Đọc truyện Sổ Ghi Chép Siêu Sao – Chương 22: Hèn Hạ Vô Sỉ Tâm Cơ Quá Sâu Thật Sự Không Tốt
Tuy rằng Nghiêm Khải rất muốn tiếp tục thực hiện chút chuyện gì đó, nhưng hiển nhiên anh không nỡ ép buộc cậu. Ánh đèn đầu giường rất dịu dàng, Phương Nhạc Cảnh tựa vào người anh, trò chuyện câu có câu không.
“Ngủ đi.” Nghiêm Khải vỗ nhẹ lưng cậu.
“Bên phía chị Ngô Huyên thế nào?” Phương Nhạc Cảnh ngẩng đầu hỏi anh.
“Hai công ty sẽ bàn bạc giải quyết, đừng lo lắng.” Nghiêm Khải nói. “Jason của Thiên Thần là bạn tốt của anh, sẽ không vì việc này mà gây ra tranh cãi quá lớn. Về phía bên Tề Thuỵ, Willy là người đại diện độc lập của cậu ta, không nhúng tay được quá nhiều, chỉ có thể im lặng xem biến cố.”
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh lùi về ổ chăn. “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Nghiêm Khải tắt đèn đầu giường, ôm cả người cậu vào trong lòng mình.
Mùi hương dễ chịu quanh quẩn bên chóp mũi, Phương Nhạc Cảnh an tâm nhắm mắt lại, một đêm mộng đẹp.
Sau khi đến bệnh viện thăm Ngô Huyên, lại ở chung một đêm với Nghiêm Khải, tuy nói thời gian ngắn ngủi chưa được hai ngày, đá nặng trong lòng cậu lại được dỡ xuống không ít. Cho nên lúc Phương Nhạc Cảnh quay lại đoàn làm phim, tất cả mọi người đều cảm giác trạng thái của cậu đã tốt hơn so với lúc trước rất nhiều.
“Lúc quay phim khó tránh khỏi xảy ra việc ngoài ý muốn.” Đạo diễn Trương vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Đừng quá tự trách, tiếp tục cố gắng!”
Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu. “Cám ơn Đạo diễn Trương.”
“Con đường tương lai muốn đi thế nào?” Đạo diễn Trương hỏi.
Phương Nhạc Cảnh do dự một chút, lắc đầu như cũ.
“Tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý sớm.” Đạo diễn Trương cười nói. “Không còn bao lâu nữa là phim công chiếu rồi.”
“Tôi biết.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Tôi sẽ suy xét mọi thứ rõ ràng.”
“Nhạc Nhạc!” Trình Ất ở một bên gọi.
“Đi đi.” Đạo diễn Trương nói. “Cố gắng lên.”
Phương Nhạc Cảnh cười cười. “Tôi nhất định sẽ không khiến ngài thất vọng.” Cho dù tương lai lựa chọn con đường nào, cậu đều sẽ hoàn thành tốt công việc của hiện tại, không phụ sự mong đợi của mọi người đối với mình.
Mà ở bên phía đoàn phim “Đông Hải kỳ duyên”, hôm nay Tề Thuỵ kết thúc công việc rất sớm, đang ăn cơm với Willy ở khách sạn, di động động đột nhiên tích tích kêu. Willy duỗi cổ nhìn thoáng qua, nhíu mày. “Lại là phụ nữ?”
“Ngô Huyên, anh biết.” Tề Thuỵ không để ý, tiện tay nhắn lại.
“Đã sớm nói rồi, chơi thì chơi, đừng trêu chọc người trong giới.” Willy bất mãn. “Trước đây rõ ràng đã nếm qua rất nhiều rắc rối, khiến bây giờ phải nhận cái tiếng công tử đào hoa, thế nào lại không nhớ?”
“Người đẹp trong giới rất nhiều, huống hồ công tử đào hoa cũng chẳng phải tiếng xấu gì.” Tề Thuỵ hiển nhiên đã quen với việc tìm lý do thoái thác. “Yên tâm đi, cô nàng này rất đàng hoàng.”
Khi hai người nói chuyện, di động lại vang lên, Tề Thuỵ cầm đi ra ban công, Willy chỉ có thể mơ hồ nghe một ít lời ngon tiếng ngọt “tình yêu nghe lời”, “bảo bối ngoan” linh tinh gì đó. Hiển nhiên là gọi điện cho phụ nữ, vì thế hắn hơi có chút đau đầu – cái tật háo sắc này làm thế nào vẫn không đổi được.
Vài phút sau, Tề Thuỵ cầm di động trở về, thấy Willy đang thẳng tắp nhìn chằm chằm mình, vì thế chủ động khai ra. “Vẫn là Ngô Huyên, mấy hôm trước vì thân thể không thoải mái nên đã rời phim trường, cũng đang giận dỗi vì chuyện này, nói tôi thế nhưng ba ngày rồi mà vẫn không biết gì, cuối cùng vẫn là cô ta nhắn tin trước.”
Willy rót nửa ly rượu đỏ. “Cậu thật là tệ.”
“Anh biết cái gì, đàn bà thích kiểu như tôi vậy.” Tề Thuỵ tựa vào sô pha. “Có điều cũng đáng tiếc, còn chưa chơi đủ.”
“Được rồi được rồi, có chừng mực lại.” Willy không muốn thảo luận vấn đề này với hắn. “Gần đây tìm không ít mạng hải quân (1) và truyền thông, thật vất vả mới gia tăng độ hot và danh tiếng của cậu lên, đừng gây ra chuyện.”
“Tôi biết.” Tề Thuỵ hỏi. “Bên Tâm Thứ kia thế nào?’
“Không có chuyện gì đặc biệt.” Willy nói. “Quay phim truyền hình của cậu cho tốt, đừng nghĩ đến bên kia nữa.”
Tề Thuỵ buồn bực im lặng rót hết một chén rượu, cũng chẳng nói tiếp.
Willy nói. “Cậu đoán đã xảy ra chuyện gì?”
Chẳng qua hai ngày sau, Willy ngược lại chủ động nhắc tới đoàn phim “Tâm Thứ,” nhìn qua có chút thần thần bí bí.
“Uống nhầm thuốc hả?” Tề Thuỵ bị treo dây đóng phim nửa ngày, chỉ muốn mát xa cho thoải mái rồi ngủ một giấc.
“Có tin tức nhỏ, thật vất vả mới tìm hiểu được, Trương Cổ đã che miệng toàn bộ đoàn phim.” Willy nói. “Cậu đoán thử có chuyện gì?”
“Cái gì?” Tinh thần Tề Thuỵ cũng tỉnh táo lại.
“Có liên quan đến bạn gái cậu.” Willy nhắc nhở.
“Ngô Huyên?” Tề Thuỵ nhíu mày. “Không phải là mang thai chứ? Rõ ràng tôi có dùng áo mưa.”
Willy lắc đầu. “Có liên quan đến Phương Nhạc Cảnh.”
Tề Thuỵ nhất thời có chút rối ren lòng mòng. “Là con của Phương Nhạc Cảnh?”
Willy:…
Cái chỉ số thông minh như thần này.
“Có chuyện gì thì nói thẳng!” Tề Thuỵ có chút xúc động.
“Ngô Huyên sở dĩ phải rời khỏi phim trường, không phải vì bệnh dạ dày gì đó, mà vì thời điểm quay cảnh đánh nhau, bị Phương Nhạc Cảnh đánh lệch mũi giả.” Willy nói. “Mặt bị huỷ.”
Tề Thuỵ giật mình. “Còn có việc này?”
“Đúng vậy, trăm phần trăm không sai.” Willy cam đoan.
Tề Thuỵ buồn cười chậc chậc. “Đáng tiếc lúc ấy tôi không ở hiện trường.” Nếu không đã được xem trò hay rồi.
“Đừng chỉ lo vui vẻ.” Willy nói. “Không phải cậu vẫn luôn gai mắt tên Phương Nhạc Cảnh sao, lần này có cơ hội, hơn nữa lại vô cùng thuận lợi, còn có thể thuận tiện bác bỏ cái mũ công tử đào hoa của cậu.”
“Có ý gì?” Tề Thuỵ không hiểu được.
“Lợi dụng tình hình này, công bố chuyện Ngô Huyên đang hẹn hò với cậu đi.” Willy nói.
Tề Thuỵ trợn mắt há hốc mồm. “Anh không có bị gì chứ, tôi không có rãnh chơi đùa với cô ta đâu.”
“Cậu nghe tôi nói đã.” Willy đưa cho hắn một chai nước. “Nhưng mà tôi có một điều kiện, cho dù tôi nói gì, cậu phải duy trì bình tĩnh khách quan.”
“Nói.” Tề Thuỵ gật đầu.
“Mặc kệ cậu có nguyện ý thừa nhận hay không, hiện tại Phương Nhạc Cảnh nổi hơn cậu.” Willy nói. “Còn nổi hơn rất nhiều.” Tuy rằng mới vào nghề không bao lâu, nhưng cậu ta đã rất nổi bật vào lễ hội tuyên bố quay phim, sau hôm đó lại nhanh chóng mai danh ẩn tích trong đoàn phim, thật sự rất có tiềm năng tạo ra đề tài, hơn nữa bởi vì ngoại hình lóa mắt cùng sự trợ giúp của những người tai to mặt lớn, cho nên suy đoán về cậu ta vẫn không ngừng dừng lại, đến bây giờ vẫn nằm trong top 5 bảng tin tức.
Tề Thuỵ trầm mặc không nói.
“Nếu muốn đánh bóng tên tuổi cậu, phải cột chung vào với cậu ta.” Willy hỏi. “Trong di động có ảnh chụp cậu và Ngô Huyên không?”
“Tôi chưa bao giờ làm chuyện đó, tin nhắn và cuộc trò chuyện cũng xem xong rồi xoá.” Tề Thuỵ nói. “Về phương diện phụ nữ, tôi vẫn luôn chú ý.”
“Từ giờ trở đi đừng xoá.” Willy nói. “Lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ vài câu, khiến cô ta gởi hình hở hang cho cậu.”
“Hình nóng?”
“Cái đó tuỳ cậu quyết định, tóm lại chỉ cần khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời, cái gì cũng được.”
“Anh đến cùng muốn làm gì?” Trong lòng Tề Thuỵ có chút dự cảm, lần này tựa hồ có thể tạo ra chuyện lớn.
“Đầu tiên truyền ra tin tức, nói Phương Nhạc Cảnh ở trường quay muốn gây rối Ngô Huyên, dẫn đến quan hệ hai người căng thẳng, mới có thể tạo nên ngộ thương. Hoặc là nói, hoàn toàn là cố ý gây thương tích” Willy nói. “Đây chỉ là một ví dụ, đợi đến thời điểm chân chính truyền ra, chi tiết lộn xộn cường đại gì đó cũng có thể thêm vào. Dân mạng không hề để ý đến logic, chỉ muốn xem náo nhiệt, huống chi lần này là náo nhiệt của Phương Nhạc Cảnh, muốn không nổi cũng khó.”
“Sau đó thì sao?” Tề Thuỵ hỏi.
“Sau đó đợi hạ nhiệt, liền cho cậu một cơ hội, đi đánh Phương Nhạc Cảnh một trận.” Willy nói. “Tốt nhất tìm thời gian trong trường phim có nhiều người, cậu hẳn hiểu ý tứ của tôi.”
Tề Thuỵ nhướn mày. “Bảo tôi đi diễn con rùa đen bị cắm sừng?”
