Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 4: Không Biết Đường Vì Sao Không Nói Sớm Giả Vờ Lãnh Khốc Là Cho Ai Nhìn!


Đọc truyện Sổ Ghi Chép Siêu Sao – Chương 4: Không Biết Đường Vì Sao Không Nói Sớm Giả Vờ Lãnh Khốc Là Cho Ai Nhìn!

Sau khi nhận được điện thoại của Bạch Dực, biết đối phương muốn xem tư liệu về Phương Nhạc Cảnh, các bạn nhỏ thân mến trong phòng làm việc nhanh chóng tiếp thu ý kiến quần chúng, dựa theo bản gốc mà trau chuốt thêm một chút.

Thật sự là hơi quá! Một! Chút!

Dương Thiên tiếp nhận tư liệu, lật lật hai trang, sau đó khϊế͙p͙ sợ. “Sở trường này có phải hơi nhiều không?” Quyền pháp hơn mười loại, Phương Nhạc Cảnh biết thái cực quyền thì anh ta biết, Taekwondo linh tinh nhìn qua vẫn trong mức bình thường, như Mê Tông Quyền (1) là cái gì chứ?!

“Điền nhiều vài loại chắc chắn sẽ tốt hơn, dù sao đều là đánh đánh giết giết nhìn qua cũng chẳng khác gì nhau.” Trợ lý chụp ảnh Hướng Tiểu Đông cam đoan. “Nói không chừng sau khi  đối phương xem qua tư liệu sẽ trực tiếp cho Nhạc Nhạc diễn Hoắc Nguyên Giáp đó.”

“Đúng!” Không khí hiện trường lập tức nóng lên, mọi người sôi nổi tỏ vẻ Hoắc Nguyên Giáp quả thật chính là hình tượng dành riêng cho Nhạc Nhạc, lúc diễn sẽ rất thuận buồm xuôi gió, đến lúc đó chúng ta ngay cả quảng cáo cho thương hiệu hạng hai cũng không thèm nhận, ít nhất phải là Cartier, nếu có thời gian thì thuận tiện làm người đại diện luôn cho hãng xe Bentley.

Ngợp trong tương lai huy hoàng, nghĩ một chút đã cảm thấy choáng váng rồi.

Dương Thiên nhướn mày, thật sự không muốn nói chuyện với những người này nữa, gào thét đầy áp lực. “Chỉnh sửa lại cho tôi!”

Còn phải sửa nữa? Boss đúng là không biết thoả mãn mà. Các bạn nhỏ thân mến cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, sau đó từ Mê Tông Quyền lại tăng thêm Hàng Long Thập Bát Chưởng với cả Lục Mạch Thần Kiếm, tỏ vẻ cái này cũng rất tốt, ngay cả cổ trang chúng ta vẫn có thể thoải mái khống chế.

Dương Thiên: …

“Tối nay đi ăn mừng một bữa chứ?” Có người đề nghị.

Ăn một bữa đi! Mọi người lập tức hoan nghênh.

Đầu Dương Thiên đau muốn nứt ra, phất tay đuổi tất cả mọi người ra ngoài.

Vì sao lúc trước mình lại tuyển một đám não tàn này vào làm chứ.

Quả thực không nghĩ ra.

Tìm ra tư liệu Phương Nhạc Cảnh nộp cho phòng làm việc lúc trước, Dương Thiên chỉnh sửa theo hướng quy phạm một chút, gởi email đến cho Bạch Dực.

Sau khi in ra thì chỉ có một tờ giấy A4 mỏng manh, nhưng mà Nghiêm Khải lại nhìn rất lâu. Chữ trêи giấy cũng không nhiều, nhưng cho dù ở góc độ nào thì chủ nhân của bản lý lịch này đều không nên là một người thiếu mắt nhìn.

Chẳng lẽ thật sự mình nghĩ sai rồi? Nằm vùng bị thương… Nghiêm Khải khẽ nhíu mày, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp cậu, rồi lại liên hệ với hành động vây bắt của cảnh sát không lâu sau đó, trong lòng đại khái đã đoán được sự tình.

“Thế nào?” Bạch Dực gõ cửa. “Tôi định cùng đi với bọn Dương Thiên.”

Nghiêm Khải nhướng mày. “Cậu thật quan tâm cậu ta.”

