Bạn đang đọc Sổ Bệnh Án – Chương 47: Điên Cuồng
Quá đau.
Hợp đồng lừa đảo, chân tướng của Tạ Tuyết, Tạ Thanh Trình lừa gạt, cũng không quay đầu lại mà bỏ trốn…
Mười chín năm như ở trong mộng, cậu cho rằng mình che giấu rất tốt, lừa được mọi người, nhưng thật ra cậu mới là kẻ điên bị lừa thảm nhất.
Hạ Dư đau khổ ôm đầu gào thét, như đang rơi vào bẫy, cả người bê bết máu, thanh âm kia không giống như tiếng người phát ra, giọng cậu như bị xé rách, mất cả tiếng, trong ánh mắt mờ mịt trộn lẫn chút điên cuồng, cậu cứ ôm chính mình ngồi trong góc như vậy, cuộn người như sợ lạnh.
Tín điều gì chứ?
Nói dối!
Ấm áp gì chứ?
Ảo giác!
Cậu là kẻ tâm thần, là người mắc chứng hoang tưởng, là tên xấu xí, lố bịch, ngớ ngẩn, nực cười, ngốc nghếch để lộ vết sẹo của mình trước mặt người khác!
Trong phút chốc cậu có vẻ thật đáng thương, như đứa bé sắp chết trong cơ thể người mẹ, ngăn cách với thế giới bên ngoài, cuống rốn bị cắt đứt, không hô hấp được, cậu mắc kẹt trong nỗi buồn vô hạn, chỉ có thể phát tiếng kêu gào trong nước, không được người trên bờ nghe thấy.
Cậu chỉ có thể gắt gao ôm lấy bản thân, cảm nhận ấm áp đến từ chính cậu…
Đều là cậu tự an ủi chính mình mà thôi.
Hạ Dư nắm chặt tóc trên đầu, giữ thật lâu, ánh mắt càng ngày càng đỏ, nội tâm càng ngày càng u ám, cuối cùng cậu không rên rỉ nữa mà lẳng lặng ngồi, duỗi thẳng người, ngửa đầu nhìn trần nhà.
Sau đó cậu đứng dậy.
Cậu nhìn chiếc tủ trang trí, bên trong phản chiếu bộ dạng chật vật đáng xấu hổ của bản thân.
Xa lạ đến đáng sợ.
Một tiếng “Rầm” vang lên!
Cậu đột nhiên bộc phát sự u ám cùng thô bạo đè nặng trong xương cốt, túm đồ trang trí kim loại bên cạnh lên, ném về phía tủ như phát điên!!
Lần này tự mở ra xiềng xích cho ác long, ác quỷ trong nội tâm cậu xuất hiện, rít gào rống lên trong không trung mà giáng xuống cơn mưa thù hận—— cậu hoàn toàn điên cuồng, Hạ Dư gào lên, suýt đập nát đồ vật trong nhà, làm miệng vết thương của mình trở nên tệ hơn, rươm rướm máu, nhưng cậu cũng không thèm để ý.
Cậu xé bức màn xuống, đập nát TV, biến tất cả đều trở thành phế vật——
Lòng cậu đã chết, cũng nên có chút gì đó vì điều này để tưởng niệm.
Sự điên cuồng phát tiết này không biết giằng co trong bao lâu, dù toà nhà này cách âm tốt thế nào, hàng xóm dưới lầu cũng chịu không nổi, chạy đi lên gõ cửa, Hạ Dư đột nhiên đẩy cửa ra, máu tươi đầm đìa, trong tay là một ống thép lấy từ lan can cửa sổ, phía sau là sàn nhà hỗn loạn, đôi mắt đỏ như máu, nhìn chằm chằm đối phương.
“Có chuyện gì sao?”
Hàng xóm bị dọa muốn tè ra quần, chân mềm nhũn, lại bị Hạ Dư nắm cổ áo xách thẳng người lên.
Mùi vị máu tươi xông thẳng khoang mũi, máu của Hạ Dư dính lên áo ngủ được may bằng lụa thượng hạng của người hàng xóm.
