Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 69


Đọc truyện Sổ Ghi Chép Siêu Sao – Chương 69

Edit: Giaychuidis

Vì fan Thẩm mập đều truyền tai nhau chuyện Dương tiên sinh phải tạm thời đi xa nên mọi người đều biết cậu ta thay người đại diện mới, bây giờ nếu họ ra ngoài cùng nhau thì có vẻ không thích hợp cho lắm. Vậy nên chiều hôm đó chỉ có hai bạn trẻ Thẩm mập và Phương Nhạc Cảnh dắt tay nhau tới phòng thực nghiệm của Candy Day.

_____Căn phòng tràn ngập không khí mộng ảo, bốn phía đều là kẹo ngọt.

Bạn mập họ Thẩm nào đó vừa mở cửa đã choáng ngợp, trong đầu tức thì hiện lên suy nghĩ, tính toán làm sao mới vác hết đống này về nhà…

Phương Nhạc Cảnh thì khác, quá nhiều kẹo làm cậu cảm thấy ê răng.

Vì chưa chính thức khai trương nên công ty chỉ có thể ưu ái mở của cho họ tham quan một buổi chiều. Người quản lí sau khi giới thiệu mọi thứ xong thì rời đi luôn, nói rằng một giờ sau sẽ trở lại.

“Mình làm gì cho hết một tiếng đây?”, Phương Nhạc Cảnh tiện tay cầm một cái kẹo ʍút̼ vị quýt lên, hỏi.

Đáp án của bạn mập nào đó rất ngắn gọn, “Ngắm”.

Phương Nhạc Cảnh: ….

“Nhìn này, đây là kẹo socola số lượng có hạn đó”, Thẩm Hàm dán mình lên tủ kính.

Phương Nhạc Cảnh ậm ừ không quan tâm.

Thẩm mập dĩ nhiên không để ý, ngắm nhìn một dãy tủ kính không rời mắt.

Mới đầu Phương Nhạc Cảnh còn đi theo cậu ta, được 20 phút đã mệt mỏi quyết định ngồi lên cá ghế gần đó. Nhãn hiệu này cũng thật kì quái mà, cứ để đó mà rời đi chẳng phải càng hợp ý của Thẩm Hàm sao?

Thẩm Hàm lượn qua lượn lại, chén hết mấy thỏi socola nhưng vẫn giả bộ đang ngắm kẹo.

Phương Nhạc Cảnh đành phải phối hợp cúi đầu chơi điện thoại, tỏ vẻ mình không thấy gì hết.

Một giờ sau, Thẩm Hàm đứng trước mô hình quả địa cầu làm bằng kẹo quyến luyến không rời, mặt khao khát muốn vác về nhà hoặc là thè lưỡi ɭϊếʍ một cái cũng được.

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, cân nhắc có nên đánh ngất cậu ta rồi kéo về hay không.

“Chơi vui không?”, cửa mở, một người đàn ông tươi cười bước vào.

“Augustine?”, Phương Nhạc Cảnh bất ngờ, “Sao anh lại ở đây?”.

“Xin chào”, Thẩm Hàm cũng cười híp mắt quay ra.

“Sắp khai trương rồi, vừa vặn cũng có chút thời gian nên tới xem. Không chỉ tôi đâu…”, Augustine nghiêng người, “Còn có một người bạn nữa”.

“Cảm thấy nơi này thế nào”, Taber mỉm cười đi vào.

“Bá cháy luôn ~~~”, Thẩm mập mạp vô cùng, vô cùng vô cùng hạnh fuck.

“Vì để hai người chơi vui vẻ nên Augustine cố ý dặn dò nhân viên không được làm phiền đấy”,

Phương Nhạc Cảnh cám ơn nhưng lòng thầm nghĩ vẫn có nhân viên ở lại giới thiệu vẫn hơn. Bởi vì đâu phải ai cũng giống Thẩm Hàm, nhìn logo mà biết ngay nguồn gốc xuất xứ socola đâu, quả thực chính là một tên siêu cấp cật hóa.

