Bạn đang đọc Snow – Nàng Công Chúa Tuyết: Chương 22 : Bữa sáng P2
– Không – Minh Anh lên tiếng
– Anh ngồi đi – nó nói , tay chỉ vào 3 chỗ trống còn lại
– Ai cho anh ngồi – Vy Vy nhăn mặt nhìn Tuấn Kiệt đang an tọa kế bên cô
– Tui thích – Tuấn Kiệt giương mặt thách thức
– Kệ xác anh – Vy Vy quay phắc qua nó tiếp tục nghĩa vụ cao cả
– Linh Linh ngoan nào , A nào – Vy Vy nói , tay cầm muỗng súp đã được cô thổi nguội , nó lắc đầu tránh né muỗng súp
– Không ăn thế uống sữa nhé – Minh Anh giơ ly sữa nóng trước mặt nó , nhận lại là cái lắc đầu từ chối. Minh Anh và Vy Vy dò đầu bứt tai. Làm sao Linh Linh chịu ăn sáng bây giờ , sức khỏe đã không ổn định mà còn bõ bữa , thiệc hết nói nỗi haizzzzz
– Linh Nhi , em mau ăn đi – Minh Quân tới nước này đành phải lên tiếng
– Không – nó lắc đầu nhìn khay thức ăn
– Chứ giờ em muốn ăn gì
– Rượu – nó đáp gọn , tay chống cằm nhìn buâng quơ canten
– Không – Minh Quân nhăn mặt nhìn cô em gái bướng bỉnh
– Để tôi – hắn bây giờ đột nhiên lên tiếng làm cả bọn dừng hẳn mọi hàh động mà quay sang nhìn hắn há hốc miệng. Ngạc nhiên , một thằng máu lạnh không ưa gì con gái lại kêu để hắn cho Linh Nhi ăn , ngạc nhiên vì tại sao hắn lại nói để hắn cho Linh Nhi ăn , ngạc nhiên tại sao lại tốt bụng như vậy và rất rất rất nhiều ngạc nhiên …. ==’’
– ơ …. – Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau
“Reng..reng” – tiếng chuông báo đã vô tiết
– Mọi người vào lớp đi , để Linh Nhi lại. Tôi sẽ cho cô ta ăn – hắn chắc giọng , nói
– M chắc chứ ? – Minh Quân nhìn hắn đầy nghi ngờ
– Không tin ? – hắn lật tình thế
– Tạm – Minh Quân gật gù
– Anh chắc Linh Nhi chịu ăn bữa sáng ? – Minh Anh nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn
– Cô nghĩ sao ?
– Được. Tôi tin anh
– Tụi t lên lớp trước , ráng ăn nghen chưa – Vy Vy hun gió tạm biệt nó , nó chỉ gật đầu
*- Thế là cả đám lần lượt đi hết , canten vắng tanh không một bóng người
– Cô muốn tự ăn hay tôi cho cô ăn – hắn nhìn nó , nở nụ cười đầy mê hoặc
– Xin lỗi , nụ cười vô hiệu hóa – nó nhếch môi cười nhạt. Hắn tức tối trong lòng , vậy mà cô ta không siêu lòng sao ? Sắc đẹp mình xuống lỗ rồi à ?
– Ăn hay tôi cho cô ăn – Nén lại sự qê một cục , hắn lạnh giọng
– Không cần – nó quay mặt sang hướng khác
– Mở miệng – hắn lạnh giọng nói , tay cầm thìa súp đưa trước mặt nó
– Ép ? – nó đưa mắt nhìn hắn
– Cứ cho là vậy – hắn nhàn nhạ đáp , tay vẫn cầm thìa súp
– Không ăn làm gì nhau – nó giương mặt thách thức , nhìn chằm chằm hắn
– Cô không ăn ? Chắc chứ ?
– Không ăn
– Vậy cô có muống tôi kể cho anh 2 cô , về việc hôm nọ tôi bắt gặp cô đang khóc vì một thằng con trai tên WIND gì đó không ? Tôi nghe nói , anh cô đã có lần cấm tuyệt cô khóc vì thằng ranh đó phải không – hắn giương giương tự đắc , ranh ma nhìn nó.
Nó sưỡng người vài giây , phải ! anh 2 cấm nó khóc vì WIND chỉ do cô lúc đó 5 lần 7 lượt đã tự sát vì quá nhớ thương WIND cũng may mắn rằng cô còn sống. Cô còn nhớ rất rõ , hôm ấy anh 2 đã rất tức giận , đối với anh cô có thể xem như tính mạng của anh , từ khi cô lọt lòng mẹ anh đã một mực chăm sóc chu đáo cho cô em gái này và anh quyết sẽ không để bất cứ ai làm cô đau khổ , khi anh biết tin cô tự sát vì…. anh đã giận cô suốt 3 tháng trời
Anh 2 còn nói rằng nếu như cô còn khóc một lần nào nữa vì WIND lập tức anh 2 sẽ từ cô và xem như chưa từng có em gái
– Anh… – nó lấp bấp nói không ra lời
– Nếu cô ngoan , ăn hết bữa sáng. Tôi sẽ không nói cho Minh Quân biết – hắn ranh mãnh nhìn cô cười thầm, nó nhăn mặt bây giờ nó chỉ biết há miệng để hắn đút , để nuốt trọng cục tức.
Được ! Anh chờ xem có ngày Linh Nhi này sẽ phục thù , coi như lần này anh thắng !
Trong đầu hắn bây giờ chỉ có một từ để miêu tả nó “NGOAN” ==”
Xem ra cô ta cũng biết người biết ta nhể !
– Trăm trận trăm thắng – nó buâng quơ nói , hắn hơi giật mình nhìn nó. Gì ! biết hắn đang nghĩ gì luông , quả là không tầm thường ! Khá khen
Phía xa – cánh cửa nhà ăn
Một cô gái tóc màu đỏ đang có vẻ bực tức , miệng không ngừng chữi rũa , ánh mắt hướng về 2 con người đẹp trai đẹp gái kia
– Mày là con hồ li tinh , dám dụ dỗ a Phong của tao , đã vậy còn bắt ảnh đút cho ăn. Hừ !! Đợi đó con ranh đời m sắp tàn rồi – Ngọc Nhi nở nụ cười gian xảo nhìn nó , rồi quay đi
– Anh không thấy ? – nó hạ li sữa từ trên tay xuống mặt bàn
– Thấy gì ? – hắn nhìn nó rồi đưa mắt nhìn xung quanh nhà ăn
– Không thấy gì – hắn nhún vai
– Ngọc Nhi ! – nó đáp rồi cầm ly sữa hớp một ngụm
– Cái đuôi – hắn đáp gọn
– Ừa – nó gật đầu nhẹ , rồi tiếp tục ăn hết bữa sáng
~~ Ôi ! 2 anh chị tiết kiệm lời nói qá O.o ~