“Tôi không quan tâm cậu ta, mà là quan tâm công ty.” Bạch Dực nói. “Có thân thủ tốt, bằng cấp cao, chỉ số thông minh cao, tiếng Anh lưu loát, ngoại hình xuất chúng. Không cần tô vẽ cũng đã là thần tượng chất lượng tốt.” Tuy rằng là tập đoàn truyền thông số một số hai trong nước, nhưng vấn đề lớn nhất hiện nay của công ty giải trí Đông Hoàn là khuyết thiếu các gương mặt trẻ tuổi, những người mới bồi dưỡng đều không qua nổi mấy đợt sóng quá lớn, Thẩm Hàm cũng là mới kéo về từ bên đối thủ cạnh tranh, còn chưa nhìn thấy triển vọng phát triển nhiều. Trước mắt công ty đành dựa vào những ngôi sao lớn lâu năm, tuy trong thời gian ngắn vẫn có thể bảo vệ địa vị hàng đầu nhưng cũng không phải kế hoạch lâu dài.

Nghiêm Khải gật đầu. “Đi xem đi.”

Hai người hợp tác nhiều năm, Bạch Dực biết những lời này cơ bản chính là ngầm đồng ý, lập tức bảo cấp dưới đi mua một ít hoa quả và quà tặng, sau khi tan tầm liền lái xe đến phòng quảng cáo của Dương Thiên trước.

Vì thế các bạn nhỏ thân mến lại sợ ngây người, nhìn Bạch Dực bình thường cũng thấy được có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng thân là nhân viên cấp cao trong công ty giải trí Đông Hoàn lại tự mình mang quà tặng đi thăm một người căn bản không có liên hệ gì với y, vẫn có chút khó có thể giải thích.

“Giám đốc Bạch, anh muốn ký kết với Nhạc Nhạc ư?” Dương Thiên hỏi.

Bạch Dực thoải mái gật đầu.

“Giám đốc Nghiêm cũng đồng ý?” Những người còn lại lập tức hỏi tiếp, câu không đủ thông minh gì đó vẫn chưa thể quên được nha, đặc biệt canh cánh trong lòng!

Bạch Dực đáp. “Nếu Giám đốc Nghiêm không đồng ý, tôi cũng sẽ không tới đây.”

Cũng chẳng khác biệt gì lắm! Các bạn nhỏ thân mến tỏ vẻ vừa lòng một chút, sau đó tốt bụng nhắc nhở. “Nhưng mà Nhạc Nhạc lại không hứng thú với việc trở thành minh tinh.”

“Vậy sao?” Bạch Dực khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy.” Mọi người gật gật đầu, sau đó thầm nghĩ không nên vừa nghe vậy đã mất hứng thú mà rời đi nha… Ít nhất cũng phải để hoa quả lại đã!

Bạch Dực cười cười. “Không sao, coi như là đến giải thích về việc thay đổi người quay phim đợt trước.”

Cái lý do này nghe qua cũng miễn cưỡng không có gì trở ngại, vì thế khi Phương Nhạc Cảnh mở cửa, không chỉ gặp được người trong phòng làm việc, còn thấy một khuôn mặt xa lạ, vì thế có chút nghi hoặc.

“Là phó tổng giám đốc công ty giải trí Đông Hoàn, họ Bạch.” Dương Thiên giới thiệu. “Kiêm trợ lý tổng giám đốc.”

“… Xin chào.” Sau khi biết rõ thân phận đối phương, Phương Nhạc Cảnh càng thêm không hiểu chuyện gì, nhưng không đợi cậu hỏi nhiều, các bạn nhỏ thân mến trong phòng làm việc đã yêu cầu cậu nhanh chóng nằm lại trêи giường, để tránh đứng lâu sẽ mệt!

Phương Nhạc Cảnh 囧囧. “Cánh tay của tôi chỉ có chút bầm tím mà thôi.”

Đó cũng là bị thương mà! Mọi người nhanh chóng vây quanh chiếc ghế sa lông, mãnh liệt yêu cầu cậu kể lại sự tích đấu trí với kẻ bắt cóc dũng mãnh, thậm chí còn chủ động mở đồ uống và hạt dưa ra.

Phương Nhạc Cảnh đau đầu. “Các người rốt cuộc là đến thăm tôi hay là mở tiệc trà?”


Đương nhiên là đến thăm cậu rồi! Các bạn nhỏ sôi nổi tỏ vẻ trái tim thuỷ tinh bị thương tổn.

Bạch Dực bật cười.

“Giám đốc Bạch.” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu nhìn hắn. “Vì sao anh lại đến?”

