Đọc truyện Sổ Ghi Chép Siêu Sao (Cự Tinh Thủ Ký) – Chương 127: (Hoàn CV)
Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San.
Edit: Giaychuidis.
Phóng viên hay tin bèn lập tức hành động, nhưng đến khi chạy tới trụ sở của Truyền thông Đông Hoàn lại được cho biết Nghiêm Khải từ ba ngày trước đã nghỉ làm, địa điểm hôn lễ tạm thời giữ bí mật, chừng nào có ảnh cưới sẽ thông báo kèm bản thảo gửi tới cho phía truyền thông, hy vọng mọi người lượng thứ!
Một hòn đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương, Thẩm Hàm thư thái ngửa mặt trên ghế phơi bụng nhỏ ra, trên tay còn ôm một quả dừa lớn.
“Lại lười biếng rồi.” Doãn Nhiên ngồi cạnh cậu ta, “Mọi người đều đang bận rộn hết.”
“Em cũng muốn giúp lắm, nhưng Nhạc Nhạc nói nếu em còn không biến đi thì sẽ ném em xuống biển.” Thẩm Hàm đẩy kính râm xuống, tỏ vẻ hết sức nghiêm túc.
Thật không hổ là yêu tinh nhỏ của tổng giám đốc, điêu ngoa tùy hứng y như trong tiểu thuyết.
“Cậu có cảm thấy mấy ngày nay Nhạc Nhạc có hơi căng thẳng quá mức không?” Doãn Nhiên hỏi.
“Có, nhưng cũng không kỳ quái.” Thẩm Hàm nói, “Boss nhất định cũng phát hiện, nên nới chọn đảo này làm địa điểm tổ chức hôn lễ.”
“Căng thẳng thì quan hệ gì với đảo này?” Doãn Nhiên nghi hoặc.
Thẩm Hàm vẫn bình tĩnh nói, “Vì như thế thì không thể nào bỏ trốn được.” Nếu không, dựa theo giá trị vũ lực của Nhạc Nhạc, một đêm chạy tới Narnia cũng không thành vấn đề.
Doãn Nhiên giật mình, phụ hoạ nói, “Chị thấy cậu nói rất đúng.”
Thẩm Mập đắc ý, “Dĩ nhiên rồi.” Mở miệng đã có thể nói trúng chân tướng, không hổ là Mập _ triết lý.
Trong phòng khách sạn, Phương Nhạc Cảnh tựa đầu giường, không yên lòng xem tivi.
“Em có muốn ra ngoài một chút không?” Nghiêm Khải ngồi lên mép giường hỏi.
“Không.” Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.
“Cứ thế này thì buồn hỏng người đấy.” Nghiêm Khải xoa tóc cậu, “Dạo này làm sao vậy, cứ bồn chồn không yên.”
Phương Nhạc Cảnh thành thật trả lời, “Lo lắng.”
Nghiêm Khải hỏi, “Sao mà lo?”
“Không biết.” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, “Chẳng lẽ anh không lo?”
Nghiêm Khải lắc đầu, “Anh vui còn chẳng kịp.”
Phương Nhạc Cảnh phồng má, “À.”
Nghiêm Khải cười lắc đầu, với điều khiển tắt TV đi, “Không muốn ra ngoài thì em ngủ một chút đi, đến tối chúng mình ra biển giải sầu.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh ngoan ngoãn rúc trong ổ chăn, vẫn cảm thấy… thật lo lắng!
Không biết qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã dần tối xuống, dưới ánh đèn giường mờ nhạt, Phương Nhạc Cảnh tỉnh lại, kéo chăn xuống duỗi eo một cái.
Thẩm Mập mặt cười toe xuất hiện ngay trước mặt.
Vẻ mặt Phương Nhạc Cảnh cứng đờ.
Thẩm Hàm nhiệt tình, “Chào buổi tối.”
Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, “Để tớ tỉnh lại lần nữa, cậu nhớ đừng tới dọa người.”
“Đừng đùa.” Thẩm Hàm kéo cậu dậy, “Nên đi ăn thôi.”
“Không ăn.” Phương Nhạc Cảnh ý đồ nằm xuống lần nữa.
“Không ăn cũng phải ăn.” Thẩm Hàm bi phẫn vô cùng, “Sếp bảo, nếu cậu không ăn tớ cũng không được ăn.” Thật là thê thảm mà, người ta đã đói bụng suốt hai tiếng rồi.
