Đọc truyện Số 10 Phố Yên Đại Tà – Chương 27: Cuộc sống của riêng mình
Editer: KellSon9
-Hải Hồng: Tôi tới nhận ca rồi đây!
-Doanh Doanh: Đến rồi à? Hàng Hàng về rồi a~
-Hải Hồng: A, thật không?
-Doanh Doanh: Thật, buổi sáng tôi tới thì phát hiện không thấy Nhất Hưu, Ca Ca đâu cả bèn thử lên lầu gõ cửa.
-Hải Hồng: Vậy cậu ấy đâu rồi?
-Doanh Doanh: Ngủ rồi, cậu ấy nói khuya hôm qua mới trở về, hình như là đi đường rất mệt mỏi. À, đúng rồi, tôi nói với cậu ấy có Lương Trạch đến tìm vô số lần.
-Hải Hồng: A? Vậy cậu ấy có phản ứng gì không?
-Doanh Doanh: Chỉ ‘A’ một tiếng thôi. Cái gì cũng không nói.
-Hải Hồng: (Ngoắc ngoắc ngón tay) 8 một chút~
(8: Tám chuyện)
-Doanh Doanh: 8 cái gì?
-Hải Hồng: Cậu có cảm thấy hay không, Hàng Hàng và Lương Trạch…
-Doanh Doanh: Không bình thường!
-Hải Hồng: Ah ha ha ha ha ~~ cậu xem hai người bọn họ, huyên náo y hệt một đôi tình nhân đang cãi nhau ~~
-Doanh Doanh: Thì chính là thế còn gì?
-Hải Hồng: Vậy bây giờ là cái giai đoạn gì?
-Doanh Doanh: Đừng nói tôi mồm quạ đen, tôi cảm thấy họ đã chia tay rồi.
-Hải Hồng: Ừm, tôi cũng cảm thấy thế, mà còn rất có thể là Hàng Hàng đá Lương Trạch.
-Doanh Doanh: Hai chúng ta 8 như vậy có hơi quá đáng không?
-Hải Hồng: Bây giờ là thời đại của bát quái (tám chuyện), OK!
-Doanh Doanh: Được. Vậy thì tôi cũng mạn phép 8 một cái ~~
-Hải Hồng: (Xúm vào hóng chuyện) 8 cái gì?
-Doanh Doanh: Mấy ngày nay, cái người con trai hay đưa cậu đến…
-Hải Hồng: Thay ca!
-Doanh Doanh:…Tôi không có tí sức lực nào!
—————
Lương Trạch nằm mơ, trong mơ cậu và Hàng Hàng vẫn gắn bó keo sơn như trước. Nghiêm khắc mà nói, đây là một giấc mộng xuân. Đợi khi Lương Trạch trợn mắt, trừng trừng nhìn trần nhà một lúc lâu, cây gậy chọc trời ở bên dưới vẫn chưa có dấu hiệu ‘héo’ xuống.
Lương Trạch xốc chăn mỏng lên, thấy cái đó trồi ra khỏi quần lót, cậu liền cởi quần lót, nhìn vị tiểu huynh đệ cực kì sung mãn ở bên trong. Nhìn hồi lâu, cậu hỏi: “Sáng sớm mà mi làm cái gì thế?” Tiểu huynh đệ cực kì nghiêm túc ngẩng đầu, khẽ lung lay hai cái, giống như đang lắc đầu ý bảo không biết.
Một người đàn ông trưởng thành, anh tuấn trưởng thành manly, người đàn ông anh tuấn manly trưởng thành không thiếu phụ nữ theo đuổi, tại một buổi sáng mở đầu ngày mới, lại nghĩ đến một người đàn ông trưởng thành manly khác để ‘tự an ủi’, đây là một việc khiến cho bất cứ người đàn ông trưởng thành manly nào cũng muốn sụp đổ. (Cong cmnr chứ sao =”=)
Lương Trạch lại nhớ lại giấc mơ kia, hoặc là nói, cậu đang nhớ lại những cảm giác mà mình đã từng trải qua. Bàn tay của Hàng Hàng, miệng của Hàng Hàng, những lời tâm tình của Hàng Hàng, mùi hương trên người Hàng Hàng, Hàng Hàng…
Đợi những dòng… chất lỏng trắng đục đặc sệt phóng thích ra ngoài một lần, sự phiền muộn của Lương Trạch cũng đã nhảy lên tới một cái độ cao theo không kịp.
