Đọc truyện Sổ Ghi Chép Siêu Sao – Chương 88
Thẩm Hàm khẩn trương! Anh họ sợ hãi!
Nơi đoàn người nghỉ lại là một biệt thự nhỏ ba tầng, Đới An quả như dự liệu ở cùng phòng Tô Nặc. Anh họ một mình trong căn phòng lạnh lẽo, hơn nửa đêm đành xuống bếp mò rượu uống, trùng hợp gặp Thẩm Hàm tìm đồ ăn khuya.
Thẩm Hàm yên lặng nhét nốt miếng ô mai vào miệng: “Chào anh họ”.
Vô cùng lễ phép.
“Sao mày chẳng khác gì ngày nhỏ thế hả?”, La Lực lắc đầu, mở cửa tủ lạnh.
Thẩm Hàm tự cho là bí mật, nhón chân lùi dần ra cửa.
Trong tủ lạnh trống rỗng, chỉ còn chút sữa với bánh mì. La Lực buồn bực, rõ ràng mình có mang rượu tới cơ mà, sao giờ lại không thấy nhỉ.
Thẩm Hàm đã dịch tới cửa bếp.
La Lực đóng cửa tủ lạnh, “Đứng lại!”
Thẩm Hàm cấp tốc chạy ra ngoài.
La Lực sải chân tóm lấy cổ áo cậu ta.
Thẩm Hàm bi phẫn tuyệt vọng, tôi có thể bán ông anh họ này được không, năm đồng một cân thôi cũng được, mặc cả cũng không sao hết!
“Mày tìm đồ ăn cũng không sao, cơ mà lấy cả rượu làm gì?”, La Lực rút bình rượu cậu ta giấu sau lưng, “Giỏi ghê nhỉ, không sợ say nữa đấy?”
Thẩm Hàm sờ mũi, mặt nghiêm túc, kỳ thực đang nghĩ xem giải thích thế nào __ nếu nói thẳng nửa đêm mang rượu với cốc tới phòng Dương tiên sinh, anh họ nhất định sẽ đem cậu thả bè trôi sông mất.
Công dân tuân thủ luật pháp thật đáng sợ!
“Trong tủ có rượu đào trái cây đấy”, La Lực mở bình rượu, “Anh mang cho mày, lấy ra mà uống đi”.
“Hừ”, Thẩm béo bất mãn. Đồ quỷ hẹp hòi!
“Hơ”, La Lực bị mặt cậu ta chọc cười, “Muốn uống rượu này thật à?”
“Có gì không thể!”, Thẩm Hàm cường điệu, “Em còn từng đóng quảng cáo rượu đấy!”
La Lực lắc đầu, kéo cái cốc đã bỏ sẵn vài viên đá tới, rót nửa ly, “Đây, uống đi”.
Thẩm Hàm ngửa đầu một hơi cạn sạch, phi thường hào phóng!
La Lực chấn động: “…”
Một luồng hơi nóng nháy mắt bốc lên não, Thẩm Hàm cảm thấy mình sắp ngất.
“Không sao đấy chứ?”, La Lực phất phất tay trước mặt cậu ta, trong lòng thầm cầu mong thằng nhỏ này ngàn vạn lần đừng ngất ra đây, nếu không anh biết nói sao với dì.
“Đương nhiên không sao”, Thẩm Hàm phi thường khí phách, tiện tay cướp luôn cái ly trong tay anh họ một hơi uống hết, sau đó xoay người lên lầu ba, bước chân nhẹ nhàng, cả người nhẹ như mây bay!
La Lực cười lắc đầu, tiếp tục ngồi trong bếp uống rượu.
Mấy phút sau, Đới An mặc đồ ngủ từ trêи lầu đi xuống.
La Lực đặt chén rượu xuống, đứng lên, “Giờ này sao còn chưa ngủ?”
“Tô Nặc ngủ rồi”, Đới An nói, “Chúng ta cũng về phòng thôi”.