Phương Nhạc Cảnh: …
Sao Dương Hy có thể để chuyện này xảy ra được.
Dưới sự dụ hoặc của đồ ăn, Thẩm Hàm ra sức kéo người tới nhà ăn, vì Nghiêm Khải đã thuê cả hòn đảo này, lại qua giờ cơm rồi nên lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh. Người hầu mang lên hai phần bò bít tết, độ lửa vừa vặn, bên trên còn rắc thêm tiêu và tương hồng.
Thẩm Mập vô cùng hài lòng với bữa tối, ăn nhanh như hổ cuốn.
“Anh Phùng Chử tới kìa.” Thẩm Hàm nhắc nhở.
Phương Nhạc Cảnh quay đầy lại, quả nhiên thấy Phùng Chử đang đi tới bên này.
Vào đêm Nghiêm tổng công khai cầu hôn, trợ lý Phùng bị kinh hách không nhẹ, y như bị sét đánh, ngồi trong xe một giờ đồng hồ vẫn chưa lấy lại tinh thần, thật giống như người đứng trên sân khấu không phải sếp tổng nhà mình mà là Ultraman vậy! Hơn nữa, từ sau hôm ấy, một thời gian dài khi anh ta nhìn Phương Nhạc Cảnh đều mang vẻ tràn ngập ai oán, đến gần đây mới đỡ một chút.
“Đây là sắp xếp hôn lễ ngày mai.” Phùng Chử giao cho cậu một quyển sổ nhỏ, “Đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, cậu nhìn,xem có chỗ nào muốn thay đổi không.”
“Không cần đâu.” Phương Nhạc Cảnh giờ đây vừa nghe thấy hai chữ ‘hôn lễ’ đã muốn bỏ chạy.
“Tớ sẽ phụ trách giao nhẫn.” Thẩm Hàm hớn hở, “Bác gái sẽ cho tớ một phong bao siêu dày!” Vô cùng nhiều! Vô cùng khoái!
Phương Nhạc Cảnh héo queo tựa lên ghế.
Vì sao trông ai cũng vui vẻ như vậy.
Miễn cưỡng xong vụ cơm nước, Phương Nhạc Cảnh vốn định trở về ngủ, ai dè nửa đường bị Nghiêm Khải chặn lại đưa tới bãi biển.
“Tớ cũng muốn xem cùng.” Thẩm Hàm cắn răng nói.
“Chị cũng muốn đi!” Doãn Nhiên nắm tay bạn trai nói.
J.Wang hít sâu một hơi, “Được, anh đi cùng em.”
…
Vì sao phải chạy nhanh như vậy.
Cũng có phải tham gia thế vận hội Olympic đâu.
Đêm còn dài như vậy, nhưng chúng ta lại không có bát quái để xem.
Loại cảm giác này thật là đau lòng.
Có lạnh không Tay trong tay đi trên bãi biển Nghiêm Khải hỏi Phương Nhạc Cảnh.
Không lạnh, Phương nhạc Cảnh trả lời, Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Chắc cậu trào lên một tảng đá ngầm lớn 2 Người cùng ôm nhau ngắm sao.
Bên tai truyền đến từng đợt tiếng sóng biển 2 người 10 ngón đan nhau Say sưa Nhìn về phía xa.
“Còn lo lắng không?” Nghiêm Khải hỏi cậu.
“Một chút.” Phương Nhạc Cảnh trả lời.
Nghiêm Khải ôm cậu càng chặt hơn, “Không sao, dù có lo cũng chạy không thoát.”
Phương Nhạc Cảnh tựa vào lòng anh, “Một đời dài lắm đó.”
“Ai nói vậy, anh còn lo không đủ dài.” Nghiêm Khải ghé vào tai cậu nói, “Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không?”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Quên đi.”
“Giống như mới vừa hôm qua vậy nhỉ.” Nghiêm Khải cảm khái nói, “Hai năm cũng chỉ là một cái nháy mắt, một đời có thể dài bao nhiêu.”
Phương Nhạc cảnh quay lại nhìn anh.
“Anh yêu em.” Nghiêm Khải chân thành nói, “Vậy nên cho dù một giây cũng không muốn lãng phí.”
Lời âu yếm trong buổi đêm là những lời ấm áp nhất, Phương Nhạc Cảnh cảm thấy mũi có hơi cay cay.
Nghiêm Khải nâng cằm cậu lên, nhẹ nhàng hôn tới.
Hai cánh môi nóng hổi chạm vào nhau, ngay cả gió biển cũng không còn lạnh lẽo nữa, Phương Nhạc Cảnh nhắm mắt lại, lông mi khẽ run run.
“Cậu dẫm vào chị rồi.” Phía sau một quầy bán hàng, Doãn Nhiên khẽ oán giận.
“Suỵt!” Thẩm Hàn căng thẳng, “Tuyệt đối không được phát ra âm thanh, nếu không chúng ta nhất định sẽ bị boss làm thành thịt kho Tàu.”
“Vì sao không phải bị đem đi cho cá ăn?” Lưu Manh Manh khó hiểu.
“Đừng để ý những chi tiết nữa.” Hướng Tiểu Đông cốc đầu cậu ta.
“Đã nói phải giữ yên lặng cơ mà!” Thẩm Mập liều mạng suỵt suỵt suỵt. Vất vả lắm mới chứng kiến hiện trường Boss và Nhạc Nhạc hôn nhau đấy.
“Đừng có suỵt nữa.” Hướng Tiểu Đông lo lắng kẹp chặt chân, uống nước dừa nhiều quá có vẻ cũng không tốt.
Buông cánh môi mềm mại kia ra, Nghiêm Khải cười nhẹ, “Làm sao đây, chúng ta hình như bị theo dõi rồi.”
Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Thì?”
Dưới ánh sao đầy trời, đôi mắt của người trong ngực càng thêm lấp lánh xinh đẹp đến không chân thực. Nghiêm Khải lại cúi đầu hôn cậu một lần nữa rồi mới ôm ngang người đi về phía khách sạn.
“Cứu mạng! Boss tới đây thì phải làm sao!”
“Tôi mắc tiểu quá!”
“Bình tĩnh đã!”
“Mau nằm xuống!”
“Ối đệch, đứa nào nhẫm vào chân ông!”
“Càng ngày càng gần rồi!”
“A a a!”
Trên bờ biển đen kịt, cả đám tập thể ôm lấy đầu, lệ rơi đầy mặt, chuẩn bị tinh thần bị biến thành thịt kho tàu nhưng qua hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì.
Xung quanh yên lặng, Nghiêm Khải và Phương Nhạc Cảnh đã biến mất từ bao giờ. Đầu gối Thẩm Mập như nhũn ra, nước mắt ròng ròng trở về tìm Dương Hy. Đại nạn không chết, nhất định phải mặc quần lót đôi, dùng 100 cái hôn để an ủi lại mới được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Nhạc Cảnh tỉnh lại từ trong ổ chăn mềm mại, phát hiện Nghiêm Khải đã ra ngoài, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ ghi ‘Vợ yêu buổi sáng tốt lành’, đằng sau vẽ một khuôn mặt cười nho nhỏ.
Không nhịn được mà mỉm cười, ngay cả cảm xúc cũng rất tốt.
“Nhạc Nhạc.” Phùng Chử đúng giờ gõ cửa, “Đến giờ phải chuẩn bị rồi.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh đang đánh răng trong phòng tắm. “Bên ngoài thật ồn ào.”
“Chắc là đang điều chỉnh thử âm thanh.” Phùng Chử nói, “Buổi sáng nhớ ăn nhiều một chút, kết hôn là việc rất tốn sức.”
Phương Nhạc Cảnh súc miệng, “Anh nói cứ như từng kết hôn vậy.”
Phùng Trực giận dỗi, “Có nhất thiết phải chọc ngoáy thế không.”
“Chúc anh sớm có một đoạn nhân duyên tốt.” Phương Nhạc Cảnh biết điều đổi lời.
Phùng Chử ỉu xìu, “Nói vậy chẳng bằng không nói.”
Hôn lễ dự định sẽ bắt đầu vào đúng 12 giờ trưa. Đợi Phương Nhạc Cảnh ăn sáng xong, thợ trang điểm bắt đầu vội vàng giúp cậu xử lý tạo hình.
Tiếng ồn ào bên ngoài cũng càng thêm náo nhiệt, một chiếc máy bay trực thăng đáp xuống khu vực đáp máy bay, Augustine và Phillip đã tới đúng giờ.