Cậu rút khăn tay đơn giản lau lau, sau đó trần truồng đi vào phòng tắm, vặn nước, tắm rửa.
Độ ấm của nước rất cao, Lương Trạch liền muốn hạ thấp nhiệt độ, độ ấm càng ngày càng thấp khiến cậu tự nhiên cảm thấy thoải mái. Mùa hè, tắm bằng nước lạnh là thoải mái nhất. Ngoài cửa sổ ve kêu râm ran không ngừng, càng kêu Lương Trạch càng đau đầu, cũng không biết rốt cuộc các ngươi vì cái gì mà kêu = =.
Gần đây kỳ táo bạo của Lương Trạch đã lặng yên trôi qua. Từ lúc nửa tháng trước khóc rối tinh rối mù trong KTV, dường như cậu đã đem toàn bộ lửa giận phát tiết ra ngoài. Một hồi khóc, khóc đến lúc sức cùng lực kiệt, khóc đến mức thể xác và tinh thần cậu mệt mỏi.
Tạ Kim Yến cái gì cũng không nói, cũng không còn cố sức tiếp cận cậu, chuyện công việc nên nói chuyện thì nói chuyện, trước khi tắt điện thoại còn dặn cậu phải nghỉ ngơi cho thật tốt rồi còn sáng tác. Lương Trạch cảm thấy nhất định là cậu đã dọa sợ Tạ Kim Yến, một câu ‘Cậu ấy là con trai’, lại khiến cho nữ thần gợi cảm phải lùi bước. Cũng tốt, vậy cũng được. Dù sao ngày hôm đó giày vò xong, Lương Trạch đột nhiên cảm giác cái gì cũng chán chường vô vị, cái gì là quả cà chua héo rũ trong mùa hè, cái gì là con ếch phơi nắng dưới ánh mặt trời, cái gì là sản phẩm rau dưa biến đổi gen ở bên ngoài.
Tóm lại là bây giờ Lương Trạch mỗi ngày đều tứ chi vô lực toàn thân xụi lơ đến một ngón tay gõ chữ cũng không nổi, dọn lồng sắt cho cả nhà Tiểu Diệp Tử thôi mà cũng rách cả võng. Nói ngắn gọn chỉ có một chữ: Phế.
Tìm không thấy Hàng Hàng, phế.
Tìm không thấy Hàng Hàng lại ngày đêm mong nhớ lại càng, phế.
Ngày đêm mong nhớ còn phải trả lời chị dâu lúc nào Hàng Hàng sẽ về, phế.
Trả lời chị dâu lúc nào Hàng Hàng sẽ về, còn phải giúp chị dâu suy nghĩ phải mở tiệc chiêu đãi Hàng Hàng trở về như thế nào, đã phế càng thêm phế.
