cẩn thận nhìn, “A, con là A Nhan, chà chà, lớn thành đại cô nương rồi.”
“Bác Chu, đã nhiều năm không gặp, bác vẫn khỏe như vậy.”
“Ôi, con nha đầu này, nói câu nào vẫn xuôi tai như vậy, ha ha”
“Bác không chỉ khỏe mà tinh thần còn tốt hơn. Bác Chu, con có dẫn theo bạn tới.”
Thư Nhan hướng Diêu Thư Hàm vẫy vẫy tay, Thư Hàm mím môi bước tới gần trước mặt lão Chu, cười một tiếng:
“Chào bác Chu, con là bạn của Thư Nhan, Diêu Thư Hàm.”
Lão Chu mang kính lão hạ hạ xuống, bước tới nhìn:
“Thư Hàm? Hảo cô nương, lớn lên thật xinh đẹp!”
Diêu Thư Hàm ngượng ngùng sờ sờ môi dưới:
“Cám ơn bác Chu…”
“Hai đứa tụi con, chạy đến chỗ lão già này làm gì?”
Lão Chu buông cái cào xuống, chắp tay sau lưng, từng câu từng chữ hỏi.
Thư Nhan chạy đến hàng rào tre bên cạnh lão Chu, nhìn đồng ruộng cùng ngọn đồi nhỏ phía sau tường đá, cười nói:
“Bác Chu à, sơn trà đều đã nở!?”
“A Nhan, con còn nhớ ngọn núi này đã từng được bao phủ bởi biển đỏ hoa sơn trà không?” Lão chu lắc đầu than thở, ánh mắt nhìn sang hướng ngọn núi.
“Trước đây rất nhiều người thích đến xem, vào xuân trên cây thường buộc đầy dây lụa đỏ, rất nhiều người tới đến để cầu nguyện, đến khi hồng trà nở thì đến tạ thần. Hiện tại thì sao, người cũng không còn nhớ nữa. Ừm, mấy cây sơn trà bên cạnh con đường kia, đều lớn phải không? Nhiều năm trước người đến gieo giống trồng hoa, nó nở mấy năm rồi nhưng người lại không trở lại.”
Nói xong, trên gương mặt dãi gió dầm sương của lão Chu lộ ra vẻ tiếc hận, ông run rẩy bước tới góc nhà, nhổ đám cỏ bên dưới.
“Người ta, làm chuyện gì đều phải thiện thủy thiện chung*, khó khăn.”
(*có đầu có đuôi, kiên trì đến cùng, có trách nhiệm.)
Có tiếng chuông nào đó thật nhỏ xuyên qua đại não của Diêu Thư Hàm, đinh linh đinh linh tiếng chuông nhẹ vang lên.
Như thế nào là thiện thủy thiện chung chứ?
Phải làm thế nào mới có thể thiện thủy thiện chung?
Không nên tùy tiện đưa ra một lời hứa hẹn, không nên qua loa ưng thuận nguyện vọng của người khác, nếu như cần hứa hẹn thì phải đảm bảo có thể thực hiện được, nếu như muốn hứa nguyện, thì phải giữ được thành kính của bản thân.
Chuyện tình tuy nhỏ nhưng tình nghĩa chứa đựng bên trong là vô tận.
Thư Nhan bước lên trước, đối với lão Chu nói.
“Bác Chu, cho con một gốc cây hồng trà non đi! Con và Thư Hàm đi làm lễ tạ Thần.”
Ánh mắt lão Chu giương lên.
“Lụa đỏ nhiều năm, con còn tìm lấy sao?”
Thư Nhan mỉm cười
“Tất nhiên rồi ạ!”
“Được. con đi theo bác.” Lão Chu khom người, từng bước từng bước một chậm rãi đi tới phía sau ngôi nhà, bên trong sân sau tất cả đều là cây non được tỉ mỉ vun trồng. Lão Chu chọn một gốc hồng trà non mọc tốt, đặt lên tay Thư Nhan.
“A Nhan, hoa này, bác tặng con cũng coi như cầu phúc cho con, con đường sau này tự mình đi cho tốt.”
“Cám ơn bác Chu.”