Cật hóa: tham ăn.

“Vẫn còn sớm, cùng nhau uống trà chiều đi?”, Taber mời.

Phương Nhạc Cảnh khó xử, “Sợ là không được, chút nữa tôi còn phải gặp Lý Tĩnh”.

“Ở công ty tôi cũng có một số việc”, Augustine nhìn đồng hồ, “Chắc chỉ ở lại được thêm 5 phút nữa”.

Taber hỏi Thẩm Hàm, “Cậu thì sao? Đồng ý cùng uống trà với ông già này không?”.


“Được”, Thẩm Hàm gật đầu. Thứ nhất là cậu rất rảnh, thứ hai là Dương Hy không ở nhà, đi uống trà cũng không tệ.

“Vậy cứ ở đây thôi, để tôi kêu người giảm lượng trà bánh”, Taber cười nói.

Thẩm Hàm nghe vậy yên lặng 囧, có cảm giác như thể cả thế giới đều biết mình dễ bị béo vậy (-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩___-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩-̩̩̩)

Bên ngoài phòng thí nghiệm có một vườn treo nho nhỏ, lá cây tử đằng xanh mướt vừa tạo bóng râm vừa yên tĩnh.

Taber giúp cậu châm trà, “Lúc tôi còn ở nước ngoài cũng từng xem một số phim cậu diễn”.

“Cảm ơn”, Thẩm Hàm nâng chung trà nhấp miệng, lại tò mò ngẩng đầu lên “Bộ nào vậy?”.

“Bộ Xích Kiếm”.

(hình như chính là phim Tô Nặc đóng trong đoạn cuối của Thời thượng tiên sinh, Thẩm Hàm chính là anh zai đóng phim rồi lộn cổ ngã xuống sông đó mọi người).

Thẩm Hàm 囧. Phim này do Chung Ly Phong Bạch làm đạo diễn, Tô Nặc cũng là ngay sau đó lấy được giải ảnh đế. Thế nhưng hồi đóng phim này cậu mới vào nghề, diễn xuất càng nát tới không thể nát hơn. Ai ngờ hôm nay lịch sử đen tối đó còn bị khơi ra một lần nữa.

“Thành thật mà nói, rất nát”, Taber nói.

“Tôi biết mà”, Thẩm Hàm thành thật gật đầu, hồi ra rạp xem cậu còn suýt ngất vì mình diễn quá ngâu @@.

“Nhưng sang tới bộ phim tiếp theo, Tâm Thứ tôi đã thấy vô cùng khác biệt. Giống như đạo diễn Trương từng nói vậy, ánh mắt của cậu rất thu hút. Điểm này Nhạc Nhạc cũng khó bằng”.

“Cảm ơn”, Thẩm Hàm thẹn thùng, có cảm giác không hold nổi.

“Cách lựa chọn phim và quảng cáo cũng rất tốt”, Taber khen ngợi.

“Không phải tôi, đều là nhờ người đại diện. Anh ấy tên Dương Hy”.

“Vậy tại sao lại đổi người? Tôi nghĩ nếu có cậu tâ thì cậu sẽ có thể tiến xa hơn”.

“Trong nhà ảnh có việc. Chỉ là tạm thời xin nghỉ, tương lai sẽ quay lại”.

“Ra vậy”, Taber nhấp một ngụm trà, “Con gái tôi rất thích cậu và Nhạc Nhạc, con bé chính là fan nòng cốt”.

“Vậy sao?”, Thẩm Hàm cười nói, “Mong rằng lần tới sáng châu Âu có cơ hộ gặp cô ấy”.

“Thế nên tôi thực sự mong hai cậu có thể tiến xa hơn”, Taber nói, “không chỉ sự nghiệp, mà còn là tình bạn này nữa”.

“Vâng”, Thẩm Hàm gật đầu, trịnh trọng nói, “Chúng tôi nhất định sẽ”.

“Gặp phiền toái gì cứ đến gặp ta”, Taber đưa danh thϊế͙p͙ cho cậu, “Cho dù không ở trong nước nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng giúp đỡ”.