“Hey! Chúc mừng!” Phillip hớn hở dang tay đi tới.
Nghiêm Khải làm như không thấy cậu ta, đi vòng tới ôm Augustine.
“Hi!” Phillip bình tĩnh quay người lại, tiếp tục tươi cười đi về phía tân khách.
Đám đồng bọn trong studio vô cùng cảnh giác, đều làm ra thủ thế phòng thủ của siêu nhân điện quang.
Lưu Tiểu Liên ném quả xoài trong tay, ‘Vèo’ một cái trốn sau lưng Cố Khải.
Em trai họa sĩ Cố Hi ngồi trên xích đu bình tĩnh nhìn về phương xa, giống như một mỹ thiếu niên u buồn, hoàn toàn không cảm nhận được tình trạng ngoại giới.
Tô Nặc bưng một khay bánh ngọt, lạnh diễm rời đi.
Chung Ly Phong Bạch tiện tay cầm lấy một bình rượu vang đỏ.
Luôn luôn chuẩn bị!
Nhằm về phía!
Đầu!
Kẻ địch!
Đập xuống!
Trừ tên kia!
Ai!
Cũng không được!
Đụng tới tui!
Những người còn lại cũng đều nhao nhao tránh ram, chỉ sợ muộn một chút sẽ bị tên này xem như gấu ôm mà chà đạp.
“Hey!” Phillip cực khổ tìm mục tiêu nhưng không được, trùng hợp lại thấy có một người đàn ông đeo kính nhã nhặn đi tới, thế là bất chấp tất cả nhào tới định ôm một cái trước.
Cố Hy thấy vậy không khỏi sợ hãi, lập tức vắt chân lên cổ điên cuồng chạy tới.
Đuổi bắt trên bão biển tràn ngập ánh nắng, cảnh tượng này thật là vô cùng vô cùng thanh tân.
“Chào anh.” Phillip nhiệt tình nói, “Anh bạn thân yêu của tôi.”
“Chào cậu.” Người đàn ông lịch sự vỗ vai cậu ta rồi nho nhã mỉm cười, “Tôi tên Lục Triển Phong.” Bác sĩ chuyên khoa chỉnh hình tìm huyệt thật quá chuẩn!
Philip ôm vai rên ư ử.
“Chồng ơi.” Cố Hy vội nhào tới, Lục Triển Phong nhẹ nhàng tiếp được cậu ta, hai người tay trong tay đi về phía bàn tiệc.
Phillip mắt rưng rưng, cho là mình đã gặp được cao thủ trong truyền thuyết, bèn quay về phía sau thâm tình gọi, “Sư phụ!”
Mọi người xung quanh chấn động, riêng bác sĩ Lục lại cứng mặt.
“Xin hãy thu con làm đồ đệ!” Đôi mắt Phillip tràn ngập chân thành, thậm chí còn kính trọng cúi đầu chín mươi độ.
Mọi người đồng tình nhìn Augustine.
Có một thằng em như vậy, nhân sinh cũng xem như không dễ dàng!
Thời gian cử hành hôn lễ đã gần tới, Phillip kích động lắm, muốn tìm Phương Nhạc Cảnh xem tiến độ tới đâu, ai ngờ bị Augustine tẩn công khai trước mặt bao người nên đành phải khóc lóc từ bỏ.
“Ý tưởng rất thú vị.” Dạ Phong Vũ nâng ly rượu, nụ cười mê người vô cùng gợi cảm, “Tôi tin khán giả sẽ rất thích.”
“Hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.” Chung Ly Phong Bạch chủ động đưa tay.
Dạ Phong Vũ bắt tay, “Tôi cũng vậy.”
Giám đốc Mục thiếu điều sắp ho cả ra phổi.
Quý ngài này!
Nếu phổi có vấn đề!
Xin mời tới bệnh viện!
Để kịp thời!
Chữa trị!
“Cậu làm gì mà cứ đút tay trong túi thế?” Doãn Nhiên hỏi Thẩm Hàm.
“Bảo vệ nhẫn đó!” Thẩm Mập rất có cảm giác được phó thác sứ mệnh.
“Làm gì có ai cướp.” Doãn Nhiên đút cho cậu ta một miếng bánh kem.
“Vậy cũng không được.” Thẩm Hàm nói, “Boss đã dặn rồi, hôm nay nhẫn mới là bản thể của em, người còn nhẫn còn!”