“Cái này gọi là ra mặt vì người bạn gái thương yêu.” Willy vỗ vỗ bờ vai của hắn. “Không phải là đen, mà rất sáng giá.”
“Vậy muốn Ngô Huyên nghe lời chuyện gì?” Tề Thuỵ nói. “Hiện tại cô ta vốn dĩ cái gì cũng nghe tôi.”
“Để ngừa rủi ro.” Willy nói. “Cậu cảm giác cô ta thành thật, chỉ là tương đối khi so với những người phụ nữ trước đây. Nhưng trong thế giới hỗn tạp này, chẳng mấy ai là vịt ngốc, vì tránh sai lầm trong tương lai, chúng ta tốt nhất vẫn phải xử lý trước.”
Tề Thuỵ gật đầu. “Cái đó anh không cần phải lo lắng, tôi biết phải đối phó cô ta như thế nào, phải dạy dỗ cho ngoan ngoãn.”
“Lấy hình hở hang của cô ta còn có ích lợi khác.” Willy nói. “Hiện tại cậu là minh tinh thần thượng, có bạn gái rồi nhất định sẽ mất đi một ít fan trong thời gian ngắn, có điều đợi đến lúc trận tuyên truyền này kết thúc, cậu cũng có thể đá bay cô ta, trong tay có thóp, cô ta cũng không dám nói lung tung. Đến thời điểm đó, bày ra biểu cảm thất tình sa sút, người hâm mộ quay lưng trước kia chắc chắn sẽ trở về hơn phân nửa, lại có thể nhân cơ hội mà tẩy rửa danh tiếng đào hoa của cậu. Tóm lại trong giới này, đàn ông nguyện ý ra tay đánh nhau vì phụ nữ chỉ được vài người.”
Tề Thuỵ chậc chậc lắc đầu. “Nhìn không ra, anh ngoan độc vậy.”
“Có làm hay không?” Willy hỏi.
“Làm, vì cái gì không làm?” Tề Thuỵ nhướn mày. “Bao nhiêu cơ hội tốt, dù có không khiến tôi nổi lên, cũng có thể hắt một bát nước bẩn vào cậu ta, tối thiểu cũng không lỗ.”
“Vậy thì chúc thành công.” Willy giơ ly rượu đỏ lên.
Tề Thuỵ nhẹ nhàng cùng hắn chạm một phát, nét tươi cười vẫn tối tăm như trước.
Mà phía bên kia, trong khách sạn, Phương Nhạc Cảnh đang nằm sấp trêи giường hít khí lạnh. “Đến cùng thì cậu cậu cậu có thể làm hay không hả!!”
“Tớ chính là không biết mà!” Thẩm Hàm ngược lại thừa nhận rất sảng kɧօáϊ.
Phương Nhạc Cảnh khóc không ra nước mắt. “Vậy mà cậu còn xung phong nhận việc để đuổi Phùng Chử đi.”
“Ai da cậu nằm sấp cho yên, đừng có lộn xộn!” Thẩm Hàm đổ một ít tinh dầu ra tay, tiếp tục mát xa eo cho cậu. Hôm nay lúc quay phim bởi vì không nắm chắc được mức độ, Phương Nhạc Cảnh bị một cái ghế đạo cụ đập phải, tuy đã lập tức rút về nhưng vẫm bầm tím một mảng lớn.
Phương Nhạc Cảnh yếu ớt vô lực. “Càng ấn càng đau, sáng mai nếu không dậy nổi, tớ liền trách cứ cậu với Dương Hi.”
“Nhịn một chút là tốt rồi.” Thẩm Hàm phồng miệng thổi khí, muốn cho tinh dầu mau chóng bốc hơi lên.
Vì thế Phương Nhạc Cảnh cảm giác trêи lưng vừa lạnh vừa ngứa, cả người đều sắp nát ra. Đây nhất định là thợ mát xa tệ nhất thế giới, cố tình còn đặc biệt dữ dằn, quả thật một xu cũng không muốn trả.