La Lực bất đắc dĩ, “Sao anh cứ cảm giác em không phải người đại diện mà là bảo mẫu nhỉ”.
“Tô Nặc bình thường không như vậy đâu”. Đới An nói.
La Lực đau đầu, “Vậy hóa ra cậu ta nhằm vào anh à?”
“Ai bảo anh cứ thích bắt nạt em”, Đới An bật cười, kéo tay anh về lầu hai.
Mà cùng lúc đó, ở phòng ngủ tầng hai, Thẩm Hàm nằm trêи giường trằn trọc, đầu óc ngây ngất, hơn nửa toàn thân đều phát nhiệt. Nói một cách ngắn gọn và thẳng thắn chính là ɖu͙ƈ | Hỏa đốt thân.
Vì thế cậu đứng dậy quả quyết xỏ dép, chuẩn xác âm thầm vào phòng Dương tiên sinh, lúc vào còn không quên khóa trái cửa.
“Hàm Hàm?”, Dương Hy nghe được động tĩnh mở đèn ngủ, vén chăn muốn xuống giường.
Thẩm Hàm nhào về phía trước, hai tay ôm mặt anh hôn tới một cái.
Dương Hy không kịp chuẩn bị, thiếu chút ngã xuống giường.
Thẩm Hàm mặt đỏ ửng, mắt ậng nước.
“Uống rượu?”, Dương Hy khẽ nhíu mày.
“Ừm”, Thẩm Hàm ghé đầu vào vai anh, giống như con cún nhỏ bị tủi thân, “Dương Hy”.
“Làm sao?”, Dương Hy vỗ vỗ phía sau lưng cậu.
“Anh họ bắt nạt em!”, uống say rồi không quên cáo trạng.
Dương tiên sinh cười khẽ: “Mau ngủ đi”.
“Không muốn ngụ đâu”, Thẩm Hàm giang chân ngồi chồm hỗm trêи đùi anh, tay nhanh nhẹn cởi cúc áo.
Dương Hy: “…”
Áo ngủ vịt nhỏ đáng thương áp mặt trêи sàn, Dương Hy ôm lấy lưng cậu, miễn cho cậu ngã ra sau.
Thẩm Hàm lầm bầm: “Muốn sờ sờ cơ”.
Dương Hy cười thành tiếng.
Thẩm Hàm bất mãn nhích nhích ʍôиɠ, sau đó không hề bị cản trở mà đẩy ngã Dương tiên sinh, phi thường thông thạo!
Dây đèn ngủ bị rút ra từ bao giờ, trong phòng một mảnh tối om, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển.
“Dương Hy…”, giọng Thẩm Hàm run rẩy.
Dương Hy cúi đầu, ngăn đôi môi nọ bằng một nụ hôn sâu.
Một đêm tham hoan.
Sáng sớm hôm sau, Dương Hy dùng chăn bọc Thẩm Hàm lại rồi ôm về phòng.
Mấy phút sau, La Lực tới gõ cửa: “Hàm Hàm”.
Dương Hy mở cửa phòng.
La Lực sửng sốt: “Sao cậu lại ở đây?”
“Tôi tới gọi Thẩm Hàm rời giường”, Dương Hy giả vờ vào trong ngó qua, “Nhưng hình như cậu ấy uống say thì phải”.
“Thật sao?”, anh họ vô cùng không tim không phổi mà cười ra tiếng xong mới tiến đến nhìn qua em họ mình.
Thẩm Hàm đệ đệ người chon trong chăn mềm mại, ngủ say tới mồm miệng há hốc, hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tỉnh.
“Tối hôm qua nó cướp mất cốc Vodka từ tay tôi”, La Lực kể, “Cứ để nó ngủ tiếp đi, chúng ta xuống ăn điểm tâm trước”.
Dương Hy gật đầu, đóng cửa phòng lại, cùng anh tới phòng ăn.
