Sơ Cửu Của Lục Hào

Chương 370: Cơ Hội


Đọc truyện Sơ Cửu Của Lục Hào – Chương 370: Cơ Hội

“Đúng vậy, đó là tài sản của các cậu, không phải của tôi. Các cậu đừng quên, hai mươi năm trước ông già đã ném tôi ra khỏi nhà. Nếu không có bản lĩnh bói toán thì không có tư cách trở thành người nhà họ Vương. Các cậu có thể quên những lời này, nhưng tôi thì không bao giờ quên.”

Năm đó y bát của nhà họ Vương đều được truyền lại cho con trai cả, nhưng Vương Quán sinh ra đã không ăn được chén cơm này, mà Vương Miện thì lại rất có thiên phú. Đương nhiên, Vương Miện trở thành đứa con giỏi giang trong lòng ông già, còn Vương Quán thì bị nuôi thả.

Cho dù đến cuối cùng những hạn chế này không còn nữa, nhưng Vương Quán vẫn bắt đầu học tập. Tuy nhiên Vương Quán đã sớm nhận ra, sau này nhà họ Vương sẽ không thuộc về mình, nhìn bề ngoài thì vẫn hòa thuận nhưng từ lâu đã không qua lại với nhau.

Vương Miện khẽ mỉm cười, “Anh cả, bây giờ anh đang bị cảnh sát theo dõi…”

Nói về điều này, Vương Quán nghịch điếu thuốc trong tay, “Vậy thì đã sao, tôi chỉ sử dụng bột xương từ các nguồn bất hợp pháp, cũng lắm thì chỉ bị phạt chút tiền, sứ xương của tôi vẫn là loại chất lượng tốt, không có ảnh hưởng gì lớn…” Vương Quán cảm thấy những gì Vương Miện nói không là gì cả. 

“Anh cả, ý của anh là anh không muốn chi khoản tiền này?”

Vương Quán đứng lên, khom lưng dập tắt điếu thuốc vào trong gạt tàn, “Tôi không nói là tôi không phải người nhà họ Vương. Tiền, tôi sẽ bỏ ra một phần, nhưng cũng chỉ là một phần mà thôi…”


Nhìn điếu thuốc tàn bị Vương Quán ném đi sau đó ông ta xoay người ra khỏi phòng sách. Vương Lam Phong quay đầu nhíu mày nhìn Vương Miện, “Làm sao bây giờ?”

Vương Miện hơi nhắm mắt lại, “Chờ, ông ta ta sẽ quay lại thôi. Chiều tối ngày hôm nay, Hoằng Tuấn sẽ đến thành phố Bắc, em hãy sắp xếp người đi đón.”

Bây giờ Vương Hoằng Tuấn là người đàn ông duy nhất trong thế hệ con cháu lớp trẻ của trong nhà họ Vương, vì vậy trong suy nghĩ của mọi người, Vương Hoằng Tuấn sẽ thừa kế gia sản của nhà họ Vương ở thành phố Cảng. Nhưng Vương Hoằng Tuấn này lại trông không giống con cháu nhà họ Vương, từ nhỏ đã thích chơi với đám con gái, có đôi khi ăn mặc nhìn giống hệt con gái.

Nghĩ đến người con trai duy nhất của mình, sắc mặt Vương Miện rất khó coi, mà Vương Lam Phong ở bên cạnh đương nhiên cũng biết chuyện đó, nhưng đây là chuyện trong nhà của anh trai mình, mà gia sản ở thành phố Cảng cũng không đến lượt mình hưởng, “Cho nên anh định đưa Lục Dao về nhà?”

“Mạch nhà họ Vương không thể đứt đoạn ở đời của anh, tuổi của Lục Dao và Hoằng Tuấn xấp xỉ nhau, đây là lựa chọn tốt nhất.”

Lời này nghe thì hay lắm, nhưng trong lòng hai người đều hiểu, chẳng qua là họ nhìn trúng bản lĩnh của nhà họ Lục. Mặc dù bây giờ nhà họ Vương có địa vị cao trong giới Âm Dương, nhưng sau cái chết của Vương Lam Nguyên thì nhà họ Vương đã thiếu mất một viên đại tướng ở thế hệ trẻ. Trong tình hình cạnh tranh khốc liệt như bây giờ, sự xuất hiện của Lục Dao chính là một cơ hội tốt để đưa họ Vương trở lại đỉnh cao trong giới Âm Dương.

Nhà họ Vương nghĩ hay ho lắm, nhưng khi gặp Lục Dao, kế hoạch này đã phải thay đổi rất nhiều. Vương Miện không ngờ rằng, Mạnh Quyên lại không hề có một chút sức ảnh hưởng nào với Lục Dao, nhưng ông ta không phải là người dễ dàng từ bỏ.


Lần này gọi Vương Hoằng Tuấn về là cũng có kế hoạch, bây giờ nhà họ Vương chỉ có thể giành chiến thắng, không thể thất bại, có quá nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mỗi bước đi của họ.

Lục Dao – người bị nhà họ Vương coi là mâm cơm đã mấy ngày không ra ngoài vì vết thương trên trán. Càng nghiên cứu tâm lý học, cô càng cảm thấy dường như cánh cửa trong trái tim càng ngày càng rộng mở.

Trong khoảng thời gian này Hình Kiều Kiều luôn đến nhà họ Hạ, và thường là đến tìm bà lão Hạ, nhưng hôm nay lại hào hứng lên tầng tìm Lục Dao.

