Đọc truyện Sở Gia Huynh Đệ – Chương 11
“Tổng tài, mẹ ngài đến.”
Một câu nói đơn giản của Vương thư ký lại khiến cho Sở Thận Chi đang xử lý công sự chợt rùng mình.
“Mau mời nàng vào.”
“Vâng.”
“Thận Chi…” Từ ngoài cửa chậm rãi đi đến, Lâm Bình Bình nhìn kế tử đứng dậy đón chào, hốc mắt không khỏi một trận nóng lên.
“Mẹ, đến, ngồi a, ngươi hôm nay sao rảnh rỗi đến thăm ta?” Vì rảnh rỗi lại không đi chùa, thông minh như Sở Thận Chi sao sẽ không biết Lâm Bình Bình gây nên gì, hắn chỉ không muốn chọc phá mà thôi.
Không nghĩ tới Lâm Bình Bình bịch một tiếng, đột nhiên quỳ xuống —
“Mẹ, ngươi làm cái gì vậy?!” Sở Thận Chi thấy thế giận dữ, bởi vì cử động rõ ràng này của mẹ kế đã tinh tường biểu lộ lập trường của nàng.
“Thận Chi, ngươi đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta đi. Người kia… Người kia chỉ sợ là không được…” Lâm Bình Bình cúi đầu ai ai mà khóc lên.
“Muốn ta đáp ứng, trừ phi ta chết!” Hướng cái bàn dùng sức vỗ, đứng dậy, Sở Thận Chi giận dữ nhìn kỹ Lâm Bình Bình, lạnh lùng mà nói, “Mẹ, ngươi đừng quên ngươi bây giờ vốn là người của Sở gia, cũng đừng đưa tay cùng người ngoài hợp tác. Sở gia bây giờ là ta quyết định mọi chuyện trong nhà, hết thảy đều là ta định đoạt. Xem những gì ngươi đã chiếu cố cha cùng chúng ta nhiều năm, coi như những lời ngươi vừa mới nói ta không nghe thấy. Ngươi trở về đi!”
“Không, ta không quay về!” Lâm Bình Bình quỳ bò tới trước mặt Sở Thận Chi, “Thận Chi, ta cầu ngươi, cho Thiên Ngọc gặp mặt hắn một lần đi, nếu không sau này chỉ sợ không có cơ hội rồi, ngươi ngẫm lại, nếu như vạn nhất có một ngày, Thiên Ngọc biết ngươi ngay cả lần cuối cùng gặp mặt cha ruột hắn cũng không cho hắn thấy, hắn nhất định sẽ hận ngươi!”
“Hận ta… Hận ta…” Thì thào không ngừng buông ra hai chữ này, Sở Thận Chi đột nhiên đau lòng không chịu nổi.
“Thận Chi, cầu ngươi, đáp ứng chúng ta đi, cho Thiên Ngọc gặp mặt hắn một lần, Thiên Ngọc sau này nhất định sẽ cảm kích ngươi.”
“Mẹ, ngươi biết không? Ta nguyện để Ngọc nhi hận ta, ta nguyện Ngọc nhi không cảm kích ta, ta chỉ cần… Chỉ cần hắn không rời bỏ ta… Chỉ cần hắn không rời bỏ ta…” Sở Thận Chi nắm chặt hai tay thành nắm đấm, run rẩy nói.
“Sẽ không đâu, Thiên Ngọc sẽ không rời ngươi đi, cho dù hắn cùng cha ruột hắn nhận nhau, hắn cũng không rời ngươi đi, Thận Chi, ngươi tin tưởng ta.”
“Ta không tin ngươi! Ngươi bảo ta như thế nào tin tưởng ngươi? Nếu lúc đầu ngươi quyết định ôm Ngọc nhi vào cánh cửa Sở gia, cũng đồng thời mang Ngọc nhi vào sinh mệnh của ta, vậy Ngọc nhi đã là của ta! Là của một mình ta! Ngươi bây giờ cũng dám xuất nhĩ phản nhĩ (lật lọng), muốn đem Ngọc nhi mang đi, ngươi bảo ta phải tin tưởng ngươi như thế nào?!”