Tô Nặc đang nghiêm túc thảo luận với Đới An, đồng thời vô cùng đau lòng lên án hành động nửa đêm bỏ nhà theo trai của người nào đó. La Lực trán nổi gân xanh, chỉ muốn đóng gói tên Tô Ảnh đế này gửi về đất liền _ Điều này đương nhiên chỉ là nghĩ thôi, bởi vì bà xã nhà anh nhất định không đồng ý.
Phương Nhạc Cảnh cùng Dương Hy làm bữa sáng trong bếp, thuận tiện hỏi xem anh có dự định hôm nay làm gì chưa.
“Hàm Hàm tửu lượng không tốt, phải ngủ tròn một ngày”, Dương tiên sinh trả lời.
Phương Nhạc Cảnh: “…”
Biết vậy sao còn uống.
“Phong cảnh trêи đảo cũng không tệ, cậu có thể đi ngắm xung quanh”, Dương Hy nói, “Giám đốc Mục và đạo diễn Chung sáng sớm đã ra biển rồi, nghe nói là đi ngắm mặt trời mọc”.
Thoạt nghe qua thật đúng là phong cách lãng mạn của Chung Ly Phong Bạch.
Phương Nhạc Cảnh cười, tiếp tục cầm bát đánh trứng gà, trong lòng bắt đầu có chút nhớ Nghiêm Khải.
“Sao hôm nay lại ăn cháo gạo lức với dưa muối?”
Biệt thự bên kia, Nghiêm lão gia ngồi trước bàn ăn rung râu, loại cảm giác trở về trước giải phóng gì đây? Rõ ràng hôm qua còn được ăn cháo tôm bự với rau trộn hải sâm kia mà!
“Bởi vì tâm trạng tôi không tốt”, Moli ngồi vào bàn ăn, sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Nghiêm Khải quả quyết đứng dậy: “Con đi làm đây”.
“Quay lại”, Moli đập đũa xuống bàn.
“Được rồi, con đồng ý với mẹ”, Nghiêm Khải bất đắc dĩ xoay người.
“…”
Niềm hạnh phúc chợt đến quá đột ngột, bà Moli trong thời gian ngắn không kịp phản ứng.
Nghiêm lão gia cũng sững sờ: “Đồng ý đưa người về nhà?”
“Chờ sau lễ trao giải con sẽ dẫn người về”, Nghiêm Khải nói.
“Sao lại còn phải chờ trao giải?”, bà Moli bất mãn.
“Chờ hai người gặp sẽ biết”, Nghiêm Khải giơ tay đầu hang, “Như vậy được rồi chứ?”
“Không có chuyện gì khác nữa chứ?”, Moli còn canh cánh trong lòng với chuyện Giáng Sinh vừa rồi.
“Không đâu, con đảm bảo”, Nghiêm Khải lắc đầu.
“Được rồi, thành giao”, Moli mặt rạng rỡ như hoa, trong đầu đã bắt đầu lên kế hoạch đi spa chăm sóc da mặt. Chuyện gặp con dâu là không qua loa được đâu.
Mong đợi quá đi!!!
“Dậy rồi?”, đến công ty, Nghiêm Khải gọi điện cho Phương Nhạc Cảnh.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh đứng trêи ban công, “Mới ăn sáng xong”.
“Ra ngoài chơi cho thoải mái, đừng suy nghĩ đến những chuyện khác”, Nghiêm Khải nói, “Cho em sáu ngày nghỉ, thư giãn thay phần của anh luôn”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh khẽ cười, sau khi cúp máy thì vào phòng thay đồ, định bụng ra bờ biển một chút.
Đới An và Tô Nặc cũng đi cùng, anh họ họ La hiển nhiên vội vàng theo sau. Căn biệt thự rộng lớn vậy mà chỉ còn lại hai người Thẩm Hàm Dương Hy.
“Dương Hy”, Thẩm Hàm mơ màng mở mắt.
“Dậy rồi?”, Dương Hy ôm cậu lên.
“Chóng mặt”, Thẩm Hàm chôn mặt vào ngực anh, mày hơi nhíu, “Khó chịu quá”.
“Hôm qua em uống nhiều quá”, Dương Hy giúp cậu ấn huyệt thái dương, “Anh nấu canh giải rượu rồi, uống xong là đỡ thôi”.
“Thắt lưng cũng đau nữa”, Thẩm Hàm tiếp tục nhỏ giọng làu bàu.
Dương Hy: “Đó là bởi hôm qua em uống say chạy tới phòng anh”.
“Hả”, Thẩm Hàm ngẩng đầu, “Thật á?”
“Không nhớ sao?”, Dương Hy vuốt lại mấy lọn tóc rối của cậu, trong lòng thầm quyết định sau này tuyệt đối không thể thả cho người này uống say bên ngoài”.
“Không nhớ gì”, Thẩm Hàm đỡ thắt lưng uốn éo, trông moe hết sức.
Dương Hy bị chọc cười, khom lưng lấy dép ra.
“Chúng ta vậy là loạn | tính à?”, Thẩm Hàm nhào lên lưng anh cười ɖâʍ. Dù không nhớ gì hết nhưng mà có vẻ khá sảng kɧօáϊ đấy.
“Đừng nghịch”, Dương Hy kéo cậu ra đằng trước, “Cẩn thận ngã bây giờ”.
“Em muốn ăn mì móng giò heo”, bụng Thẩm Hàm reo to.
“Để anh vào bếp làm”, trước nay Dương tiên sinh đối với cậu đều là muốn gì được nấy.
“Dương Hy”, Thẩm Hàm lấy lòng ôm anh.
“Lại muốn ăn món gì nữa?”, Dương Hy buồn cười.
“Chỉ thêm một món thôi”, Thẩm Hàm vòng lấy cổ anh, “Một cái hôn đổi lấy một cái kẹo hạnh phúc nhá”.
Dương Hy nhướng mày.
“Cứ quyết vậy đi”, chưa kịp chờ Dương Hy quyết định Thẩm Hàm đã cướp lời, đồng thời nhanh chóng vui vẻ hôn tới.
Cánh môi mềm mại lướt từ trán tới long mi, rồi đến mắt, sống mũi cao thẳng, chiếc cằm có chút râu mới mọc, cuối cùng là đôi môi khô ráo.
Ánh mắt Dương Hy dịu dàng.
Thẩm Hàm thở nhẹ, hai tay ôm lấy mặt anh, run rẩy hôn tới.
“Hàm Hàm”, La Lực tay xách hai con cá đẩy cửa vào.
Thẩm Hàm cấp tốc lùi về sau.
Nhưng hiển nhiên mọi thứ đã muộn!
Hình ảnh quá mức kϊƈɦ thích, anh họ đứng chôn chân ngoài cửa, hình tượng khí phách năm nao dường như không còn chút nào, khuôn mặt đờ đẫn như bị sét đánh, ngay cả khí chất công dân tốt cũng mất hết.
Thẩm Hàm quả quyết chuồn lại vào chăn, chỉ thò mỗi đôi chân ra ngoài. Tuy rằng chẳng có ích gì nhưng đôi khi con người lại thích tự tạo một lớp bảo vệ cho mình.
Dương Hy đứng đó, “Tôi ___”
“Hàm Hàm!”, La Lực kêu lên trong kinh sợ, tình huống gì đây!
Dương Hy: “Tôi và Hàm Hàm là nghiêm túc”.
“Không sai”, Thẩm Hàm cũng từ trong chăn chui ra theo, dũng cảm vạn phần nói, “Bọn em yêu nhau thật lòng”.
Cả thế giới nhất thời im lặng.
Loại lời thoại và hình ảnh máu cún gì đây…
Anh họ không nói gì.
Bởi vì anh họ bị sét đánh mất rồi.
Một tiếng sau, Thẩm Hàm thành thành thực thực kể lại mọi chuyện cho La Lực, đồng thời cường điệu, “Bọn em đã kết hôn rồi”.