“Để giải thích hiểu lầm lần trước.” Lý do của Bạch Dực rất chính đáng.

Tuy rằng biết là giải thích về chuyện gì, nhưng mà bản thân mình chỉ từng xuất hiện ở công ty Đông Hoàn một lần, vô cớ bị nói ngu ngốc tất nhiên không phải là chuyện tốt, nhưng để một người làm cấp cao trong công ty tự mình giải thích, Phương Nhạc Cảnh ngược lại rất nhanh liền đoán được mục đích của hắn, thản nhiên nói. “Cảm ơn, nhưng mà tôi không có hứng thú với ngành giải trí.”

Còn chưa có mở miệng đã bị cự tuyệt, Bạch Dực ngược lại cười đùa. “Vì cái gì?”

Phương Nhạc Cảnh biểu tình chân thành. “Bởi vì mẹ tôi không đáp ứng.” Cái lý do này dùng thật sự phi thường tốt, có thể nói là thuốc chữa bách bệnh.

Tuy rằng mọi người trong phòng làm việc cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng hiểu rõ loại chuyện này không thể miễn cưỡng, hơn nữa trong tiềm thức, bọn họ đã sớm xem Phương Nhạc Cảnh là người trong nhà. Lần này thấy Bạch Dực tựa hồ còn muốn nói tiếp, bản năng bảo vệ con cái lập tức dâng lên dào dạt, sôi nổi xen mồm líu ríu hoa quả giám đốc Bạch mua nhìn qua thật ngon, chúng tôi  vô cùng muốn ăn.

Bạch Dực nhìn Phương Nhạc Cảnh. “Cho dù không muốn làm minh tinh, cũng có thể đến công ty Đông Hoàn.”

Hử hử, sao còn chưa dừng lại chứ, dời chủ đề không thành công thật là phi thường khó chịu. Vì vậy, mọi người trong phòng làm việc lại bắt đầu điên cuồng ca ngợi quả anh đào, thậm chí còn dùng đến câu thức cao cấp “một chậu anh đào xuất tường”, hy vọng có thể hấp dẫn lực chú ý.

“Không làm minh tinh?” Phương Nhạc Cảnh không hiểu.

“Nghe nói cậu học ngành tài chính?” Bạch Dực nói. “Đến phòng tài vụ của công ty thực tập đi.”

Không ngờ cuối cùng lại là kết quả này, Phương Nhạc Cảnh trong nhất thời có chút sửng sốt.

Vốn dĩ mọi người thấy hai người đang tán gẫu, vừa định cầm túi nhựa tạo ra tạp âm, nghe như vậy cũng an tĩnh lại. “Phòng tài vụ?”

“Cho dù không làm minh tinh, cậu cũng phải tìm công tác nhỉ?” Bạch Dực cười cười. “Phòng tài vụ trong công ty vừa lúc đang tuyển người, tôi có thể giới thiệu.”

Cái này tốt nha! Tập thể các bạn nhỏ đều chấn động, cảm thấy đề nghị này không tồi.

“Tôi rất có thành ý.” Bạch Dực đưa danh thϊế͙p͙ cho cậu. “Lúc trước xem qua lý lịch sơ lược của cậu, thành tích thực ưu tú, việc hỗ trợ cảnh sát phá án cũng thể hiện nhân phẩm rất tốt, không muốn làm minh tinh và làm việc ở Đông Hoàn là hai chuyện khác nhau, lúc nào cũng hoan nghênh cậu gia nhập.”

“… Cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh do dự tiếp nhận danh thϊế͙p͙.

“Suy xét một chút, ba ngày sau nhớ trả lời tôi.” Bạch Dực đứng lên. “Mọi người chậm rãi nói chuyện, tôi về trước.”

“Ừ.” Phương Nhạc Cảnh đưa hắn ra cửa, cúi đầu nhìn danh thϊế͙p͙ trong tay.

“Cái này không cần do dự!” Mọi người trong phòng làm việc sôi nổi lay động cậu. “Người bình thường muốn vào cũng không thể vào được!”

Phương Nhạc Cảnh ngồi xếp bằng trêи ghế sa lông, thoáng có chút động tâm.

“Có băn khoăn gì sao?” Thấy cậu nửa ngày không nói lời nào, Dương Thiên hỏi.

Phương Nhạc Cảnh lắc đầu, cho dù là là tiền lương hay tiềm năng phát triển, cơ hội từ trêи trời rơi xuống này đều tốt hơn so với bất cứ sự lựa chọn nào trước đây, cũng thật sự không lý do cự tuyệt.