“Không phải, Thận Chi, ta không phải muốn đem Thiên Ngọc mang đi, ta chỉ không đành lòng chứng kiến cha con bọn họ lại không kịp nhìn nhận nhau rồi sẽ thiên nhân vĩnh cách, ta chỉ muốn bọn họ gặp mặt thôi, thật sự chỉ là gặp mặt thôi…”
“Gặp mặt? Sau đó? Bước tiếp theo có phải là nhận tổ quy tông không? Bước tiếp theo nữa có phải sẽ mang Ngọc nhi của ta về Malaysia? Bước tiếp theo nữa có phải từ nay về sau sẽ không cho Ngọc nhi cùng ca ca này gặp mặt nữa? Ngươi dám cam đoan chuyện sẽ không diễn biến như vậy sao? Ngươi nói ngươi nói a!”
“Thận Chi…”
“Chỉ cần nghĩ đến Ngọc nhi phải từ nay về sau rời Sở gia, chỉ cần nghĩ đến từ trong miệng Ngọc nhi nghe hắn gọi người khác là ca ca, ta sẽ điên! Sắp điên rồi! Ca ca của hắn chỉ có ta! Chỉ có ta! Gọi cha con Lâm gia cút cho ta! Cút cho ta! Ngọc nhi là do một tay ta nuôi từ nhỏ đến lớn, hắn là của ta! Là của ta!” Vung tay mạnh lên, đem tất cả những gì trên bàn đều quét rơi xuống, Sở Thận Chi tâm tình tích đè nhiều ngày rốt cục vỡ òa ra!
“Thận Chi, ngươi tỉnh táo lại, hãy nghe ta nói.” Lâm Bình Bình tiến lên kéo Sở Thận Chi, “Mẹ biết ngươi cùng Thiên Ngọc phi thường yêu nhau, sớm đã vượt qua quan hệ huynh đệ bình thường, cho dù các ngươi không phải huynh đệ ruột, cũng có thể giống như một người bạn đời của nhau, Thiên Ngọc hắn sẽ không rời ngươi.”
“Không… Ta không mạo hiểm như vậy… Ta không dám bất chấp bất cứ nguy hiểm gì có thể sẽ thay đổi quan hệ của chúng ta! Tại sao các ngươi không hiểu, Ngọc nhi hắn còn trẻ, hắn còn có khả năng vô hạn, nếu như có một ngày hắn thay đổi tâm ý, nếu như có một ngày hắn yêu người khác, cho dù trái tim ta tan nát, ít nhất ta còn là ca ca hắn, ít nhất ta còn có thể hi vọng bên cạnh hắn! Nhưng một khi các ngươi chặt đứt quan hệ huynh đệ của ta cùng Ngọc nhi, lỡ ngày đó thật sự tới, chúng ta lúc đó cái gì cũng không có… Cái gì cũng không có rồi… Ta không muốn… Ta chết cũng không muốn!”
“Thận Chi… Sẽ không… Sẽ không…” Dồn sức lắc đầu, Lâm Bình Bình thật hi vọng hài tử này có thể tin lời nàng.
“Mẹ, người khác bức ta còn chưa tính, ngươi biết rõ Ngọc nhi là người quyết định vận mệnh của ta, là của ta hết thảy! Ngươi tại sao còn muốn cướp hắn từ ta? Tại sao còn muốn đem hắn đưa cho người khác?” Phẫn nộ mà nhìn chăm chú vào Lâm Bình Bình, Sở Thận Chi ngữ khí lạnh lẽo mà nói, “Ta không tha thứ ngươi… Tuyệt đối không tha thứ ngươi! Bắt đầu từ hôm nay, trừ phi ngươi thay đổi lập trường, nếu không ta không nghĩ sẽ lại nhìn thấy ngươi!”