Doãn Nhiên: …
Đến cùng một tháng Nghiêm tổng trả cậu bao nhiêu, chân chó thành dạng này cũng thật hiếm thấy.
Tiếng chuông điểm mười hai giờ reo vang, trên mặt đất trải đầy cánh hoa màu trắng, tân khách đều đứng dậy vỗ tay, chúc phúc cho cặp tình nhân này.
Mắt bà Moli và mẹ Phương đều rưng rưng, hai ông bố thì ngược lại, trông vô cùng vui sướng, anh cả của Nghiêm Khải ôm bé út nhà họ Phương, quan hệ hai nhà hết sức hoà hợp.
“Tôi đồng ý.” Phương Nhạc Cảnh nhìn Nghiêm Khải, tròng mắt sạch sẽ ấm áp.
“Mời người trao đổi nhẫn bước lên.” Cha xứ nói.
Thẩm Hàm đứng dưới hồi hộp như thể mình mới là người kết hôn, thậm chí còn không biết nên đi bước nào trước.
“Này này!” Doãn Nhiên vội giữ chặt cậu ta.
“Làm sao vậy?” Thẩm Mập vô tội quay đầu.
“Trao nhẫn cậu mang bánh ngọt lên làm gì?” Doãn Nhiên rất muốn cốc đầu cậu ta.
Nhìn bánh kem cầu vồng trên tay, Thẩm Hàm sợ hãi để lại đĩa lên bàn, luống cuống mò mẫm, “Chết rồi, nhẫn đâu, hay là mình ăn mất rồi?”
Doãn Nhiên chẳng còn lời gì để nói, mò trong túi cậu ta ra một chiếc hộp —— sờ cả một buổi sáng mà vẫn còn quên được.
Nghiêm Khải bắt đầu cảm thấy mình chọn nhầm tiểu đệ rồi.
Thẩm Hàm hít sâu một hơi, cầm hộp nhẫn chạy lên, bất đắc dĩ là hoa bên dưới thật sự quá nhiều, thế là không cẩn thận lảo đảo một cái, Thẩm Mập ‘viu’ một cái bay lên.
“A!” Các quan khách kêu lên sợ hãi.
Hộp nhẫn bay về phía Nghiêm Khải, được anh dùng tay bắt được.
Trước khi Thẩm Hàm kịp chạm đất, Dương Hy đã nháy mắt chạy tới đón người vào lòng, sau đó ôm cậu ta về phía tân khách.
Thẩm Mập sống không bằng chết.
Quá mất mặt.
Nghiêm Khải cười lắc đầu, cầm lấy một chiếc nhẫn bên trong, nhẹ nhàng đeo lên ngón vô danh của Phương Nhạc Cảnh.
Bên trong có khắc tên viết tắt của hai người, một đời không rời xa.
Ba ngày sau, họ lên máy bay đi tới Nam Mỹ, hai người tay trong tay thủ thỉ chuyện trò, thi thoảng lại truyền tới tiếng cười đùa.
Tiếp viên nhận ra Phương Nhạc Cảnh, vốn định xin chữ ký, nhưng thấy không khí giữa hai người quá ngọt ngào nên không định quấy rầy nữa, đợi đến khi máy bay gần hạ cánh mới tới xin chụp ảnh cùng.
Xe ô tô màu bạc một đường lái về đích đến, không khí trong suốt hành trình đều nhẹ nhàng thoải mái, bầu trời là màu xanh lam trong trẻo nhất. Uyuni là một trấn nhỏ khá cũ kỹ nhưng Phương Nhạc Cảnh lại rất thích, trên đường thường xuyên chụp lại các bức điêu khắc phong hoá, ngay cả ăn hotdog cũng thấy ngon miệng hơn.
Ngoài cổng lữ quán có không ít lời nhắn, Nghiêm Khải cũng rút bút ra, vẽ lên một hình người xiên xẻo, bên dưới ký tên bằng tên viết tắt của bản thân.
“Xấu chết được.” Phương Nhạc Cảnh ghét bỏ.
“Vậy em vẽ thử xem.” Nghiêm Khải đưa bút cho cậu.
Phương Nhạc Cảnh đưa cốc cà phê cho anh, sau đó vẽ ra một hình chibi nhỏ nhỏ, hai tay nắm chặt nhau, cuối cùng còn định vẽ thêm một cái khung trái tim.