Vì vậy sau một đêm lo lắng, Phương Nhạc Cảnh gọi cho Bạch Dực, đáp ứng lời mời.

Sau khi cúp điện thoại, Bạch Dực trực tiếp đi vào văn phòng Nghiêm Khải, đặt tư liệu của Phương Nhạc Cảnh lên trêи bàn anh. “Tuyển được rồi.”

“Nhanh như vậy sao.” Nghiêm Khải có chút ngoài ý muốn. “Báo danh lúc nào?”

Bạch Dực nói. “Cuối tháng ba, cánh tay cậu ta còn bị thương, phải đợi lúc khỏi hẳn mới đến được.”

Nghiêm Khải nhìn nhìn lịch, gật đầu. “Sau khi báo danh, buổi chiều hai giờ bảo cậu ta đến phòng làm việc của tôi, gọi cả chị Hân và Calvin đến.”

“Cậu ấy không cần an bài người đại diện, cũng không cần lên lớp huấn luyện.” Bạch Dực nhắc nhở.

Nghiêm Khải nhíu mày, “Có ý gì?”

Bạch Dực buông tay. “Cậu ta sống chết cũng không đồng ý làm nghệ sĩ, tôi bảo cậu ấy đến thực tập làm kế toán.”

Nghiêm Khải: …

Là anh nghe nhầm sao?

Bạch Dực nói. “Kế thích ứng tạm thời, kéo người vào công ty trước, về sau có cơ hội thì thay đổi.”

Nghiêm Khải buồn cười. “Đối phương không nguyện ý thì thôi, cậu nghe qua như là trăm phương ngàn kế bán người ta đi.”


“Chuyện tương lai không nói chính xác được.” Bạch Dực buông tay. “Tôi có dự cảm, tương lai cậu ấy nhất định sẽ toả sáng.”

Nghiêm Khải nhướng mày, từ chối cho ý kiến với điều này.

Những chuyện sau đó đều từng bước tiến hành, Phương Nhạc Cảnh sau khi hồi phục, thành công gia nhập phòng tài vụ của công ty giải trí Đông Hoàn, trở thành thực tập sinh. Đồng sự chung quanh tuy rằng không giống người trong phòng quảng cáo, nhiệt tình hoạt bát như vậy, nhưng đối xử với cậu tựa hồ cũng không tệ lắm.

Về phần Nghiêm Khải, một lần cậu cũng chưa gặp qua, thứ nhất văn phòng hai người ở hai tầng khác nhau, thứ hai Phương Nhạc Cảnh là một thực tập sinh nhỏ, thật sự không có công việc nào yêu cầu phải đối mặt nói chuyện với giám đốc, hơn nữa lần gặp mặt dở khóc dở cười lần trước – cho dù đã giải thích rõ ràng, Phương Nhạc Cảnh vẫn cảm thấy vô cùng doạ người, trốn tránh một chút vẫn tốt hơn.

Hôm nay công việc có chút nhiều, cho nên sau khi tan tầm cậu phải ở lại một chút, cho đến tận 10 giờ tối mới làm xong. Thang máy ngừng ở tầng tám một chút, một nam sinh mang mũ lưỡi trai đi vào.

Thẩm Hàm? Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng nhận ra, nhưng mà đối phương hiển nhiên không định nói chuyện, cậu tự nhiên cũng sẽ không mở miệng trước, hai người im lặng một đường đi đến gara, chỉ thấy bên trong nhà xe dưới hầm đã trở nên trống trải, chỉ lác đác đậu hai ba chiếc xe.

Phương Nhạc Cảnh lấy chìa khoá ra, cảm giác Thẩm Hàm đang nhìn mình, vì vậy mỉm cười thân thiện với cậu ta.

“Cậu có thể cho tôi mượn một trăm khối không?” Thẩm Hàm đột nhiên mở miệng.

Phương Nhạc Cảnh ngẩn người.

Thẩm Hàm giải thích. “Xe của tôi bị người lái đi rồi, ví tiền ở trong xe.”

Phương Nhạc Cảnh sảng kɧօáϊ đưa cho cậu.

Thẩm Hàm nhéo nhéo tiền giấy trong tay, lại do dự. “Không phải cậu… sẽ cho tôi mượn hai ngàn?”

Phương Nhạc Cảnh: …

Thẩm Hàm cũng hiểu được bản thân mình tựa hồ không có đạo lý, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào.