“Tao không quản mày kết hôn hay chưa”, La Lực trừng mắt.
Thẩm Hàm: “…”
“Trước đây mày còn sống chết bảo anh giúp nó, anh đã biết ngay là có vấn đề rồi”, La Lực hỏi, “Mày hiểu thằng đó được bao nhiêu?”
“Sao lại không hiểu chứ”, Thẩm Hàm rầm rì, bọn họ còn lăn giường bao nhiêu lần rồi, hiểu đến mức không thể hiểu hơn luôn.
“Mày chắc là không bị lừa đấy chứ?”, La Lực xách tai em họ ___ tuy rằng từng tiếp xúc với Dương Hy, cũng xác thực người này không tệ, nhưng anh không lo cho thằng em ngố Thẩm Hàm này. Giới giải trí loạn ra sao ai chẳng biết, dù người kia có là người được nhận bằng khen đạo đức anh cũng cảm giác thằng em nhà mình vẫn có thể bị người ta lừa bán đi mất.
“Đương nhiên”, Thẩm Hàm tránh thoát từ cái vồ của anh họ, trong lòng bi phẫn. Em có ngu đến mức đó đâu.
“Lên giường chưa?”, La Lực hỏi.
Thẩm Hàm chấn động, chuyện này thì liên quan gì tới nhà anh.
. Sau đó nghiêm túc lắc đầu:
“Hoàn toàn chưa”.
Cái bản mặt giấu đầu hở đuôi này… Anh họ thấy đầu mình sắp nứt làm đôi!
“Anh họ là công dân tốt, sẽ không giết người đâu đúng không?”, Thẩm Hàm dè dặt hỏi.
La Lực bị nói tới nghẹn họng, cái thằng này!
“Thế em ra ngoài nhá?”, Thẩm Hàm dò xét.
“Sau này có chuyện gì phải kể cho anh”, La Lực xoa đầu cậu ta, “Có biết chưa?”
“Biết biết”, Thẩm đệ đệ liều mạng gật đầu, sau đó sung sướиɠ lon ton về phòng.
“Thế nào?”, Dương Hy đợi trong phòng.
“OK rồi”, Thẩm Hàm đu lên lưng anh, “Anh họ trông tức giận thế thôi chứ không có ý định phóng hỏa giết người đâu”.
Dương Hy vỗ vỗ người phía sau, “Cần anh qua nó cùng nói chuyện với anh ấy không?”
“Tạm thời không cần đâu”, Thẩm Hàm ôm vai anh, trong lòng lặng lẽ tính toán, chuyện này nhất định phải nhờ anh dâu giúp sức mới được!
Quả nhiên, tối hôm đó Đới An hay tin, khó hiểu nhìn La Lực, “Dương Hy là đồng nghiệp với em, là người tốt, Hàm Hàm sẽ không chịu thiệt thòi đâu”.
“Anh biết”, La Lực ngồi bên giường, “Nhưng vẫn không vui nổi”.
Đới An buồn cười, tay xoa thái dương cho anh, “Em biết anh và Hàm Hàm lớn lên bên nhau, không nỡ cũng là hợp lý”.
“Anh mà thèm luyến tiếc thằng nhóc đo?”, La Lực hừ lạnh, đứng lên mở toang cửa phòng ngủ, định bụng xuống tầng rót cốc nước uống.
Sau đó thấy Thẩm Hàm lù lù đứng sau cánh cửa.
La Lực: …
Thẩm Hàm cấp tốc đứng thẳng người, ánh mắt vô tội, ra vẻ “em hoàn toàn không phải đứng nghe trộm đâu”.
“Giờ nào rồi còn chưa đi ngủ?”, La Lực hỏi.
“Không ngủ được”, Thẩm Hàm nhìn anh họ thân thiết, “Anh không tức giận gì đâu, nhở?”
