Sô Cô La Đen

Chương 2: Dương Tiểu Thư, Cô Ngoan Ngoãn Chút Đi


Bạn đang đọc Sô Cô La Đen – Chương 2: Dương Tiểu Thư, Cô Ngoan Ngoãn Chút Đi

“Tôi 18, vừa đủ tuổi đấy” – từ đâu phía sau lưng Hàn Nhi vụt lên chiếc Ferrari 612 màu đen không mui cực đẹp
Tò mò nhíu mày, Hàn Nhi nhíu mày nhìn vào trong xe, cảnh tượng khiến bất cứ đứa con gái nào cũng phải ngây ngất, một người con trai đẹp từ ánh mắt đến đôi môi, khoác trên mình chiếc áo sơ mi đen, cà vạt sọc trắng xéo được nới lỏng đến nút thứ hai của chiếc áo sơ mi, một tay gác lên thành cửa xe,
“Tôi có quen anh?” – Hàn Nhi nói một giọng điền tĩnh, mắt vẫn đảo xung quanh “taxi…….” – thấy chiếc taxi từ xa, Hàn Nhi giơ tay lên vẫy vẫy
Hàn Nhi vội nhìn xung quanh, tìm một cửa hàng nào đó để tạm chiếc xe đạp, sau đó nhanh chóng chạy lại chiếc taxi, vừa mở cửa thì:
“Pặc” [ không biết nên diễn tả từ ngữ thế nào nữa.. hịc hịc] – Lạc Thiên từ đâu tiến lại rồi hất tay nó ra, đóng sầm cửa chiếc taxi lại, không quên cúi đầu xuống xin lỗi người tài xế, chiếc taxi được lái đi trước con mắt ngạc nhiên của Hàn Nhi
“Anh làm trò gì thế, không biết tôi đang bận hay sao?” – Hàn Nhi chau đôi mày thanh mãnh của mình lại, khiến cho đôi mắt đen nhỏ lay láy giận dữ được hiện rõ hơn

“Lên xe đi” – Nói xong Lạc Thiên kéo Hàn Nhi lại gần chiếc xe của mình. Chiếc xe đen sáng loáng, nhìn thêm phần lung linh hơn dưới ánh đèn của vạn vật xung quanh..
“Cảm ơn, tôi tự đi được” – nó hạ trầm giọng rồi gạt phắt tay Lạc Thiên ra, quay lưng bỏ đi
“Ngoan ngoãn chút đi, tôi chẳng phải người xấu gì đâu” – theo phản xạ, một người nếu muốn ngăn cản hoặc ” níu kéo” một người nào đó thì sẽ giơ tay lên, và có thể sẽ rất lãng mạn, nhưng trong tình cảnh này thì…. Hàn Nhi thì quay lưng bỏ đi quá nhanh, phản xạ của Lạc Thiên cũng không vừa, vừa giơ tay lên thì đã “vướng lại” ngay cổ Hàn Nhi, làm nó bị nghẹn, ho sặc tức tửi
“Này….anh muốn chết sao…. khụ khụ” – nó ôm cổ họng, cố nói vài chữ
“Đã bảo cô ngoan ngoãn rồi còn gì” – không nói nhiều, nhanh thoan thoắt Lạc Thiên đẩy luôn nó vào trong xe, đóng sập ngay cửa lại
“À, cô đừng nghĩ đến chuyện leo ra” – dường như biết đucợ ý định của Hàn Nhi khi thấy nó trong tư thế “vịnh cửa đu người”, Lạc Thiên liền bấm ngay nút cho xe đóng mui lại
Hàn Nhi ngồi im, khoanh tay lại, mặt vẫn không có chút biểu cảm, nhưng trong lòng thì lại như một quả bom hẹn giờ chỉ cần một chút gì đó gọi là “đụng chạm” thì sẽ không có chuyện con người lái xe kia toàn mạng
“Nói đi, giờ đi đâu”
Chợt nhớ đến mấy đứa em còn đang ở nhà, Hàn Nhi cũng đành nhẹ giọng
“Hẻm 12, phố Linh Đăng” – cú ” chạm cổ” lúc nãy vẫn còn dư âm, Hàn Nhi nói mà tay vẫn xoa xoa nơi cổ họng
Vừa dứt lời, Lạc Thiên cũng rồ ga, phóng nhanh đến độ không còn nhìn thấy cảnh vật xung quanh, bây giờ mới hơn 8h tối, xung quanh vẫn còn rất nhiều xe… và trong xe vẫn còn có người ham sống như Hàn Nhi…

“Anh có muốn xám hối ngay trên xe luôn không…. chạy gì nhanh thế?” – Hàn Nhi quay qua kênh xì po, tay nắm chặt thành cửa. Nhìn bộ dạng với lời nói của Hàn Nhi lúc này, Lạc Thiên ngồi lái mà phì cười, nhưng vẫn không chịu giảm tốc độ
“Chẳng phải cô nói đang bận sao” – hắn nói nhỏ nhẹ rồi cười mỉm
Đang lái, điện thoại của hắn reo lên, lúc đó có thể Hàn Nhi cũng chẳng nghe được tiếng reo nữa, ù tai hết rồi
“Ừ, đột nhiên nhớ có việc bận”………”Ừm, thôi cúp đây”..Lạc Thiên vừa cúp điện thoại, nó cũng chợt nhớ rồi lấy điện thoại ra, bấm số gì đó…
“Chị đây, bé Linh sao rồi?”…………..”Có hũ thuốc màu xanh chị để trong tủ, lấy 1 viên cho con Linh uống đỡ đi, chị đang về”…..” Ừ, đừng khóc nữa”. Đây không phải là chuyện lạ, nó thường xuyên xảy ra với nhỏ Linh – em nó, con bé mới 5 tuổi đã bị bệnh máu trắng, nó thì suốt ngày phải chạy tiền thuốc rồi còn phải lo tiền ấy đứa khác…
“Em cô à?”
“Ừ, em”

“Mấy đứa thế?”
“8”
Vẻ mặt Lạc Thiên tỏ vẻ hơi choáng trước câu trả lời này, cũng đúng, gia đình Lạc Thiên chỉ có mình đại thiếu gia nhà họ Âu này thôi, nên khi nghe đến một gia đình có đông người như thế này thì không khỏi thoát được “tâm trạng” đó
“Xem ra nhà cô đông anh chị em nhỉ?”
“Ừ…..”
Hàn Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ [chắc chắn là không phải nhìn cảnh xung quanh rồi, có thấy được gì đâu mà nhìn>”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.