Đọc truyện Sơ Cửu Của Lục Hào – Chương 347: Trường Học
Ba em học sinh này đều là trẻ vị thành niên, cần phải có giáo viên ở cạnh thì mới có thể đặt câu hỏi.
Hạ Thần Phong rất cao, lúc này anh cúi đầu nhìn ba nam sinh, “Các cậu không cần lo lắng, chỉ cần thành thật trả lời các câu hỏi của tôi là được.”
Ba nam sinh nhìn nhau rồi gật đầu. Một cậu bé có làn da lúa mạch do dự mở miệng, “Chú cảnh sát, chúng cháu sẽ nói hết những điều chúng cháu biết cho chú. Chúng cháu chỉ mong chú có thể nhanh chóng tìm thấy Khương Minh.”
“Đúng vậy, chỉ cần có thể tìm được Khương Minh, chúng cháu sẵn sàng làm bất cứ điều gì.”
Mối quan hệ giữa ba nam sinh này với Khương Minh rất tốt, những nỗi sợ hãi ban đầu đều biến thành sự lo lắng cho Khương Minh, Hạ Thần Phong gật đầu, “Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Mặc dù bây giờ Hạ Thần Phong biết là có thể cậu bé Khương Minh này đã bị giết hại, dù sao thì cậu ta cũng đã mất tích năm tháng rồi.
“Tôi vừa nghe giáo viên chủ nhiệm của các cậu nói, trước khi Khương Minh mất tích, các cậu đã cãi nhau? Có thể nói cho tôi biết, vì sao các cậu cãi nhau không?”
“Thật ra… Chuyện này đúng là rất kỳ lạ. Bình thường vào thứ tư hằng tuần, sau khi tan học là Khương Minh sẽ đi chơi bóng rổ với chúng cháu. Lên cấp ba có rất ít tiết giáo dục thể chất, chỉ có thứ tư chúng cháu được tan học sớm hơn một chút, nên đều hẹn nhau ở lại chơi bóng… Hôm đó cũng không biết là vì sao mà sau khi tan học, tâm trạng của Khương Minh đột nhiên trở lên tồi tệ, Binh Binh chỉ nói đùa một chút, cậu ấy liền tức giận và nói những lời khó nghe với Binh Binh, chúng cháu cảm thấy…” Cậu bé có làn da lúa mạch – Phạm Vĩ nói đến đây liền cúi đầu cảm thấy có chút hối hận.
Trương Binh Binh cắn môi, “Cháu… Lúc đó cháu thấy trên bài thi của Khương Minh có một lỗi sai rất ngớ ngẩn nên đã nói đùa rằng, học sinh lớp mười hai mà cũng phạm vào sai lầm ngớ ngẩn này, nói Khương Minh sẽ không vào được trường đại học mà cậu ấy ao ước… Bình thường bọn cháu cũng hay trêu nhau như vậy, thật không ngờ lần đó Khương Minh lại tức giận, cậu ấy mắng cháu là bùn loãng không thể trát tường, nói nếu không phải có cậu ấy dạy kèm thì với thành tích học tập của cháu đã chẳng ở lại lớp này được…”
Nhìn vẻ mặt của ba nam sinh, chắc lúc đó Khương Minh còn nói nhiều lời khó nghe hơn nữa, nhưng nguyên nhân đúng là một vấn đề rất tầm thường.
Nói về bài kiểm tra đó, Lưu Phương Phỉ cũng nói xen vào, “Đúng vậy, lần đó không biết xảy ra chuyện gì, có nhiều câu với năng lực của Khương Minh thì chắc chắn làm được nhưng em ấy lại làm sai, đây là điều không nên xảy ra mới đúng. Có điều bài vở cấp ba cũng nặng nề, lúc trước biểu hiện của Khương Minh đều rất tốt, mấy giáo viên chúng tôi đều cho rằng có thể gần đây áp lực học tập quá lớn, còn gặp Khương Minh để nói chuyện…”
Kết quả học tập kỳ trước của Khương Minh có sự khác thường?
Hạ Thần Phong nhíu mày, dường như là không khai thác ra được thông tin gì quan trọng.
Trương Nhiễm – từ đầu vẫn không nói gì ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thần Phong sau đó lại cúi đầu, biểu hiện này rất dễ thấy. Anh cảm thấy có lẽ Trương Nhiễm này biết thông tin khác gì đó, “Cậu này là Trương Nhiễm đúng không, cậu có biết gì không?”
Trương Nhiễm cúi đầu, không lắc đầu cũng không lên tiếng.
Hạ Thần Phong gập cuốn sổ lại, “Nếu Khương Minh thực sự là bạn tốt của cậu, chỉ cần muộn một phút không tìm thấy, có thể Khương Minh sẽ gặp nguy hiểm, đây là điều mà cậu muốn thấy sao?”
Trương Nhiễm cắn môi, lắc đầu, “Thật ra, cháu không biết cái này có phải manh mối hay không…”
“Trời ạ, Trương Nhiễm, cậu biết cái gì thì mau nói ra đi!” Cậu nam sinh đứng bên cạnh nóng nảy nói, kéo Trương Nhiễm, thúc giục cậu ta mau nói ra.