Ngày đó Lương Trạch bị tất cả phế giựt giây trong chốc lát liền có một ý định càng phế. Cậu mở mắt trừng trừng đi tới nhà số 10 phố Yên Đại Tà, định xông vào bên trong dùng ‘Súng nhựa plastic’ uy hiếp Doanh Doanh buộc cô phải nói ra đến cùng là Hàng Hàng đang ở chỗ nào. May mắn là ngày hôm đó Doanh Doanh đi nhập thêm hàng nên treo ở ngoài cửa là thông báo ‘Tạm dừng buôn bán’. Nhưng cái sợi ‘Phế’ cực kì nhiệt tình này lại không muốn đơn giản buông tha cho Lương Trạch, cậu cứ như một con chó dại, hai mắt đỏ hồng, toàn thân run rẩy, mang theo khẩu súng bằng nhực plastic vòng đi vòng lại trên con phế Yên Đại Tà cổ kính của Bắc Kinh, đi chưa được 5 dặm lại quay lại, cứ thế không ngừng xoay quanh. Về sau ông chủ tiệm khắc chữ con dấu, ánh mắt đã không được tốt cho lắm, lại nhìn thấy có một tên nhóc cứ đi qua đi lại trước cửa tiệm nên ông đi ra, hô, Này nhóc, khắc con dấu hả? Lương Trạch đằng đằng sát khí đi qua, trừng mắt nhìn ông. Lúc Lương Trạch đến gần ông chủ mới nhìn thấy sát khí trong mắt cậu ta, cứ ngỡ đại họa lâm đầu, không ngờ Lương Trạch lại nói: Khắc, chỉ một chữ: Phế!.Ông chủ đổ mồ hôi run rẩy ghi hóa đơn, Lương Trạch bước vào trong cửa hàng, ngồi xuống, nói: Khắc đi, tôi đợi. Cái con dấu này về sau được Lương Trạch mang về, bôi mực lên, ấn bang bang lên vô số tờ giấy A4, nguyên một đám chữ thể cổ đẹp đẽ ‘Phế’ cứ thế hiện ra chi chít. Lương Trạch đem tất cả những cái này lần lượt dán từng cái một lên trên cửa sổ thủy tinh, đem căn phòng vốn đã âm trầm càng không thấy ánh mặt trời. Duy chỉ có duy nhất cái không bị phá hư, chính là mặt thủy tinh bên trong phòng ngủ, bên trên cửa sổ thủy tinh vẫn còn có đèn màu: Tôi yêu chủ tiệm. Không phải là Lương Trạch chưa từng gỡ chúng xuống, cậu gỡ xuống rồi lại giày vò dán bọn chúng lên, mà dán lên lại càng lớn càng to.
Phế.
Đúng vậy, chính là phế, yêu chủ tiệm. Chủ tiệm lại không có.
Sớm biết sẽ như thế thì cmn cần gì phải làm vậy?
Đúng vậy, sớm biết sẽ như thế thì cmn cần gì phải làm vậy?
Ai nói chỉ là bạn bè? Ai nói thầm muốn tiếp tục chỉ là bạn bè?
Không phải mi đã rất kiên quyết sao? Không phải là mi căn bản không thể chấp nhận Hàng Hàng sao?
Vậy tại sao chỉ một câu của Tạ Kim Yến, ‘Có phải cậu yêu người đó không’, thì mi liền phế?
Phải làm sao bây giờ?
Lương Trạch tắm rửa xong, đi ra ngoài, ngồi xổm trên mặt gỗ lim ngoài phòng khách, vấn đề này cứ chuyển qua chuyển lại trong đầu cậu.
Đ!t mẹ mày sắp đến hạn nộp bản thảo rồi à nha, đ!t mẹ mày cần phải bắt tay vào làm bộ truyện dài thứ hai rồi à nha, đ!t mẹ mày ban đầu còn kẹt ý tưởng thế nhưng bây giờ có thể viết tiếp a.
Hiện tại những thứ đó lại không phải là vấn đề của Lương Trạch.
Vấn đề duy nhất của Lương Trạch là: Làm sao bây giờ?
Làm sao bây giờ a làm sao bây giờ!
Trung Quốc không phải là có đặc công sao, vì sao lại không thể giúp tìm người chứ?(Thần vãi)
Hàng Hàng ngủ một giấc đến tận 9 giờ tối, cả người đều là mồ hôi. Điều hòa đúng giờ tự động tắt, không biết cậu đã ngủ chịu đựng như vậy được bao lâu rồi. Cái giấc ngủ này cực kỳ không thoải mái, ngủ mà toàn thân ê ẩm.
Thả đồng hồ báo thức xuống đầu giường, Hàng Hàng đi tắm nước mắt, cả người bắt đầu có tinh thần.
Thay quần áo, trêu chọc Nhất Hưu và Ca Ca một chút Hàng Hàng mới đi xuống lầu, Hải Hồng lúc này còn đang giới thiệu cho khách hàng về đồ dùng cho chuột cảnh.
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –