Sổ Ghi Chép Siêu Sao

Chương 2: Có Người Nói Cậu Ngu Ngốc! Mẹ Nó!


Đọc truyện Sổ Ghi Chép Siêu Sao – Chương 2: Có Người Nói Cậu Ngu Ngốc! Mẹ Nó!

Nhìn vẻ mặt tươi cười sáng lạn của nam sinh trước mặt, Nghiêm Khải âm thầm lắc đầu, bước qua cậu rồi tiếp tục đi về phía trước.

Hả, sao lại bỏ đi rồi, Phương Nhạc Cảnh ngẩn người, chẳng lẽ đã bị nhìn ra?

Nghiêm Khải đi vài bước, thấy nam sinh còn đứng tại chỗ nhìn mình, liền quay đầu tốt bụng nói. “Cậu tuổi này hẳn nên đọc sách cho tốt, xã hội rất loạn, phải nhìn người trước đã.”

Phương Nhạc Cảnh lập tức nói. “Tôi từ nhỏ đã khiếm khuyết ánh mắt, người khác nói gì tôi đều tin.” Cho nên đặc biệt dễ lừa, chiến sĩ anh mau đến đây đi!

Nghiêm Khải bị nghẹn một chút lần thứ hai.

Đôi mắt Phương Nhạc Cảnh lấp loé nhìn anh, kiên định nói. “Tôi muốn làm ảnh đế!”

Nghiêm Khải hít sâu một hơi, hoàn toàn không muốn nói chuyện với cậu nữa, nhanh chóng rời khỏi đường đi bộ đến gara.

Nội tâm Phương Nhạc Cảnh hơi tiếc nuối chút chút, còn tưởng rằng có thể tiếp cận được một tụ điểm khác.

Tính cảnh giác rất cao… Hừ, nhất định là người dối trá!

Lung la lung lay trong tiệm Apple một chút, nhìn thời gian đã không sớm lắm, Phương Nhạc Cảnh mới một mình ngồi tàu điện ngầm trở về trường học, dự định tiếp tục viết luận văn – bởi vì xuất ngoại giao lưu hơn nửa năm nên cậu bỏ lỡ không ít thông báo tuyển dụng, khi trở về thì toàn bộ bạn bè trong ký túc xá đều dọn ra ngoài thực tập, cậu cũng tìm được một căn nhà trọ ngoài trường học, tạm thời ở một mình.

Nhà trọ tuy nhỏ, nhưng dọn dẹp rất ngăn nắp, Phương Nhạc Cảnh cắn một bịch sữa, vừa ôm máy tính vừa chỉnh sửa luận văn vừa kiểm tra hộp thư, phát hiện có một email do cô giáo gởi đến, nói phòng làm việc của cô có hạng mục quảng cáo yêu cầu một nam sinh diễn vai phụ, thù lao cũng không tệ lắm, hỏi cậu có hứng thú hay không.

Bởi vì ngoại hình xuất chúng nên Phương Nhạc Cảnh vừa vào trường đã có danh tiếng, cô giáo cũng là người làm việc trong phòng quảng cáo. Tuy rằng nói là diễn vai phụ, nhưng cậu cũng chẳng có ý niệm gì với giới giải trí, chỉ muốn kiếm tiền tiêu vặt nên cũng thường xuyên đồng ý.

Lần này cũng vậy, sau khi xác định địa điểm quay phim là ở trong thành phố, hơn nữa chỉ cần có một ngày, Phương Nhạc Cảnh liền đồng ý ngay – coi như kiếm tiền mua cái iPod, cũng để bù lại tổn thất ngày hôm nay.

Viết được hai hàng luận văn, di động lại bắt đầu ong ong vang, Phương Nhạc Cảnh nhìn dãy số xa lạ, cảm thấy có chút buồn bực, sau khi bắt máy thì một giọng nữ ngọt ngào truyền đến. “Xin hỏi là Tiểu Tiền sao?”


“Tiểu Tiền là ai?” Phương Nhạc Cảnh sửng sốt một chút, vừa mới chuẩn bị nói lộn số rồi, trong đầu lại đột nhiên chợt lóe, nhớ ra mình còn có một cái tên “Tiền Mãn Thương” ấn tượng như vậy, vì vậy dừng đúng lúc trước bờ vực, rạng rỡ đầy sức sống nói. “Đúng vậy, là tôi, cô là ai vậy?”

“Tôi là người của công ty Giải trí Quốc Tế Thiên Thần.” Cô gái tiếp tục ngọt ngào. “Trễ như vậy, tôi không quấy rầy cậu chứ?”

“Đương nhiên không có, cô nói đi.” Phương Nhạc Cảnh lấy một hộp anh đào trong tủ lạnh ra.

“Vốn định chờ đến sáng mai mới liên hệ, nhưng giám đốc của chúng tôi sau khi xem qua tư liệu của cậu, cảm thấy vô cùng tốt, liền bảo tôi gọi điện thoại đến đây.” Đối phương nói. “Sợ chậm trễ cậu sẽ bị đối thủ cướp mất.”

Phương Nhạc Cảnh nhổ hạt ra, cười sáng lạn nói. “Tôi cũng biết tôi rất ưu tú, vừa nhìn đã nhạn rachính là ảnh đế.”

Đối phương trầm mặc ngắn ngủi, như bị trình độ vô sỉ của cậu hù doạ một chút, nhưng mà cũng nhanh chóng điều chỉnh lại. “Dựa theo quy định, khi kí hợp đồng với nghệ sĩ thì chúng tôi sẽ có một quá trình xem xét kiểm duyệt nghiêm khắc, nhưng bởi vì lần này là giám đốc tự mình lên tiếng, cho nên trong tuần này cậu có thể đến ký hợp đồng.”

“Tuyệt đối không thành vấn đề.” Phương Nhạc Cảnh hỏi. “Lúc nào tôi mới có thể đóng phim?”

Đối phương đáp. “Chờ sau khi cậu ký xong hợp đồng, lập tức có thể chụp ảnh.”

Cõi lòng Phương Nhạc Cảnh đầy chờ mong. “Có diễn cảnh giường chiếu không?”

Đối phương lâm vào trầm mặc lần thứ hai, một hồi lâu mới nói. “Cái này bây giờ nói không tiện, còn phải xem công ty sắp xếp.”

Phương Nhạc Cảnh cố nín cười, tuy rất muốn trêu đùa cô ta một lát nhưng lại sợ nói nhiều sẽ hỏng việc, vì vậy sau khi hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại, pha một ly cà phê rồi tiếp tục viết luận văn, thuận tiện vào website trường một chút. Trường đại học này xếp vị trí rất cao trong bản xếp hạng quốc gia, thông báo tuyển dụng cũng không ít, cho nên dù bạn học bên cạnh đã lục đục có tin tức, trong lòng cậu cũng không quá sốt ruột.

Ngày chụp quảng cáo ước định với cô giáo là thứ tư, cả đội đều là bạn từ bé xíu, bởi vậy rất quen thuộc lẫn nhau. Phương Nhạc Cảnh đi theo lăn lộn ăn sáng, sau đó hỏi. “Khi nào mới chụp?”

“Có lẽ phải đợi một lúc.” Trợ lý ánh sáng nói. “Nhân vật chính còn chưa tới.”

“Thẩm Hàm?” Phương Nhạc Cảnh hỏi, cậu đã xem qua kế hoạch quay quảng cáo, cho nên có chút ấn tượng.


“Đúng vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, anh Lý đang liên hệ.” Trợ lý ánh sáng nói. “Chờ một chút đi.”

Phương Nhạc Cảnh gật gật đầu, ngược lại không ý kiến gì, dù sao cũng đã tính ở lại đây một ngày. Thấy mọi người đều bận rộn điều chỉnh mọi thứ, Phương Nhạc Cảnh chủ động lui ra phía sau, tìm một góc an tĩnh đùa nghịch. Một giờ trôi qua, di động không liên lạc được, nhân vật chính cũng chưa đến.

“Thôi rồi, hôm nay sợ là không xong được.” Trợ lý ánh sáng ngồi bên cạnh cậu, đưa một chai nước qua.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Phương Nhạc Cảnh hỏi.

“Nghe nói là sinh bệnh, không xuống nổi giường.” Trợ lý ánh sáng lắc đầu. “Có quỷ mới biết là chuyện gì, một người mới vào nghề, còn chưa có nhiều danh tiếng đã bắt đầu tỏ vẻ cao giá rồi.”

“Nhạc Nhạc.” Anh Dương đi đến. “Thẩm Hàm chụp không được, em thay được không?”

“Em?” Phương Nhạc Cảnh khó hiểu.

Trợ lý ánh sáng cũng ngẩn người. “Muốn đổi người?”

“Không phải, đã ký hợp đồng với Thẩm Hàm rồi.” Anh Dương bật cười. “Chỉ là nếu cái gì cũng đã chuẩn bị tốt, Nhạc Nhạc cũng ở đây, không bằng chụp một lần trước xem có được không. Nếu có vấn đề gì, chờ lần sau chụp chính thức cũng có thể sửa đổi.”