Hạ Dư sầm mặt hỏi lần nữa: “Có chuyện gì?”
“Không không không!” Hàng xóm không nghĩ rằng trước mắt là cảnh tượng đẫm máu và bạo lực như vậy, người trong phòng có khuôn mặt đẹp trai nhưng sắc mặt lại tái nhợt, thoạt nhìn điên cuồng giống lệ quỷ tâm thần trong TV, hàng xóm còn dám nói cái gì, hai má rung rung, hai đùi run rẩy, chắp tay nói, “Anh, đại ca! Anh cứ tùy ý, anh vui vẻ là được, anh vui là được rồi.”
Hạ Dư đẩy hắn ra, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hàng xóm gần như bò lăn trở về thang máy, còn chưa vào cửa nhà đã run run rẩy rẩy mà kêu rên: “Vợ ơi —— Vợ ơi cứu mạng…”
Sự phát tiết của Hạ Dư đã bị cắt ngang lúc người kia đến.
Cậu thở hổn hển, nghiêng người quay đầu, liếc mắt nhìn lại một lần, toàn bộ nhà…
Còn chỗ nào giống nhà nữa?
Rõ ràng chính là hiện trường chiến tranh hỗn loạn.
Hạ Dư đỏ mắt quét một vòng, cảm thấy không còn đồ vật của cậu rồi, tay mới quăng ống thép sang ngang, bước qua đống đổ nát, lạnh mặt đi về phía phòng tắm.
Cậu nhìn vào chiếc gương rạn nứt, là khuôn mặt kia của bản thân.
Bởi vì các vết nứt, ảnh phản chiếu của cậu như chia năm xẻ bảy, giống như cậu lộ ra hàng ngàn gương mặt trong xã hội.
Hạ Dư im lặng trong chốc lát, làm hô hấp của mình dần bình phục, môi đang run rẩy chậm rãi bình thường trở lại.
Bi thương đã qua, điên cuồng cũng đã qua, giờ khắc này, cậu chỉ còn lại sự bình tĩnh đến đáng sợ.
Dùng bạo lực phát tiết xong rồi, toàn bộ căn nhà đều đã phá hủy, bước tiếp theo phải làm gì đây?
Hay là cậu nên đi ra ngoài, giờ phút này cậu đã không còn quan tâm cái gì nữa.
Bình thường không muốn, cậu lại muốn lộ ra dáng vẻ không bình thường kia, mở ra đôi cánh lởm chởm dữ tợn của cậu, từ trong hang động đen tối bay ra, gầm lên về phía những người được gọi là bình thường đó.
Trong gương người thanh niên chậm rãi ngước mắt lên, bỗng một bàn tay đẫm máu xoa lên gương mặt, từ từ siết lại.
Khóe miệng lộ ra nụ cười nhìn như chàng công tử văn nhã, nhưng thực ra đã không còn khác nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn ngày xưa.
Mà Tạ Thanh Trình ở ký túc xá y khoa nơi xa cảm thấy có chút bất an, mí mắt giật giật vài cái.
Anh ăn cơm xong cùng Trần Mạn, Trần Mạn giúp đỡ thu dọn bàn lại, chuẩn bị trở về.
Trước khi đi Trần Mạn nhìn anh nói: “Anh, đêm mai em lại qua đây.
Chuyện kia…”
“Sao?”
“Bây giờ anh cũng đừng lên mạng, rất phiền.” Trần Mạn nhẹ giọng nói.
Tạ Thanh Trình biết cậu là đang nói tới chuyện hình ảnh chiếu ở tháp truyền thông trên mạng, nhưng Trần Mạn lo lắng thái quá rồi, anh vốn không phải người sẽ quá chú trọng tin tức internet, huống hồ hiện thực vốn đã hỗn loạn như vậy.
Tạ Thanh Trình đồng ý, sau khi tiễn Trần Mạn, anh mua bao thuốc lá mới ở dưới lầu, vừa hút vừa gọi cho Tạ Tuyết.