Thấy cậu ta đứng không nói lời nào, Phương Nhạc Cảnh nói. “Muốn tôi gọi điện cho trợ lý của cậu không?”

“Ngàn lần không được!” Thẩm Hàm quá sợ hãi.

Phương Nhạc Cảnh hiểu rõ. “Các người có mâu thuẫn à?”

Thẩm Hàm vẻ mặt uể oải.

Trong gara rất nóng bức, Phương Nhạc Cảnh mở cửa xe ra. “Vào đây trước đã.”

Thẩm Hàm ngồi ở ghế lái phụ, nhìn qua có chút rầu rĩ không vui.

“Gần nhà của tôi có một khách sạn, đưa cậu đến đó trước được không?” Phương Nhạc Cảnh nói. “Có việc gì ngày mai lại nói.”

Thẩm Hàm nhanh chóng gật đầu, cảm kϊƈɦ nói. “Cám ơn.”

Lúc xe rời khỏi bãi đỗ, vừa lúc gặp được Dương Hi thần tình xanh mét, đang ôm một túi giấy màu nâu đi ngang qua. Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở. “Là người đại diện của cậu.”

Thẩm Hàm nhanh lùi thấp vào chỗ ngồi.

Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười. “Cửa sổ có dán màng, nhìn từ bên ngoài vào không thấy được.”

Thẩm Hàm có chút xấu hổ, ngồi thẳng người nhìn cậu. “Ngày mai tôi trả lại tiền cho cậu.”

“Không cần khách khí.” Phương Nhạc Cảnh một đường chở cậu ta đến khách sạn gần nhà mình, lại thấy ngoài cửa có hơn trăm người đang vây quanh, đều giơ bảng trêи tay, hân hoan nhảy nhót trêи mặt, như là đang chờ vị minh tinh nào đó.

Thẩm Hàm nhanh chóng đè thấp vành nón, lại lấy một cái khẩu trang thật to từ túi quần.

Phương Nhạc Cảnh tràn ngập đồng tình nhìn cậu ta, làm minh tinh thật sự rất mệt.

“Tô Nặc! Tô Nặc!” Bên ngoài người hâm mộ hét lên thật to, hiển nhiên là đang chờ nhân vật chính.

Một chiếc xe thể thao màu trắng đứng ở cuối thảm đỏ, không khí hiện trường nóng đến bùng nổ, hỗn loạn lộn xộn trước cửa, Thẩm Hàm tội nghiệp nhìn Phương Nhạc Cảnh. “Gần đây có khách sạn nào khác không?”

“Nếu không thì đến nhà tôi trước?” Phương Nhạc Cảnh đề nghị, vừa nói ra lại hối hận, dù sao đối phương hẳn là không có khả năng nhận lời mình, tùy tiện mở miệng dường như có chút thiếu suy xét.

Chính là trăm triệu lần không nghĩ tới, Thẩm Hàm thế nhưng một hơi liền đáp ứng.

Nói cũng dễ quá đi. Phương Nhạc Cảnh vì sự sảng kɧօáϊ của cậu ta mà chấn động một chút.


Thẩm Hàm cười tủm tỉm nhìn cậu. “Tôi biết cậu, hai tháng trước vừa mới vào phòng tài vụ.” Nghĩ nghĩ lại bổ sung. “Tôi biết mọi người trong công ty!”, có chút ngốc ngốc giấu đầu hở đuôi. Sự thật lại là lúc Phương Nhạc Cảnh mới vừa gia nhập công ty ngày đầu tiên, người đại diện kiêm trợ lý Dương Hi của cậu ta không biết đào từ đâu ra một đống ảnh chụp, nói cho cậu biết đây là thực tập sinh mới vào phòng tài vụ của công ty, cậu còn muốn ăn nữa sao?

Vì thế Thẩm Hàm đành phải không tình nguyện giao ra tất cả sô cô la mà cậu ta có, bước lên con đường giảm béo khốn khổ. Sau hai tháng huấn luyện ma quỷ, tiểu vũ trụ cậu ta ôm rốt cuộc nổ mạnh, cố lấy dũng khí tỏ vẻ kháng nghị với Dương Hi, lại còn oanh oanh liệt liệt cãi nhau một trận, thuận lợi bò lên xe Phương Nhạc Cảnh!