Thẳng thắn mà nói, ông thực sự rất quý hai hậu bối này,một phần vì cơ duyên từng gặp Phương Nhạc Cảnh ở châu Âu, một phần vì hai người thực sự có tư chất không tồi. Một nguyên nhân khác là do con gái ông _ Candy, chuyện năm đó con gái ông mất đi hai chân, xuất phát từ tấm lòng một người cha, ông muốn gìn giữ mọi thức con bé thích để bù đắp.

“Cảm ơn ngài”, Thẩm Hàm nhận danh thϊế͙p͙, nghĩ nghĩ rồi lại ngẩng đầu dè dặt hỏi “Chuyện gì cũng được sao?”

Taber bật cười “Everything”.

Chú thích: raw thế chứ không phải tớ dở chứng dùng tiếng Anh đâu nhé.

Thẩm Hàm sờ tấm danh thϊế͙p͙, cười: “Tôi nhất định sẽ trân trọng cơ hội này”.

“Cậu đang gặp khó khăn gì sao? Xem chừng có chuyện muốn nói với tôi”.

Thẩm Hàm vội vàng lắc đầu.

Taber dựa lưng vào ghế: “Con nít ngoan không được nói dối đâu”.


Thầm Hàm im lặng, xấu hổ nói: “Tôi muốn mang phòng thí nghiệm này về nhà (“▽”ʃƪ)”

Taber nhướng mắt: “Nói điêu cũng không ngoan đâu”.

Thẩm mập: …

Dễ nhận ra thế sao QAQ.

Với tư cách một diễn viên, đây là một sự đả kϊƈɦ vô cùng bự…

Trụ sở Đông Hoàn, đợi Phương Nhạc Cảnh bàn xong hợp đồng quảng cáo với Lý Tĩnh cũng đã tầm 8 giờ tối. Vừa về đến nhà đã nghe thấy phòng tắm có âm thanh như thể ai đánh nhau, vô cùng đáng sợ…

Chuyện gì đang xảy ra vậy nè?!

Cửa phòng tắm là loại kiếng mờ, tiếng nước chảy ào ào truyền đến. Phương Nhạc Cảnh cận thận gõ cửa: “Xảy ra chuyện gì thế?”

Vừa dứt lời, trong phòng liền truyền đến tiếng chó sủa vô cùng hung mãnh.

Phương Nhạc Cảnh: …

Mình nghe nhầm sao?

“Nhạc Nhạc”, Nghiêm Khải chật vật bước ra, một thân quần áo ngủ ướt đẫm, tóc vẫn nhỏ nước tong tong.

“Gâu gâu ú ú ú”, một cái đầu chó bự thò ra, một con samoyed.

Chó samoyed (chắc ai cũng biết rồi):

“Anh mua chó??”

Phương Nhạc Cảnh khϊế͙p͙ sợ!

“Không phải anh, là Tô Nặc”.

Phương Nhạc Cảnh càng khϊế͙p͙ sợ!

“Sao chó của Tô Nặc lại ở nhà chúng ta????”

Nghiêm Khải đau đầu, đây là một câu chuyện dài…

Vậy thì kể ngắn thôi:)))))

Câu chuyện bắt đầu bằng việc Tô Nặc thường xuyên được thả rong… à chơi rong, vì thế bạn Samoyed vinh dự bị bỏ ở nhà. Sau này nhà họ có gửi tới tiệm thú cưng, ai ngờ ông chủ ở đó một lần sơ ý, suýt để Samoyed đi lạc, thế nên Tô Nặc rất lo lắng. Nghệ sĩ họ Chung Ly nào đó dạo này cũng rất rảnh liền xung phong nhận việc, tỏ vẻ tạm thời có thể nhận nuôi chó vài ba ngày.

Giao dịch cứ thế mà thành.

Là một!

Đó hoa!

Tinh khiết!

Thanh niên!

Hết lòng!


Vì!

Nghệ Thuật!