“Đương nhiên là không giận rồi”, Đới An đứng sau lưng “ai đó” nói.
Thẩm em họ nhìn anh dâu đầy cảm kϊƈɦ!
La Lực: …
“Vậy hai người nghỉ sớm đi nhá”, Thẩm Hàm về phòng.
La Lực thở dài.
Tương lai công bố với bên ngoài, chắc lại phải náo loạn một hồi nữa.
“Anh họ hình nhưng không tức giận chút nào”.
Trở về phòng, Thẩm Hàm treo ngay lên người Dương Hy.
“Em không sai gì cả, chỉ là La Lực lo lắng em bị bắt nạt thôi”, Dương Hy nói.
“Anh sẽ bắt nạt em à?”, Thẩm Hàm nhìn anh hỏi.
Dương Hy cúi người hôn cậu một cái, “Có mà em bắt nạt anh thì có”.
Thích thế đấy thì sao! Thẩm Hàm rầm rì, sau đó ngoan ngoãn tiếp tục núp trong ngực người yêu.
Sáng sớm hôm sau, Phương Nhạc Cảnh còn đang ngủ đã bị Thẩm Hàm lay tỉnh.
“Đi ra ngoài!”, Phương Nhạc Cảnh lấy chăn che đầu.
“Không đi!”, Thẩm Hàm chống nạnh đứng cạnh giường.
Phương Nhạc Cảnh đứng dậy, nháy mắt đã đá Thẩm Hàm lên mặt thảm, sau đó bình tĩnh lên giường đắp chăn ngủ tiếp.
Thẩm Hàm cảm khái, khỏe dữ! Vũ lực cao gì đó, chú Sáu thật nà đáng thương!
Mấy phút sau, Phương Nhạc Cảnh hai mắt đờ đẫn ngồi trêи giường ngáp.
Đánh thức thành công, Thẩm tiểu đệ ngồi xếp bằng đối diện, dùng giọng diễn cảm kể lại câu chuyện bị Bắt | Gian ra sao.
Phương Nhạc Cảnh nhíu mày: “Gian | Tình?”
“Phủi phui, cái đấy người ta gọi là chạy theo tiếng gọi của tình yêu đích thực”.
Phương Nhạc Cảnh không biết nói gì hơn.
“Cảnh tượng lúc đó nhất định là cát bay đá cuộn (*)!”, Thẩm Hàm mặt nghiêm túc, “Bão tốc từ xa cuốn theo tầng tầng sóng biển, lấy khí thế hung tàn (**) đánh về bờ, đến mức sinh linh đồ than, thốn thảo bất sinh (***)”.
(*) phi sa tẩu thạch: đất đá mù trời
(**) tồi khô lạp hủ: dễ như bẻ cành khô, ý chỉ rất dễ dàng.
(***) sinh linh đồ than: chúng sinh kêu khóc.
Thốn thảo bất sinh: cỏ cũng không sống được.
“Mau chuyển đoạn đi!”, Phương Nhạc Cảnh ra lệnh.
“Sau đó anh dâu Đới An giúp tớ trấn an anh họ”.
Phương Nhạc Cảnh: …
Hình như chuyển cảnh hơi nhanh thì phải?
“Nói chung là cuối cùng tớ cũng thẳng thắn được với người nhà rồi”, Thẩm Hàm vui vẻ, trèo lên giường quấn chăn lăn qua lại, “Ba mẹ còn dễ nói chuyện hơn cả anh họ nữa!”.
Cứ nghĩ là khó lắm cơ, ai ngờ lại dễ vậy. Thật là mừng quá!
“Chúc mừng”, Phương Nhạc Cảnh xoa xoa bụng cậu ta.
“Cho cậu mượn tí vận may đấy”, Thẩm Hàm cầm tay cậu, “Lần này nhất định không có vấn đề gì đâu”.
Phương Nhạc Cảnh bật cười, chân thành nói, “Cảm ơn”.