Đương nhiên, tất cả những điều này Phương Nhạc Cảnh sẽ không biết, thấy Thẩm Hàm cư nhiên biết mình, cậu còn cảm thấy có chút vui vẻ ngoài ý muốn, hảo cảm với cậu ta cũng tăng lên vài phần. Hai người sau khi dừng xe lại đến cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ ăn vặt, mới cùng nhau về chỗ ở.

Nhà trọ được sắp xếp gọn gàng, hai người chiếm cứ hai chiếc sô pha thoải mái, vừa xem phim vừa ăn đồ ăn vặt, quả thực khoan kɧօáϊ hơn rất nhiều.

“Cậu thật sự không cần gọi điện cho người đại diện sao?” Phương Nhạc Cảnh tốt bụng nhắc nhở. “Vừa rồi nhìn hắn có vẻ rất sốt ruột.”

“Không gọi!” Thẩm Hàm còn đang tức giận, phẫn nộ nhét khoai tây chiên đầy miệng, giống như một con chuột đói. “Hắn sẽ chê tôi béo!”

Phương Nhạc Cảnh nói từ nội tâm. “Tôi cảm thấy cậu một chút cũng không béo.”

Hai mắt Thẩm Hàm hết thức chân thành, nhanh chóng phân cậu vào hàng ngũ đồng minh cách mạng của mình.

Hai người chia nhau ăn xong một túi đồ ăn vặt, từng người tắm rửa đi ngủ, nhưng lại không thấy buồn ngủ, vì thế đơn giản ngồi xếp bằng dưới đất chơi game, cho đến tận đêm khuya mới lăn ra ngủ – ngày hôm sau là cuối tuần, cũng không cần dậy sớm.

Bữa sáng là bánh quẩy nóng hổi và sữa đậu nành ngọt ngào, Thẩm Hàm ăn được cảm thấy mỹ mãn, ở lỳ trong nhà người khác không muốn đi.

Phương Nhạc Cảnh nói. “Ít nhất cũng phải điện cho Dương tiên sinh một tiếng, nếu không anh ta báo cảnh sát mất.”

Thẩm Hàm do dự nửa ngày, rốt cục rầm rì mở di động, ngồi xổm trêи ban công gọi điện thoại, nửa ngày sau bi phẫn trở về. “Hắn một chút cũng không nóng nảy, còn nói nếu tôi không quay lại, hắn sẽ bán tài khoản game của tôi.”

Phương Nhạc Cảnh đúng lúc đưa cho cậu ta một ly sữa bạc hà.

Thẩm Hàm uống một hơi hết, sau đó mang theo biểu tình khẳng khái hi sinh lau miệng. “Tôi phải trở về cùng hắn quyết đấu!”

Phương Nhạc Cảnh nhìn cánh tay trắng trắng nhỏ nhỏ của cậu ta, lại nhớ về dáng người Dương Hi một chút, sau đó nói ra từ sâu nội tâm. “Hai người đàm phán hoà bình vẫn tốt hơn.”

“Tối hôm qua cám ơn cậu.” Thẩm Hàm chân thành nói.

“Việc nhỏ mà.” Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Tôi đưa cậu về lại công ty, đúng lúc buổi chiều phải tăng ca.” Đương nhiên, cậu không biết Nghiêm Khải cũng phải tăng ca, nếu không có chết cậu cũng xin được ở nhà, nhưng loại chuyện này cũng không thể biết trước được, cho nên cậu vẫn là lái xe, một đường cùng Thẩm Hàm trở lại công ty, giao người lại vào tay Dương Hi.

Hành lang trong trống trơn thoáng đãng, Phương Nhạc Cảnh sau khi làm việc một hồi cảm thấy hơi mệt, vì vậy mang theo ly ra ngoài pha cà phê, rời khỏi cửa lại đụng phải Nghiêm Khải cũng đến tăng ca.

Vì thế thế giới nháy mắt liền an tĩnh.

Cái gì gọi là oan gia ngõ hẹp.

Chính là cái này.

“… Giám đốc Nghiêm.” Sau hồi lâu trầm mặc, vẫn là Phương Nhạc Cảnh mở miệng trước, còn trong lòng thì ôi ôi kháng nghị, anh không có việc gì thì đừng có chạy loạn khắp nơi mà, vì sao không ở yên trêи lầu chín chứ!

“Đến tăng ca sao?” Nghiêm Khải hỏi.

Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Ừm.” Từ lần trước bị bảo vệ lôi ra ngoài, đây là lần đầu tiên hai người chân chính nói chuyện.