Tâm trạng của Tạ Tuyết cũng không tốt là bao, nhưng có dì Lê chăm sóc, ít nhiều cũng thoải mái hơn chút, hai anh em đang nói chuyện, bỗng di động có cuộc gọi tới chen ngang, anh cũng dặn dò Tạ Tuyết vài câu, kết thúc cuộc trò chuyện.
Điện thoại hiển thị là Trịnh Kính Phong gọi tới.
“Alo, lão Trịnh.”
“Tiểu Tạ, trong đội bọn chú có người mới thấy thằng nhóc đi theo cháu đến kho hồ sơ ấy.”
Tim Tạ Thanh Trình thắt lại: “Cậu ấy xuất viện rồi?”
Trịnh Kính Phong rầm rì trả lời, nhưng trọng điểm của ông tất nhiên không phải là việc này, ông nói: “Đúng vậy, đúng rồi, thằng nhóc ấy của cháu bao nhiêu tuổi? Mười tám? Mười chín? Chú quên mất rồi…”
Tạ Thanh Trình: “Chú hỏi chuyện này làm gì.”
“Cháu cho rằng chú thích hỏi chuyện này lắm à, không phải cháu bảo chú nếu xảy ra chuyện gì thì báo cháu một tiếng sao?”
Khớp xương ngón tay của Tạ Thanh Trình đều trắng bệch: “Cậu ta làm sao vậy?”
“Cũng không phải chuyện lớn gì, hầy, chú phát hiện giai cấp tư sản bọn họ và giai cấp vô sản chúng ta quá khác biệt, con mẹ nó, mười tám mười chín tuổi, ông đây còn thức khuya dậy sớm để huấn luyện trong quân đội.
Thằng nhóc kia của cháu, có vẻ đã xuất viện rồi nhưng tâm tình vẫn không tốt, vừa mới lái chiếc siêu xe tới hội sở Không Dạ đấy… Này, cháu xem trong nhóm công tác bọn chú đều có tin tức cả, nghe nói cậu ta lái chiếc xe thể thao kia thành hỏa tiễn luôn rồi, bọn chú ở trước hội sở vất vả ngăn cậu ta lại, cậu ta cũng có phối hợp, nhưng thái độ mẹ nó tệ quá mức, xuống xe còn “rầm” một tiếng đóng cửa lại để người ta kéo xe đi luôn, mời cậu ta ra rồi còn phải tìm người lái hộ nữa.”
Tạ Thanh Trình: “…”
“Còn có hội sở Không Dạ, cháu biết chỗ đó đúng chứ? Chẳng phải nơi tốt đẹp gì cả, cháu nói chỗ này phạm pháp, nó cũng quy củ mà buôn bán, không có nhiều đầu mối hoạt động, nhưng là nơi làm ra những chuyện dơ bẩn, mọi người đều ngầm hiểu mà không nói ra”.
Tạ Thanh Trình hít sâu một hơi, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt dịu dàng hiểu chuyện lúc trước của Hạ Dư, không cần biết có phải giả dối hay không, cuối cùng đều biến thành khuôn mặt dính đầy máu trước tháp đài truyền thông, lạnh lùng quay đầu.
“Cháu biết rồi.” Tạ Thanh Trình giơ tay đỡ trán, dựa vào bên cửa sổ nói vào điện thoại: “Cảm ơn chú, lão Trịnh”.
“Vậy đó, sau này cháu nghe lời chú nhiều một chút, đừng có nhúng tay vào chuyện của cha mẹ cháu nữa.
Lòng cháu cũng cần hít thở chứ, chú nhìn cháu như vậy cũng chịu không nổi.”
“… Vâng”.
Cúp máy, Tạ Thanh Trình mặc thêm áo khoác đi đến hội sở Không Dạ.
Anh nghĩ tới thiếu niên Hạ Dư khi đứng trước ghế sofa của biệt thự, miễn cưỡng giữ lại lòng tự tôn, lại không chịu ly biệt, cứ buồn bực như vậy, mà cũng lại cố chấp, cưỡng ép bản thân nhìn như không có việc gì.
“Tạ Thanh Trình, em có rất nhiều tiền tiêu vặt, em có thể…”
Em có thể thuê anh.
Em không muốn mình phải chìm vào lốc xoáy, anh cứu em đi… Xin anh…
Cứu em được không…
Những điều đó Hạ Dư không thể nói nên lời được, không thể thốt ra sự cầu cứu, anh vẫn chưa từng nhìn thấy.
Tôn nghiêm của Hạ Dư đã khiến cậu giữ lại lòng tự tôn của mình lần cuối trước mặt Tạ Thanh Trình, nhưng cũng mất đi một cơ hội yêu cầu giúp đỡ cuối cùng.
Một năm kia, anh rời xa cậu.
Nhưng khi gặp lại, Hạ Dư cũng không oán hận anh quá mức.
Thậm chí ở thời điểm anh cần sự trợ giúp nhất, là thằng nhóc này giúp anh vào đầm rồng hang hổ, cuối cùng còn xém mất mạng.
Khi Hạ Dư vươn tay mình ra, từng nói có một người đã làm động tác giống như vậy với cậu.
Nhưng Tạ Thanh Trình làm như vậy là bởi vì thân phận, bởi vì làm công, vì ở vị trí này kiếm tìm chuyện lạ.
Nhưng tên nhóc này thì vì sao?
Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại.
Lời Trịnh Kính Phong nói tựa như ở ngay bên tai.
Bảo Hạ Dư tới Không Dạ hoang phí, nói thái độ Hạ Dư rất tệ…
Anh biết, Hạ Dư trước nay không bao giờ như vậy.
Vì muốn một câu đồng lòng chấp thuận, vì ánh mắt người đời, vì một lần nữa hòa nhập với xã hội này, vì kiên cường chống lại bệnh tật, Hạ Dư chưa bao giờ khuất phục trước dục vọng của mình, chưa bao giờ uống rượu độc đặc biệt của Mephisto, cậu không chịu sa đọa, không chịu nhận thua, cậu sống nỗ lực hơn người bình thường gấp mười gấp trăm lần, cái gì làm được đều phải làm cho thật hoàn mỹ.
Cậu ấy quá sợ khiến người khác thất vọng.
Một người bệnh, muốn dựa vào nỗ lực bản thân, không để cho người khác bỏ rơi mình, không đánh đồng cậu ấy với số một, số hai, số ba đã chết trước đó, xếp trên hạng ngang bằng.
Cậu ấy vẫn luôn dùng hết sức lực mà kêu cứu.
Cho nên cậu mới sợ làm chuyện có lỗi, sợ mình không đủ ưu tú, sợ thấy sự thất vọng trong mắt người khác…
Nhưng cuối cùng cậu vẫn bị bỏ rơi.
——
“… Tạ Thanh Trình, anh không có bệnh, nhưng anh còn chẳng có trái tim hơn cả tôi…”
Một câu kia mang theo sự mỉa mai kìm nén, một câu kia thật ra là sự chế nhạo than thở cùng van nài, anh nghe ra được nhưng lại không thấy trong đó ẩn chứa sự cầu xin và tiếng khóc đau khổ của người thiếu niên.
Tạ Thanh Trình biết.
Có một số việc, đúng thật là anh có lỗi.
Đứa trẻ kia đã từng tin cậy anh như vậy, mặc dù anh đối xử với cậu cũng không quá tốt, chỉ là việc công xử theo phép công, nhưng mà lúc nói chuyện với Hạ Dư kia, vậy mà lại có được sự chân thành và bình đẳng hiếm thấy.
Cho nên Hạ Dư mắng cũng không sai, là anh quá nhẫn tâm, là anh không làm đúng, cũng chưa từng làm tốt.
Trong hội sở Không Dạ.
“Ôi chao, Hạ thiếu, khách hiếm thấy, khách hiếm thấy nha…”
Quản lí hội sở là lão già cực kỳ lanh lợi, một thân tây trang đẹp đẽ, người lão cũng nhẵn bóng như thể bước ra từ trong nước luộc.