“Thận Chi…” Lâm Bình Bình cho tới bây giờ chưa từng nghe kế tử của nàng dùng lời nói vô tình như vậy đối với nàng, không khỏi thương tâm mà khóc lên.
“Mẹ, ngươi đừng trách ta tàn nhẫn, vì Ngọc nhi, chuyện gì ta cũng làm được. Ngươi đi nói cho cha con bọn họ, nếu như bọn họ tiếp tục dây dưa mập mờ nữa, nếu như bọn họ lại gần Ngọc nhi của ta nửa bước, ta sẽ không tiếc trả giá bằng mọi thứ, cho tập đoàn Hoàng Gia bọn họ vì vậy mà tan rã!”
“Ca, ta hôm nay lãnh lương, ta mời ngươi xem phim.”
Liền vì cú điện thoại của đệ đệ, Tổng tài hiếm khi diện kiến của doanh nghiệp Sở thị lại xuất hiện tại cửa rạp phim náo nhiệt.
“Ca, ngươi chờ lâu chưa? Xin lỗi, ta đến muộn.” Khóa xe máy, tháo mũ bảo hiểm, Sở Thiên Ngọc cười cười xin lỗi ca ca.
“Không sao, ca ca chưa chờ lâu, ngươi ngàn vạn lần đừng vì gấp rút mà chạy xe nhanh, biết không?” Tay giúp đệ đệ sửa lại tóc bị rối, Sở Thận Chi tha thiết mà dặn dò.
“Ta biết, ngươi đừng lo lắng.”
“Ta sao có thể không lo lắng đây? Mỗi lần nhìn ngươi cưỡi xe máy khỏi cửa, ta đều sợ và lo lắng. Ca ca mua xe cho ngươi tại sao ngươi không dùng?” Sở Thận Chi năm ngoái làm cho đệ đệ một bằng lái, lập tức liền mua cho hắn chiếc Porche, nhưng Ngọc nhi chỉ ngẫu nhiên đi vào những ngày nghỉ rồi dẫn hắn ra ngoài hóng gió, lúc khác hắn ngay cả chạm cũng không chạm nó.
“Chạy xe đó quá phiền toái rồi, cưỡi xe máy như các học sinh ra ngoài dường như tiện hơn a.”
“Ngọc nhi có phải không thích chiếc xe không? Vậy Ngọc nhi thích dạng xe gì, ca ca mua lại cho ngươi.”
“Ngươi đừng nói nữa, ta không muốn chính là không muốn. Ca, chúng ta đi nhanh đi, phim sắp bắt đầu rồi, ta nghe nói bộ phim này khá cảm động, vốn là nói về hai huynh đệ cùng lên chiến trường, ngươi xem rồi cũng đừng khóc oh.”
“Ta sẽ không khóc, cũng không phải nữ sinh yếu đuối.”
Đáng tiếc những lời này Sở Thận Chi nói thật sự là quá sớm rồi, tình tiết hai huynh đệ trong phim sống nương tựa lẫn nhau trên chiến trường vì đối phương không màng xả thân hi sinh, làm cho Sở Thận Chi hoàn toàn đặt chính mình cùng đệ đệ yêu mến vào trong phim, thấy vậy Sở Thận Chi rơi lệ đầy mặt, khóc từ đầu đến cuối.
“Được rồi, ca, van ngươi đừng khóc nữa, áo sơmi của ta bị ngươi khóc ướt rồi, ngươi quả thực so với nữ sinh yếu đuối kia còn muốn khoa trương hơn, ta xem toàn rạp có ngươi khóc bi thảm nhất.” Ôm ca ca đi ra rạp chiếu phim, nhìn nam tử còn đang trong lòng mình khóc, Sở Thiên Ngọc bất đắc dĩ mà thở dài.