Hai ngày nhàn nhã trêи đảo đã qua. Sáu ngày sau, đoàn người lên máy bay trở về, chuẩn bị tham gia lễ bế mạc.
So với khai mạc, rõ ràng số lượng minh tinh đã giảm nhiều, nhưng hầu hết đều có danh tiếng hơn. Đây là giai đoạn quan trọng nhất, càng thêm thu hút truyền thông và người theo dõi.
Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm cùng ngồi hàng ghế thứ ba, cách đó không xa là Nghiêm Khải và Moli.
“Đừng lo lắng”, Thẩm Hàm nhỏ giọng an ủi, “Không có vấn đề gì đâu”.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, lòng bàn tay vẫn rịn mồ hôi __ không chỉ vì lí do đây là lễ trao giải, quan trọng hơn là, sau đó Nghiêm Khải sẽ dẫn cậu về nhà ra mắt.
Muốn thả lỏng cũng khó…
Các giải thưởng lần lượt được công bố, Moli với tư cách là khách mời danh dự, cũng lên trao một giải “Nhạc phim xuất sắc nhất”. Khi xuống còn cố ý nhìn về phía Phương Nhạc Cảnh cười nhẹ một cái.
Thẩm Hàm lén nói qua kẽ răng:
“Mẹ chồng cậu nghe thân thiện thật đấy”.
Phương Nhạc Cảnh mặt không đổi sắc, yên lặng nhẫm chân cậu ta một phát.
Thẩm Hàm kháng nghị: “Tớ là nhà tài trợ trang phục cho cậu đấy”.
Phương Nhạc Cảnh quay đầu nhìn sang: “Thích bị nhẫm cho cái nữa không?”
…
Không thích.
Thẩm Hàm ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cậu có khẩn trương cũng đừng tùy tiện chút giận lên tớ có được không.
Vô tội hết sức!
“Tiếp sau đây là giải “diễn viên mới triển vọng nhất”.”, Tống Kỳ lên sân khấu, nhận phong thư công bố người đạt giải, sau khi nhìn qua thì cười nói: “Là một nghệ sĩ từng hợp tác với tôi”.
Dưới sân khấu ồn ào, lần này người có khả năng đạt giải nhất, lại từng hợp tác với Tống Kỳ cũng chỉ có Phương Nhạc Cảnh!
Thẩm Hàm nghe tới đó cũng kϊƈɦ động theo, cả người vui sướиɠ như thể bản thân nhận giải! Vẻ mặt cậu ta bị quay lên màn hình lớn khiến tất cả mọi người cười ra tiếng.
La Lực dang xem truyền hình trực tiếp im lặng, trong lòng thầm nghĩ tại sao thằng em mình vẫn ngốc như vậy!
“Chúc mưng đạo diễn Trương, chúc mừng Nhạc Nhạc”, Tống Kỳ nói, “Giải diễn viên mới triển vọng nhất thuộc về, Phương Nhạc Cảnh!”
Tiếng vỗ tay từ bốn phía vang dội, Moli cũng xoay người mỉm cười vỗ tay.
Nghiêm Khải sờ cằm, nhìn qua rất bình tĩnh.
“Nhạc Nhạc, lên nhận giải kìa”, Thẩm Hàm khẽ ghé vào tai cậu nói nhỏ.
Phương Nhạc Cảnh trấn định mấy giây, đứng dậy lên sân khấu.
“Chúc mừng”, Tống Kỳ ôm cậu một cái, trao cúp và hoa tới.
“Cảm ơn chị Tống”, Phương Nhạc Cảnh cầm micro nhìn khan giả, “Cảm ơn mọi người”.
Phía dưới an tĩnh lại.
“Thành thật mà nói, tôi hơi khẩn trương”, Phương Nhạc Cảnh lấy lại bình tĩnh, cười nói, “Giải thưởng này đối với tôi, rất quý giá, cũng rất quan trọng”.
Nghiêm Khải ở dưới nhìn cậu, khóe môi đọng nét cười.