Vừa rồi lúc Hạ Dư cùng cảnh sát hình sự nói chuyện, lão cũng ở bên cạnh lắng nghe, tuy chẳng biết tại sao Hạ Dư lại tới Không Dạ, nhưng dù sao cũng là người trong giới, lúc trước khi cậu ấy phải giúp người nhà tiếp đón mấy mối quan hệ, cũng đưa khách tới nơi này thư giãn.
Thông thường Hạ Dư đều chỉ ngồi một lúc, nói năng nhã nhặn trò chuyện cùng người ta trong chốc lát, làm nóng không khí rồi, cậu lại xuống dưới tầng ký hóa đơn, bảo quản lí tính số tiền chi tiêu vào thẻ của cậu, còn mình thì rời đi.
Hôm nay lại không giống vậy.
Mắt quản lí sáng như đuốc, phát hiện hôm nay Hạ thiếu không dẫn người khác theo, chỉ có mình cậu.
Hơn nữa xảy ra chuyện lớn như thế, đều đã truyền khắp cả cái Hỗ Châu rồi, làm một trong những nhân vật chính của sự kiện, Hạ Dư bị kích thích tâm lý, có hành vi khác thường, vị quản lí kia đều thấy hết sức bình thường.
Chắc là sau khi tên nhóc này bị thương, suy nghĩ cuộc sống này không thể quá nhạt nhẽo như vậy, cho nên cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, cậu cũng giống bọn công tử cùng thế hệ, định đến nơi này tìm kiếm chút chân lý nhân sinh.
Hạ Dư trong mắt quản lí là chiếc thẻ đen biết đi, quản lí đi theo phục vụ, gương mặt tươi cười đón tiếp.
Có khi Hạ đại thiếu muốn mẹ lão tới tiếp khách nói chuyện, lão cũng sẽ không chút do dự đặt mua vé máy bay chuyến sớm nhất cho mẹ lão qua đường dây nóng mất.
“Hạ thiếu, đêm nay cậu muốn tới tầng mấy? Tôi lập tức chuẩn bị phục vụ tốt nhất cho cậu…”
Hạ Dư ra ngoài cũng chỉ xử lý vết thương bị súng bắn trên cánh tay của mình qua loa một chút.
Lúc này vẫn mặc áo thun đen dài tay có cổ cao đơn giản, quần jean, thậm chí còn mang mũ lưỡi trai đậm khí chất học sinh, nhưng xuyên qua dưới vành nón, có thể nhìn thấy cặp mắt kia của hắn bao trùm vẻ âm u hiếm thấy ở vị thành niên.
Cậu ngẩng đầu, ánh sáng của Không Dạ ngập trong ánh vàng son chảy xuôi vào đôi mắt u ám của cậu.
Cậu nói: “Tầng cao nhất”.
“…”
Tầng cao nhất phòng nào phòng nấy cũng là gian đặt riêng lớn, độ bảo mật cực tốt, nhân viên làm việc trong phòng đặt riêng cũng được ông chủ bọn họ tự mình dạy bảo, đều khéo léo, thông minh lanh lợi, muốn bàn chuyện làm ăn hay làm chuyện gì cũng là nơi tốt.
Đương nhiên, mức tiền cũng là giá trên trời.
Quản lí nghĩ thầm, Hạ đại thiếu này cũng thật là, muốn đi tiêu phí cũng không ăn mặc đàng hoàng một chút, may mà hôm nay gặp lão, không thì với cách ăn mặc tùy tiện quá mức như học sinh này, nếu là tên cấp dưới nào không có mắt nhìn, không chừng có thể cản thiếu gia lại.
Giám đốc nghĩ đến đây âm thầm tự cảm khái mình thật may mắn, tránh được một hồi mưa máu gió tanh, bằng không xem dáng vẻ khác thường của Hạ thiếu hôm nay, liệu cậu có bị chế nhạo rồi phá nơi này hay không cũng chưa biết chừng.
“Ông dẫn đường đi.” Hạ Dư đút tay vào quần jean, lạnh nhạt nói.
Giám đốc vội khom lưng cúi đầu, gương mặt tươi cười chào đón: “Vâng vâng vâng, nào, mời Hạ thiếu đi bên này.”.