“Tiểu nữ sinh kia đương nhiên sẽ không khóc, phụ nữ các nàng sao có thể hiểu huynh đệ chúng ta trong lúc đó, loại tình nghĩa thâm hậu vì đối phương ngay cả mạng cũng có thể bỏ?”
“Phải phải, ta hiểu rõ ta hiểu rõ.”
“Ngọc nhi, ngươi biết không? Trên đảo nhỏ, khi ta chứng kiến ngươi bị chôn sống dưới đống đất đá, khi đó ta đã nghĩ, nếu như ngươi thật sự đã chết, nếu như ngươi thật sự không bao giờ trở lại bên cạnh ta nữa, vậy ca ca cũng tuyệt sẽ không sống trên đời này lâu thêm một giây.” Hai mắt đẫm lệ mông lung mà dừng ở đệ đệ yêu mến, Sở Thận Chi nhẹ nhàng nói.
“Ca… Ta biết… Ta biết…” Cảm động mà cúi đầu hôn trán ca ca, Sở Thiên Ngọc gắt gao mà ôm lấy hắn.
Cử chỉ thân thiết của hai con người siêu cấp đẹp trai rất nhanh hấp dẫn tầm mắt của tất cả người trên phố, ngay lúc mọi người đều đang thì thào nói nhỏ, một gã thiếu niên lại không ngại khi thấy chuyện lạ mà cười đi tới.
“A Thiên, ngươi sao một điểm tiến bộ cũng không có, lại dính chặt ca ngươi như vậy a?” Thiếu niên ngữ khí trêu chọc nói.
“Ngươi quản chuyện người khác nhiều quá rồi, sao, bị phụ nữ đá rồi nhàn hạ không gì làm a?” Sở Thiên Ngọc dùng sức đấm lên vai đối phương.
“Ngọc nhi, vị này chính là…”
“Oh, ca, hắn là bạn học cùng lớp của ta hồi trung học.”
“Chào học trưởng Thận Chi, ta gọi là Trần Tấn Đông, là người hâm mộ ngươi đã lâu, xin chỉ giáo nhiều.” Trần Tấn Đông cung kính mà cúi chào một cái.
“Đâu có, ngươi đừng nói vậy, ta mới phải cám ơn ngươi chiếu cố Ngọc nhi nhà ta đây.” Sở Thận Chi cũng có chút khom lưng đáp lễ.
“Chiếu cố? Trời ạ, ca, người này là người làm ta phiền toái nhất, ngươi ngàn vạn lần đừng bị bề ngoài thành thật của hắn lừa gạt.”
“Này này, Sở Thiên Ngọc, ta đắc tội ngươi chỗ nào? Ngươi sao có thể nói xấu ta trước mặt học trưởng Thận Chi ta ngưỡng mộ nhất? Ngươi rất không phải rồi?” Trần Tấn Đông tức giận mà trừng mắt liếc nhìn Sở Thiên Ngọc một cái.
“Ha ha, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi a.”
“Ít dong dài, hội cựu học sinh ngày mai ngươi có đi không a?”
“Đi, sao không đi?”
“Hừ, tốt lắm, hội cựu học sinh năm nay vừa vặn cử hành tại khách sạn nhà ta mở, đến lúc đó ta sẽ bảo người làm nhà ta hảo hảo ‘chiếu cố’ ngươi, ngươi hãy chờ xem!”
“Hừ, ai sợ ai a? Không phải hợp lại chuốc rượu chứ, ngươi chưa từng thắng ta lần nào?”
“Chúng ta đây liền nhất quyết thắng bại vào ngày mai đi. Học trưởng Thận Chi, thất lễ, bạn gái của ta đang đợi, ta đi trước một bước, lần sau ta gặp lại sẽ tự đến nhà hỏi thăm, không biết học trưởng có hoan nghênh chào đón?”