Thời điểm ấn được một nửa, di động ong ong rung, Thẩm Hàm nhìn nhìn, sau đó buồn bực. “Hử, muộn như vậy sao bà cô của cậu vẫn còn gọi điện đến, sẽ không phải là có việc gấp chứ.”
Phương Nhạc Cảnh bình tĩnh “Alo” một tiếng, sau đó cắm tai nghe vào. “Ừ?”
“Đang làm gì?” Giọng Nghiêm Khải thật dịu dàng.
Phương Nhạc Cảnh nói. “Gần ngủ.”
“Có nhớ anh hay không?” Nghiêm Khải hỏi.
Thẩm Hàm ra sức ấn một chút, tư thế quả thực chuyên nghiệp.
Phương Nhạc Cảnh kêu thảm thiết. “A!”
“Em làm sao vậy?” Nghiêm Khải biến sắc, đứng dậy khỏi ghế.
“Không có việc gì không có việc gì.” Phương Nhạc Cảnh ứa nước mắt. “Không cẩn thận bị thương, có người đang mát xa cho em.”
“Con chào bà Sáu Nhạc Nhạc nha!” Thẩm Hàm duỗi cổ để sát vào microphone, phi thường nhiệt tình chào một tiếng, giọng nói còn đặc biệt lớn – bởi vì cậu cảm giác người già đều không có thính lực tốt.
Phương Nhạc Cảnh:…
Nghiêm Khải:…
“Cái đó, lát nữa em gọi lại cho anh.” Phương Nhạc Cảnh quyết đoán treo điện thoại.
“Có phải không tiện nói chuyện không?” Thẩm Hàm hiểu ý người chà chà hai tay. “Tớ ra ngoài trước, cậu gọi xong thì tớ lại vào.”
“Không phải.” Phương Nhạc Cảnh đau đầu. “Tớ… việc này của bà cô cũng không phải thực sốt ruột.”
“Nhưng nói sớm vẫn tốt hơn.” Thẩm Hàm nói. “Người già nên ngủ sớm.”
Phương Nhạc Cảnh:…
“Cậu cứ từ từ gọi, tớ đến chỗ Dương Hi kiếm đồ ăn nhẹ.” Thẩm Hàm vui sướиɠ nói. “Hôm nay là ngày của khoai tây chiên!” Bởi vì phải duy trì dáng người cho nên một tuần chỉ có một ngày được ăn khoai tây chiên, chuyện như vậy quả thật xót xa!
Sau khi Thẩm Hàm ra ngoài, Phương Nhạc Cảnh lại cầm điện thoại gọi qua cho Nghiêm Khải.
“Vừa rồi là Thẩm Hàm?” Nghiêm Khải vừa bắt máy đã hỏi.
“Ừa.” Phương Nhạc Cảnh đổi qua tư thế nằm sấp thoải mái.
“Vết thương không sao chứ?” Nghiêm Khải có chút lo lắng.
“Không có gì nặng, vừa rồi là Hàm Hàm không cẩn thận ấn sai vị trí huyệt.” Phương Nhạc Cảnh nói. “Ngày mai còn phải quay phim nữa, còn có thể bị nặng gì.”
“Vậy thì tốt rồi.” Nghiêm Khải hơi yên tâm, dừng một chút lại nói. “Vì sao Thẩm Hàm lại nói anh là bà cô của em?”
Phương Nhạc Cảnh ho khan hai tiếng. “Em nói bừa, cũng không thể nói cho cậu ấy là anh.”
Tâm tình Nghiêm Khải phức tạp, không thể tìm một cái xưng hô khác hay hơn sao.
…
Bà Sáu.
“Anh đang làm cái gì?” Phương Nhạc Cảnh đổi đề tài.
