Bạn đang đọc Snow – Nàng Công Chúa Tuyết: Chương 39 : Lãnh Minh Minh
~~ Trên lớp
–
Vợ ! Nói A nào –
Minh Quân cầm muỗng kem dâu trên tay
–
A ngon quá ! Cám
ơn chồng – Minh Anh hả họng nhận muỗng kem , cười đến tít cả mắt
–
Không có gì đâu
vợ
–
Ọe ọe – Khải
Hoàng ngồi sau lưng giả bộ nôn ọe liền được hai cái liếc tóe lửa của cặp “vợ
chồng” kia
–
Ấy ấy bình tĩnh ,
em chỉ đùa thôi – Khải Hoàng nuốt nước bọt ựng ực , chuẫn bị tư thế chạy “maratong”
–
Đứng lại đó thằng
nhóc kia – Minh Anh đầu phừng phừng lửa hét toáng
–
Không được chạy –
Minh Quân hợp tác cùng “vợ”
–
Ngu sao mà không
chạy lêu lêu – Khải Hoàng vừa chạy vừa ráng trêu tức cặp
đôi song Minh. Kết quả
thật là bi thảm , Khải Hoàng bị bắt được bị cặp đôi song Minh đánh bầm dập te
tua… mũi xịt tuơng ớt
–
Huhu anh chị ác
quá ! – Khải Hoàng mếu máo ăn dạ cặp đôi song Minh
–
Sao ? nhóc vừa
nói gì ? chị nghe không rõ – Minh Anh mặt bây giờ hết sức là xã hội đen
–
Ấy ! chị nghe
nhầm ấy , em có nói chi mô – Khải Hoàng nghe thấy câu đó , lập tức chuyển giọng
thay đổi 180 như chong chóng. Sau khi cặp đôi vừa quay đi liền có một người con
gái bận đồng phục trường BLUE STAR nhìn bề ngoài cũng rất xinh xắn chạy lại chỗ
Khải Hoàng nở một nụ cười tươi
–
Anh có sai không
? có cần em đưa anh vào phòng y tế không ? – cô gái ấy
–
À không sao – Khải
Hoàng cười trừ
–
Anh chắc chứ ? –
cô gái ấy lại nở nụ cười , tươi hơn cả ban nãy
–
Không sao , cảm
ơn em đã quan tâm. Chào em ! – Khải Hoàng lịch sự cám ơn rồi quay đi , bỏ lại
cô gái kia đứng đơ như tượng đá
–
Tại sao anh lại
thờ ơ với em như thế chứ. Đáng lẽ ra anh phải như bao thằng con trai khác khi
gặp em chứ ! Được để xem trước sau gì
anh cũng bị em “cưa đổ” thôi – cô gái đó tức tối dậm chân xuống sàn
*- Lãnh Minh Minh – 16t
.
Là thiên kim tiểu thư “Lãnh Thị” gia đình cũng có thế lực nhưng chưa hẳn là
vượt bậc so với tụi nó. Vẻ ngoài xinh xắn hay cười nhưng cũng rất “ kiêu kì “
.
Học 10A2 trường BLUE STAR
“““““““““““““““““““““““““““““““““““““““““““““
*Sáng hôm sau
Ở canteen trường mọi người
đang ngồi ăn cùng nhau…
– Hello ! – Khánh Tú từ đâu xuất hiện cười hớn
hởn chào mọi người.
Ai đó đã bị nụ cười mê hoặc mất rồi…
–
Chào !! Mọi người
còn nhớ em khônggg nà ! – Khánh Ngọc
cũng bước tới , tay choàng tay với Minh Đăng
–
Ùi ui , Linh Linh
à em nhớ chị lắm cơ – Khánh Ngọc làm nũng , bay lại ôm hun nó đủ kiểu
–
Hmm…5 cái. Một
cái 5tr , móc 25tr đây đưa cho toi – nó
–
Cho chị hun lại
nè là được chứ gì – Khánh Ngọc đưa mặt sát lại nó
–
Gớm – nó buông
câu phũ phãng rồi cuối xuống ăn tiếp. Khánh Ngọc đơ mặt ra , cả bọn chỉ biết
nhăn nhở ra cười
–
Đúng là… chỉ có mày mới làm Khánh Ngọc nó quê
thôi – Phương Vy vỗ vai nó
–
Thường thôi – nó cười
nhẹ
–
Huhu chồng oaii ,
mọi người ăn hiếp em – Khánh Ngọc mếu máo ôm Minh Đăng “khóc lóc”
–
Ngoan nào ngoan
nào ! thương thương thương – Minh Đăng chỉ biết lắc đầu nhìn “cô vợ” mình nhõng
nhẽo
–
Anh à !! – Ngọc
Nhi từ đâu bay tới , ngồi hẳn lên đùi hắn. Mọi người đều dừng việc mình đang
làm mà quay sang nhìn
–
Ê cô kia ! cô bị
ảo tưởng hả – Khánh Ngọc “ngây thơ“ nói
–
Cô là ai mà dám
nói như thế – Ngọc Nhi lườm Khánh Ngọc
–
Ừ ! tui chẳng là
ai mà nhìn ngứa mắt quá thôi. À mà tui nhớ vợ anh ấy đâu phải là cô đâu làm gì
xà nẹo xà nẹo gớm thế không biết. GỚM – Khánh Ngọc lâu ngày được luyện võ mồm xổ
một tràng , trề môi cả thước nhìn tổng thể Ngọc Nhi
–
Thế cô nghĩ cô là
vợ anh Phong hay sao – Ngọc Nhi hất hàm
–
Nhầm rồi bà cụ ạ
, “chồng” tôi đứng kế toi này – Khánh Ngọc chĩ Minh Đăng
–
Thế cô có quyền
gì móc xĩa toi – Ngọc Nhi lên giọng
–
Toi chỉ nói dùm
cho “vợ” anh Phong thôi
–
Là ai !
–
Đương nhiên là
Linh Linh – Khánh Ngọc chỉ tay về nó. Cả bọn đơ ra hết cả lũ , hắn thì mặt ngu
ngu không thể tả nỗi
–
Này ! cô mau bước
xuống , có biết là cô nặng lắm không – hắn liếc nhìn Ngọc Nhi. Ngọc Nhi xấu mặt
ôm mặt chạy đi
–
Ơ chị này ! chị
Linh lấy anh này thật chứ ? – Khánh Tú chỉ tay về phía hắn
–
Em nghĩ chị nói
đùa sao ? – Khánh Ngọc mặt nghiêm túc nói
–
Chị Linh , chị
cũng biết mà phải không ? – Khánh Ngọc quay sang nhìn nó. Tất cả mọi ánh mắt đổ
dồn về nó , nó vẫn ung dung cầm ly sữa hắn mua cho nó uống