“Như vậy à.” Phương Nhạc Cảnh gật đầu. “Được ạ, không thành vấn đề.”

Văn phòng rất xem trọng lần quay quảng cáo này, sáng kiến khác nhau cũng đến bảy tám tổ, Phương Nhạc Cảnh dựa theo mỗi tổ mà chụp, gây sức ép đến tận tám chín giờ tối mới xong. Mọi người vui vẻ rủ nhau đi ăn, vì hôm sau còn phải đi gặp cố vấn nên một mình Phương Nhạc Cảnh về trường trước. Trêи tàu điện ngầm, cậu nhận được tin nhắn – “Chúng tôi đều cảm thấy cậu còn mạnh mẽ hơn cả Thẩm Hàm.”

Lời này cũng không phải chỉ để có lệ, mà đều xuất phát từ cái nhìn tận tâm của toàn bộ tổ chụp ảnh. Bình tĩnh mà xem xét, hai người này tuy rằng đều trẻ tuổi sạch sẽ, diện mạo cũng rất tinh tế, Thẩm Hàm lại khiến người khác cảm thấy vẫn còn nét trẻ con, mà mặt mày của Phương Nhạc Cảnh lại càng thêm góc cạnh, nhìn nghiêng có thể xem như hoàn hảo, lúc chụp ảnh quảng cáo có thể tận dụng lợi thế này rất nhiều.

Một lúc sau, tổ chụp ảnh cuối cùng nhận được tin nhắn của Phương Nhạc Cảnh – Cảm ơn.

Hả hả, sao lại chỉ cảm ơn thôi chứ, chúng tôi nói thật đó nha! Không nhận được phản hồi nhiệt tình, mọi người trong tổ chụp ảnh đều phát động một cuộc tấn công cuồng nhiệt trong nhà ăn, vì vậy trong nửa giờ, Phương Nhạc Cảnh nhận được vô số tin. “Cậu thật sự không muốn gia nhập giới giải trí?”, “Không muốn giơ ʍôиɠ chụp cảnh giường chiếu hả?!”, “Anh hùng dừng bước, hãy cùng chúng tôi hướng tới một tương lai đầy hứa hẹn!”, “Nói không chừng lần này đối phương nhìn ảnh chụp, sẽ trực tiếp thay Thẩm Hàm nha!” Toàn là tin nhắn linh tinh, cậu có chút dở khóc dở cười.


Cậu cũng không phải bài xích giới giải trí, chỉ là bài xích việc sau khi thành danh sẽ không thể có cuộc sống riêng tư, cho nên cũng chưa bao giờ muốn đặt chân vào giới đó. So sánh mà nói, thật ra cậu càng thích mỗi ngày đi chín giờ về năm giờ, tan tầm cùng bạn bè uống rượu hóng gió, chứ không phải mỗi ngày đều đối mặt với đèn flash, trả lời mấy vấn đề trái với lòng mình.

Vậy mà thật sự không trả lời chúng tôi… Mọi người trong tổ chụp ảnh đợi hồi lâu, ngay cả một tin “cảm ơn” cũng không có, vì vậy nháy mắt rêи rỉ không ngừng.

Quả thực nhẫn tâm, mệt cho chúng tôi sôi trào nửa ngày!

Nói cũng khéo, quảng cáo lần này vừa vặn trực thuộc tập đoàn giải trí Đông Hoàn của Nghiêm Khải. Thẩm Hàm là người mới vào công ty, được đánh giá vô cùng cao.

Là tập đoàn truyền thông đứng đầu cả nước, công ty giải trí Đông Hoàn tất nhiên không thể đánh đồng với bao công ty khác. Nghiêm Khải bận bịu xong công việc một ngày, đứng bên cửa sổ nhìn đèn xe lưu động trêи đường, cảm thấy thần kinh có chút mệt nhọc quá độ, dự định đến quán bar uống một ly thì bỗng nhiên có người gõ cửa.

“Giám đốc Nghiêm.” Người đến là cấp dưới đắc lực của anh, tên là Bạch Dực.

“Làm sao vậy?” Nghiêm Khải ngồi trở lại bàn công tác.

“Phát hiện người mới.” Bạch Dực đưa qua một văn kiện. “Thẩm Hàm gần đây sinh bệnh, cho nên phòng quảng cáo tìm một người thay thế để lấy ý tưởng, tôi cảm thấy còn thích hợp hơn so với Thẩm Hàm.”