“Hoan nghênh, đương nhiên hoan nghênh.” Sở Thận Chi vẫn cười xem hai người đấu võ mồm nhẹ nhàng gật đầu.
“Ca ta hoan nghênh, nhưng ta không chào đón, ngươi mau cút đi, coi chừng bạn gái ngươi chạy theo người khác, đến lúc đó ngươi cũng đừng tới tìm ta khóc lóc a.”
“Thiết, chẳng thèm nói với ngươi, ngày mai gặp lại!” Trần Tấn Đông nhanh như chớp chạy đi.
“Tiểu tử này!” Sở Thiên Ngọc lắc đầu, “Ca, ngươi đi trước dạo một chút, ta đi mua một thứ.”
“Ngọc nhi, ngươi muốn mua cái gì? Ca ca với ngươi cùng đi.”
“Không được, ngươi không thể theo ta, thứ ta muốn mua không thể cho ngươi biết.”
“Vật gì mà thần bí như vậy a?”
“Ôi…hì hì, không nói cho ngươi, ngươi sau này sẽ biết.”
“Được rồi, ta đây đi tới cửa hàng quần áo mà chúng ta thường đi chờ ngươi trước, ngươi phải nhanh trở về oh.”
“Hảo hảo, ta biết. Ca, chờ đệ oh.”
“Uh.” Đưa mắt nhìn đệ đệ đi xa, Sở Thận Chi liền hướng một gian cửa hàng hiệu Nhật Bản bọn họ thường tới.
“Hoan nghênh đến xem! Sở tổng tài, chào ngài.” Vừa thấy khách quý quá bước đến, chủ cửa hàng cùng các nhân viên nữ khác cũng lập tức tiến lên cúi người chào thật sâu, “Sở tổng tài đại giá quang lâm, tệ *** thật sự là bồng tất sinh huy (trở nên sáng rỡ). Mạo muội hỏi một câu, hôm nay sao không thấy tiểu thiếu gia?”
“Hắn sẽ tới sau. Có cái gì thích hợp đệ đệ ta, mang đến xem.”
“Vâng, nhanh mang loại mới nhất ra đây.” Sau khi chủ cửa hàng dặn dò một nữ nhân viên, liền chuyển hướng vị khách hàng quen lớn nhất của cửa hàng, lộ ra một nụ cười nịnh nọt, “Tiểu thiếu gia lớn lên tuấn tú lịch sự, đúng là vóc dáng trời sinh, quần áo chúng ta mặc kệ là mặc ở đâu trên người hắn cũng có vẻ phi thường đẹp trai hào phóng. Vật phẩm của tệ *** có thể cho Sở tổng tài cùng tiểu thiếu gia tuyển lựa, thật là vinh hạnh của chúng ta a.”
Tất cả những chủ tiệm biết Sở gia huynh đệ đều nói Sở tổng tài thương yêu nhất đệ đệ này, cho nên đối với tiểu thiếu gia vốn tuyệt đối không thể xem thường.
Một nghe có người ca ngợi đệ đệ của mình, tâm Sở Thận Chi liền cảm thấy ngọt ngào, “Đúng vậy, Ngọc nhi nhà ta thật sự mặc cái gì cũng đẹp.”
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thiếu gia mặc cái gì cũng đẹp, mặc quần áo cao cấp của chúng ta thì càng thêm xuất sắc rồi. Sở tổng tài, ngài xem một chút, đây là loại mốt nhất mùa này, dù là thiết kế, chất liệu hay là màu sắc đều là lưu hành nhất năm nay, nếu tiểu thiếu gia mặc vào nhất định mê chết người rồi.”
Kỳ thật Ngọc nhi nhà ta không mặc cái gì càng mê người đây, bất quá các ngươi đương nhiên không được nhìn, toàn bộ thế giới cũng chỉ có ta mới có thể xem a. Sở Thận Chi trong lòng đắc ý nghĩ.