Thư Nhan vác theo cây con mang Diêu Thư Hàm đi trên con đường nhỏ ở cách đồng, ven đường có thể nhìn thấy hoa sơn trà thưa thớt.
Diêu Thư Hàm tò mò hỏi.
“Khi còn bé cô đã từng tới nơi này cầu phúc? Tôi cũng không biết trên Thái Dương đảo có một nơi như thế này.”
“Cô là người thành phố, đương nhiên không biết chuyện nông thôn.” Thư Nhan nhìn thoáng qua Diêu Thư Hàm đang ngắm nhìn xung quanh, giống như Lưu bà bà vào vườn nhà quan lớn.
“Lúc tôi 15 tuổi, em họ phát sốt, tôi muốn em ấy khỏe lên, nghe nói vào xuân trồng cây trên Thái Dương đảo rất linh nghiệm nên liền tới cầu phúc.”
“Sau đó thì sao?”
Ánh mắt Thư Nhan tối sầm:
“Em ấy qua đời.”
Hô hấp của Diêu Thư Hàm cứng lại, cô cúi đầu không nói lời nào.
Thư Nhan nói tiếp:
“Tôi rất tức giận, cái cây thần kia không có chút linh nghiệm nào. Tôi đã bắc thang leo lên rất cao rất cao, đem lụa đỏ thắt ở nơi cao nhất trên nhánh cây, dưới tàng cây quỳ một đêm, nhưng… A Vũ vẫn đi…”
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu lên , hít một hơi sâu.
“Cho nên, cô vẫn không tới tạ thần, đúng không?”
Thư Nhan gật đầu.
Diêu Thư Hàm bước nhanh hơn, cô bước tới phía trước Thư Nhan, nắm lấy cánh tay kia của Thư Nhan, giơ lên chỉ về phía đỉnh đồi.
“Vậy chúng ta phải đi đến chỗ cao nhất trên đồi, đem hoa trồng ở nơi đó, cô đem toàn bộ oán khí phát ra, để thần nghe được cũng là để cho em họ của cô nghe được, em ấy ở trên trời rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Đáy mắt Thư Nhan lóe lên vệt sáng, thoáng qua rồi biến mất.
“Thư Hàm, tôi mang cô tới nới này không phải để tạ thần cho bản thân mà là để cầu phúc cho cô, đây là trả lại ý nguyện cho cô.”
“Tôi biết.”
Thư Nhan lại nói:
“Mùa xuân dưới tàng cây có miếu thờ, bên trong có lụa đỏ, đem lụa đỏ thắt lên nhánh
cây là được.”
Khóe miệng Diêu Thư Hàm cong cong.
“Vậy trước cùng cô trồng hoa rồi đi cầu phúc.”
“Đi.”
“Mệt không? Tôi giúp cô khiêng nó một chút?”
Thư Nhan tách tay người kia ra.
“Đừng, cô khiêng, đợi lát nữa tôi còn mệt hơn.”
Diêu Thư Hàm bĩu môi.
“Cô có ý gì?”
Thư Nhan sờ cằm
“Cô nghĩ xem, tôi khiêng mầm cây đi lên, lát nữa còn phải khiêng cô xuống, có phải mệt hơn không?”
Biết là Thư Nhan nói đùa cô, chê cô yếu đuối, ngay cả gốc cây non cũng khiêng không nổi, nếu để cho cô khiêng, cô khiêng chưa tới một lúc thì đã dừng lại, còn muốn Thư Nhan cõng cô xuống, mặt Diêu Thư Hàm đỏ lên, đơn giản là ngậm miệng không nói.
Cũng may đồi nhỏ không cao, đi một hồi liền tới đỉnh. Bác Chu nói không sai, toàn bộ trên đồi đều phủ đầy hồng trà, đỏ thẩm một mảnh, gió qua mũi đầy hương hoa, một đường đầy sắc đỏ, đi hết đường núi tựa như đi hết thảm đỏ.
Diêu Thư Hàm nghĩ đến, đem nơi này trở thành hôn lễ, tưởng tượng cô cùng Thư Nhan đi hết thảm đỏ, cảm giác cũng không tệ.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
(Hình của Kodomo Team – こども)
Thư Nhan đem cây non thả xuống, cầm xẻng sắt đào đất được chuẩn bị sẵn cho khách hành hương
“Liền trồng ở đây đi.”