Thấy cậu rõ ràng có chút câu nệ, lại nghĩ đến mấy lần gặp trước, Nghiêm Khải cảm thấy chính mình tựa hồ nên thân thiện một chút, vì thế hỏi. “Ăn cơm chưa? Tôi bảo trợ lý mua cơm cho cậu.”

“Không cần đâu, cám ơn.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt. “Tôi làm xong rồi, đang định xuống phố đối diện ăn mì.”

Nghiêm Khải thực sảng kɧօáϊ. “Tôi mời cậu.”

Phía sau lưng Phương Nhạc Cảnh run lên, cái này không cần đi, chúng ta cũng không phải rất quen thuộc!

Nhưng Nghiêm Khải hiển nhiên không định thay đổi chủ ý, vươn tay nhấn nút thang máy. “Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, đến lầu chín tìm tôi.”

Phương Nhạc Cảnh nghẹn họng không còn lời gì để nói, thật sự phải như vậy sao, nhất định sẽ không tiêu hoá nổi đó.

Mình rốt cuộc vì cái gì phải tới tăng ca chứ.

Nghiêm Khải trở về thu thập một chút đồ vật, vốn tưởng rằng Phương Nhạc Cảnh rất nhanh sẽ đến, ai ngờ đợi đến nửa giờ, ra cửa thì được bảo vệ báo là thang máy gặp trục trặc, phòng kỹ thuật đang sửa chữa.

Trong lòng Nghiêm Khải nảy lên dự cảm bất tường. “Bên trong có ai không?”

“Có, hình như là một thực tập sinh phòng tài vụ.” Bảo vệ trả lời.

Nghiêm Khải dở khóc dở cười, đi cầu thang bộ xuống để xem chuyện gì xảy ra.

Còn có thể xui xẻo hơn nữa được không?

Phương Nhạc Cảnh ngồi xổm trong thang máy, vô cùng bi bi thảm thảm.

Lại qua nửa giờ, cửa thang máy rốt cục thuận lợi mở ra, nhìn bộ dáng nam sinh ủ rũ cuối đầu, Nghiêm Khải thật không đồng tình mà cố nhịn cười, đơn giản trực tiếp mang người đến bãi đỗ xe. “Đi thôi, không ăn mì nữa.”

“Vậy ăn cái gì?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

Nghiêm Khải đạp chân ga, một đường chạy đến nhà hàng tư nhân ở ngoại ô. “Coi như là an ủi cậu.”

Nhưng sự thật chứng minh an ủi thì an ủi, được hay không là chuyện khác. Cửa lớn nhà hàng tư nhân đóng chặt, xung quanh mấy bà cô đang cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, nói là ông chủ bỏ trốn với bồ nhí rồi.


Phương Nhạc Cảnh cơ hồ muốn rơi lệ, rất muốn đổi quách cái ngày sinh nhật của cậu, về sau đụng vào anh ta nhất định phải đi đường vòng. Từ lần đầu gặp đến hiện tại, cư nhiên không có việc gì là thuận lợi, rốt cuộc đời trước làm những thứ gì, mà sao lại có loại bát tự nghiệp chướng như thế này!

Quả thực không dễ dàng.

Nghiêm Khải nói. “Chúng ta đổi quán khác.”

Phương Nhạc Cảnh thốt ra đề nghị từ nội tâm. “Không cần phiền phức vậy đâu, vẫn là trở về thành phố ăn mì đi.”

Nghiêm Khải kiên trì. “Ở ngay gần đây.”

Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Gần đây là bao xa?”

Nghiêm Khải nói. “Mười phút đi đường.”

Nghe có vẻ cũng chấp nhận được, vì thế Phương Nhạc Cảnh sảng kɧօáϊ gật đầu.

Hai người đi bộ dọc theo con đường vào bên trong, đường bùn nước lầy lội, nội tâm Phương Nhạc Cảnh tràn ngập nghi hoặc. “Là nhà hàng gì vậy, vì sao lại ở nơi như thế này?”

Nghiêm Khải trầm mặc không lên tiếng.

Phương Nhạc Cảnh đành phải đi theo, lúc đi về nhất định sẽ đổi status mới, kêu là.

Mười phút sau, hai mươi phút sau, nửa giờ sau, bốn phía càng lúc càng hoang vắng, Phương Nhạc Cảnh rốt cục nhịn không được mở miệng. “Còn rất xa hả?”

Nghiêm Khải mặt không đổi sắc.