“Vừa xử lý chuyện công ty xong, chiều mai anh phải ra nước ngoài vài ngày.” Nghiêm Khải nói. “Có muốn anh báo lịch trình cụ thể một chút cho em không?”
Phương Nhạc Cảnh lắc lắc chân. “Không phê chuẩn, nơi nào cũng không cho đi.”
“Vậy anh cũng chỉ có thể đến trường quay ăn cơm chực.” Nghiêm Khải cười ra tiếng.
Phương Nhạc Cảnh cũng bị chọc cười, dặn dò. “Đừng làm việc quá mệt.”
“Đau lòng cho anh?” Nghiêm Khải hỏi.
“Một chút.” Phương Nhạc Cảnh khoanh chân ngồi trêи giường.
“Chỉ có một chút sao…” Trong giọng nói Nghiêm Khải phảng phất vài phần tiếc nuối.
Tuy nói chuyện tình yêu phần lớn rất ngây thơ, nhưng tự nhiên vẫn mang đến cho nhau sự ngọt ngào. Thẩm Hàm cầm một thùng khoai tây chiến đến, vốn muốn cùng chia sẻ, ai ngờ đẩy cửa hai lần vẫn nhìn thấy Phương Nhạc Cảnh gọi điện thoại, vì thế đành phải trở về phòng ngủ của mình, hơn nữa còn cảm thán. “Thân thể bà cô Nhạc Nhạc nhất định rất tốt.” Nửa đêm còn có thể nấu cháo điện thoại.
“Hay là ngày mai rồi ăn?” Dương Hi hỏi.
“Vậy tôi chỉ ăn một miếng.” Thẩm Hàm dựng thẳng một ngón tay lên.
Dương Hi buồn cười, xoay người vào phòng tắm xả nước, thời điểm đi ra lại thấy miệng Thẩm Hàm phồng lên như hamster, bịch khoai tây đã ít hơn phân nửa.
…
Nhìn ánh mắt vô tội sáng long lanh vô của cậu, Dương Hi nhún vai. “Không ngoài dự kiến.”
Mi mắt Thẩm Hàm nhất thời cong cong, tự mình ùng ục ùng ục uống nước.
Di động ong ong rung, tên người gọi hiện ra dòng “Công dân tốt tuân thủ pháp luật,” Thẩm Hàm chà xát ngón tay, hừ hừ bắt máy. “Anh họ, sao anh còn chưa ngủ…”
———————–
Chú thích:
(1) Mạng thuỷ quân: (网络水军): Những cư dân (thuỷ quân) mạng được trả tiền để đăng bài, trả lời bài trêи các diễn đàn, trang mạng. Đây được xem là một công việc, có thể toàn thời gian hoặc bán thời gian, nhiệm vụ của họ khá đa dạng, nhưng chủ yếu là đi PR cho một số đối tượng, đồng thời cũng vùi dập một số đối tượng khác không thương tiếc. (Kiểu như người Việt mình có cụm từ “anh hùng bàn phím”, chỉ khác là “anh hùng” Việt không được trả lương như “thuỷ quân” Trung Quốc). Mạng thuỷ quân (thuỷ quân internet) là cụm từ mới xuất hiện ở Trung Quốc, người nước ngoài có cụm từ “lính đánh thuê” để gọi mạng thuỷ quân. Những lính đánh thuê, thuỷ quân này thường mang tính chất lặp đi lặp lại, cắt dán bài viết đăng ở nhiều nơi, và đa phần gây nhiễu loạn hoặc hiềm khích. Sau đó, các công ty của những thuỷ quân này sẽ phân tích hướng đi, phản ứng của cộng đồng mạng, rồi từ đó định hướng bước tiếp theo của những thuỷ quân này.
=> Phần trêи là Băng tổng hợp lại từ một số trang web như baidu, voa… để viết lại. Băng cũng chỉ biết tương đối về khái niệm này, bạn nào thấy sai sót gì thì cmt chỉnh giùm Băng nhé.