Diêu Thư Hàm tháo túi nilon bao lấy phần rễ của cây non ra, đem cây non ôm đến cái hố đất Thư Nhan vừa đào xong, đặt vào trong rồi giữ chặt, Thư Nhan thì dùng xẻng đất đem hố lấp lại bằng phẳng.
“Thật nhỏ.” Diêu Thư ngồi xổm xuống, dùng bàn tay chạm vào cành lá của đám cây non trên đỉnh đồi trà, “Không biết bao giờ chúng mới có thể lớn lên?”
Thư Nhan học theo Diêu Thư Hàm xoa nhẹ đám trà non giống như cô vẫn thường khẽ xoa đầu Diêu Thư Hàm, cười nói:
“Cô đừng thấy bây giờ nó có chút xíu như vậy, chỉ cần 5 năm sẽ cao hơn cô luôn.”
“Thật?”
“Thật!” Gió lành lạnh mang theo mùi hương thoang thoảng mơn trớn trên khuôn mặt của hai người, Diêu Thư Hàm hơi ngước đầu lên, lặng lẽ nhìn đôi con ngươi đen nhánh của Thư Nhan hàm chứa ý cười nhàn nhạt, xa xa hai con chim tước chao lượn trên bầu trời, cất cao cổ hát vang hai câu, tiếng chim thanh lãnh truyền vào tai, khắp đồi núi là màu đỏ của sơn trà, đỏ hơn cả đám mây lúc bình minh.
Những ngón tay giấu trong tay áo khẽ giật giật, Thư Nhan rất muốn đưa tay sờ lên gương mặt của Diêu Thư Hàm, vén những sợi tóc rũ xuống bên tai, hôn lên mắt người kia…
Một mảnh chìm trong im lặng, chỉ có tiếng chim hót xa xa.
Diêu Thư Hàm chìm trong hơi thở an lành không chút danh lợi, thỉnh thoảng khép mở mi mắt, mi dài nhỏ cong cong như những chú bướm tinh nghịch không ngừng vỗ cánh.
Thư Nhan nhìn chằm chằm hàng mi khiêu động của người kia, nhịp tim đập nhanh hơn, mi mắt giật giật, trong lòng cũng xốn xang, nó không ngừng nói với cô không nên động không nên động, Thư Nhan cô không được động…
“Đi thôi, tôi dẫn cô đi xem cây xuân lớn.”
Cuối cùng Thư Nhan chịu không nổi, đưa tay nắm lấy tay Diêu Thư Hàm kéo đi, năm ngón tay xen vào khe hở của năm ngón tay, đầu ngón tay thu lại, mười ngón tay tương khấu.
Diêu Thư Hàm hơi ngẩn ra, dùng sức nắm lại, cười ngọt ngào:
“Được!”
Thư Nhan không chớp mắt nhìn về phía trước:
“Đã nghĩ kĩ muốn cầu nguyện gì chưa?”
Diêu Thư Hàm ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng:
“Ừm — nghĩ xong rồi!”
Thư Nhan nhẹ gật đầu.
“Vậy là tốt rồi!”
Có lẽ do cảnh sắc quá đẹp, tâm tình cũng tốt hơn, Diêu đại tài nữ hứng thú dạt dào, ngôn ngữ uyển chuyển mềm mại từ giữa đôi môi chậm rãi chảy ra:
“Thiên giang hữu thuỷ thiên giang nguyệt/ Vạn lý vô vân vạn lý thiên”
(*Tạm dịch: Ngàn sông ngàn nước ngàn trăng hiện/Mấy dặm không mây, mấy dặm trời. đây là 2 câu kệ rất nổi tiếng trong Thiền tông.)
Phật nói đây là cảnh giới thật, con cầu Thư Nhan sẽ ở bên cạnh con.
———————-
Lão Diêu trí tưởng tượng cũng phong phú lắm còn ai kia đúng chất thê nô. Hãy chờ chương sau điều kì diệu sẽ xảy ra :v
Ps. cuối tuần vui vẻ!^^