“Sở tổng tài, thật là khéo léo a, tình cờ đụng ngươi ở đây.”
Vừa nghe một tiếng nam nhân trầm thấp, thân thể Sở Thận Chi phút chốc cứng đờ —
“Lâm Trí Viễn, ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan.” Sở Thận Chi nhìn thẳng cái người hắn hận thấu xương, lạnh lùng nói.
“Muốn gặp ngươi thật đúng là không dễ dàng, bất quá chính vì ước hẹn không bằng ngẫu nhiên gặp, chúng ta cuối cùng lại gặp nhau.” Lâm Trí Viễn tận lực quên ánh mắt lạnh như băng kia, cười cười nói.
“Ngươi nếu như thức thời lập tức rời đi cho ta, đệ đệ ta sắp tới rồi, ta không muốn cho hắn thấy ngươi.”
“Muốn ta tức khắc rời đi cũng được, nhưng ngươi phải đáp ứng ngày mai cùng ta gặp mặt, chúng ta hảo hảo đem chuyện đàm rõ ràng.”
“Chúng ta lúc này không có gì để đàm. Tất cả điều kiện ta cũng đã bảo thư ký của ta thông tri ngươi rồi.”
“Lâm Trí Viễn ta là ai, một thư ký nho nhỏ của ngươi đã muốn tống cổ ta? Dù sao ngày mai ta nhất định phải cùng ngươi gặp mặt nói rõ ràng, ngươi nếu như không đáp ứng, ta đây liền ở chỗ này chờ đệ đệ ngươi, ta tự mình đàm cùng hắn.” Lâm Trí Viễn hắn tốt xấu cũng là người lãnh đạo của tập đoàn danh tiếng, không thể nào bị hù dọa như vậy làm chùn chân.
“Ngươi –” cưỡng chế tức giận trong lòng, Sở Thận Chi dù có không muốn, cũng chỉ hảo đáp ứng hắn.”Hảo, ta đáp ứng ngươi.”
“Tốt lắm, thời gian cùng địa điểm ta sẽ liên lạc thư ký của ngươi. Ngày mai gặp, Sở tổng tài, ta rất chờ mong đây.” Ném lại cái mỉm cười cao thâm khó lường, Lâm Trí Viễn xoay người đi ra ngoài.
Cách cánh cửa kính, cảnh ca ca cùng Lâm Trí Viễn nói chuyện với nhau trong tiệm toàn bộ đã rơi vào mắt Sở Thiên Ngọc, vẫn cảm giác được hào khí của hai người trong lúc đó phi thường quỷ dị, nhưng mỗi lần hỏi chuyện Lâm Trí Viễn, ca ca sẽ cố lái chuyện, tựa hồ có chuyện gì tận lực giấu giếm hắn.
Ca ca, ngươi cùng hắn rốt cuộc có quan hệ gì?
Mang theo nghi vấn trong lòng, Sở Thiên Ngọc đi vào trong cửa hàng, cười cười nói, “Ca, hình như vừa rồi ta thấy ngươi cùng một nam nhân nói chuyện, hắn là ai?”
“Không… Không có, chỉ là người xa lạ đụng trong tiệm, mọi người tùy tiện nhờ một chút thôi, ta cũng không nhận ra hắn. Ngọc nhi, ngươi mau đến xem xem, loại này ngươi có thích không, ca ca cảm giác rất hợp ngươi đấy.”
“Thật sự? Hảo, ta đến xem…”
Ca ca, tại sao ngươi muốn nói dối? Tại sao ngươi luôn không thẳng thắn với ta? Chẳng lẽ ngươi cùng người kia thật sự có chuyện gì không thể cho ai biết?
Ca ca cẩn thận tránh tầm mắt của hắn, đang cúi đầu vội vàng giúp hắn chọn lựa quần áo, Sở Thiên Ngọc trong lòng tựa như bị kim đâm, đau âm ỷ…