Nghiêm Khải hài lòng lắm, hôn lên môi cậu một cái nói, “Không uổng công anh lái xe lâu như vậy.”
Sau khi nghỉ ngơi một đêm, chiếc xe tiếp tục lên đường, trước khi hoàng hôn họ đến được khách sạn muối. Thời tiết hơi chuyển lạnh, hai người cọ qua cọ lại trong chăn, thỉnh thoảng lại cười khúc khích, vừa ngây thơ vừa ngọt ngào.
Ánh sao ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, khiến vạn vật thế gian như hoà làm một thể.
Lại qua mười ngày, bản thảo thông báo và ảnh chụp của Truyền thông Đông Hoàn cuối cùng cũng tới tay truyền thông, trừ ảnh hôn lễ trên đảo còn có ảnh hai người tuần trăng mật ở Nam Mỹ —— bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, từng đóa mây trắng liên tiếp nhau, hồ nước mặn như một tấm gương khổng lồ nối liền trời và đất thành một mảnh, dưới huyễn cảnh ấy hai người họ hôn nhau nồng nàn, khung cảnh đẹp như trong truyện cổ tích.
“Hàm Hàm, xin hãy tiết lộ hiện trường buổi kết hôn của Nhạc Nhạc đi.” Cánh nhà báo bao vây sân bay.
Thẩm Mập đeo kính râm, ra vẻ lãnh khốc nói, “Không thể trả lời.” Chuyện như suýt thì ném mất nhẫn đi tui nhất định sẽ không nói đâu, mấy người hết hy vọng đi!
“Vậy xin hỏi, thấy Nhạc Nhạc kết hôn, cậu có xúc động muốn yêu đương không?” Phóng viên theo sau không bỏ cuộc.
“Xin lỗi, Hàm Hàm còn có hoạt động.” Dương Hy ngăn cánh truyền thông lại, hộ tống Thẩm Hàm lên xe.
Dân mạng sau khi xem xong video này đều nhao nhao cảm khái, Dương tiên sinh thật là hay ghen, đen mặt kéo người lên xe gì chứ… Thế mà hỏi chút thôi cũng không được!
Đừng có càng che càng lộ được không, chúng tôi đều nhận định anh với Mập Mập là một đôi đó!
Hai năm sau, bộ phim Phương Nhạc Cảnh tham gia diễn của Hollywood rốt cuộc công chiếu toàn cầu, mặc dù không phải diễn viên chính nhưng biểu hiện rất được, Thẩm Hàm ngồi trong rạp xem phim mà ao ước không thôi, đến bao giờ mình mới được diễn siêu anh hùng cơ chứ!
“Vợ à.” Trong biệt thự ở ngoại ô, Nghiêm Khải giơ tay đầu hàng, “Anh biết sai rồi, tối nay anh có thể về giường lớn ngủ được không?”
“Không được.” Phương Nhạc Cảnh ôm một khay anh đào, vừa ăn vừa xem TV.
“Anh cam đoan sau này sẽ tiết chế lại.” Nghiêm Khải thề thốt.
Phương Nhạc Cảnh nhét khay anh đào cho anh, giẫm dép lê phì phò trở về phòng ngủ.
Nghiêm Khải quả quyết theo sau, kết quả thiếu chút nữa bị cửa đập bẹp mặt.
“Rảnh không?” Mục Thu gọi tới.
“Không rảnh.” Nghiêm Khải nhanh chóng mở mode tổng tài.
“Tới đây uống rượu đi.” Giám đốc Mục đau khổ, “Tôi lại bị đuổi khỏi phòng ngủ rồi.” Rất cần phải thổ lộ một phen.
Nghiêm Khải khinh thường, “Cậu có thể ra dáng đàn ông một chút không, thật mất mặt.”
Mục tổng cảm giác mình lại bị tổn thương một phen nữa.
Cúp máy xong, Boss hít sâu một hơi, tiếp tục thành khẩn nói lời xin lời.
Quả nhiên vô cùng kiên cường, vô cùng đàn ông.
Tại một căn hộ khác, Thẩm Hàm đứng đứng trên cân tỉ mẩn nghiên cứu, cuối cùng thở một hơi như trút được gánh nặng —— may mà không có béo.
“Nên ngủ thôi.” Dương Hy nhắc nhở.