Hình Kiều Kiều đẩy cửa ra với tâm trạng phấn khích. Nếu lúc trước Hình Kiều Kiều có cảm giác biết ơn và thấy Lục Dao dễ gần, thì lần này ánh mắt Hình Kiều Kiều nhìn Lục Dao đã chuyển sang tôn thờ.

“Lục Dao, Lục Dao, chị dâu nhỏ!” Hình Kiều Kiều chạy vào sau đó trực tiếp chen vào bên cạnh Lục Dao, “Chị có nhận đồ đệ không?”

Lục Dao có chút bối rối trước hành động đó của Hình Kiều Kiều, “Nhận đồ đệ?”


“Đúng vậy, đúng vậy, nhận đồ đệ đó!” Hai mắt Hình Kiều Kiều lấp lánh nhìn Lục Dao, “Chị dâu nhỏ, vừa rồi em nghe Lý Bách nói, lúc ở thành phố Tô chị rất uy phong!”

Hôm nay hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, cũng không biết chuyện gì xảy ra mà mấy người ở tầng dưới nói đến chuyện Lục Dao giúp cảnh sát phá án. Lúc trước Lý Bách cũng nghe người ta nói, nói đi nói lại, lại để người khác biết được Lục Dao là người rất giỏi giang.

Hình Kiều Kiều vốn là một cô gái thích phiêu lưu và kích thích, nghe được chuyện đó cô nàng liền cảm thấy rất sùng bái Lục Dao, vội vội vàng vàng chạy lên tầng.

“Phong thủy, quẻ thuật gì đó của chị đều lợi hại như vâỵ. Lục Dao, chị dạy em đi.”

Lục Dao nghe thấy vậy liền hiểu những gì Hình Kiều Kiều đang nói, cô bật cười, “Thật ra chị không giỏi giang như vậy đâu…”

“Tại sao lại không, chị không cần khiêm tốn đâu. Lý Bách vừa mới nói đến An An gì đó, chị chỉ mới gặp người ta một lần mà đã biết người ta sẽ gặp nguy hiểm, làm sao chị biết vậy.”

“Nếu chị nói là chị đoán thì em tin không!” Lục Dao cười như không cười nhìn Hình Kiều Kiều và nói.


“Lục Dao!”

“Được rồi được rồi, thật ra cũng có một phần là đoán. Khoảng thời gian, này chị nghiên cứu rất nhiều về tâm lý học, sách biểu hiện vi mô và nhận ra rằng những gì chị học được trước đây có hiệu quả giống nhau.

Hình Kiều Kiều chớp mắt, “Là sao?”

“Ví dụ, em vừa nói đến vụ án của Trương An An. Thứ nhất, hôm đó chị nhìn ra được tinh thần của người đó, thật ra chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của một người là ta có thể thấy nhiều thứ, ví dụ như đôi mắt, sắc mặt của em. Bây giờ nhìn từ khuôn mặt của em, chị có thể nhìn ra được em đang rất hạnh phúc, nhưng tối hôm qua em ngủ không ngon, lý do có lẽ là hưng phấn.”

“Ồ?” Hình Kiều Kiều bưng mặt, “Chị có thể nhìn ra?”

Lục Dao gật đầu, “Thật ra tình hình gần đây của em thế nào, tinh thần của em sẽ nói cho chị biết. Khóe mắt có ý cười, khóe miệng hơi nhếch lên, tất cả biểu hiện này đều là những biểu hiện của việc cảm thấy hạnh phúc, và mắt của em có quầng thâm, điều này cho thấy gần đây em đã không nghỉ ngơi tốt. Nhưng tinh thần của em rất tốt, vì vậy chị mới có những suy đoán đó. Đương nhiên là điều này dựa trên lý thuyết trong sách chị đang đọc, thật ra trước đây chị cũng nhìn ra được Trương An An theo cách này, khóe mắt của Trương An An cũng hiện ra ý xuân, nhưng tổng thể tinh thần không thoải mái lắm, trong ánh mắt có sự đắc ý hoặc hư vinh, dù sao thì từ tinh thần của một người là có thể nhìn ra được vận thế gần đây của người đó.”

Sau khi Lục Dao giải thích xong, Hình Kiều Kiều đã hiểu một chút, “Vậy sinh môn là gì?”

Lục Dao nhíu mày suy nghĩ một lúc sau đó nhìn cuốn sách trước mặt mình, “Trước đây bọn chị dùng các loại bát quái, ở thời điểm đó có thể trở thành một loại số học. Sinh môn có khẩu quyết, nhưng bây giờ nhìn lại, thật ra là kết hợp với hoàn cảnh lúc đó để tính xác suất tối đa và mô phỏng theo bất kỳ cảnh nào, nhưng cái này không giống la bàn, lúc trước chị đấu la bàn với Vương Lam Nguyên, nghiêng về phía cơ quan hơn, như thể đó là khối Rubik… Đương nhiên nếu em vẫn muốn hỏi về phong thủy, thật ra là do tác dụng của từ trường. Em xem tại sao người miền Bắc và người miền Nam không giống nhau, bởi vì họ sống trong môi trường địa lý khác nhau, mỗi một môi trường địa lý khác nhau sẽ tạo ra những thứ khác nhau, phong thủy cũng như vậy. Trước đây nhà họ Hạ có hai cái cây chính là phá hủy từ trường ban đầu ở đây… Và chuyện quan trọng nhất là, hiệu ứng tâm lý…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.