“Thật sao?” Nghiêm Khải ngoài ý muốn, “Thẩm Hàm chính là người mà cậu tự mình tuyển chọn đó.”

“Nói thật, nói thật mà thôi.” Bạch Dực đáp, “Cậu ta so với Thẩm Hàm thì càng tinh xảo hơn, đôi mắt cũng sạch sẽ hơn.”

Nghiêm Khải liếc mắt qua ảnh chụp, sau đó rõ ràng hơi sửng sốt một chút.

“Thế nào?” Bạch Dực nói. “Tôi có hỏi qua phòng làm việc, cậu ta là sinh viên, năm nay mới tốt nghiệp, chúng ta có thể ký hợp đồng thử xem.”

Nghiêm Khải như có điều suy nghĩ, nhìn ảnh chụp trêи bàn, nam sinh mặc áo sơ mi trắng, tươi cười sạch sẽ sáng ngời, ánh mắt trong suốt thấy đáy như chưa bao giờ nhiễm phải bụi trần.

“Giám đốc?” Thấy Nghiêm Khải không nói lời nào cả nửa ngày, Bạch Dực thăm dò gọi một tiếng.

“Không được.” Nghiêm Khải khép tập văn kiện lại.

“Vì sao?” Bạch Dực không hiểu nổi. “Anh cảm thấy ảnh chụp không tốt?”


“Ảnh chụp rất đẹp, cậu ta cũng thật sự thích hợp hơn so với Thẩm Hàm.” Nghiêm Khải nói. “Nhưng mà vẫn không được.”

Bạch Dực trầm mặc.

Ngay cả lý do cho có lệ cũng không có.

Còn dám bá đạo hơn nữa không hử?

“Sau này cũng không cần làm việc với cậu ta.” Nghiêm Khải nói. “Công ty không cần những nghệ sĩ có đầu óc không tốt.”

Đầu óc không tốt chỗ nào chứ? Căn cứ vào tin tức y tìm hiểu, cậu ấy chính là sinh viên đứng đầu đó! Bạch Dực gào thét trong lòng, chỉ liếc mắt một cái đã nói được đầu óc ai không tốt, anh còn gì không làm được không!!

“Đi đi.” Nghiêm Khải nói. “Ý tưởng không tồi, quyết định như vậy.”

Bạch Dực gật đầu rời đi, sau đó gọi điện cho Dương Thiên. “Giám đốc Nghiêm nói ý tưởng không tồi, quyết định như vậy đi, chờ thân thể Thẩm Hàm hồi phục rồi lại lên lịch quay.”

“Nhạc Nhạc không được sao?” Anh Dương chưa từ bỏ ý định.

“Chuyện này không phải tôi có thể quyết định được.” Bạch Dực nói. “Nói thật với cậu, giám đốc Nghiêm cảm thấy người mẫu này không đủ thông minh.”

Chỉ nhìn ảnh chụp đã biết không đủ thông minh hả? Dương Thiên run rẩy khoé môi.

Sau khi cúp điện thoại, một đống đồng nghiệp ầm ầm vây quanh. “Thế nào?”

“Không được.” Dương Thiên nói. “Đối phương cảm thấy Nhạc Nhạc nhìn qua không đủ thông minh.”

“Nhạc Nhạc còn chưa đủ thông minh? Tôi cảm thấy cậu ấy còn thông minh hơn Thẩm Hàm nhiều!” Có người bị tổn thương vì bất công.

Lời vừa nói ra, lập tức liền giành được sự phụ hoạ của mọi người! Tất cả sôi nổi phân tích Nghiêm Khải rốt cuộc là có chuyện gì, lời nói dối này mà cũng có thể nói ra. Nhạc Nhạc rốt cuộc không thông minh chỗ nào, rõ ràng còn thông minh hơn nhiều người! Bởi vì Phương Nhạc Cảnh lúc làm việc được mọi người quý mến, cho nên chuyện này cũng nhanh chóng truyền ra. Ban đầu là “Nghiêm Khải cảm thấy Nhạc Nhạc không đủ thông minh” từ từ biến hoá, phát triển thành vô số phiên bản mới lạ. Thế cho nên ngày hôm sau Phương Nhạc Cảnh mới vừa vào cửa, chợt nghe đến phiên bản trời đánh “Nghiêm Khải vừa thấy ảnh chụp, liền kết luận cậu là đồ ngu” này.

Cho nên Phương Nhạc Cảnh đang vô cùng vui vẻ đến nhận tiền công, nháy mắt hóa đá.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.