Thẩm Mập một đường nhảy chân sáo vào bếp lấy sữa uống.
Dương Hy tựa lên cửa, dịu dàng nhìn cậu.
“Anh có xem tin tức giải trí hôm nay chưa?” Uống sữa xong, về phòng ngủ, Thẩm Hàm nằm sấp trong ngực anh hỏi.
“Tin gì?” Dương Hy ôm cậu tựa lên đầu giường.
“Mười cặp đôi xứng đôi nhất giới giải trí.” Thẩm Hàm đắc ý nói, “Trước nay đều là em với Mục Điềm, năm nay chúc mừng anh thành công thượng vị.”
Đương nhiên, để có được kết quả này, ngoại trừ các fans hâm mộ đồng tâm hiệp lực kéo chủ đề, còn phải kể đến công lao của một đoạn video —— Thẩm Hàm nhờ bộ phim mới dành được giải nam chính xuất sắc nhất, Phương Nhạc Cảnh ngồi bên cạnh vừa định ôm chúc mừng, kết quả Thẩm Mập ‘vèo’ một cái đã thuấn di đi mất, vượt qua bốn dãy bàn chạy tới ôm Dương Hy, để lại một mình Phương Tiểu Nhạc lộn xộn trong gió, cảnh tượng đến là vui mắt.
Dân mạng một bên đập bàn cuồng tiếu, một bên biểu thị Mập Mập nhà chúng ta cuối cùng cũng bại lộ rồi, rốt cuộc bao giờ mới có thể lấy chồng đấy, đồ cưới tụi này chuẩn bị đã sắp sửa ăn sạch rồi có được không, gấp lắm rồi đó!
Ba tháng sau, bộ phim mới của Chung Ly Phong Bạch bấm máy, Phương Nhạc Cảnh và Thẩm Hàm lần thứ ba liên thủ, nhưng lần này không còn diễn anh em nữa là chuyển sang diễn đối thủ, điều này khiến khán giả hiển nhiên rất chờ mong, từ khi phim còn đang lên kế hoạch đã bắt đầu rôm rả thảo luận, mà căn cứ vào nhân duyên tốt của đạo diễn Chung, đội hình diễn viên phụ cũng rất xa hoa, ngoại trừ Tô Nặc còn có con lai tám nước Dạ Phong Vũ.
Giám đốc Mục rất ư là cáu kỉnh với chuyện này.
Lại qua nửa năm nữa, số báo hàng năm của tờ báo nhỏ Siêu cấp hoa biên rốt cuộc cũng công bố xếp hạng Mẹ chồng mười tốt, vị trí thứ nhất không hề thay đổi vẫn là bà Moli, liên tiếp ba năm liền đạt giải quán quân, thật sự rất đáng kiêu ngạo.
“Mẹ định đích thân về nước lĩnh thưởng?” Nghiêm Khải cảm thấy mình như bị sét đánh trúng.
“Tại sao không?” Bà Moli lãnh diễm hỏi lại.
“Nhưng mà chín người còn lại nhất định cũng sẽ không đi.” Nghiêm Khải nhắc nhở.
“Bọn họ dĩ nhiên không đi.” Bà dùng gương sửa lại kiểu tóc, cao quý nói tiếp, “Vì họ có lấy được giải quán quân đâu.”
Nghiêm Khải: …
Ai nói cho anh biết phải làm sao mới có thể huỷ bỏ cuộc tranh tài bực mình này được không.
“Ăn cơm thôi.” Phương Nhạc Cảnh gọi.
Nghiêm Khải ném di động lên ghế salon, tới phòng bếp hỗ trợ xới cơm.
Phương Nhạc Cảnh kiễng chân, lấy một bát canh lớn từ ngăn cao nhất của tủ lạnh ra, áo thun hơi ngắn nên lộ ra một đoạn eo, quần thể thao lỏng lẻo bó lấy bụng, bên ngoài tạp dề còn in hình hoa hồng.
Nghiêm Khải từ đằng sau ôm lấy cậu, thoả mãn cọ cọ.
Những lúc như vậy, thật tốt.
Ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng lọt qua khung cửa sổ, dát lên người họ một tầng ánh sáng vàng vụn.
Lời âu yếm dần biến mất giữa cánh môi giao triền, mang theo một tia bạc hà trong veo, thẩm thấu đến tận đáy lòng.
“Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
– END-