Chung Ly Phong Bạch tuy rằng sợ chó lớn nhưng với bạn Samoyed vô cùng yêu thích, ôm ôm hôn hôn cả ngày xoa nhẹ các kiểu, còn định thêm một vai trong phim cho chó yêu nữa.

Kết quả! Đêm đó! Bị! DỊ ỨNG!!!

Mục Thu nhìn cậu ta toàn thân nốt đỏ, đau lòng suýt thì hộc máu, gió mặc gió mưa mặc mưa cũng kiên quyết không cho sờ chó nữa…

Kể cả!

Chung đạo!

Phẫn nộ!

Uất ức!

Kháng nghị!

Cũng!

KHÔNG CHO!!!

Thế là ngày thứ hai, Samoyed liền vinh dự về nhà với Nghiêm Khải…

“Anh cứ nghĩ chỉ một hai ngày chắc sẽ không có vẫn đề gì”, Nghiêm Khải tinh bì lực tẫn, “Giờ hối hận rồi!!”.

Phương Nhạc Cảnh bật cười xoa đầu Samoyed, “Anh trước đây chưa có vật nuôi sao?”

“Chưa từng… Em định thế nào?”, Nghiêm Khải lại gần cọ cọ.

Phương Nhạc Cảnh vươn tay đẩy ra, “Để em thay quần áo rồi tắm cho nó”.

“Em làm được không”, Nghiêm Khải mặt lạnh bám theo.

“Ừ, ngàu trước hồi còn ở Anh ba em còn nuôi 12 con chó lận”, Phương Nhạc cảnh trả lời.

Nghiêm Khải chấn động, ba vợ thật hăng hái!

Sự thật chứng minh răng, mười hai con chó không phải nuôi chơi. Phương Nhạc Cảnh ngồi lên ghế nhỏ cầm vòi hoa sen tắm cho chó, Samoyed ngoan ngoãn đứng yên, lâu lâu còn dùng ánh mắt cao lãnh liếc Nghiêm tổng ở ngoài cửa.

Đúng là chó của ảnh đế có khác, vẻ mặt giống y hệt nèeeeeeee

Nghiêm Khải: ….

Cảm giác bị kì thị …

“Được rồi”, Phương Nhạc Cảnh sấy lông chó xong, dắt vào cái lồng Mục Thu mang tới.

Samoyed nhắm mắt, yên tĩnh chổng vó lên trời, ngủ thoiiiiiii.

Phương Nhạc Cảnh đứng dậy xoay người một chút, trở lại phòng tắm hướng Nghiêm tổng ngoắc ngoắc ngón tay.

“Lại đây, em tắm cho anh”.

Nếu bình thường Nghiêm tổng dĩ nhiên sẽ đồng ý, nhưng bây giờ xếp sau chó thì ◉_◉

Phương Nhạc Cảnh nhặt bàn chải dính đầy lông chó dưới đất, “Nhanh lên”.

“Anh là chồng em!!”, Nghiêm Khải nghiến răng nghiến lợi.

Phương Nhạc Khải không hiểu lắm, đến khi nhìn bàn chải cho chó trong tay mới hiểu ra, bật cười.

Ánh mắt Nghiêm tổng toát lên tia sáng nguy hiểm giống như trong tiểu thuyết của Thạch Thỏ Hồng Phấn, · tà mị · nghịch thiên ·lãnh khốc · bá đạo · tổng tài!

Phương Nhạc Cảnh vô tội, “Anh hiểu lầm rồi, em chỉ muốn rửa sạch bàn chải để treo lên thôi”.

Nghiêm tổng nghe thế lại đơ mặt.


Phương Nhạc Cảnh thực rối rắm cố nén cười.

Nghiêm Khải mặt không đổi sắc, “Không cho cười.”

“Em không nhịn được “

Nghiêm Khải đè cậu vào góc, cúi đầu hôn mạnh. Cái này có tác dụng hơn nói miệng nhiều.