Sắc trời đã hoàn toàn tối sầm, mây đen giăng đầy chân trời, đường trêи núi an an tĩnh tĩnh, Phương Nhạc Cảnh cảm thấy có chút nổi da gà, loại tiết tấu phim kinh dị này, không phải là muốn đem mình đi bán chứ?

Cảm nhận được ánh mắt thấp thỏm bất an bên người, Nghiêm Khải rốt cục dừng bước lại.

Phương Nhạc Cảnh trong lòng rung động mãnh liệt, bắt đầu liếc mắt tìm kiếm vũ khí phòng thân.

Nghiêm Khải cũng không thèm nhìn cậu một cái, xoay người đi vòng lại, giọng điệu thản nhiên. “Trở về đi.”

Mẹ nó, Phương Nhạc Cảnh rất muốn kéo áo anh ta mà gào thét, anh rốt cuộc muốn làm gì hả?!!

Nghiêm Khải hoàn toàn không để ý đến cậu.

Phương Nhạc Cảnh đành phải đuổi theo, hơn nữa rất muốn đâm tường.

Đường mòn trêи núi rất nhiều, Nghiêm Khải dùng chân đẩy đẩy cành khô mở đường, tự mình đi về phía trước.

Phương Nhạc Cảnh ở phía sau nhắc nhở. “Chúng ta không đi đường này lên.”

Thân hình Nghiêm Khải dừng lại một chút.

Phương Nhạc Cảnh nói. “Đường bên kia kìa.”

Nghiêm Khải bình tĩnh thay đổi phương hướng.

Phương Nhạc Cảnh không còn lời gì để nói, rõ ràng là tìm không ra đường, còn muốn giả bộ anh tuấn lãnh khốc là cho ai nhìn! Như vậy mà cũng dám mang theo mình vào núi, rốt cuộc có chút ý thức tự giác nào của người mù đường không hả???

Hai người một đường không nói chuyện, đều muốn nhanh chóng rời núi, vô tình nửa đường còn gặp mưa, lúc trở lại trong xe gần như đã dầm mưa đến ướt sũng, Phương Nhạc Cảnh vừa cầm khăn tay lau mặt, vừa yên lặng lẽ mang dây an toàn, thức thời nửa lời cũng không có hỏi – áp suất bên người thật sự rất thấp!

Nghiêm Khải sắc mặt xanh mét khởi động xe, tâm tình thập phần nóng nảy, rất muốn xách cái tên bỏ trốn cùng bồ nhí kia ra chém vài phát! Bởi vì cảnh tình nơi này không tồi, cho nên anh cùng đám người Bạch Dực thường xuyên đến đây ăn cơm, ngẫu nhiên không tìm được vị trí thì sẽ đến một quán khác cũng gần chân núi. Tất nhiên, người phụ trách dẫn đường mọi lần cũng không phải là anh, cho nên lần này trở thành… bi kịch.

Trong bụi cây có rất nhiều muỗi, Phương Nhạc Cảnh bị cắn đầy người, một đường đi đều gãi gãi, cho đến khi trở về thành phố, trêи mặt cùng cánh tay cũng đã đỏ một mảng lớn, nhìn qua có chút buồn cười.

Nghiêm Khải nhìn cậu.

Phương Nhạc Cảnh: …

Hồi lâu sau.

Nghiêm Khải. “Phụt.”

Phương Nhạc Cảnh bi phẫn, có ông chủ nào như anh sao, còn có ý thức trách nhiệm cơ bản không??

Nghiêm Khải không ngừng cười được, cũng không biết là bởi vì bộ dáng hiện tại của cậu, hay là bởi việc lạc đường không biết vì sao lúc chiều, hay vì cảnh tượng lần đầu tiên gặp cậu. Nói tóm lại chính là… tâm tình thật sự rất tốt.

Phương Nhạc Cảnh đành phải 囧 囧, ngồi ở bên cạnh nhìn anh ta cười.

“Nhà cậu ở đâu?” Sau khi cười đủ, Nghiêm Khải cuối cùng cũng bắt đầu có lương tâm.

“Anh không cần đưa tôi về.” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng cự tuyệt. “Tôi tự mình bắt xe là được.”

“Cũng được, trêи đường chú ý an toàn.” Nghiêm Khải giúp cậu mở cửa xe. “Lần sau bù cậu bữa cơm khác.”

Phương Nhạc Cảnh nghe vậy cơ hồ rơi lệ.

Loại bát tự thần kỳ này, thật sự còn phải gặp lại sao.

Quỷ biết lần sau lại xảy ra chuyện gì…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.