“Thời điểm nhận đóng Tâm Thứ, tôi không biết khả năng của bản thân mình có thể làm được không. Có điều ông trời khá chiếu cố, cho tôi làm việc cùng đạo diễn tốt nhất, đoàn phim nhiệt tình nhất, bạn bè tri kỉ nhất”, Phương Nhạc Cảnh lắc lắc chiếc cúp trong tay, “Đây có lẽ là quãng thời gian quan trọng và quý giá nhất cuộc đời tôi, bởi vì đã để tôi gặp được những con người vô cùng đáng quý trọng”.
Vì đạo diễn Trương của Tâm Thứ không có mặt nên ban tổ chức quay mặt Thẩm Hàm lên bên trái màn hình, ngụ ý thay cho câu “người đáng quý trọng nhất”.
Thẩm Hàm một bên ngồi thẳng nhưng trong lòng vẫn lo lắng, đản đản run rẩy. Câu này không phải nói tôi đâu, là nói BOSS kia kìa, anh cameraman anh không thể quay bừa được đâu aaaaaa!
Tôi vô tội! Quan hệ của chúng tôi là thuần khiết!!
“Vô cùng cảm ơn mọi người, mong rằng cha mẹ có thể tự hào vì con, con sẽ tiếp tục cố gắng hơn nữa!”, Phương Nhạc Cảnh cúi gập người, đi xuống trong tiếng vỗ tay của toàn thể khan giả.
“Đẹp trai lắm”, Thẩm Hàm vui rạo rực nhìn cậu.
“Cảm ơn”, Phương Nhạc Cảnh lau mồ hôi trêи trán.
“Đừng khẩn trương, từ đoạn này bọn mình chỉ cần làm khan giả thôi”, Thẩm Hàm tri kỷ an ủi.
Nghiêm Khải gửi tin nhắn qua — Chúc mừng bảo bối.
Phương Nhạc Cảnh cầm di động, trong lòng ấm áp.
“Chậc chậc”, Thẩm Hàm ngồi cạnh bẹt miệng.
Vì thể lại bị nhẫm chân thêm một cái.
Quả là thảm.
Các giải thưởng lớn luôn được công bố cuối cùng, giải ảnh hậu thuộc về Tiêu Mễ Mễ. Danh sách đề cử Ảnh đế có tổng cộng năm người, Phương Nhạc Cảnh cũng nằm trong số đó.
Người mới có thể nằm trong danh sách đề cử đã coi như một vinh quang lớn, Phương Nhạc Cảnh cũng không chờ mong nhiều, nhưng Thẩm Hàm xem chăm chú làm cậu khá cảm động.
“Giải nam diễn viên xuất sắc nhất”, người trao giải là Nghiêm Khải, anh mở tờ giấy ra.
Thẩm Hàm khẩn trương nhéo tay Phương Nhạc Cảnh.
Phương Nhạc Cảnh: …
Nghiêm Khải cười: “Quả nhiên trời không phụ người tài, chúc mừng Hoàng Tây lão tiên sinh!”
Tiếng vỗ tay nháy mắt vang lên, khan giả đồng loạt đứng dậy.
“Cảm ơn mọi người”, Hoàng Tây được nhân viên buổi lễ đỡ lên, nhận cúp xong thật lâu vẫn không nói nên lời.
Dưới đài truyền đến tiếng vỗ tay thiện chí lần hai chưa dừng, thậm chí có người mắt còn ươn ướt. Giới giải trí nói đen có đen, nói ấm áp cũng có, tất cả đều phụ thuộc vào lựa chọn của bản thân. Người nỗ lực phấn đấu vì lí tưởng, dù không nhận được danh lợi cũng sẽ được người khác tôn kính.
Phương Nhạc Cảnh đứng tại chỗ cùng mọi người, nhìn ban tổ chức trao giải thưởng danh giá nhất vì người đàn ông phấn đấu nửa đời cho giới điện ảnh.
– Hết chương 87-