Bàn chải rơi trêи đất bắn ra những giọt nước li ti như mưa, dưới ánh đèn tỏa ra nhiều màu sắc.

Bàn chải tự tay điêu khắc bị rụng một nửa, Tô ảnh đế mà biết nhất định sẽ giận.

Thế nhưng cậu ta có giận hay không đối với Nghiêm Khải giờ phút này hoàn toàn không quan trọng, cho nên giây phút anh bế người yêu ra khỏi phòng tắm còn tàn nhẫn nhẫm một cái bẹp.

Bàn chải đáng thương gẫy làm hai mảnh, mị có tội tình chi~~

Bên kia, Thẩm mập ngồi rung chân gọi điện cho Phương Nhạc Cảnh, định kể lại chuyện lúc chiều, thế mà ngồi đợi mãi đợi mãi vẫn chẳng thấy nghe máy.

“Làm sao vậy?”Dương Hi tắm rửa xong từ phòng tắm đi ra, “Sao cau có thế?”.

“Nhạc Nhạc không nghe điện thoai!” Thẩm Hàm cáo trạng.

“Nhạc Nhạc cũng có chuyện của mình, bây giờ cũng tối, chắc đã đi ngủ rồi”, Dương Hy lấy di động đặt lên bàn, “Muốn nói gì nói với anh này”.

Thẩm Hàm yên lặng suy nghĩ, vẫn quyết định không nói.

“Hửm?”, Dương Hy thổi gió bên tai cậu.

“Chỉ là nói về phim điện ảnh thôi”, Thẩm hàm gối lên tay anh, “Không quan trọng lắm, mai nói cũng được”.

“Đừng lo lắng, chỉ cần em cố gắng nhất định sẽ làm tốt”.

Thẩm Hàm gật gật, ngửa đầu đòi hôn.

Môi lưỡi quấn quýt, Dương Hy đặt cậu trong chăn, “Hôm nay lại ăn vụng kẹo đúng không?”.

“Thế mà vẫn nếm ra sao?”, Thẩm mập kinh hãi, “Em đã đánh răng hai lần, còn dùng nước súc miệng bạc hà đậm đặc rồi mà!!”

Súc suýt rụng cả lưỡi mà vẫn bị nhận ra là thế nào!!!

Tình hình này, lần tới ăn vụng chỉ còn nước đi súc ruột thôi TAT.

Dương Hy bật cười, “Anh chỉ đoán bừa thôi, biết ngay là em không nhịn được mà”.

Thẩm mập bật dậy khoa tay mua chân, “Chỉ ăn một tí tèo tẹo này thôi á”.

“Bây giờ em gầy rồi, ăn một chút cũng không sao”.

“Không được không được, chuyện này anh phải giữ vững quan điểm của người quản lí”, Thẩm mập kháng nghị.

Dương Hy cúi đầu nhìn cậu, kí ức trở về lúc anh mới làm người đại diện tịch thu đồ ăn vặt, người này cũng từng dùng khuôn mặt này đứng trêи ghế sa lông nói với anh—— Mau trả khoai tây chiên cho tôi!

“Anh cười gì đấy?”, Thẩm Hàm ngơ ngác.

Dương Hy không nói gì, chỉ cúi đầu hôn người thật sâu.

Lúc đó anh chưa từng mơ ước xa xôi hai người sẽ ở bên nhau, nhưng cũng từng tham lam nghĩ, trở thành người đại diện của em ấy, cả đời…

Đến tận bây giờ hai người yêu nhau, xoay người có thể thấy, vươn tay có thể ôm, sự ấm áp trong ngực luôn tồn tại, dù giữa đêm giật mình tỉnh lại cũng không thể biến mất.

Thẩm Hàm bị hôn tới ngạt thở, đại não bị thiếu dưỡng khí vẫn cố đú đởn ôm cổ người ta, kịch liệt đáp lại.

Thật sự muốn anh ấy có thể trở về sớm.

30/7/2018

Note: phát hiện lỗi sai chính tả/ý nghĩa hay gì hay comment báo lại nhóe, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.