Trương Nhiễm nhíu mày, “Cái này, chuyện này xảy ra từ lúc học kỳ trước vừa bắt đầu. Có một lần cháu đi về nhà cùng Khương Minh, cậu ấy hào hứng nói với cháu hình như cậu ấy nhận được thư mời gì đó…”
“Thư mời?” Hạ Thần Phong nghi hoặc hỏi lại.
Trương Nhiễm gật đầu, một nam sinh khác ở bên cạnh tỏ ra ngạc nhiên, “Là thư mời SKY kia á?”
“Thư mời SKY là gì?” Hạ Thần Phong nhìn ba cậu trai, mà Lưu Phương Phỉ ở bên cạnh cũng tỏ ra ngạc nhiên, “Khương Minh nhận được?”
Trương Nhiễm gãi đầu, “Cậu ấy nói với em như vậy, nhưng SKY này chẳng phải chỉ là truyền thuyết thôi sao, nên em tưởng cậu ấy khoác lác.”
Nghe cuộc đối thoại, Hạ Thần Phong rất tò mò về thư mời SKY này, “Thư mời này là gì?”
Khuôn mặt Lưu Phương Phỉ mang theo vẻ khó xử, “Thực ra, cho tới bây giờ cái này vẫn chỉ là truyền thuyết.”
“Đúng vậy, dù sao thì cũng có rất ít người biết chuyện này, nói gì mà chỉ có thiên tài thì mới được SKY mời tham gia vào hội thiếu niên thiên tài. Nhưng chúng tôi đều chỉ nghe nói, chưa có ai từng gặp chuyện này, nên chuyện này trở thành truyền thuyết, không ai biết đó là thật hay giả.”
Bởi vì không biết thật hay giả, bởi vì không ai được mời, chuyện này liền trở thành truyền thuyết. Nhưng đối với cảnh sát, những truyền thuyết này lại có thể là một bước đột phá.
Hạ Thần Phong bắt đầu sắp xếp các chuỗi thông tin lại với nhau.
Giả sư Khương Minh thực sự nhận được thư mời này vào đầu năm lớp mười hai. Vậy thì đương nhiên là cậu ta sẽ rất vui, nhưng giấy mời này chỉ gửi cho những người có thành tích tốt. Vì vậy nên khi Khương Minh làm bài thi kém, tâm trạng của cậu ta rất kích động, nên mới cãi nhau với nhóm Binh Binh…
Nhưng…
Hạ Thần Phong nhìn vào cuốn sổ, nhưng cái này thì có liên quan gì đến việc Khương Minh mất tích chứ?
Hay là bởi vì thư mời SKY này?
“Về thư mời SKY, các cậu biết gì về nó không?”
Câu hỏi của Hạ Thần Phong khiến ba cậu trai đều ngơ ngác, thư mời SKY này không phải là chuyện hư cấu sao? Tại sao chú cảnh sát này lại đi hỏi chuyện này.
Nhưng dù sao thì đó cũng là câu hỏi của cảnh sát, mấy cậu đều thành thật nói ra những gì mình biết.
Có rất ít người biết về truyền thuyết SKY này, họ nói rằng chỉ cần bạn thực sự thông minh vậy thì SKY sẽ gửi thư mời cho bạn, đây là một sự công nhận trí thông minh của bạn.
Nhưng cho dù tham gia vào cái SKY này thì cũng không có lợi ích gì. Nhưng một số người có thành tích học tập tốt đều hy vọng rằng mình có thể được SKY mời, để chứng minh rằng mình thực sự rất thông minh.
Sau khi nói chuyện với nhau hai tiếng đồng hồ, Hạ Thần Phong nhìn vào một số điểm chính trong cuốn sổ, anh gập sổ lại, gật đầu cảm ơn Lưu Phương Phỉ, “Cảm ơn sự hợp tác của cô giáo Lưu.”
“Cảnh sát Hạ không nên nói như vậy, Khương Minh là học trò của tôi, em ấy mất tích trong trường học, đó là trách nhiệm của trường học chúng tôi, chúng tôi hy vọng sẽ sớm tìm thấy Khương Minh.”
Lưu Phương Phỉ nói lời này đều là thật lòng thật dạ, Khương Minh là một học sinh ngoan, mà bây giờ trong trường đã bắt đầu đồn đại rằng Khương Minh hoàn toàn biết mất trên thế giới giống những người mất tích trước đó.
“Cô yên tâm, chúng tôi sẽ sớm tìm thấy Khương Minh.”
Lời của Hạ Thần Phong đã khiến hai đầu lông mày của Lưu Phương Phỉ giãn ra. Trong lòng cô giáo Lưu cũng hiểu rõ, Khương Minh đã mất tích gần sáu tháng, e rằng là đã bị giết hại, nhưng khi chưa tìm thấy thi thể, cô từ chối tin vào khả năng này.